Chương 115: Hẹn Hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kha Tây Ninh: "......"

Sao trước đây cậu lại không phát hiện Nghiêm Tự không hiểu phong tình như vậy nhỉ? Bầu không khí đang tốt đẹp bị câu nói này của anh phá hư hết, một chút kiều diễm vốn dĩ đang lững lờ trong không khí hiện giờ cũng không còn sót lại chút nào.

Nghiêm Tự bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào cậu.

Kha Tây Ninh cạn lời, đỡ trán nói: "Mặc rồi!"

Trên mặt Nghiêm Tự bình tĩnh không gợn sóng, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin.

Kha Tây Ninh thấy không thể gạt được, đành phải đầu hàng, giọng điệu cũng mềm đi vài phần, có chút làm nũng xin khoan dung: "Anh nhìn xem hôm nay em mặc như thế nào...... Sao còn nhắc đến quần mùa thu nữa chứ."

Trong ấn tượng của Kha Tây Ninh từ đó tới nay, đây là một trong số ít lần cậu cùng Nghiêm Tự đến rạp chiếu phim hẹn hò. Còn nhớ lần trước đó đến rạp chiếu phim, là lúc Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự đang trong thời kỳ mờ ám, cậu tình cờ biết được Nghiêm Tự rất thích một bộ phim Âu Mỹ đang chiếu ở trong nước, không thông báo với ai đã lén lút mua hai tấm vé, đánh bạo kẹp một tấm trong cuốn kịch bản《 Tiểu Lưu Li 》của anh. Trừ vé xem phim ra, Kha Tây Ninh còn tự mình viết tay một tờ giấy, giữa những hàng chữ đều là sự ngượng ngùng, chỉ vì muốn hỏi xem Nghiêm Tự thứ hai tuần sau có rảnh không.

Qua ngày hôm sau, trong phòng nghỉ ở phim trường, Kha Tây Ninh nhắm hai mắt học lời thoại, kịch bản đang mở ở trang 108, vừa lúc Lưu Lê thổ lộ với Mạc Thất. Cậu quá mức ngây ngô, một câu "Thích" đơn giản thôi, cũng chậm chạp không nói nên lời.

Nghiêm Tự đang ngồi ở đối diện, đột nhiên không hề báo trước đi đến trước mặt cậu. Kha Tây Ninh ngửi được trong không khí có một mùi kem cạo râu uyển chuyển nhẹ nhàng, "cả băng đạn" đang căng chặt trong đầu bụp một tiếng đứt gãy, cậu hoang mang rối loạn mở to mắt, con ngươi màu nâu thẫm phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của người trong lòng.

Kha Tây Ninh tham lam hít hít vài cái.

Nghiêm Tự nhìn ra Kha Tây Ninh đang khẩn trương, hơi hơi mỉm cười, "Đang học thoại à?"

Kha Tây Ninh ngây ngốc gật đầu.

Nghiêm Tự lại hỏi: "Khó lắm không?"

Kha Tây Ninh rất muốn phủ nhận, bởi vì khẩn trương suýt chút nữa cắn vào lưỡi, "Không khó."

Nghiêm Tự ngó về phía tờ kịch bản của Kha Tây Ninh, thầm nghĩ quả thật không khó, quanh đi quẩn lại chỉ hai ba câu nói. Anh nhẹ lẩm bẩm: "Anh thích em."

Tim Kha Tây Ninh như bị điện giật, bị trêu chọc một phen.

Nghiêm Tự dừng lại, tiếp tục bổ sung nói: "Những lời này khó như vậy sao?"

Kha Tây Ninh khó khăn nói: "Không, không khó lắm."

Nghiêm Tự cổ vũ vỗ vai cậu, cúi đầu cong lưng, ở trên trang 108 đó của Kha Tây Ninh nhẹ nhàng thả xuống một tờ giấy. Kha Tây Ninh lại ngẩn ra, cậu tập trung nhìn vào, tờ giấy kia rõ ràng là tờ mà cậu kẹp trong cuốn kịch bản của Nghiêm Tự.

"Bạn học của em có mua hai tấm vé Mộng cảnh kỳ ảo , kết quả hôm đó cậu ấy có việc bận không đi được. Em nhớ là anh rất thích bộ phim này, có thể vui lòng đi cùng em không? Nếu không rảnh cũng không sao, em có thể đi tìm người khác ^-^——Tây Ninh"

Tờ giấy này Kha Tây Ninh thành quỷ cũng có thể nhận ra. Dù sao cậu cũng từng phí cả một buổi trưa cân nhắc nên viết như thế nào lên đây. Kha Tây Ninh châm chước phải dùng từ ra sao mới vừa không làm Nghiêm Tự có cảm giác đột ngột lại có thể cảm nhận được sự thành tâm của cậu, tốn không ít tế bào não. Sau khi xác định nội dung xong, cậu lại lãng phí vô số tờ giấy để luyện viết —— chữ không thể quá ẩu, dễ làm người ta cảm giác người viết có vẻ vội vàng và không để tâm, cũng không thể gò quá, trông giống như âm thầm dụng tâm...... Tuy rằng Kha Tây Ninh thừa nhận bản thân mình âm thầm dụng tâm, nhưng vẫn không thể để thần tượng cảm thấy cậu âm thầm dụng tâm được. Lỡ sau khi người ta đoán ra chạy mất phải làm sao bây giờ.

Sau khi viết xong, Kha Tây Ninh còn không biết xấu hổ thêm vô một cái kí hiệu tỏ vẻ dễ thương.

Vô số lần cậu thầm xin ông trời phù hộ tờ giấy này không bị trả về, kết quả vẫn bị người ta đưa lại. Cậu vừa uể oải, đồng thời còn nhịn không được nghĩ, nếu Nghiêm Tự trả tờ giấy này về, sao lại không đưa vé xem phim luôn? Hay là muốn chiếm làm của riêng?...... Thần tượng cũng không đến mức không có tiền như vậy chứ.

Kha Tây Ninh miên man bất định, ánh mắt lơ đãng lướt ngang qua tờ giấy.

Trên mặt kia của tờ giấy có chữ.

"Không gặp không về."

Giây phút đó Kha Tây Ninh cuối cùng hiểu được cái gì gọi là khống chế không được muốn thét lên thật to, cái gì gọi là cảm tạ ông trời đã đem hết tất cả may mắn cho mình. Ông trời lúc đó đương nhiên là đối với Kha Tây Ninh rất tốt. Nếu tờ giấy đó không cẩn thận rơi khỏi cuốn kịch bản《 Tiểu Lưu Li 》, bị người có tâm nhặt được, hậu quả không dám tưởng tượng. Hoặc là trời xui đất khiến, Nghiêm Tự không chú ý tới tờ giấy này, như vậy anh cũng không đồng ý được lời mời của đối phương.

Nhưng đều không có, tất cả đều gãi đúng chỗ ngứa.

Bọn họ đúng hẹn đi xem《 Mộng cảnh kỳ ảo 》. Năm phút trước khi mở màn, Nghiêm Tự còn đặc biệt mua một hộp bắp rang lớn và hai ly cà phê nóng. Không khí xem phim rất tốt, Kha Tây Ninh sau khi về khách sạn còn mơ một giấc mơ ngọt ngào, mơ thấy Nghiêm Tự quỳ xuống cầu hôn với cậu. Giấc mộng này quá tốt đẹp, Kha Tây Ninh tối ngủ còn cười ra tiếng, buổi sáng tỉnh lại bên gối có một bãi nước miếng.

Thế gian này có rất nhiều tình yêu say đắm cầu mà không được. Bất kể là chuyện xưa, hay là trong hiện thực, rất nhiều rất nhiều giấc mơ yêu thầm tan biến thành bi kịch. Nếu như nói tỉ lệ người có tình đến được với nhau là một trên một trăm, vậy lúc trước Kha Tây Ninh cảm thấy mình là một trong số chín mưoi chín người còn lại đó.

Cậu và Nghiêm Tự giống như nhân vật chính trong truyện cổ tích —— lưỡng tình tương duyệt, yêu nhau sâu sắc. Có lẽ là Nguyệt Lão cảm thấy đoạn tơ hồng này quá mức thuận buồm xuôi gió, không có gì vướng mắc gì, đối với những đôi tình lữ khác mà nói thì quá không công bằng, bèn để mâu thuẫn đóng quân ở trong hôn nhân của bọn họ.

Kha Tây Ninh thời niên thiếu mới nếm thử tư vị của yêu thầm, lại được người trong lòng đáp lại.

Nhiều năm sau, hai người một lần nữa đứng ở cửa rạp chiếu phim, mắt to trừng mắt nhỏ, lại còn đang rối rắm với câu nói của Nghiêm Tự "Có phải em không mặc quần mùa thu không."

Không phải Kha Tây Ninh không muốn mặc. Hôm nay vì hẹn hò, cậu cố ý ăn mặc trẻ trung hơn một chút. Bất kể là áo hoodie màu vàng chanh, hay là quần jeans rách, tất cả đều là phong cách cậu thích hồi đại học. Nếu không phải trời đen gió lớn, Kha Tây Ninh còn không dám mặc như vậy ra đường. Đàn ông sắp 30 tuổi rồi, mặc thế này không thể không nghi ngờ là muốn cưa sừng làm nghé.

Tuy rằng hôm nay cậu đúng là muốn cưa sừng làm nghé.

Ai cũng không muốn bị lạnh. Nhưng có cái trào lưu nào mặc quần mùa thu lông xù bên trong quần jeans rách đâu?

Kha Tây Ninh cũng không phải đứa ngốc.

Ánh mắt không tán thành của Nghiêm Tự chuyển sang trên đùi của người yêu, sau đó không bao giờ dời đi nữa.

Kha Tây Ninh đau đầu muốn nứt, cậu nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay Nghiêm Tự, nói: "Phim mở màn hơn ba mươi phút rồi, không đi nữa là phí công đến đây đấy."

Nghiêm Tự nhìn chăm chú vào đôi tay đang nắm chặt của hai người, khóe miệng lơ đãng nhếch lên, sau đó nói: "Đi thôi."

Trên vé ghi《 Tiểu Lưu Li 》chiếu ở phòng số 3, Kha Tây Ninh kéo tay Nghiêm Tự đi về phía trước. Bỗng nhiên, Nghiêm Tự dừng bước lại, nói: "Chờ một chút."

Kha Tây Ninh khó hiểu nhìn qua, chỉ thấy Nghiêm Tự nói gì đó với cô lễ tân ở rạp chiếu phim. Cô lễ tân tự nhiên nhận ra Nghiêm Tự, kinh ngạc há hốc mồm.

Nghiêm Tự im lặng lắc lắc đầu với cô. Chỉ chốc lát sau, trong tay của anh có thêm một hộp bắp rang lớn và hai ly cà phê nóng hổi. Sự kết hợp này...... mua giống y như lần đầu tiên bọn họ xem phim.

Kha Tây Ninh vốn tưởng rằng là trùng hợp.

Nhưng sau khi cậu chạm phải ánh mắt cười như không cười của Nghiêm Tự xong, trực giác của Kha Tây Ninh rất chuẩn xác nói cho cậu rằng, đây hẳn không phải là trùng hợp, tựa như cậu cố ý mặc phong cách của nhiều năm trước, Nghiêm Tự cũng đang tìm kiếm hồi ức trước kia.

Kha Tây Ninh nhân lúc cô tiếp tân không chú ý, cụp mi rũ mắt đi qua hành lang phủ kín đá cẩm thạch màu vàng nhạt, giúp Nghiêm Tự cầm bắp rang đang kẹp giữa cánh tay.《 Tiểu Lưu Li 》đã chiếu hơn phân nửa, nhưng hai người sóng vai đi lại không có vẻ gì vội vàng.

Đang hơi im lặng, Kha Tây Ninh đột nhiên hỏi: "Anh nói xem chúng ta tùy tiện đi vào như vậy, có thể xem không hiểu không."

Nghiêm Tự cúi đầu nhìn cậu: "Vẫn ổn. Anh nhớ rõ nội dung và lời thoại, có thể nhận ra được khúc nào."

Kha Tây Ninh nghe vậy nhe răng cười: "Em cũng thế."

Ca sĩ sẽ quên đi ca khúc đã từng hát, tác giả sẽ quên đi tên họ của nhân vật chính mình đã đặt bút viết xuống nhiều năm trước, hoạ sĩ truyện tranh sẽ quên đi cốt truyện mình đã vẽ. Diễn viên cũng thế. Trừ phi cố tình nhớ, bọn họ hầu như đều không nhớ rõ hai năm trước đã quay phim gì. Việc này không liên quan gì đến sự chuyên nghiệp hay đạo đức nghề nghiệp, cũng không phải không yêu tác phẩm của mình, mà là sự phát triển tuần hoàn theo ký ức của con người.

Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự từng quay hàng trăm bộ phim, nếu như tất cả đều nhớ rõ nội dung trong đó, đó mới thật là nói giỡn.

Nhưng ngoại trừ《 Tiểu Lưu Li 》ra. Kha Tây Ninh không cố tình nhớ, cũng không cảm thấy lời thoại hay nội dung của nó quá kinh thiên động địa hay gì, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy. Những hình ảnh và lời thoại đó giống như đã khắc sâu vào trong đầu cậu, rõ ràng có thể nhìn được như đang ở trước mắt.

Nhiệt độ của cà phê ấm truyền xuống tay, cũng giống như tâm tình của Kha Tây Ninh.

Cậu cúi đầu nói: "Em không nghĩ tới anh còn nhớ rõ."

Nghiêm Tự nói: "Sao cơ?"

Kha Tây Ninh cũng không úp úp mở mở: "Em không nghĩ tới anh còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta xem phim. Anh cũng giống như hôm nay, mua hai ly cà phê và một hộp bắp rang."

Nghiêm Tự nói: "Quên không được."

Kha Tây Ninh hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn anh.

Nghiêm Tự nhớ lại nói: "Đó là ta lần thứ tư anh xem《 Mộng cảnh kỳ ảo 》. Em nói xem anh quên như thế nào được?"

Kha Tây Ninh biết Nghiêm Tự cực kỳ thích bộ phim điện ảnh đó, lại không nghĩ rằng anh đã xem nhiều lần như vậy. Hôm cậu mua vé, thật sự cho rằng là lần đầu tiên xem của Nghiêm Tự, dù sao bộ phim đó cũng mới được công chiếu ở trong nước, trên mạng cũng không có lọt ra. Nghĩ lại, có lẽ Nghiêm Tự đã tranh thủ thời gian xem khi hoạt động đại ngôn ở nước ngoài.

"Không đúng." Kha Tây Ninh nghi hoặc nói, "Vậy sao lần đó anh biểu hiện giống như lần đầu tiên xem vậy."

Nghiêm Tự cười nói: "Đầu tiên, tiết lộ nội dung là hành vi vô đạo đức. Tiếp theo......"

Kha Tây Ninh chớp chớp mắt: "Anh nói tiếp đi."

Nghiêm Tự dừng lại: "Sau đó, em rất vất vả để hẹn anh đi xem phim, nếu anh nói mình đã xem từ lâu rồi, em có lẽ sẽ cảm thấy mất hứng đúng không. Anh không muốn làm cho em không vui."

Kha Tây Ninh đơ người, lắc lắc tay trêu chọc nói: "Nói cứ như khi đó anh đã coi trọng em rồi vậy."

Nghiêm Tự nhàn nhạt liếc Kha Tây Ninh một cái.

Cậu bị nhìn đến da đầu tê dại, nói: "Anh làm sao thế?"

Nghiêm Tự cúi đầu nhìn chăm chú vào cậu, chần chờ nói: "Tây Ninh, em cảm thấy lúc trước anh vì cái gì mà dễ dàng đáp ứng cùng em xem phim như vậy?"

Cái nghi hoặc này nhiều năm trước Kha Tây Ninh cũng có. Bản tính của Nghiêm Tự cậu biết rất rõ, ở trong mắt Nghiêm Tự, loại chuyện cùng người khác xem phim...... đã lên tới hàng ngũ việc người yêu mới có thể làm. Nghiêm Tự dễ dàng đồng ý với cậu như vậy, Kha Tây Ninh cũng rất khó hiểu. Lúc ấy đáp án của cậu là Nghiêm Tự rất chờ mong bộ phim này, cho nên có thể bỏ qua rất nhiều tiểu tiết. Hiện giờ Nghiêm Tự nói cho Kha Tây Ninh, anh đã sớm xem bộ phim điện ảnh này nhiều lần rồi, đã không còn tồn tại cái lí do chờ mong kia nữa.

Đáp án này bị lật đổ, vì thế có một suy đoán không chân thật lắm quanh quẩn trong lòng Kha Tây Ninh.

Có lẽ...... có lẽ Nghiêm Tự thật sự đã sớm coi trọng cậu? So với cậu tưởng tượng còn sớm hơn.

Chỉ là thời điểm cậu hẹn Nghiêm Tự xem phim, cậu mới chính thức làm quen với Nghiêm Tự được khoảng một tuần thôi mà......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro