Chương 91: Gói Hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xác định quan hệ với Kha Tây Ninh, Nghiêm Tự liền ở luôn trong khách sạn của đoàn phim《 Thầy phong thuỷ 》. Đối diện phòng của Kha Tây Ninh vốn là của Phùng Nghị, cũng không biết Nghiêm Tự nói với Phùng Nghị như thế nào, dù sao hôm sau rời giường, Kha Tây Ninh rửa mặt xong đang chờ xuất phát, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nghiêm Tự đi ra từ phía đối diện.

Nghiêm Tự rất tùy ý giơ đồng hồ lên xem, giả vờ như là tình cờ gặp, nói: "Chào buổi sáng, em muốn cùng nhau dùng bữa sáng không?"

Mà rõ ràng sự thật là người này năm phút trước đã nhắn một tin cho Kha Tây Ninh, hỏi cậu tầm chừng nào ra khỏi cửa, sợ là từ vài phút trước đã đứng canh ở cửa phòng chờ Kha Tây Ninh ra rồi.

Nếu đã muốn thử yêu một lần nữa, Kha Tây Ninh cũng không cần phải từ chối.

Cậu nói: "Được thôi."

Nghiêm Tự rất tự nhiên đi bên cạnh cậu, hai người sóng vai mà đi. Chờ lúc thang máy không có người, Kha Tây Ninh mới chú ý tới Nghiêm Tự lại mặc áo lông mà cậu tặng nhiều năm trước. Nghiêm Tự là một cái giá áo, mặc cái gì cũng đều rất có khí chất, nhưng cái áo lông này sờn lắm rồi, người bình thường cũng không nhất định sẽ mặc áo lông cũ như vậy, huống chi là minh tinh cần xuất hiện trước ống kính. Nghiêm Tự tuy rằng không đóng phim, nhưng vẫn sẽ nhận một vài quảng cáo nhỏ không ảnh hưởng lắm đến toàn cục, ăn mặc kiểu này chính là một điểm trừ cho anh.

Kha Tây Ninh có ý tốt nhắc nhở: "Cái áo lông này lần sau anh đừng mặc nữa, tổn hại hình tượng của anh đấy."

Nghiêm Tự cầm một góc áo lông lên, cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Anh giải thích với Kha Tây Ninh: "Cái này là em tặng."

"Em biết. Đồ em tặng sao lại quên được?" Kha Tây Ninh cười nói, "Chỉ là quá cũ rồi, vẫn nên đổi một cái mới đi. Huống chi chỉ là một cái áo lông mà thôi, thật sự không nói lên được điều gì."

Thang máy xuống dưới, có rất nhiều người, hầu như đều là nhân viên của đoàn phim《 Thầy phong thuỷ 》. Phùng Nghị và đạo diễn cũng ở trong đám người mênh mông. Kha Tây Ninh theo phản xạ có điều kiện dịch ra bên cạnh vài bước, như vậy trong mắt người ngoài, cậu và Nghiêm Tự cũng chỉ là vừa khéo cùng nhau chờ thang máy mà thôi.

Nghiêm Tự thoạt nhìn không có bất kì khác thường nào. Anh cúi đầu xem điện thoại, ngay trong khoảnh khắc đó, rất tự nhiên giấu đi ảm đạm sâu trong ánh mắt.

Đạo diễn thật ra có chút kinh ngạc, ông cũng biết sơ sơ việc sắp xếp phòng nghỉ của toàn bộ đoàn phim. Sáng nay gặp Phùng Nghị ở hành lang tầng tám, ông đã cảm thấy có gì đó không đúng, thang máy đến lầu bảy, vừa nhìn thấy Kha Tây Ninh, ông đã biết cái cảm giác không đúng nọ là từ đâu mà đến.

Phùng Nghị không phải ở cùng một tầng với Kha Tây Ninh sao? Sao lại chạy đến tầng tám của nhân viên hậu kì. Mà Nghiêm Tự là nhà làm phim, ngày nào cũng ở đoàn phim còn chưa nói, sao lại ở cùng tầng với diễn viên chính? Những nghi hoặc xoay quanh trong đầu đạo diễn, ông có chút hiểu ra, cũng có chút hồ đồ.

Cũng may đạo diễn chung quy cũng là người từng trải, mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng chưa bao giờ phô bày rõ ràng những thắc mắc trong lòng ra. Ông vẫn là một đạo diễn rất dễ nói chuyện, thấy Nghiêm Tự cùng Kha Tây Ninh chân trước sau chân đi vào, ông còn khách sáo bắt chuyện vài câu, thăm hỏi một chút về bữa tiệc sinh nhật của Kha Tây Ninh, còn đối với chuyện giải nghệ của Nghiêm Tự thì không đề cập tới.

Bữa sáng của khách sạn là buffet. Kha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự cùng đi gắp đồ ăn, ở giữa còn chèn thêm một vị Phùng Nghị.

Cơ bản là ai gắp đồ người nấy, nhưng Nghiêm Tự đôi khi sẽ gắp một vài món Kha Tây Ninh thích ăn vào dĩa của mình. Phùng Nghị thân đi theo để yểm trợ, đứng giữa hai người bọn họ vô cùng muốn chạy trốn, anh nói: "Hai người đây là để tôi cảm nhận bầu không khí của lễ độc thân sớm à?"

Kha Tây Ninh nghe nhắc đến lại thấy hứng thú, ghé về phía Phùng Nghị, nhỏ giọng hỏi: "Thầy Phùng, 11-11 anh định mua gì? Giảm giá năm nay hình như chẳng ra sao."

Nghiêm Tự: "......"

Phùng Nghị thuận miệng đáp: "Năm đôi giày, 20 hộp khăn giấy, 60 miếng giữ nhiệt."

Nghiêm Tự: "......"

Kha Tây Ninh thật ra rất kinh ngạc: "Mua năm đôi giày? Đều tự mình mang sao?"

"Sao có thể." Phùng Nghị tính rất rõ ràng, "Hai đôi cho mẹ và ba anh, hai đôi cho bà ngoại và ông ngoại, một đôi để lại cho bản thân anh. Khăn giấy thì năm nào cũng sẽ mua, còn có cậu nhìn đi, sắp qua mùa đông rồi, bộ phim tiếp theo vẫn là phim cổ trang. Đoàn phim bọn họ không có lương tâm đâu, năm nào mùa đông cũng đều chuẩn bị cho diễn viên chúng ta đồ đơn, nói là vì để lên hình đẹp. Nhưng có người cổ đại nào vào mùa đông lại mặc ít như vậy chứ, một chút cũng không khoa học. Phải chuẩn bị thêm nhiều miếng giữ nhiệt để qua được mùa đông thôi."

Nghiêm Tự: "......"

Kha Tây Ninh dùng vẻ mặt kính nể nhìn Phùng Nghị, sau khi nghe được vô cùng đồng tình gật gật đầu.

Hai ngôi sao vì một hoạt động giảm giá mà kéo gần khoảng cách, Nghiêm Tự bị cuộc nói chuyện của hai người này làm đổi mới cách nhìn với thế giới.

Nghiêm Tự ho nhẹ nói: "Tây Ninh, món xào ở bên phía của em, anh không qua được."

Ý của Nghiêm Tự vốn là muốn cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, Kha Tây Ninh lại theo bản năng bưng dĩa đồ xào kia qua, tiện tay để trên khay của Nghiêm Tự. Ngay cả bản thân cậu cũng không biết cử chỉ này có bao nhiêu tự nhiên hoà thuận.

Kha Tây Ninh tiếp tục lấy kinh nghiệm với Phùng Nghị: "Còn gì nữa không? Để em nhớ kỹ."

Phùng Nghị đang muốn mở miệng, vô tình liếc thấy biểu cảm của Nghiêm Tự, anh khó hiểu nói: "Sao cậu lại trông vô cùng xúc động thế kia? Chuột rút à?"

"...... Không có gì." Nghiêm Tự không phản ứng Phùng Nghị, xoay người rời khỏi hai người này, đi về hướng một khu đồ ăn khác.

Phùng Nghị nói với Kha Tây Ninh: "Anh đi chỗ khác một chút."

"Vâng."

Phùng Nghị nói rồi đi về phía Nghiêm Tự, anh dùng âm lượng không ai nghe thấy, hỏi: "Hai người làm lành rồi à?"

Nghiêm Tự không nói với Phùng Nghị chuyện anh ly hôn, anh tự nhận là Phùng Nghị hẳn sẽ không dễ nhìn ra như vậy, nhưng những lời hôm nay lại đập tan ý nghĩ của Nghiêm Tự.

"Sao cậu biết được?" Nghiêm Tự có chút nghi hoặc.

Phùng Nghị cười nói: "Này mà ai nhìn không ra, lúc trước Tây Ninh vẫn luôn hờ hững với cậu, không phải cãi nhau thì là gì?"

Hoá ra Phùng Nghị cũng không nghĩ đến phương diện ly hôn, chỉ cho rằng Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự đang cãi nhau.

Nghiêm Tự không hiểu sao lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phùng Nghị ha ha nói: "Cậu nhìn xem cái dáng vẻ không tiền đồ đó của cậu kìa, bà xã mềm lòng gắp cho cậu món xào thôi, cậu đã cảm động đến nỗi suýt nữa nước mắt lưng tròng rồi."

Nghiêm Tự bình tĩnh xoay người, không phản ứng anh, lạnh lùng nói: "Cậu nhìn lầm rồi."

"Sĩ diện chết tiệt cho khổ thân." Phùng Nghị cười nhạo nói.

Hai người bọn họ yên lặng trong chốc lát, Phùng Nghị bỗng nhiên nói: "Hai người ồn ào cũng rất lâu nhỉ, mấy năm trước tôi đã cảm thấy trạng thái của cậu có chút không đúng rồi. Hai ngày nay mới tốt hơn một chút. Hai người đều không còn trẻ nữa, có thể không cãi nhau thì đừng cãi nhau. Đừng nhìn Từ Kiều mỗi ngày khoe ân ái, cãi nhau thật cậu ta còn không phải về quỳ xuống dỗ sao. Cãi nhỏ thêm tình, cãi lớn thương tâm có biết không?"

Nghiêm Tự trong lòng tuy cảm động, ngoài miệng lại nói: "Cần cẩu độc thân như cậu dạy à?"

Phùng Nghị đấm vào vai Nghiêm Tự, giận đến bật cười: "Đúng vậy, không cần tôi dạy. Vậy năm ngoái lúc ai uống say, còn ôm thân cây bên đường kêu 'Tây Ninh, anh yêu em. Tây Ninh, đừng rời khỏi anh' nhỉ?"

Kha Tây Ninh sớm đã ngồi bên cửa sổ ăn một mình, ngay cả một cái liếc mắt cũng không hướng về phía bọn họ bên này.

Nghiêm Tự xoay người rời đi, đến vị trí của Kha Tây Ninh, để lại cho Phùng Nghị một câu: "Chuyện khi nào vậy? Tôi không nhớ rõ."

Phùng Nghị đứng sau lưng Nghiêm Tự cười đến gian xảo.

Sau khi kết hôn với Kha Tây Ninh, Nghiêm Tự có đưa kẹo mừng cho Phùng Nghị, đơn phương khoe ân ái, tìm từ tới tới lui lui đều là mấy câu như "Tây Ninh nhà tôi AAAA" "Tây Ninh nhà tôi BBBB" "Tây Ninh nhà tôi XXXX", mặt mày đều là niềm vui sướng của tân hôn. Nhưng hỏi anh muốn gặp người thật, Nghiêm Tự lại không đồng ý, đến cùng là bảo bối như thế nào, lại không để bất cứ ai nhìn thấy. Từ Kiều cũng là một đối tượng có chồng, anh đã mang trạng thái miễn dịch đối với tấn cẩu lương mà Nghiêm Tự vứt ra. Cho nên ba người bọn họ, chỉ có Phùng Nghị là cẩu độc thân, mỗi ngày đều bị hai vị huynh đệ này đút cẩu lương.

Nhưng những thứ đó đều là chuyện từ rất nhiều năm trước. Phùng Nghị tuy cũng không tính là người đứng xem, nhưng chuyện tình cảm của bạn tốt anh vẫn có thể nhận ra đôi điều. Nghiêm Tự tuy hay buồn, nhưng mấy năm nay rõ ràng còn buồn hơn trước kia, hoàn toàn không giống một người đàn ông đang đắm chìm trong hôn nhân ngọt ngào.

Ba người, hình thức ban đầu là —— Từ Kiều quang minh chính đại khoe bà xã, Nghiêm Tự muộn tao khoe bà xã với hai anh em họ, Phùng Nghị vĩnh viễn là một cẩu độc thân.

Dần dần lại chuyển biến thành Từ Kiều vẫn như cũ mỗi ngày khoe bà xã, Phùng Nghị cùng Nghiêm Tự uống rượu giải sầu.

Nghiêm Tự ôm cây bên đường kêu tên Kha Tây Ninh cũng chính là chuyện vài năm nay. Lúc Phùng Nghị chưa gặp Kha Tây Ninh cảm thấy Nghiêm Tự như vậy thật là mất mặt, sau khi gặp rồi lại cảm thấy tình cảm hai người khẳng định xuất hiện vấn đề, nếu không Nghiêm Tự cũng không cần phải như vậy.

Cho nên hôm nay bị kẹp giữa hai người như hai tấm gỗ, Phùng Nghị vẫn rất vui vẻ.

Ánh mắt anh dừng bên cửa sổ, Nghiêm Tự cúi người nói gì đó với Kha Tây Ninh, Kha Tây Ninh cúi đầu trộm cười một tiếng. Ánh nắng sớm chiếu ngang qua đầu hai người họ, hết thảy như mộng như ảo, tựa như buổi đầu gặp gỡ đẹp biết bao.

Vài ngày sau, Nghiêm Tự suốt quá trình đều theo dõi tiến độ quay phim của《 Thầy phong thuỷ 》, ân cần đến mức đạo diễn càng cảm thấy không đúng.

Hiệu suất quay rất cao, tiến triển bay nhanh. Cốt truyện đã tiến vào giai đoạn Dung Lan bị cầm tù. Suất diễn tập đó là Dung Lan phát hiện thiếu gia muốn cưới thiên kim tiểu thư nhà nọ, trai tài gái sắc, vạn phần đăng đối. Ký ức của Dung Lan ngày càng mờ nhạt, y đã quên ai là thiếu gia, cũng không hiểu bên ngoài khua chiêng gõ trống đến tột cùng là vì cái gì.

Nha hoàn như thường lui tới đẩy cửa ra, đút cho Dung Lan đồ ăn gây ảo giác.

Dung Lan giơ đũa trúc lên, thong thả ăn từng miếng từng miếng, ăn được phân nửa, y nghe thấy bốn chữ "Giờ lành đã đến", không hiểu sao lại chảy xuống hai hàng nước mắt. Nha hoàn bị dọa không nhẹ, Dung Lan lau hết nước mắt trên mặt, lại quên đi vì sao mình rơi lệ.

Đoạn này là một cao trào nhỏ của câu chuyện. Kha Tây Ninh nhìn kịch bản rất có cảm xúc, vô cùng nỗ lực dụng tâm diễn cho thật tốt.

Đạo diễn rất vừa lòng với diễn xuất của Kha Tây Ninh.

Kha Tây Ninh lại có chút mờ mịt, cậu nhìn chăm chú vào khung lấy cảnh trong chốc lát, rồi quay đầu nghiêm túc hỏi Nghiêm Tự: "Anh cảm thấy thế nào?"

Nghiêm Tự đã sớm xem đoạn này bảy tám lần, trong lòng anh đã có đáp án.

"Anh cảm thấy rất tốt."

Đạo diễn xoa xoa tay, tươi cười đầy mặt nói: "Cậu xem, thầy Nghiêm cũng đã nói vậy rồi."

"Vâng." Kha Tây Ninh lãnh đạm gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ. Sau đõ lại nhìn thêm một lần cảnh diễn của bản thân, trộm cười nói: "Vậy thật sự hẳn là khá tốt."

Nụ cười của Kha Tây Ninh không chỉ là vì tán thành đối với bản thân, mà còn là bởi vì được người khác tán dương mà sinh ra cảm giác tự hào. Cảm giác tự hào này tới một cách không thể hiểu được, nhưng được Nghiêm Tự nghiêm túc khen kỹ thuật diễn xuất của mình, cậu quả thật rất vui vẻ.

Một tuần sau,《 Thầy phong thuỷ 》đóng máy.

11-11 năm nay Nghiêm Tự nhận được một gói hàng, đều là áo lông hoàn toàn mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro