Chương 114: Phim Điện Ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《 Tiểu Lưu Li 》công chiếu vào lúc nửa đêm, người bình thường đều sẽ không thức đêm đi xem buổi chiếu đầu như này. Kha Tây Ninh vì để tránh đám đông, dặn dò Vu Thiến Văn tìm một rạp chiếu phim hẻo lánh một chút, mua một vé 12 giờ khuya, còn đặc biệt dặn dò nhất định phải mua chỗ ngồi trong góc.

Chưa tới hai ba phút, Vu Thiến Văn nói rằng đảm bảo đã mua xong. Vị trí rạp chiếu phim nơi cô mua vé cũng không tính là hẻo lánh, ngược lại còn nằm ở phố buôn bán tấp nập người qua, trước kia cũng là rạp chiếu phim duy nhất ở nơi đây, chẳng qua hai năm gần đây chính phủ địa phương vì phát triển sản nghiệp văn hóa giải trí nên xây thêm hai ba rạp chiếu phim hiện đại ở con phố buôn bán này. So sánh ra, rạp chiếu phim cũ phương tiện thì không theo kịp thời đại, trang trí thì cổ xưa quê mùa, giá vé cũng chỉ ít hơn đối thủ cách đó hai ba trăm mét khoảng hai đồng, dần dần rạp chiếu phim này trở nên vắng vẻ tiêu điều, nhân viên cũng ngồi không, trừ phi hai rạp chiếu phim kia hết chỗ, không thì hầu như sẽ không có ai tới xem.

Nơi này đối với Kha Tây Ninh mà nói, lại là một nơi tuyệt vời để xem phim.

Qua vài phút, Vu Thiến Văn chợt vội vàng gõ cửa phòng Kha Tây Ninh. Sau khi cô nhìn thấy Kha Tây Ninh, chống tay lên cửa khách sạn, thở hồng hộc nói: "Nghiêm, thầy Nghiêm......"

Kha Tây Ninh vừa nghe tới họ Nghiêm là đã biết nội dung Vu Thiến Văn muốn nói khẳng định có liên quan đến Nghiêm Tự. Cậu mới hai ngày không gặp Nghiêm Tự, lại như đã qua một tuần chưa được thấy anh. Cũng không phải bởi vì quá mức nhớ nhung, một tuần trước cậu cũng vì sự nghiệp mà xa Nghiêm Tự suốt hai tuần, trong lòng tuy rằng vô cùng mong nhớ, nhưng lại không phải như lúc này —— nhớ tới Nghiêm Tự trong lòng cậu liền rầu rĩ, tâm trí nửa vời.

Ngày đó cậu và Nghiêm Tự tuyệt đối không tính là tan rã trong không vui. Buổi sáng rời đi Nghiêm Tự còn chuẩn bị cho cậu một bữa sáng tình yêu kiểu Trung Quốc, trứng tráng lòng đào phối hợp với cháo thịt nạc trứng bắc thảo, là kiểu mà Kha Tây Ninh thích nhất, thậm chí trước khi rời đi bọn họ còn trao nhau một nụ hôn triền miên.

Nhưng trạng thái của hai người chính là không đúng, lại không thể nói ra được kỳ quái ở chỗ nào, Nghiêm Tự vẫn như cũ một ngày nhiều lần nhắn tin cho Kha Tây Ninh, Kha Tây Ninh cũng sẽ đúng hạn trả lời, nhưng nội dung tin nhắn rõ ràng bình đạm khách khí hơn rất nhiều. Mỗi ngày trừ "Ăn chưa", "Ngủ chưa", "Ngủ ngon", giống như cũng không còn gì khác để nói với nhau. Tuy nói tình yêu cuối cùng đều quay về cuộc sống bình đạm, bản thân Nghiêm Tự cũng không phải người hướng ngoại, Kha Tây Ninh càng không, cho nên hình thức sống chung như vậy rất bình thường.

Có thể do Kha Tây Ninh trong lòng có quỷ, cảm thấy giữa cậu và Nghiêm Tự trong một khoảng thời gian ngắn bỗng nhiên xuất hiện một vách ngăn. Rõ ràng chọc một cái là phá vỡ được, nhưng không ai muốn làm người chủ động.

Kha Tây Ninh cảm thấy Nghiêm Tự có khả năng đã đoán được cậu thấy tư liệu về Bì Bì ở thư phòng.

Vu Thiến Văn chạy quá nhanh, thở không ra hơi, trong miệng tiếp tục hàm hồ nhắc mãi: "Thầy Nghiêm...... Thầy Nghiêm......"

Người khác nhắc tới Nghiêm Tự như vậy, cậu sẽ nhịn không được dựng lỗ tai lên nghe. Nhìn bộ dạng nôn nóng của Vu Thiến Văn, Kha Tây Ninh sợ Nghiêm Tự thật sự xảy ra chuyện, đuôi lông mày cũng không khỏi mang theo một chút sắc bén, lại còn phải cố gắng kiềm chế đi trấn an trợ lý nhỏ của mình: "Không có việc gì, em từ từ nói, không phải vội."

Sau một hồi, Kha Tây Ninh hít sâu nói: "...... Thầy Nghiêm của em bị làm sao?"

Vu Thiến Văn mặt như đưa đám nói: "《 Tiểu Lưu Li 》không phải bị đè ép lâu quá sao, thế nên nhân viên chủ chốt khi ấy cũng không còn như xưa nữa, cho nên cũng không an bài buổi công chiếu chính thức nào cả. Anh ấy đoán được anh sẽ xem luôn ở thành phố S, cố ý tới hỏi em thời gian và địa điểm xem phim của anh."

Tim Kha Tây Ninh khẩn trương đến mức nhảy đến cổ họng như tàu lượn siêu tốc trong nháy mắt trở về mặt đất.

Hoá ra...... chỉ vậy thôi à?

Kha Tây Ninh không hiểu sao thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu cho rằng mình cần phải dạy dỗ trợ lý nhỏ một chút cái gì là "chuyện quan trọng", cái gì là "chuyện không quá khẩn cấp".

Vu Thiến Văn không quan sát thấy tâm lý thay đổi lên xuống của Kha Tây Ninh, cô đang đắm chìm trong nỗi bàng hoàng: "Anh Tây Ninh à, em nên từ chối thầy Nghiêm như thế nào bây giờ." Cô nhớ kỹ lần đó tự tiện giúp Nghiêm Tự chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, còn bị Kha Tây Ninh hung dữ phê bình một phen, lòng còn sợ hãi, đương nhiên không dám giúp Nghiêm Tự thêm bất kì chuyện gì nữa.

"Này có là gì." Kha Tây Ninh thu lại biểu cảm, bình tĩnh uống một ngụm cà phê, "Cho anh ấy thời gian trên vé, cũng cho anh ấy địa chỉ."

Hai hàng mi cong cong của Vu Thiến Văn dần dần khép lại, tại thành một hình chữ xuyên 川 trông rất buồn cười.

"...... Lúc trước không phải anh đã nói, về sau không được tự tiện làm việc cho thầy Nghiêm sao?"

"Cô bé ngốc." Kha Tây Ninh rũ mắt, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Vu Thiến Văn bị gọi đến gò má ửng hồng.

"Đó là lúc trước." Kha Tây Ninh thản nhiên nói, "Con người đều sẽ thay đổi."

Kháng cự và tiếp thu, trốn tránh và đáp lại, thích và không thích.

Hai mặt đối lập, mặc dù cùng một cá nhân, thái độ của mỗi người ở mỗi thời điểm cũng sẽ hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng nói thế có hơi vả mặt một chút. Nhưng Kha Tây Ninh không thể không thừa nhận, sự thật chính là như vậy. Có điều......

"Thiến Văn." Kha Tây Ninh cũng có chút khó hiểu, "Không phải anh đã thẳng thắn với em về quan hệ giữa anh và Nghiêm Tự sao?"

Anh hiểu rất rõ cô trợ lý nhỏ này, tuy có hơi ngu ngơ, nhưng không phải ngay cả việc đơn giản như này cũng nghĩ không ra.

Vu Thiến Văn đã giải quyết xong một đề bài khó trong công việc, xoay người tích cực xử lí cái tiếp theo.

Nghe vậy, cô chớp chớp mắt, nói chắc như in: "Em biết mà, nhưng không phải hai người đang giận dỗi sao?"

Kha Tây Ninh: "......"

Cậu chột dạ đỡ trán, chợp mắt nói: "Em nhìn từ đâu ra anh và Nghiêm Tự giận nhau? Anh ấy nói cho em?"

"Đương nhiên không phải." Vu Thiến Văn thản nhiên nói, "Thầy Nghiêm sao mà nói cho em việc riêng của anh và anh ấy được chứ. Đều là em đoán thôi."

Kha Tây Ninh bắt đầu hồi tưởng lại biểu hiện gần đây, có phải có chỗ nào biểu hiện không giống đôi cẩu tình nhân show ân ái hay không.

"Tuần trước cho dù anh mệt mỏi hay buồn ngủ như thế nào, đều sẽ tìm mọi cách để liên lạc với thầy Nghiêm, thật vất vả mới có được thời gian nghỉ ngơi cũng bay trở về tìm anh ấy." Vu Thiến Văn thành thật nói ra suy nghĩ của một người đứng xem, "Hai ngày này nè. Chị Tuyết vì chiếu cố anh, cố ý giảm cho anh không ít lượng công việc, giống như chiều hôm qua...... Anh không có việc gì hết, nếu là trước kia, anh đã sớm vội vàng bay đi gặp thầy Nghiêm của chúng ta rồi. Nhưng anh lại không, anh ở khách sạn ngủ suốt một buổi trưa."

Nói đến khúc sau, Vu Thiến Văn sắc mặt trịnh trọng, mồm miệng rõ ràng, khí thế bừng bừng.

Kha Tây Ninh bị nói đến mặt đỏ tai hồng, không khỏi cúi thấp đầu xuống. Cậu đang nghi ngờ cô gái nhỏ này đang bênh vực thay cho Nghiêm Tự, nhưng nghĩ lại, hẳn là cậu suy nghĩ nhiều rồi.

"Ngủ bù không được sao?" Kha Tây Ninh kiên cường phản bác.

"Đương nhiên được." Vu Thiến Văn mảy may không nhận ra sát ý, khờ dại nói, "Nhưng anh không phải nói có điểm gì khác thường sao? Hôm qua anh ngủ trưa xong, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Lúc thầy Nghiêm liên lạc với anh, anh lại nói mình ăn rồi. Nhưng em không có nói cho anh ấy."

Kha Tây Ninh bất lực nói: "Em muốn nói thì nói đi, gián điệp nhỏ."

Vu Thiến Văn hô to oan uổng.

Kha Tây Ninh tìm lại được chút khí thế, nói: "Em cũng không thể trách anh. Em xem gần đây đều là anh bay đi tìm anh ấy, anh ấy lại không tới tìm anh."

Vu Thiến Văn nghi hoặc chớp chớp mắt: "Nhưng đêm nay anh ấy khẳng định tới tìm anh mà. Anh ấy đều ám chỉ hỏi em vé xem phim của anh rồi."

Kha Tây Ninh ngẩn ra, mới nghĩ đến việc này.

"Đúng vậy." cậu lẩm bẩm nói, "Là như thế không sai."

Vu Thiến Văn nói: "Dù sao em cũng là cẩu độc thân không hiểu mấy trò giận dỗi của hai người. Có điều thầy Nghiêm không trực tiếp hỏi anh vé xem phim, lằng nhằng mà tìm tới em, việc này vốn dĩ không bình thường. Hoặc là anh ấy lại muốn cho anh một bất ngờ nhỏ, hoặc chính là anh ấy sợ anh không cho."

Kha Tây Ninh như được khai sáng, sau đó rầu rĩ mà lên tiếng.

Đợi Vu Thiến Văn đi rồi, cậu vẫn còn đắm chìm trong những lời mà cô trợ lý nhỏ nói. Thời gian xem phim một mình khẳng định bể rồi, nhưng Kha Tây Ninh cũng không cảm thấy đáng tiếc. Vé xem phim là 12 giờ đêm nay, nếu Nghiêm Tự muốn xem kịp suất chiếu này, hôm nay anh phải đến.

Kha Tây Ninh ngồi ở mép giường sầu não suy nghĩ một phen.

Bỗng nhiên.

Cậu dạo bước đi về phía phòng để quần áo của khách sạn, chuẩn bị trang phục hẹn hò cho đêm nay. Vốn dĩ để cho không bị fan chú ý tới, cậu định mặc khiêm tốn một chút, chuẩn bị một bộ đồ màu đen.

Áo lông, mũ lưỡi trai, quần tây và mắt kính...... Tất cả đều là màu đen.

Ban đầu cậu đối với cách cải trang này rất vừa lòng. Đen thành như vậy, còn trốn trong bóng đêm, rất dễ dàng bị người ta bỏ qua, đến lúc đó đừng nói là fan, ngay cả là Nghiêm Tự cũng không nhất định có thể nhận ra.

Nhưng một khi quan niệm"Nghiêm Tự muốn tới gặp cậu" đã cắm rễ trong đầu cậu, Kha Tây Ninh lại thấy quần áo như này không thể nào hài lòng được. Áo lông quá to, gọng kính quá xấu, mũ lưỡi trai sẽ hoàn toàn đè hư kiểu tóc, ở chỗ tối thì không sao, còn ở chỗ sáng cậu cũng không dám tháo mũ xuống trước mặt Nghiêm Tự.

Kha Tây Ninh quyết định một lần nữa phối lại trang phục đêm nay.

Lục lọi trong phòng để quần áo một hồi, Kha Tây Ninh dần dần dừng lại. Không đúng...... Cậu với Nghiêm Tự không phải vợ chồng già rồi sao? Người này cũng không phải chưa từng thấy bộ dạng xấu nhất của cậu, mặt mộc, không đánh răng, tóc rối tung, mỗi sáng sớm rời giường hầu như chính là như vậy.

Như thế nào tới điểm mấu chốt như này rồi, cậu lại bỗng nhiên cân nhắc tới quần áo của mình? Cũng không phải đôi tình nhân nhỏ mới vừa yêu đương.

Nghĩ nghĩ, Kha Tây Ninh cuối cùng vẫn nghiêm túc soạn quần áo cho đêm hẹn hò.

12 giờ khuya. Trăng cao gió lớn, bóng cây phất phơ, gió lạnh thổi qua từng trận.

Kha Tây Ninh một mình đứng ở cửa rạp chiếu phim, quấn chặt quần áo đơn bạc trên người, thầm nghĩ có phải cậu bị lạnh đến ngốc rồi không, sao hình như nghe được từng tiếng quỷ khóc sói gào chứ. Hai phút sau, cậu hiểu rõ hoá ra không phải mình bị lạnh đến ngốc. Mà là rạp chiếu phim này thiết bị quá cũ nát, phòng chiếu kế bên đang chiế phim ma, người xem bị dọa đến mức vừa khóc vừa la.

Máy bay của Nghiêm Tự trễ giờ.

Sau khi anh tới nơi, Kha Tây Ninh đã ở bên ngoài đợi gần hai mươi phút.

Nghiêm Tự cho rằng Kha Tây Ninh đã sớm thoải mái dễ chịu ngồi trong rạp chiếu phim, vào phòng chiếu phim ngồi xuống, lại phát hiện không có ai. Anh lập tức đứng lên, tìm trong tìm ngoài hết một vòng trong rạp chiếu, vẫn không tìm được cậu, lòng nóng như lửa đốt gọi điện thoại qua. Kha Tây Ninh hối hận muốn chết vì phong độ và đàn ông mà mặc đơn bạc như vậy, cậu run run nhận điện thoại, hít hít cái mũi: "...... Alo."

Nghiêm Tự nghe ra trạng thái của Kha Tây Ninh không tốt lắm, đau lòng mà nhíu mày nói: "Em đang ở đâu?" Trong giọng nói càng có rất nhiều tự trách.

"Em đang nhìn anh." Kha Tây Ninh lại hít hít cái mũi, "Anh xoay người một cái, nhìn thấy cái cây dưới đèn đường không?"

Nghiêm Tự xoay người.

"Anh cũng...... nhìn thấy em rồi." Giọng anh run nhè nhẹ.

Kha Tây Ninh mặc rất ít.

Cậu mặc một cái hoodie sọc màu vàng và một chiếc quần jeans, trên đầu đội mũ lưỡi trai sẫm màu, phần lớn tóc bị đè xuống lọt ra vài cọng, cố tình cậu lại còn đang cười hề hề ngốc nghếch.

Hôm sinh nhật của Kha Tây Ninh, Nghiêm Tự đã từng đưa cho cậu một con búp bê, chính là lấy dáng vẻ của Kha Tây Ninh thời đại học làm nên, trên búp bê mang nhẫn cưới trước kia của bọn họ. Hôm nay cậu giả dạng như vầy...... Trông giống như búp bê sống vậy.

Không, nói đúng hơn, là Nghiêm Tự hơn ba mươi tuổi không cẩn thận cưỡi lên cỗ máy thời gian gặp phải Kha Tây Ninh hai mươi tuổi.

Tất cả tất cả, trở lại nguyên điểm lúc ban đầu.

Kha Tây Ninh cho rằng Nghiêm Tự sẽ rất cảm động.

Kết quả người đàn ông này vẫn cau mày, mặc dù đi đến bên cạnh cậu cũng không hạ mày xuống. Kha Tây Ninh cười rạng rỡ với Nghiêm Tự, Nghiêm Tự lại kéo hai tay lạnh băng của Kha Tây Ninh qua, bao trong lòng bàn tay dày rộng của anh, nắm lấy thật chặt.

Trong lòng Kha Tây Ninh ngẩn ra.

Chỉ nghe cái tên đàn ông già Nghiêm Tự này trầm giọng nói: "Có phải em lại không mặc quần mùa thu không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro