- chương 7 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cỗ gió thu luớt qua, thổi rơi vô số lá khô. Miêu Tuyết Khanh tóc bị thổi loạn, chính lúc định rời đi, một đoàn màu đỏ bập bềnh trong không trung bỗng nhiên lọt vào mắt hắn.

Miêu Tuyết Khanh suy nghĩ nhìn lại, nguyên lai là một kiện y bào bị gió thổi bay. Y bào màu đỏ theo gió hướng giữa hồ bay xuống, mắt thấy sẽ rơi vào trong nước.

Miêu Tuyết Khanh không do dự, thi triển khinh công, nhảy lên tiếp được y phục, lại lưu loát mà nhảy quay về trên bờ. Hắn cầm y trang nọ nhìn kỹ, vải vóc tương đối tinh tế, hơn nữa vốn là nữ trang, không biết chủ nhân là ai…

Đang nghĩ, một tiểu nha hoàn đầu hai búi tóc hổn hển mà chạy tới. Nha hoàn tuổi cùng Miêu Tuyết Khanh tương đương, tròn tròn như quả táo, rất là đáng yêu. Nàng nhìn thấy quần áo trong tay Miêu Tuyết Khanh, mừng rỡ mà tiến lên. Sau khi nàng phát hiện cầm quần áo chính là một tuấn mỹ thiếu niên, mặt tiểu nha đầu nọ lập tức đỏ lên.

“Ách… Vị công tử này, cái này…” Nàng cà lăm mà mở miệng.

“Đây là của ngươi?” Miêu Tuyết Khanh đem quần áo trả lại cho nàng, tiểu nha hoàn vội vàng tiếp nhận, không ngừng gật đầu mà nói

“Cám ơn.”

“Không cần khách khí.” Miêu Tuyết Khanh nhìn ra được nàng khẩn trương, cố ý phóng nhẹ khẩu khí đáp. Đối mặt nam hài anh tuấn ôn nhu như vậy, tiểu nha hoàn không khỏi tâm thần rung động. Lúc này, một nha hoàn khác trang phục giống như nàng cũng chạy tới, nàng ta kêu “Kim Hoa, tìm được không?”

Tiểu nha hoàn tên Kim Hoa vội vàng cầm lấy quần áo cấp nàng xem “Tìm được rồi.”

Nha hoàn nọ lạnh lùng mà phiêu mắt liếc nàng một cái, đem quần áo đoạt lại, xác định không có tổn hại mới nói “Tính ra ngươi gặp may mắn, nếu làm hỏng quần áo của tiểu thư, ngươi chắc chắn phải chịu phạt.”

Nàng cũng không cùng Miêu Tuyết Khanh chào hỏi, cao ngạo mà tránh ra, Kim Hoa khó xử mà nhìn nhìn Miêu Tuyết Khanh, nói nhỏ “Cám ơn công tử, chúng ta đi trước…”

“Ân.” Miêu Tuyết Khanh hơi vuốt cằm, lập tức cũng xoay người đi.

Kim Hoa đi theo phía sau nha hoàn không lễ phép nọ, lặng lẽ quay đầu lại nhìn lén Miêu Tuyết Khanh. Thẳng đến Miêu Tuyết Khanh đi xa rồi, nàng rốt cục không nhịn được hỏi “Xuân Lan tỷ tỷ, công tử mới vừa rồi là ai?”

Xuân Lan khinh thường mà nói “Cái gì công tử, chỉ là một hạ nhân mà thôi.”

“Hạ nhân?” Kim Hoa có điểm giật mình, nghĩ thầm thiếu niên khí chất tuấn nhã, phong độ, thấy thế nào cũng không như một hạ nhân…

“Hắn chỉ là tên khất cái Hạ Hầu công tử nhặt về, nghe nói công phu không tệ, bất quá hạ nhân chính là hạ nhân, dù lợi hại như thế nào, nhiều nhất chỉ là một võ phu.” Xuân Lan từng chữ từng câu the thé chua ngoa vô cùng.
( Heo_chan : ta ghét con này →_→)

“Xuân Lan tỷ tỷ, ngươi biết thật nhiều… Vậy… Ngươi biết tên của hắn sao?”

“Dường như gọi… Gọi Miêu Tuyết cái gì đó, ta đã quên.” Xuân Lan giễu cợt hỏi “Như thế nào? Ngươi thích hắn rồi?”

Tâm sự bị hé lộ, Kim Hoa khuôn mặt nóng lên, bối rối mà lắc đầu “Không có…”

“Thích thì nhận là thích, có cái gì hảo thẹn thùng. Dù sao các ngươi một người vốn là nha hoàn một người vốn là võ phu, cũng xứng đôi.”

Nàng tựa hồ đã quên chính mình đồng dạng vốn là nha hoàn, không tốt tính mà nói. Kim Hoa không nghĩ tới điều này, chỉ lo đỏ mặt. Bất quá… Chính mình sau này chỉ sợ cũng không có cơ hội gặp lại hắn rồi, nàng vô cùng tiếc nuối mà nghĩ tới.

Kim Hoa không tưởng được nàng rất nhanh sẽ cùng Miêu Tuyết Khanh gặp mặt

****

Tuyết Châu Hồng Mai màu sáng thướt tha, Tân Ngọc Khổng Tước phấn trắng ngạo khiết, Ngư Dương Kim Thu phú lệ đường hoàng… Trong viện, các loại cúc hoa theo thứ tự sắp xếp, cánh hoa bung nở.

Vì muốn cho các cơ thiếp trong cuộc sống buồn bực tìm được một điểm vui thú, Hạ Hầu Huân hàng năm đều cử hành Cúc Yến hội trong phủ, một đám cơ thiếp cùng yêu phó có mặt.

Hạ Hầu Huân cũng rất hưởng thụ loại yến hội này, bởi vì đến lúc đó sắc đẹp tranh nhau không chỉ có cúc hoa, còn có đám cơ thiếp. Tất cả mọi người sử xuất cả người ra, gắng đạt tới vị trí thứ nhất trong yến hội, cầu được hắn ân sủng.

Dự tiệc đều là nữ quyến, châm rượu thượng thức ăn cũng là tỳ nữ, trừ  Hạ Hầu Huân, trong yến hội cũng chỉ thừa lại một gã nam tử ─ đó chính là Miêu Tuyết Khanh.

Miêu Tuyết Khanh hàng năm cũng tham gia yến hội này, bất quá nếu như có thể cho hắn lựa chọn, hắn tuyệt đối không muốn có mặt. Bởi vì hắn không muốn cả ngày nhìn Hạ Hầu Huân cùng đám sủng thiếp mắt đi mày lại, tán tỉnh lẫn nhau, hắn tới cũng chỉ không khác gì Mộc Đầu Nhân ngồi đó, uổng phí cả một ngày.

Bất quá Hạ Hầu Huân mỗi lần đều làm cho hắn tham gia, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

Y rốt cuộc muốn mình tới nơi này làm cái gì… Miêu Tuyết Khanh uống xong một chén rượu, tâm lý phức tạp mà nhìn Hạ Hầu Huân ôm sủng thiếp. Ngồi ở trong lòng Hạ Hầu Huân chính là cô gái lần trước cùng y chơi đùa, Hạ Hầu Huân vẫn ôm nàng, lại đem rượu trong tay mình tiến vào miệng nàng, làm cho những cơ thiếp khác ghen ghét không thôi.

Vài cơ thiếp không cam lòng bị vắng vẻ, lớn mật mà đem vạt áo giựt ra một chút, xoay mông dao động thắt lưng ở phía trước kính rượu. Các cơ thiếp còn lại cũng không chịu lạc hậu theo sát, Hạ Hầu Huân bên cạnh rất nhanh đã có mỹ nữ vây quanh, một giọt nước cũng chen không lọt, làm nũng kính rượu không ngừng tới bên tai.

Trò tranh sủng này hàng năm cũng giống nhau, Miêu Tuyết Khanh cũng thấy nhiều mà chết lặng, hắn quay mặt đi, rời xa mê hồn trận.

Hắn mạn bất kinh tâm mà uống rượu, một tiểu nha hoàn lục y đứng ở cách đó không xa khiến cho hắn chú ý, đối phương cũng nhìn lén hắn. Miêu Tuyết Khanh nhận ra nàng, đúng là tiểu tỳ nữ lần trước nhặt quần áo, tên của nàng hắn vẫn còn nhớ rõ, gọi là Kim Hoa.

Miêu Tuyết Khanh thân mật mà đối với nàng cười cười, Kim Hoa khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức phiêu khởi hai gò má kinh hỉ đỏ hồng, ngượng ngùng mà cúi đầu.

Miêu Tuyết Khanh nhìn một chút Hạ Hầu Huân bên kia, đối phương đang bận rộn ứng phó các mỹ nữ tới đưa rượu, xem bộ dáng tương đối thích thú. Miêu Tuyết Khanh trong lòng thở dài, đem ánh mắt dời đi.

Tất cả sự rực rỡ của yến hội đều đã vây quanh Hạ Hầu Huân, chỉ còn các tỳ nữ lạnh lùng mà đứng ở một bên, Miêu Tuyết Khanh ngồi một mình cũng là khổ và buồn bực. Hắn đột nhiên hăng hái, đứng dậy đi tới trước người Kim Hoa. Kim Hoa nhìn người mình mấy ngày nay tưởng nhớ đi tới, nhất thời trái tim như sấm nổ, mặt đỏ tới mang tai.

“Miêu công tử…” Kim Hoa hạ thấp người, mặc dù biết Miêu Tuyết Khanh cũng là một hạ nhân, nhưng nàng lại có cảm giác hắn là một công tử.

“Di? Ngươi biết tên của ta?” Miêu Tuyết Khanh có điểm bất ngờ.

“Không có… Ta chỉ biết là công tử họ Miêu.” Kim Hoa ngượng ngùng mà nói.

“Nga… Như vậy hả… Ta họ Miêu, tên là Tuyết Khanh.” Miêu Tuyết Khanh giới thiệu, bổ sung nói “Được rồi, ngươi không cần gọi ta công tử…”

“Ách? Ta đây nên như thế nào gọi…?”

“Này…” Miêu Tuyết Khanh suy nghĩ một chút, nói nhỏ “Nếu như ngươi không chê, có thể gọi ta Miêu đại ca…”

Kim Hoa vội vàng lắc đầu, nói “Miêu đại ca nói quá lời, ta như thế nào lại ghét bỏ.”

Miêu Tuyết Khanh cũng có chút thẹn thùng, hai người nhìn nhau cười, trầm mặc trong chốc lát. Phía sau các cơ thiếp phát ra trận trận tiếng cười, Miêu Tuyết Khanh nghiêng đầu nhìn một chút, thấy vốn là Hạ Hầu Huân vừa uống thêm một chén rượu. Miêu Tuyết Khanh hỏi Kim Hoa “Ngươi là bồi chủ nhân tới sao?”

“Đúng vậy.” Kim Hoa chỉ vào một hồng y nữ tử  vây quanh bên cạnh Hạ Hầu Huân, nói “Vị kia chính là tiểu thư nhà ta.”

“Nga…” Tiểu thư nọ mặc chính là hồng y lần trước Miêu Tuyết Khanh nhặt được, hắn bừng tỉnh đại ngộ “Nguyên lai kiện quần áo nọ vốn là tiểu thư nhà ngươi cố ý chuẩn bị mặc đến dự tiệc?”

“Đúng vậy… Ta lúc phơi nắng không cẩn thận để gió thổi đi, may mắn Miêu đại ca ngươi giúp ta nhặt được, hơn nữa một điểm cũng không có bị bẩn, nếu không ta không tránh khỏi chịu phạt…” Kim Hoa lòng vẫn còn sợ hãi mà nói, trên mặt mang chút kinh hoảng.

Miêu Tuyết Khanh nghe nàng nói như vậy, nghĩ thầm tiểu thư kia tính tình nhất định không tốt lắm, khó trách nàng không được Hạ Hầu Huân sủng ái, bởi vì theo hắn biết, Hạ Hầu Huân thiên vị cô nương tính tình đơn thuần ngây thơ.

Kim Hoa nhìn bộ dạng hắn như nghĩ tới cái gì, không khỏi nhẹ gọi “Miêu đại ca?”

Miêu Tuyết Khanh lấy lại tinh thần, đáp: “Chuyện gì?”

“Không… Không có gì…” – Bị hắn hai mắt nhìn thẳng, Kim Hoa mặt lại đỏ lên.

Miêu Tuyết Khanh thấy cơ thiếp bên người Hạ Hầu Huân bắt đầu tản ra rồi, chính mình không tiện ở tại chỗ này cùng Kim Hoa tán gẫu, nhân tiện nói “Kim Hoa cô nương, ta đi về trước, cáo từ.”

“Tốt, cáo từ…” Kim Hoa nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, trong lòng nhộn nhạo không thôi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro