Chương 48: Nhìn Thấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là đã giải thích được chuyện lúc trước, đúng là cậu đã hiểu lầm Nghiêm Tự. Nhưng chân tướng chuyện món ăn là như này, còn chuyện sét đánh thì sao? Kha Tây Ninh trong khoảng thời gian ngắn có hơi hoảng loạn, cậu trái lo phải nghĩ, quyết định lát nữa tự mình đi hỏi Nghiêm Tự, trước mắt vẫn còn mẹ Nghiêm ở đây.

Kha Tây Ninh ở trong phòng tắm ước chừng cũng mười lăm phút, đợi cậu hơi hơi bình tĩnh lại rồi xốc tinh thần lên xong, mới xoa xoa mặt ra khỏi phòng tắm. Mấy hôm trước vì quay quảng cáo công ích, cậu cắt tóc ngắn đi một tí, nên trong khoảng thời gian ngắn tóc đã sớm khô gần hết, trừ mặt và khóe mắt bị xoa hơi đỏ lên, bên ngoài nhìn qua không có gì khác thường.

Mẹ Nghiêm ngồi ở bàn ăn, cúi đầu húp từng ngụm canh.

Không khí vẫn vô cùng bình thản. Không biết vì sao, Kha Tây Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu khom lưng kéo ghế ra, ngồi lại vị trí ban đầu.

Mẹ Nghiêm ngước mắt, không nhìn ra cảm xúc nhìn cậu một cái, chần chờ hỏi: "...... Tây Ninh, con với Nghiêm Tự có phải ở riêng không?"

Một câu kinh người.

Động tác giơ đũa của Kha Tây Ninh dừng giữa không trung, biểu cảm của cậu có hơi ngoài ý muốn, không rõ mẹ Nghiêm làm sao biết được.

Qua một hồi lâu, cậu điều chỉnh tốt trạng thái tâm lí, mới nhìn mẹ Nghiêm, thử hỏi: "Mẹ làm sao phát hiện?"

Mẹ Nghiêm vuốt lại tóc, bà không muốn nói ra lắm, nhưng vẫn chậm rãi nói: "Tủ quần áo của con trống không, mẹ nhìn thoáng qua...... Một bộ quần áo cũng không có."

Ngay trong lúc Kha Tây Ninh đến phòng tắm, TV còn đang siêng năng phát thời sự. Mẹ Nghiêm cảm thấy nhàm chán, liền tùy tiện nhìn một cái, trùng hợp nhìn thấy dự báo thời tiết đêm nay, nói là một hồi nữa sẽ có mưa rào sấm chớp. Xuất phát từ ý tốt, mẹ Nghiêm muốn giúp Kha Tây Ninh ra ban công thu quần áo, để khỏi bị mưa xối ướt nhẹp, phải giặt lại lần nữa. Nhưng bà nào có thể nghĩ đến, trên ban công trống rỗng, một cái quần cái áo cũng không có.

Chuyện Nghiêm Tự ở đoàn phim bà đã biết, nhưng Kha Tây Ninh mấy ngày nay vẫn còn ở thành phố này, cũng không vào đoàn phim, vì sao không có quần áo thường ngày trên ban công. Mẹ Nghiêm cảm thấy hơi kì lạ, bà nhìn quanh phòng ngủ chính một vòng, cảm thấy căn phòng này từ đầu tới đuôi cũng không có bao nhiêu hơi thở sinh hoạt.

Có một loại dự cảm đáng sợ quanh quẩn trong lòng bà, mẹ Nghiêm nửa tin nửa ngờ mở tủ quần áo ra xem xét. Tủ quần áo của Nghiêm Tự chỉnh chỉnh tề tề treo quần áo các màu của anh, mà toàn bộ tủ quần áo của Kha Tây Ninh lại trống không, ngay cả một cái cà vạt cũng không có. Đây chỉ có một khả năng, Kha Tây Ninh không ở tại căn chung cư này.

Bà lại liên tưởng tới chi tiết Kha Tây Ninh không có chìa khóa vào cửa, cùng với hai người ấp úng về đời sống tình cảm, mẹ Nghiêm càng lúc càng cảm thấy bọn họ bởi vì cãi nhau nên tạm thời ở riêng.

Lúc Kha Tây Ninh từ phòng tắm đi ra, mẹ Nghiêm hiển nhiên còn đắm chìm trong tin tức chấn động nên khó có thể phản ứng lại, ngồi trước bàn ăn yên lặng hồi lâu, đấu tranh một hồi, có chút lưỡng lự không biết nên làm như thế nào. Giữa vợ chồng son cãi nhau cũng rất bình thường, bà hồi trẻ lúc vẫn còn mặn nồng với chồng, có đôi khi ý kiến trái ngược nhau cũng sẽ giận dỗi vài câu ra miệng, nhưng nếu nháo tới nỗi ra ở riêng, vậy chuyện này không phải là một mâu thuẫn nhỏ trong cuộc sống hôn nhân nữa rồi.

Hai đứa nhỏ còn trẻ, đều lăn lộn trong giới giải trí. Cái giới thượng vàng hạ cám tai tiếng cũng nhiều, rất dễ xuất hiện nguy cơ về lòng tin. Nhưng mẹ Nghiêm tin rằng, hai đứa đều là những đứa trẻ tốt, bọn chúng sẽ không tách nhau ra.

An ủi thì tự an ủi vậy thôi, nhưng trong lòng mẹ Nghiêm đã sụp đổ đến canh cũng uống không nổi nữa, bà nhìn Kha Tây Ninh, trước tiên thành tâm giải thích: "Tây Ninh, mẹ không được sự đồng ý của con, đã tự tiện mở tủ quần áo của con và Nghiêm Tự, đây là mẹ sai."

Sắc mặt bà không tốt lắm, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, tròng trắng thậm chí có hơi vẩn đục, trạng thái cả người so với khi Kha Tây Ninh mới vào cửa nhìn thấy, khác nhau cực lớn, giống như trong vòng vài phút ngắn ngủi kia, bà đã già đi vài tuổi.

Kha Tây Ninh nhìn dáng vẻ thành khẩn của mẹ Nghiêm, trong lòng càng cảm thấy áy náy.

Cậu hơi cúi đầu, nuốt xuống yết hầu chua xót: "Con không phải ở riêng với Nghiêm Tự."

Mẹ Nghiêm quá đỗi kinh ngạc, còn hơi chút vui sướng. Nhưng bà lại thấy nghĩ không ra, người có thể gạt người, nhưng đồ vật thì không lừa được. Hai tủ quần áo, trong đó một cái toàn bộ trống không là sự thật bày ra ngay trước mắt.

Kha Tây Ninh cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh. Cậu nói: "Tiếp theo con sẽ thẳng thắn một việc với mẹ."

Mẹ Nghiêm cảm giác bầu không khí rất không đúng, bà là người từng trải, thông qua hai ba câu của Kha Tây Ninh, trong lòng sớm đã có một dự cảm không tốt.

"Con......" Kha Tây Ninh há miệng thở dốc, hạ quyết tâm, khẽ cắn môi nói cho mẹ Nghiêm, "Con và Nghiêm Tự đã ly hôn."

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng tin tức này vẫn cứ như sét đánh giữa trời quang đánh ngay giữa trán mẹ Nghiêm. Đồng tử bà từ từ mở to, lại thu nhỏ lại, cuối cùng nửa người trên dần dần buông lỏng, ngã vào ghế dựa.

"Tây Ninh, Tây Ninh......" Mẹ Nghiêm khó có thể tin hỏi lại một lần, "Con nói con và Nghiêm Tự ly hôn?"

Kha Tây Ninh không phủ nhận: "Đúng vậy."

Mẹ Nghiêm yên lặng hồi lâu. Bà không chất vấn Kha Tây Ninh, cũng không kêu trời khóc đất, mà là nhíu chặt mày, mặt nghiêng qua một bên. Qua nửa ngày, mẹ Nghiêm mới ấp úng hỏi một câu: "Vì sao?"

Vì sao.

Kha Tây Ninh nghĩ nghĩ, rũ tay nói: "Có lẽ là do không hợp nhau."

Đây hiển nhiên không phải một đáp án tốt. Rõ ràng những người biết quan hệ của Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự không nhiều lắm, nhưng trong mắt bọn họ, hai người quả thật là một đôi chồng chồng mẫu mực, tình nồng ý mật hiện lên rõ ràng trong ánh mắt của cả hai. Mẹ Nghiêm cũng là một người trong nhóm người này.

Bà vẫn luôn cho rằng dù toàn thế giới đều ly hôn, hai người bọn họ sẽ không như vậy. Nhưng hiện thực lại hung hăng tát cho bà một cái. Mẹ Nghiêm là người đứng xem, đương nhiên so với người trong cuộc sẽ tỉnh táo hơn một ít. Một đứa yên lặng cho đi, một đứa khác có gì ủy khuất cũng đều nuốt vào trong bụng, đúng là rất dễ nảy sinh mâu thuẫn.

Nhưng càng có thể cho thấy, hai người đều là vì tốt cho đối phương, cho nên trong mắt mẹ Nghiêm, hai người hẳn không nên ly hôn.

Mẹ Nghiêm nhíu nhíu mày, vẫn là trong lòng muốn vì Nghiêm Tự mà lên tiếng, bà nói: "Tây Ninh à, cũng bảy năm rồi. Giữa hai đứa có vấn đề tình cảm gì, nên ngồi xuống cùng nhau thương lượng không phải tốt hơn sao, không cần thiết đến nỗi ly hôn chứ."

Lúc Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự ầm ĩ đến bước này, quả thật đã từng phân tích qua vấn đề giữa hai người. Nhưng mỗi lần nói một cái, Kha Tây Ninh đều cảm thấy đây là mâu thuẫn sâu sắc giữa bọn họ khó có thể trừ tận gốc, là liên quan đến tính cách, đời tư và nhịp thở của mỗi người.

Có lẽ xác thật là cậu bạc tình đi. Cậu và Nghiêm Tự tựa như hai quái vật cả người mọc đầy gai góc, chỉ cần ôm một cái sẽ tổn thương đối phương. Kha Tây Ninh bị cắt đến cả người đầy máu, cũng chỉ vì có thể được ở bên người kia. Đáng tiếc suốt bảy năm, Kha Tây Ninh đột nhiên phát hiện tình yêu trước mắt không đủ để cậu tiếp tục chống đỡ cơn đau.

Mặc dù có một ngày, cậu đột nhiên phát hiện, hoá ra lúc trước bị cắt đến tận máu thịt không chỉ có mình cậu. Nghiêm Tự và cậu đều làm chuyện ngu xuẩn như nhau, chỉ vì có thể ôm lấy đối phương. Chỉ là hai người sớm đã mỗi người một ngã, bôn ba tứ phương, cũng không có dũng khí đi thử một lần nữa.

Kha Tây Ninh rũ mi xuống, cực nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."

Mẹ Nghiêm tâm lạnh hơn nửa, bà biết nói đến nước này, chính là không còn đường lay chuyển nữa rồi.

Bà không muốn khuyên Kha Tây Ninh nữa, sống nhiều năm như vậy, bà đã thấy qua nhiều, cũng thấy đủ rồi. Những chị em bà quen khi còn trẻ, cũng gặp qua tình huống con dâu và con trai ly hôn. Phản ứng của họ không khác nhau lắm, hoặc là giả bệnh hù dọa hai đứa nó, hoặc bảo hai đứa nó gác chuyện ly hôn qua một bên, hoặc là một khóc hai nháo ba thắt cổ, mỗi ngày tận tình khuyên bảo từng tí một để cho chúng nó hồi tâm chuyển ý.

Nếu biểu hiện bình tĩnh hơn một tí, lại là vốn cũng không hài lòng con dâu, đối với chuyện ly hôn vậy mà cảm thấy vui mừng.

Cuối cùng nên ly cũng sẽ ly, không nên ly thì dù thế nào cũng không ly được.

Mẹ Nghiêm không thuộc về bất kì loại nào trong số bọn họ, thậm chí đối với cách làm của họ còn không tán thành, vốn dĩ đây dù sao cũng là chuyện giữa hai người, thân làm trưởng bối lắm miệng vài câu cũng không thay đổi được gì. Nhưng mẹ Nghiêm quả thật có hơi giận Kha Tây Ninh, bà tiếp tục ăn đồ ăn không biết mùi vị gì trên bàn, không có để ý tới Kha Tây Ninh nữa.

Kha Tây Ninh ngồi mà xấu hổ, cậu ngơ ngác đứng lên, trịnh trọng cúi người với mẹ Nghiêm.

"Những năm gần đây, cảm ơn mẹ đã chăm sóc con." Đầu Kha Tây Ninh cúi thấp vô cùng, cậu nhắm mắt lại, rũ tay nói, "Về sau cũng không biết con còn có bao nhiêu cơ hội được nhìn thấy mẹ. Con...... chỉ là muốn nói, bất luận con và Nghiêm Tự như thế nào, con vẫn sẽ luôn xem mẹ như mẹ ruột của con mà đối đãi."

Mẹ Nghiêm nhìn Kha Tây Ninh, chỉ chốc lát sau liền rũ mắt xuống. Từ góc độ của Kha Tây Ninh không thấy rõ biểu cảm của bà, nhưng trong ánh mắt mẹ Nghiêm quả thật lập loè một chút ánh nước.

Kha Tây Ninh đứng thẳng lên, cậu nhẹ giọng nói một câu: "Tạm biệt."

Tay cậu đã để lên then cửa, mẹ Nghiêm bỗng nhiên bình tĩnh nói: "Anh đem rổ trứng gà kia đi đi."

Kha Tây Ninh dừng một lát, đôi mắt tràn đầy chua xót, cậu hỏi: "Mẹ không cần sao?"

"Tôi không cần." Mẹ Nghiêm cúi đầu nói, "Tôi đêm nay mua vé xe về. Cái chỗ này tôi ở không nổi nữa."

Kha Tây Ninh nghe vậy cả người hơi cứng đờ, nhưng cậu không nói gì cả, đi đến phòng khách đem cái rổ kia đi.

Ngay trong nháy mắt cậu khom lưng xuống, mẹ Nghiêm nói: "Vừa rồi anh nói những lời đó, tôi cơ hồ cũng nghe không rõ lắm, nhưng có một chuyện, anh nói không đúng. Nếu anh muốn tiếp tục xem tôi là mẹ, vậy anh nói xem có con trai ruột nào không chịu nhìn mẹ mình không? Trừ phi anh rõ ràng là không muốn nhìn thấy tôi nữa."

Kha Tây Ninh vội vàng thay mình biện giải: "Con không cố ý không nhìn mẹ."

Mẹ Nghiêm nhìn cậu chăm chăm, nói: "Vậy chúng ta vì sao không nhìn mặt nhau?"

"Con sợ mẹ nhìn thấy con sẽ đau lòng." Kha Tây Ninh nghĩ nghĩ, nói đúng suy nghĩ thật sự trong lòng.

Mẹ Nghiêm nói: "Chuyện con và Nghiêm Tự ly hôn, người tổn thất chính là Nghiêm Tự. Nếu con còn muốn làm con trai mẹ, mẹ lại không có tổn thất gì, nhìn thấy con vui vẻ còn không kịp, đau lòng cái gì?"

Kha Tây Ninh lần đầu tiên nghe thấy logic như thế, cậu rõ ràng hơi sửng sốt, thấp giọng hỏi: "Mẹ thật sự sẽ không đau lòng sao?"

Mẹ Nghiêm nói: "Sẽ đau lòng."

Trong lòng Kha Tây Ninh đau xót.

Mẹ Nghiêm nhảy qua đề tài này, tiếp tục hỏi: "Gần đây trong TV sao không có chiếu phim mới của con?"

"Gần đây con không có đóng phim." Kha Tây Ninh nghĩ nghĩ nói, "Mấy tháng trước có quay một bộ web drama, qua một thời gian nữa mới chiếu được."

Mẹ Nghiêm hỏi: "Tên là gì?"

Kha Tây Ninh vừa định nói.

Mẹ Nghiêm bỗng nhiên nói: "Tính thử đi, chờ tới ngày phim mới của con chiếu, con nhất định phải gọi điện thoại nói cho mẹ phải xem ở đài nào."

Kha Tây Ninh cười cười, nói: "Vâng."

Cửa lớn nhẹ nhàng đóng lại, mẹ Nghiêm lẳng lặng ngồi trước bàn ăn, bất động thật lâu. Qua một hồi lâu, bà rút tờ khăn giấy trên bàn, sau khi phát ra tiếng thở dài thật mạnh, không tiếng động lau lau đôi mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro