- chương 6 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà bên này Cát Hoàn Sơn lại có mục đích khác, hắn thừa dịp Hạ Hầu Huân bị bán chế trụ, lập tức thả người nhảy đến trước mặt Miêu Tuyết Khanh. Miêu Tuyết Khanh lập tức xuất kiếm ngăn cản, Cát Hoàn Sơn cùng hắn giao đấu mấy chiêu, đột nhiên mở rộng miệng phát ra một trận tiếng chim hót bén nhọn.

“Ô…” Miêu Tuyết Khanh bị đánh văng ra vài dặm, Cát Hoàn Sơn thân hình chợt lóe, nhảy đến phía sau Huyên Nhi, một tay kiềm trụ cổ của nàng.

“A !” Huyên Nhi thất thanh thét chói tai. Cát Hoàn Sơn đối Hạ Hầu Huân rống to “Không được nhúc nhích! Nếu không ta giết nàng!”

Hắn biết rõ chính mình và đệ tử cũng không phải là đối thủ của Hạ Hầu Huân, vì vậy nghĩ đến dùng Huyên Nhi cưỡng ép y. Người muốn hắn giết Hạ Hầu Huân từng nói qua, Hạ Hầu Huân phi thường sủng ái cơ thiếp, đây là nhược điểm của y! Vì cứu sủng thiếp, y nhất định sẽ thả lỏng phòng bị… Cát Hoàn Sơn đắc ý nghĩ tới.

Miêu Tuyết Khanh thấy Huyên Nhi bị bắt, cũng không dám coi thường vọng động, bên này Hạ Hầu Huân dừng một chút, bất ngờ không kịp phòng bị mà chế trụ cổ tay Hạng nam tử, dùng sức bẻ một cái, đưa kiếm của hắn đâm vào bụng đồng bạn chính mình.

“Ngươi…” Nam tử và Cát Hoàn Sơn cùng choáng váng, Hạ Hầu Huân sau một khắc hướng nam tử nọ đánh ra một chưởng, đối phương bay đụng vào tảng đá bên cạnh, nhất thời ngũ tạng vỡ tan, miệng phun máu tươi, hấp hối vài cái liền đoạn khí.

Miêu Tuyết Khanh cùng Huyên Nhi cũng khiếp sợ không thôi, Cát Hoàn Sơn gian xảo mà dùng khí lực bóp trụ cái ổ trắng nõn của Huyên Nhi, quát “Ngươi thật to gan! Ta sẽ giết nàng!”

Hạ Hầu Huân lãnh khốc cười, nói “Không nên phiền toái Cát tiền bối, để tự ta làm.”

Hắn đột nhiên cong ngón giữa, trong tay bắn ra một vật, Cát Hoàn Sơn trong lòng hoảng hốt, đem Huyên Nhi ra cản, vật thể kia đâm xuyên qua ngực Huyên Nhi vẫn không dừng lại, tiếp tục đâm vào bụng hắn. Huyên Nhi co rút vài cái, chết ngay tại chỗ.

“Ô!” Cát Hoàn Sơn đem thi thể của nàng ném đi, hắn gào thét đem 'ám khí' nọ rút ra, cúi đầu nhìn - lại là một mảnh lá phong nhuốm máu!

Đem chân khí rót vào trong vật thể mềm mại, khiến nó hóa thành vũ khí lợi hại, đây là nội công cao siêu cỡ nào? Cát Hoàn Sơn bưng cái bụng đang máu tươi chảy ròng ròng, quỳ rạp xuống đất.

Hạ Hầu Huân đem một mảnh lá phong chơi đùa, thản nhiên cười nói “Lá phong tuy đẹp, bất quá nếu uy hiếp đến ta… Ta cũng có thể tùy thời phá hủy.”

Miêu Tuyết Khanh ngơ ngác mà nghe, trong đầu một mảnh bừa bộn. Cát Hoàn Sơn khoé miệng chảy ra tơ máu, hắn tự giễu cười. “Quả nhiên… Chỉ có người nhẫn tâm mới có thể thành đại sự… Là ta tự đào mộ chôn mình, xem thường mao đầu tiểu tử ngươi…”

Hạ Hầu Huân tính tình tàn nhẫn so với 'người nọ' không chút nào thua kém, võ công tu vi cũng đồng dạng sâu không lường được, xem ra trên giang hồ cũng không tới lão quỷ hắn khoe khoang rồi…

Hạ Hầu Huân hướng hắn đi đến, vừa đi vừa hỏi “Cát lão tiền bối, vãn bối đối với ngài tao ngộ cũng cảm giác sâu sắc đồng tình. Như vậy đi, chỉ cần ngươi đem chủ mưu phía sau nói ra, ta để lại cho ngươi một con đường sống.”

“Hừ!” Cát Hoàn Sơn cười lạnh “Không cần ngươi giả hảo tâm, ta một lần lại một lần thua trong tay tiểu mao đầu ngươi, tái tham sống sợ chết cũng không có ý nghĩa!”

Hắn nói xong, một chưởng đánh vào ngực chính mình, làm tâm phế vỡ nát. Cát Hoàn Sơn phun ra mấy ngụm huyết, chậm rãi ngã xuống. Hạ Hầu Huân nhướn mi, đến gần dò xét khí tức của hắn.

“Đã chết, thật đáng tiếc, cái gì cũng không nói ra...” y khẽ cười đứng lên, lạnh lùng mà lấy ra khăn lau tay.

Miêu Tuyết Khanh tâm tình phức tạp mà đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn Huyên Nhi đã chết. Vài khắc trước, cô nương xinh đẹp này ngang ngược mà làm khó mình, lại cùng Hạ Hầu Huân khanh khanh ta ta, không ngờ được giờ phút này đã biến thành một khối thi thể lạnh như băng, hơn nữa là bị Hạ Hầu Huân tự tay chấm dứt tánh mạng…

Cơ thiếp được ân sủng hai tháng, đối với Hạ Hầu Huân mà nói rốt cuộc có bao nhiêu giá trị? Lời ngon tiếng ngọt cùng ôn nhu che chở, rốt cuộc có bao nhiêu là thật tâm?

Hạ Hầu Huân ném xuống khăn tay, khăn tay theo gió phiêu lãng, rơi trên mái tóc đen tán loạn của Huyên Nhi. Y cười hỏi Miêu Tuyết Khanh “Thời gian còn sớm, còn muốn đến chùa miếu trên đỉnh núi không?”

Miêu Tuyết Khanh ngực trầm xuống, sủng thiếp của chính mình vừa mới chết, y cư nhiên còn hăng hái du sơn ngoạn thủy? Có lẽ, cái chết của Huyên Nhi đối với y mà nói tựa như một mảnh lá phong bay xuống, tâm địa sắt đá của đối phương, sớm đã vượt qua phạm vi lĩnh hội của hắn.

Hắn rũ mắt suy nghĩ, liếc nhìn thi thể của Huyên Nhi, rầu rĩ mà trả lời “Thiếu chủ đã quyết định, nhưng…”

“Như vậy hả, xem ra ngươi cũng không cảm thấy hứng thú, chúng ta đây trở về đi thôi.” Hạ Hầu Huân nói xong, muốn đi, Miêu Tuyết Khanh nhẹ gọi

“Ách…”

“Chuyện gì?” Hạ Hầu Huân xoay người lại.

“Cái kia…” Miêu Tuyết Khanh nhìn về phía thi thể Huyên Nhi, khó khăn hỏi “Cứ để cho nàng như vậy sao…”

Này dù sao cũng là cơ thiếp y sủng ái hai tháng! Cứ như vậy tùy ý phơi thây nàng ngoài hoang dã, y làm sao nhẫn tâm?

“Nga, ta cũng đã quên.” Hạ Hầu Huân thờ ơ mà cười cười “Sau khi trở về bảo nô bộc tới thu thập đi.”

Y cũng nói như vậy rồi, chính mình tiếp tục quan tâm cũng là tự tìm phiền não, Miêu Tuyết Khanh nhìn Huyên Nhi lần cuối cùng, hắn đem thi thể từ  bên cạnh Cát Hoàn Sơn ôm lấy, đặt dưới táng cây phong.

“Đi thôi.” Hạ Hầu Huân thúc giục nói.

Miêu Tuyết Khanh trầm mặc theo sát cước bộ của y, hai người dọc theo đường cũ xuống núi.

Nước chảy như trước, gió thu đột khởi, rừng phong phát ra trận trận thở dài 'sàn sạt…sàn sạt…'

Cuối thu, gió mát nhẹ thổi, quế hoa khoe sắc.

Miêu Tuyết Khanh cầm trong tay hai bản thư mượn từ Hạ Hầu Huân, đi qua nga noãn tiểu thạch. Còn chưa đi tới Tử Vân Trai, đã nghe được từng trận mùi hoa xông vào mũi.

Miêu Tuyết Khanh gõ gõ cửa, đợi một lúc lâu, không người nào đáp lại. Nghiêng tai lắng nghe, trong viện truyền đến 'hì hì' tiếng cười đùa, xem ra chính tiếng cười đã che dấu âm thanh gõ cửa, cho nên nô phó không có nghe đến. Miêu Tuyết Khanh đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào.

Đi tới sau lưng một núi đá, nghe được tiếng cười ban nãy, Miêu Tuyết Khanh dò xét nhìn lại. Thấy vốn là Hạ Hầu Huân đang cùng vài cô gái chơi trò chơi, trong đó một người mặc váy màu vàng bị mọi người vây quanh ở trung tâm, nàng lấy khăn lụa bịt mắt, vươn một đôi tay trắng nhỏ bé lần mò, cô gái này chính là tân sủng của Hạ Hầu Huân.

Nữ tử kia vừa cười vừa bước, một vài nha hoàn tinh nghịch thỉnh thoảng sáp vào đùa nàng, làm cho nàng kêu sợ hãi cuống quít. Hạ Hầu Huân mặt mang mỉm cười mà nhìn, trong mắt biểu lộ cưng chiều không thể nghi ngờ. Nữ tử kia nhất thời không cẩn thận vấp phải đá vụn trên mặt đất, Hạ Hầu Huân lập tức vườn tay đem nàng ôm vào trong lòng. Cô gái kéo xuống chiếc khăn lụa che mắt, ngượng ngùng mà cùng y đối mặt.

Miêu Tuyết Khanh lui từng bước về phía sau, xoay người tránh ra. Tiếng cười phía sau cách hắn càng ngày càng xa, hắn cầm theo sách, không yên lòng mà đi tới bên hồ.

Vài đóa hoa tàn tung bay trên mặt nước, hai con cá ba đuôi bên trong hồ nước trong trẻo nhưng lạnh lẽo mà du đãng. Miêu Tuyết Khanh dựa vào lan can bên cạnh, từ trong lòng xuất ra một khối ngọc bội hình quạt trong suốt, đây là Hạ Hầu Huân truyền gia chi bảo, Hạ Hầu Huân lại giống như đùa giỡn đem vật này tặng cho hắn.

Một khối ngọc bội ý nghĩa như thế, y cư nhiên tùy tiện cho mình, chẳng lẽ miếng ngọc đối với Hạ Hầu Huân mà nói căn bản là không đáng một đồng? Miêu Tuyết Khanh không dám hy vọng xa vời, đối phương là bởi vì xem trọng mình mà đem ngọc bội giá trị xa xỉ này cho mình. Hắn không biết trong tim Hạ Hầu Huân cái gì mới là trọng yếu, hắn càng không biết chính mình trong tâm đối phương là ở vị trí nào.

Đối phương đại khái chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào đi, có lẽ qua một đoạn thời gian hắn sẽ nói mình trả lại, chính mình phải hảo hảo gìn giữ mới được… Miêu Tuyết Khanh hoảng hốt mà nghĩ tới, hắn thu hồi ngọc bội, vô tình mà nhìn mặt hồ tiêu điều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro