Chương 106: Nhà Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Tự nằm bệnh viện địa phương ở thành phố C gần một tháng, tin tức bị phong tỏa toàn diện, trừ nhân viên biết chuyện trong chương trình ra, không có bất kì ai biết tin tức ảnh đế cưỡi ngựa bị thương.

Trong khoảng thời gian này Kha Tây Ninh ban ngày quay show, đến chiều tối liền vội vàng kết thúc công việc trở về chăm sóc Nghiêm Tự. Mỗi lúc Kha Tây Ninh xuất phát đi thăm Nghiêm Tự, Vu Lôi đều sẽ chủ động giao cho Kha Tây Ninh một phần canh, bảo cậu mang cho anh.

Có khi là canh cá trích, có khi là canh xương sườn, còn có khi là canh gà hầm đến mềm nhừ.

Nghiêm Tự uống một hai lần còn được, những lần sau anh liền cảm thấy bổ quá.

Mỗi lần cửa phòng bệnh được đẩy ra, người đi vào là Kha Tây Ninh. Sau đó đập vào mắt chính là phần canh siêu bổ trong tay cậu, Nghiêm Tự liền cảm giác trước mắt tối sầm.

Kha Tây Ninh đặt bình thuỷ ở tủ đầu giường, cậu biết rõ Nghiêm Tự không muốn uống, ân cần nói: "Vu Lôi quay show còn nghĩ đến anh, canh này hầm từ bảy tám giờ sáng đến tối, cực kì tốn công, anh ấy là quan tâm anh thôi."

Nghiêm Tự vẫn cảm thấy trong miệng đều là vị canh cá của tối qua, anh không muốn uống nữa, hỏi: "Em không ghen à?"

"Ghen cái gì?" Kha Tây Ninh múc một chén, muỗng đã đưa đến bên môi Nghiêm Tự.

Nghiêm Tự cũng không ăn, anh im lặng tránh đi, nói: "Mỗi ngày anh ta đều vất vả hầm canh cho anh như vậy, em không ghen sao?"

"Không đâu." Kha Tây Ninh đương nhiên nói, "Em cũng không phải một người đàn ông hẹp hòi như vậy. Hơn nữa đứa thứ hai của thầy Vu còn sắp ra đời rồi, em ghen cái gì chứ."

Nghiêm Tự vẫn không muốn uống: "Em biết vì sao anh ta mỗi ngày đều hầm canh cho anh không?"

Kha Tây Ninh cố chấp đặt cái muỗng bên môi Nghiêm Tự, mắt cũng không chớp mà nói: "Không muốn biết, anh uống trước đi rồi nói."

Nghiêm Tự nói một cách trêu chọc: "Trước kia anh ta từng nói đàn ông chỉ cần kết hôn thì sẽ không chú trọng quản lý vóc dáng nữa. Vu Lôi chính là muốn biến anh thành như anh ta vậy."

Kha Tây Ninh không để ý đến anh, nói: "Bác sĩ nói anh cần ăn nhiều đồ bổ vào."

Nghiêm Tự căng da đầu nói: "Em chắc cũng không muốn người đàn ông của em có bụng bia đâu nhỉ."

Kha Tây Ninh nói: "Anh biến thành như vậy em cũng vẫn yêu anh."

Nghiêm Tự vừa vui mừng vừa bất ngờ, hỏi: "Thật sao?"

"Giả đó." Kha Tây Ninh suy nghĩ miên man, cậu tưởng tượng ra cảnh tượng đó, có lẽ bản thân hình như không tiếp thu được cho lắm. Cậu uống một hơi hết chén canh gà siêu bổ kia, lau chùi dầu mỡ bên khóe miệng, rũ mắt nói, "Ngày mai em sẽ nói với thầy Vu Lôi, bảo anh ấy không cần hầm nữa."

Tâm trạng Nghiêm Tự rất phức tạp, không biết nên vui mừng hay đau khổ nữa.

Quan hệ giữa hai người bọn họ cũng trở thành bí mật công khai đối với những người trong chương trình. Nhưng Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh thoạt nhìn chính là hai nhân vật không hề liên quan đến nhau, về việc hai người rốt cuộc là gặp gỡ rồi yêu nhau như thế nào, cơ hồ trở thành bí mật thiên cổ của giới giải trí. Trong lòng đám nhân viên nhiều chuyện cực kì tò mò, nhưng không ai dám hỏi đương sự cả.

Cuối năm đã xảy ra hai việc.

Show thực tế kết thúc ghi hình và Nghiêm Tự xuất viện.

Ngày đóng máy hôm đó vừa lúc là buổi tối, biên kịch bỏ tiền mua vài hộp pháo hoa. Nhân viên tụ tập bên nhau chụp ảnh chung làm kỷ niệm, pháo hoa trên bầu trời đêm dùng sinh mệnh ngắn ngủi của nó phát ra ánh sáng hoa lệ rực rỡ trong chốc lát. Kha Tây Ninh đứng giữa đám đông rộn ràng nhộn nhịp, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thầm nghĩ một năm lại trôi qua.

Tết Nguyên Đán năm trước cậu ở cùng đoàn phim《 Nói mê 》, năm nay ở cùng chương trình《 Thử thách bản thân 》, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác nhau. Một nhân viên thò qua xin chụp ảnh cùng Kha Tây Ninh.

Em gái dùng filter xinh xắn đáng yêu, trên đầu mọc lên hai cái tai thỏ. Kha Tây Ninh chưa từng dùng qua, ngẩn người mất một lúc, còn cô gái đã sớm cầm điện thoại vui vẻ rời đi chụp hình cùng người khác.

Kha Tây Ninh đi đến một góc thưa thớt người, ngồi xổm xuống gọi điện cho Nghiêm Tự.

"Năm mới vui vẻ."

Nghiêm Tự cười cười, rõ ràng người này chỉ một hai tiếng nữa thôi sẽ trở về bên mình. Anh nói: "Năm mới vui vẻ."

Nói xong, anh hỏi: "Chỗ của bọn em có phải náo nhiệt lắm không."

"Ừm." Kha Tây Ninh nói, "Đang bắn pháo hoa, đợi chút em quay video cho anh xem."

Nói xong, cậu cúp máy, nâng điện thoại lên về phía bầu trời đêm, mãi đến khi tay mỏi nhừ mới buông xuống, cuối cùng đưa thành phẩm cho Nghiêm Tự xem.

Giao diện WeChat.

Nghiêm Tự hỏi: "Sao em không chơi cùng bọn họ?"

Kha Tây Ninh nghĩ nghĩ, trả lời đúng sự thật: "Em không muốn chơi, có hơi nhớ anh rồi."

Lúc bận rộn thì không sao, một khi rảnh rỗi, Kha Tây Ninh liền nhớ tới Nghiêm Tự đang nằm ở phòng bệnh một mình, thầm nghĩ anh có cảm thấy cô đơn hay không, miệng vết thương có đau đớn hay không. Càng là lúc náo nhiệt, cậu càng hay nhớ tới đối phương.

Loại cảm giác này nói ra cũng rất xấu hổ. Dù sao bọn họ cũng không phải đôi tình nhân nhỏ đang ở thời kỳ yêu cuồng nhiệt của tình yêu, mà là đôi vợ chồng già phân phân hợp hợp, đã từng quá đau khổ khi ở bên nhau, vốn đã nghĩ sau khi chia tay cả đời sẽ không qua lại với người kia nữa. Nhưng tâm trạng hiện giờ của Kha Tây Ninh chính là như vậy, thường xuyên nhớ tới Nghiêm Tự, nhớ thương anh.

Cậu tựa như trở về làm cậu fan nhỏ say mê một ngôi sao lớn của bảy năm trước, nhưng tâm thái cũng có vài thay đổi, trở nên càng bình tĩnh, càng tự nhiên hơn.

12 giờ khuya, tiếng chuông vang lên.

Trong đêm đen, trên cửa sổ phản chiếu hình bóng một đôi tình nhân đang rúc vào nhau. Khó kìm lòng nổi sự kích thích sau khi hôn nhau, Kha Tây Ninh thở hồng hộc nằm trong lòng Nghiêm Tự.

Vết thương của Nghiêm Tự hầu như đã khỏi, có thể cử động tự nhiên, bác sĩ sau khi kiểm tra nói anh hôm sau là có thể xuất viện. Anh trấn an vỗ lưng Kha Tây Ninh, rũ mắt hôn xuống xương quai xanh xinh đẹp của cậu, nói: "Làm không?"

Kha Tây Ninh rầu rĩ lắc lắc đầu, "Thôi đi, nơi này là bệnh viện."

Nghiêm Tự tôn trọng ý nguyện của Kha Tây Ninh, anh không nói một lời mà cúi xuống phía dưới, cởi chiếc quần ngủ thể thao của cậu ra.

Kha Tây Ninh nằm trên giường bệnh, mái tóc mềm mại thấm đẫm mồ hôi, hai mắt thất thần. Khăn trải giường trắng tinh nhuộm màu cấm dục, làm nổi bật mặt mày cực kỳ tinh xảo của cậu.

Một người cao cao tại thượng như Nghiêm Tự, giờ phút này đang nửa quỳ dưới chân Kha Tây Ninh, dùng miệng giúp cậu thư giãn.

Cuối cùng, Kha Tây Ninh nhịn không được nắm chặt khăn trải giường dưới thân, kêu lên một tiếng. Cậu quả thật rất thoải mái, tư vị kia khó có thể hình dung được, giống như cho dù có chết trong giây phút đó cũng chẳng là gì.

Nghiêm Tự đứng dậy vuốt ve gương mặt Kha Tây Ninh, dịu dàng cười cười.

Kha Tây Ninh sốt ruột nói: "Nhổ ra đi."

Nghiêm Tự cười.

Kha Tây Ninh nói: "Dơ lắm."

"Của em." Nghiêm Tự nói, "Không sao cả."

Nghiêm Tự vào toilet súc miệng, sau khi trở về ôm Kha Tây Ninh tiếp tục một nụ hôn sâu.

Cuối cùng bọn họ vẫn làm.

Sau khi xuất viện, Kha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự ngồi chung máy bay đi về. Sau khi hạ cánh, Kha Tây Ninh nói: "Anh có nhớ ngày đầu tiên em đến《 Thử thách bản thân 》không, cảm thấy bầu trời đêm rất đẹp, còn gửi WeChat cho anh đó?"

"Nhớ rõ." Nghiêm Tự nói, "Sau hôm đó, anh liền bay đến gặp em."

Kha Tây Ninh nói: "Em bảo ở khách sạn có thiết bị chắn tín hiệu, là giả đấy."

"Anh biết." Nghiêm Tự cười nói, "Ngay cả khách sạn còn không có, đâu ra thiết bị chắn tín hiệu chứ. Hôm đó là ngày đầu em ở trong núi, tín hiệu không tốt."

Kha Tây Ninh ừ một tiếng, nói: "Lúc bị mất tín hiệu ấy, thật ra em đã đưa ra một quyết định theo lời anh. Em quyết định dọn đến sống cùng anh."

Nghiêm Tự dừng bước chân.

Kha Tây Ninh nói: "Làm sao vậy?"

"Anh đổi nhà rồi."

Kha Tây Ninh nhíu mày nói: "Vì sao?"

"Anh cho rằng em không thích cái trước kia." Dù sao căn nhà đó cũng chứa đựng quá nhiều hồi ức không tốt đẹp, Nghiêm Tự cho rằng Kha Tây Ninh không thích, mới không đồng ý ở chung, cho nên trước đó đã tìm người môi giới mua một căn nhà mới.

Kha Tây Ninh ngẩn ngơ, nói: "Em không phải không thích."

Dù sao căn hộ kia đã bầu bạn với họ bảy năm. Cậu từng là một người yên tĩnh chờ đợi, cũng từng phẫn nộ nói hận không thể để Nghiêm Tự chết đi. Nhưng nơi đó cũng chứa đựng những ngày tháng ngọt ngào lại hạnh phúc của bọn họ, nó chứng kiến những thay đổi trong hôn nhân của hai người.

Kha Tây Ninh thấy ngôi nhà mới Nghiêm Tự mua.

Đó là một căn hộ theo phong cách phương Tây, diện tích vô cùng lớn, chừng 500 mét vuông, giống một sân bóng loại nhỏ. Trên khu đất trống bên ngoài ngôi nhà xây một hàng rào màu trắng ngà, trồng đầy hoa hồng sặc sỡ loá mắt.

Đây là mặt trước của căn hộ, mặt sau là một hồ bơi lớn, mặt nước xanh biếc chiếu rọi nền trời trong veo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro