Chương 14: Bị bắt chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 14: BỊ BẮT CHUYỆN
Editor: Anh Anh

Trong bầu không khí náo nhiệt, một tiếng "Ồ" của Tạ Cảnh có vẻ cực kỳ lẻ loi.

Thậm chí còn không mang dấu câu.

"......" Giản Minh Chu đột nhiên rơi vào im lặng.

Hà Ngọc vẫn còn ngạc nhiên, "Ể? Anh Tạ Cảnh thế mà lại nổi bọt lên rồi!"

Cô nói xong thì thấy Giản Minh Chu không trả lời, đôi mắt chớp chớp, đảo qua đảo lại hai cái, đột nhiên cười đầy ẩn ý,

"Ỏ ~ Không phải anh Tạ Cảnh ghen ~~"

Giản Minh Chu suýt thì sặc, "Không phải."

Anh vừa nhìn là biết Hà Ngọc lại gặm hint rồi.

Nhưng chắc chắn không phải Tạ Cảnh ghen. Chỉ là trước đó anh vừa mới nói với người ta mình có việc không thể ăn cùng nhau, sau đó lại ăn đồ ăn vặt với em gái.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy có chút......

Giản Minh Chu lại nhìn nhóm trò chuyện, càng nhìn càng thấy cái từ "Ồ" kia dường như đang ám chỉ mình.

Anh cầm điện thoại, "Anh gửi WeChat cho Tiểu Cảnh đã."

Hà Ngọc nghe được lời này thì khóe miệng muốn bay lên rồi!

Nhưng vẫn vừa ngượng ngùng lại tri kỷ hỏi, "Không thì để em thu hồi tin nhắn vừa rồi ~"

Giản Minh Chu cản cô lại, "...... Không cần."

—— Thế không phải càng kỳ quái hơn à!

Anh suy nghĩ một chút rồi gửi cho Tạ Cảnh một câu: Tiểu Cảnh, buổi tập huấn kết thúc chưa?

Tin nhắn được trả lời nhanh chóng.

【 Cảnh 】: Ừ

【 Minh Chu 】: Đã hẹn bạn đi ăn hamburger chưa?

【 Cảnh 】: Không hẹn.

Rồi, dấu chấm câu đã trở lại.

Giản Minh Chu đang tự hỏi làm thể nào để nói cho người ta biết tình huống hiện tại của mình một cách thật tự nhiên, thì nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng "Tách tách tách".

Anh quay đầu, chỉ thấy Hà Ngọc mở túi hạt dưa, ánh mắt sáng ngời nhìn sang. Vừa tách tách vừa nói, "Không cần để ý đến em, anh Minh Chu, em tự cắn ......"

Cô bổ sung, "Hạt dưa ~"

Giản Minh Chu hít một hơi, không nghĩ sâu nữa, sau đó trả lời Tạ Cảnh ——

【 Minh Chu 】: Tôi vẫn còn ở buổi ký tặng sách, đúng lúc gặp được em gái của Hà Tập, chắc là phải một tiếng nữa mới có thể kết thúc.

【 Minh Chu 】: Nếu cậu vẫn chưa đói thì ......

【 Cảnh 】: Cháu không đói. Sao thế chú nhỏ, muốn hẹn à?

【 Minh Chu 】: Vậy cậu chờ tôi một chút đi -^0^-

Đối phương trả lời một chữ "Được".

Mười giây sau, lại gửi một meme [ Chó lớn đang ngồi xổm ].

—— Có meme, xem ra tâm trạng cũng không tệ lắm.

Hà Ngọc nhìn vẻ mặt của anh, nở nụ cười ranh mãnh, "Này nhé anh Minh Chu, khóe miệng cũng cong lên rồi ~ Anh Tạ Cảnh dễ dỗ thế sao?"

"......"

Giản Minh Chu thật sự không nhịn được mà cầm ống giấy gõ nhẹ vào đầu cô, "Đã bảo không phải như vậy mà..." Anh bổ sung, "Hơn nữa tính tình Tiểu Cảnh trước giờ vẫn khá tốt."

"Ôi chao! Hê hê hê hê hê..."

Còn nửa tiếng nữa là buổi ký tặng kết thúc.

Hà Ngọc ở lại không bao lâu thì chuẩn bị đi về.

Trước khi đi còn thành kính cúi đầu chào Giản Minh Chu, "Cảm ơn meo, em ăn rất no."

"......" Ai là meo.

Giản Minh Chu vẫy vẫy tay, xua cô đi.

5 giờ chiều, buổi ký tặng chính thức kết thúc.

Sau nửa tiếng tổng kết công việc với nhân viên và sắp xếp hiện trường, Giản Minh Chu đứng ở cửa chờ taxi.

Lúc này ánh nắng đã nhạt dần, bầu trời xanh thẳm.

Những bụi cây xanh bên ngoài đang xào xạc trong gió, tầm nhìn trong vắt.

Anh đang cúi đầu xem giờ thì bị vỗ vỗ.

"Này, biên biên!" Tiểu Lộc từ phía sau nhảy ra, "Anh đứng đây làm gì thế, trêu hoa ghẹo nguyệt!"

Giản Minh Chu ôn hòa nhìn lại, "Nói chuyện đàng hoàng."

"......"

"Buổi ký tặng thế nào?"

"Cực kỳ tốt! Hoá ra có nhiều người thích em hơn em tưởng."

Tiểu Lộc đột nhiên ngượng ngùng ôm mặt, "Hơn nữa, các cô ấy đều khen em nói chuyện rất dịu dàng...... Ôi chao ~ Em xấu hổ quá đi mất! Ha ha ha ha ha ha ——!!!"

Tiếng cười lập tức xông thẳng vào màng nhĩ, mang theo cả tiếng vọng.

Giản Minh Chu nhẹ nhàng nhắm mắt, "Thế hả."

Khi nói chuyện, xe anh gọi cũng đã tới.

Anh kéo cửa xe ngồi vào, ngẩng đầu dặn dò, "Sau khi về thì rửa mặt rồi ngủ một giấc thật ngon."

Tiểu Lộc được chiều mà sợ, "Anh không giục bản thảo à?"

"Nhanh chóng trở về hiện thực trước, sau đó mới bắt tay vào làm việc." Giản Minh Chu dịu dàng nói rồi đóng cửa xe.

Rầm... Chiếc taxi lập tức biến mất trong vài giây.

Tiểu Lộc:.

-

Xe dừng bên ngoài phố đi bộ.

Sau khi Giản Minh Chu xuống xe thì đến thẳng quán hamburger, vừa gửi WeChat hỏi: Tiểu Cảnh, tôi sắp tới rồi, cậu thì sao?

【 Cảnh 】: Cháu đã ở trong quán.

Anh cúi đầu tiếp tục gửi: Vậy cậu đợi tôi một lát ......

Mấy bước nữa thì tới cửa quán, anh vừa bước lên hai bậc cầu thang, suýt chút nữa thì đụng phải một bóng người. Giản Minh Chu phanh lại, đồng thời ngẩng đầu, một bàn tay bắt được cánh tay anh.

"Chú nhỏ." Tạ Cảnh cúi đầu nhìn, khóe môi cong lên, "Không cần gấp, cháu cũng không giục chú."

Giản Minh Chu nhìn vẻ mặt cậu, dáng vẻ không chút để ý, tâm trạng cũng trở nên sáng sủa hơn.

"Sao không ở trong chờ tôi?"

"Giống nhau cả."

Vừa nói chuyện, hai người vừa bước vào quán.

Trong tiệm người ngồi hơn nửa, cũng còn rất nhiều chỗ trống.

Giản Minh Chu đi tới một vị trí, Tạ Cảnh đi theo bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh vài giây rồi đột nhiên nói,

"Chú nhỏ, hôm nay trông chú hơi khác."

"Sao thế?"

"Suýt chút nữa thì không nhận ra chú là ai."

Giản Minh Chu đúng lúc kéo ghế ra, chỗ ngồi đối diện với mặt tường bằng kính tráng gương ——
Ánh mắt anh rũ xuống, trong đầu chợt hiện lên một câu:

Hôm nay, Tạ Cảnh dẫn tôi tới một tiệm hamburger thủ công. Tôi mặc một bộ sơ mi quần tay, nhìn bóng người trong gương, tôi cũng không biết cậu bé trong đó là ai......

"Chú nhỏ, chú sao thế?"

Giản Minh Chu hoàn hồn, "Cái gì?"

Tạ Cảnh nhẹ giọng, "Có một nháy mắt, chú như thể bước vào một cuộc đời khác vậy."

"......" Giản Minh Chu lắc đầu, "Có thể là do tôi quá mệt."

Hai người ngồi xuống bàn, nhân viên phục vụ mang thực đơn ra.

Giản Minh Chu nhìn suất ăn đa dạng, hỏi Tạ Cảnh, "Cậu muốn gọi gì?"

"Suất B đi." Tạ Cảnh không chút do dự, lại duỗi cánh tay dài ra, chỉ chỉ thực đơn trước mặt anh,

"Cái này, và cái này, chắc là chú thích."

Giản Minh Chu nhìn theo, thấy đúng thật.

Anh tán thưởng, "Cậu biết rõ thật."

Tạ Cảnh thuận miệng nói, "Ừm, hôm đó xem qua trên điện thoại."

Suy nghĩ của Giản Minh Chu chợt dừng, ngẩng đầu nhìn cậu.

Đối phương vẫn mang dáng vẻ thờ ơ như cũ, nhưng nghe lời này, hẳn là ngay từ đầu đã muốn tới với mình.

Vậy nên hôm nay mới không hẹn ai khác cả......

Trong lòng Giản Minh Chu như bị cái gì đó đâm nhẹ, bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn. Anh giữ thực đơn, dịu dàng nói,

"May mà hôm nay cùng nhau tới."

Tạ Cảnh hơi sửng sốt, sao đó tựa như nói đùa, "Chú nhỏ, chỗ này không có chương trình suất thứ hai được giảm nửa giá đâu."

"Không phải ý này, tôi..."

Nhân viên phục vụ đang lau bàn bên cạnh đột nhiên quay đầu, "Nhưng chúng tôi có voucher giảm 20 tệ cho hoá đơn trên 50 tệ đấy!"

Tạ Cảnh, "......"

Giản Minh Chu, "........."

-

Ăn xong, Tạ Cảnh đứng dậy định đi thanh toán.

"Chú nhỏ, bữa này cháu mời."

Giản Minh Chu giữ chặt người lại, "Để tôi đi, sao có thể để cậu mời được?"

Đối phương hơi nhướng mày, sau đó dễ dàng kéo tay anh xuống, một tay ấn anh về chỗ ngồi, "Không cần, để cháu."

Nói xong xoay người đi đến quầy thu ngân.

Giản Minh Chu đành chịu, chỉ có thể ngồi chờ ở đó.

Lúc này trước quầy thu ngân vẫn còn một hàng dài người xếp hàng, anh vừa ngồi đợi vừa xem điện thoại. Đang xem thì bên cạnh đột nhiên có người tới hỏi,

"Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?"

Giản Minh Chu ngẩng đầu, thì thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đứng ở trước mặt. Anh nghĩ chờ Tạ Cảnh thanh toán xong bọn họ sẽ đi luôn nên nói,

"Anh ngồi đi, tôi sắp đi rồi."

Đối phương sửng sốt, "A... Anh sắp đi rồi à."

"......" Giản Minh Chu không hiểu, lúng túng lặp lại, "Ừ, sắp đi rồi."

Người đàn ông kia dừng một chút, vẫn ngồi xuống đối diện anh.

Giản Minh Chu không nghĩ nhiều, đang định tiếp tục xem điện thoại, thì nghe đối phương thăm dò nói với mình, "Anh cũng làm việc ở gần đây à?"

Anh ngẩng đầu, "Không."

"Ồ... Vậy anh đi một mình à?"

"......"

Từ từ, không phải là......

Giản Minh Chu cảnh giác nhìn, quả nhiên nghe thấy người ta nói, "Chúng ta có thể thêm WeChat không?"

Đầu ngón tay anh run rẩy, vẫn còn ôm tâm lý may mắn mà từ chối, "Xin lỗi, không mua bảo hiểm, không tải ứng dụng, không nhận phiếu giảm giá."

Đối diện lập tức xua tay, "Không không không phải, tôi chỉ muốn làm quen với anh thôi."

...... Làm quen cái gì, đây không phải là bắt chuyện à!

Anh thật sự bị bắt chuyện! Giản Minh Chu cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, "Tôi không thêm bạn với người lạ."

"Tôi sẽ không làm phiền anh nhiều đâu."

"Không, tôi vẫn......"

Khi anh còn đang ứng phó với tình huống này, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai anh. Bàn tay to rộng gần như ôm trọn lấy vai anh, nhiệt độ cơ thể quen thuộc cách lớp áo sơ mi truyền tới.

Tim Giản Minh Chu đập thình thịch, ngẩng đầu ——

Không biết Tạ Cảnh đã trở lại từ lúc nào, cánh tay dài duỗi ra như giữ anh ở trước người,
"Thanh toán xong rồi. Đi thôi, về nhà."

Cậu không gọi "Chú", cũng không gọi "Anh". Nói xong lại hờ hững quét mắt nhìn về phía đối diện một cái.

Giọng nói của đối phương đột nhiên im bặt.

Giản Minh Chu không biết có phải Tạ Cảnh đã nhìn ra rồi không, anh đứng dậy không để ý đến người kia, "Đi thôi."

Cả đoạn đường đi ra khỏi quán, bàn tay Tạ Cảnh vẫn luôn đặt trên vai anh.

Mãi đến khi rời khỏi quán ăn nhanh mới buông tay ra.

Không khí trong lành ập tới, Giản Minh Chu thở ra một hơi, quay đầu nói, "Tiểu Cảnh, cảm ơn."

Lần đầu tiên anh bị một người đàn ông đến gần làm quen, có chút xấu hổ.

Lại còn để Tạ Cảnh giải vây cho mình.

Tạ Cảnh nhìn anh một lát rồi nói, "Lần sau lại gặp phải loại người quái gở này, có thể trực tiếp từ chối người ta."

Giản Minh Chu nghe cậu nói "Người quái gở", thầm nghĩ hẳn Tạ Cảnh cảm thấy đàn ông bắt chuyện với đàn ông rất kỳ quái.

Anh xin chỉ bảo, "Trực tiếp thế nào?"

Tạ Cảnh dạy anh, "Cút."

"......" Giản Minh Chu nói, "Thế này hơi bất lịch sự."

Tạ Cảnh mím môi, đang định nói gì đó, thì thấy Giản Minh Chu vẫn còn cân nhắc, " 'Phiền anh cút', ' Mời anh cút'?"

Trong không khí đột nhiên rơi xuống một tiếng cười khẽ.

-

Khi về đến nhà, áo sơ mi của Giản Minh Chu đã ướt đẫm mồ hôi. Vải áo mỏng hơi xuyên thấu phía dưới.

Anh hỏi, "Cậu tắm chưa, Tiểu Cảnh?"

Tạ Cảnh nhìn anh một cái, sau đó quay đầu đi, "Chú tắm trước đi, chú nhỏ."

Giản Minh Chu gật đầu, cầm quần áo vào phòng tắm.

Sau khi anh tắm xong Tạ Cảnh mới đi vào. Giản Minh Chu vừa lau tóc vừa nhìn điện thoại, thì thấy trên WeChat có mấy thông báo ——

【 Tin nhắn xác thực: Hà Tập mời bạn vào nhóm 】

【 Tiểu Ngọc vui vẻ 】: Anh Minh Chu, mau vào nhóm! Là cái nhóm 12 người hôm nay ấy, anh mà vào nhóm thì sẽ là 13!

"......" Giản Minh Chu nhìn chằm chằm vào số 13, có một thoáng biến thành chữ B*. Vài giây sau thì bấm chấp nhận.

*Baka, tiếng Nhật nghĩa là ngu ngốc

Ngay sau đó anh đã bị kéo vào nhóm.

【 Hà Tập 】: Chào mừng anh Minh Chu!

【 Chu Hứa Dương 】: [ Bắn pháo Armstrong* chào mừng ]

*Một vũ khí trong truyện Gintama

【Nini】: Anh Minh Chu cũng vào nhóm, sau này có thể hẹn đi chơi với nhau rồi! [ hoan hô ]

Trong nhóm nhất thời trở nên cực kỳ náo nhiệt, pháo hoa pháo nổ đồng loạt vang lên. Chỉ có Hà Lộ Thần nhẹ nhàng gửi một dấu "?", Nhưng cũng nhanh chóng bị bao phủ trong tiếng hoan nghênh.

Giản Minh Chu đang trả lời hai tin nhắn, khung trò truyện riêng của Hà Ngọc đột nhiên hiện lên.

【 Tiểu Ngọc vui vẻ 】: Đúng rồi anh Minh Chu, anh kéo cả em gái anh vào đây đi!

【 Tiểu Ngọc vui vẻ 】:  [ Kích động chạy tới chạy lui ]

Giản Minh Chu, "........."

Đáy mắt anh tĩnh lặng, rơi vào trầm tư hồi lâu.

Không lâu sau, cửa phòng tắm lách cách mở ra.

Tạ Cảnh bước ra, thì thấy anh đang yên lặng tựa trên ghế sofa.

"Chú nhỏ?" Cậu đến gần.

Chỉ thấy Giản Minh Chu dựa lưng vào sofa, lẳng lặng nhắm hai mắt, tập trung suy nghĩ tựa như đã tọa hóa.

Tạ Cảnh dừng một chút, "... Chú đang làm gì đấy?"

"Tôi đang nghĩ về cốt truyện và thiết lập nhân vật."

"Nghĩ cho tác giả chú phụ trách à?"

"Không." Giản Minh Chu ấp ủ, "Là vở đoạn tuyệt của tôi và 'Em gái'."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro