Chương 25 : Sở thích của con trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Chỉnh sửa : Thời An

"Đợi lâu rồi."

Tô Trạch gật đầu với Tạ Bân, kéo em trai ra chỗ ngồi.

"Tới đây, nhìn xem A Nguyên muốn ăn cái gì? Không cần khách khí."

Tạ Bân nhẹ nhàng đẩy thực đơn đến trước mặt Tô Nguyên, ngọc ban chỉ(*) màu xanh sẫm trên ngón tay cái phá lệ hấp dẫn mọi người chú ý.

(*)nhẫn ngọc, thường được đeo ở ngón tay cái.

hình

Tô Nguyên hơi sửng sốt một chút, lần đầu tiên nghe thấy có người xa lạ gọi cậu là A Nguyên.

Mấy ngày này Tạ Bân cùng Tô Trạch lui tới thời xuyên, thời điểm nói chuyện phiếm Tạ Bân cố ý cũng theo gọi A Nguyên.

Tô Trạch dần nghe quen, không cảm thấy có cái gì không đúng.

"Cảm ơn."

Tô Nguyên tiếp nhận thực đơn, tùy ý chọn hai món.

Tuy nói là quán tư nhân nhưng lại mang hương vị cổ xưa, khiến người ta có cảm giác như đang mơ về thời nhà Hán, nhà Đường.

"Món ăn ở đây nấu theo kiểu dưỡng sinh, A Nguyên mấy ngày trước mới xuất viện, lát nữa cần ăn nhiều một chút."

Ánh mắt Tạ Bân sáng quắc nhìn phía Tô Nguyên, mắt kính mạ vàng làm giảm nhiệt độ tầm mắt đi phân nửa, nhưng độ ấm còn lại như cũ vẫn làm Tô Nguyên cảm thấy không khỏe.

"Được, cảm ơn."

Tô Nguyên lễ phép nhìn hắn một cái, tức khắc cả người căng thẳng, đôi tay cuộn tròn nắm quần áo thành nếp nhăn, cứ như con mèo bị nắm sau cổ, căn bản không thể tránh thoát.

Người này là muốn ăn cậu sao? Ánh mắt thật đáng sợ.

Tô Trạch lấy thực đơn trong tay Tô Nguyên , lật xem từng tờ một, "Cái này, cái này, tôi thấy đều rất bổ . Buổi chiều trong công ty cũng không có việc gì, không cần vội, A Nguyên từ từ ăn."

"À?" Tạ Bân trong lòng vừa động, y cong môi nói, "Vậy có thể đi một chuyến đến câu lạc bộ bắn súng, A Nguyên chưa từng chơi súng nhỉ? Cả ngày ở trường học buồn chán, khó được ra ngoài một lần, không bằng đi giải sầu."

"Đề nghị này được nè, duyệt, vậy đi một chuyến. A Nguyên của chúng ta từ nhỏ rất ngoan, nhưng con trai mà, nào có ai không thích súng."

Tô Trạch không nghĩ nhiều đã đồng ý rồi, lâu lâu em trai mới về nhà ở, đương nhiên nên đi chơi cùng cậu hai ngày, dù sao chuyện tiệc sinh nhật đều có trợ lý nhọc lòng rồi.

Súng?

Vũ khí giết người sắc bén á.

Tô Nguyên chớp chớp mắt, gật đầu đồng ý, "Được nha, là súng thật sao?"

Cậu chưa bao giờ sờ vào súng, trong lòng tất nhiên tò mò.

Nghe nói, người chết vì trúng đạn căn bản không cảm giác được đau đớn, bởi vì tốc độ quá nhanh.

...... Cũng không biết có phải sự thật hay không.

Tạ Bân xoay chuyển ngọc ban chỉ trên tay, đôi mắt nóng cháy dưới mắt kính gọng vàng mang theo một ý cười.

"Đó là tất nhiên."

Tô Nguyên lộ ra nụ cười nhẹ, những chiếc lá phong ngoài sân đung đưa theo gió, như một bức tranh cuộn tuyệt đẹp.

Tim Tạ Bân đập nhanh vài phần, y nâng chén trà xanh nhấp vào ngụm, vuốt phẳng yết hầu hơi khô khốc.

Người đẹp như thế, nên là của hắn.

Ba người dùng cơm trưa xong liền rời đi.

Tô Trạch ôm bả vai em trai, vừa đi vừa lải nhải, "Oánh Oánh còn ăn nhiều hơn em, em nhìn xem tay em đi, anh dùng chút lực chắc gãy mất thôi."

Tạ Bân ở bên liếc mắt một cái nhìn bàn tay trắng gầy kia, ngón trỏ Tô Trạch chạm vào ngón tay cái đã có thể khoanh lại.

Xác thật quá gầy rồi.

Hắn lại bất động thanh sắc mà đánh giá toàn thân Tô Nguyên.

Ừm, eo cũng gầy.

*

Câu lạc bộ bắn súng Ưng Con.

Đây là một hội trường trải nghiệm súng thật, có khu vực trong nhà và ngoài trời, diện tích khoảng vài trăm mét vuông.

Chung Lãng gửi định vị cho Thẩm Thụy, tiếp theo đã ngồi cửa canh xe Tô Trạch.

"Xin chào, xin mời đăng ký."

Nhân viên công tác tại lễ tân chào hỏi, cũng lấy ra một tờ đơn.

"Để tôi điền."

Tô Trạch cầm lấy bút, kỹ càng tỉ mỉ điền thông tin của em trai mình vào.

Anh ta cũng không phải đến lần đầu tiên, quy định trước khi vào đều hiểu.

Anh ta và Tạ Bân là VIP, thật ra không cần đăng ký, chỉ cần dùng mặt đánh dấu là được.

"Thưa cậu......" Giám đốc Dương nhìn chằm chằm hai mắt Tô Nguyên, thiếu chút nữa quên mất câu nói kế tiếp, bị Tạ Bân lạnh lùng liếc mới hồi phục tinh thần.

"Thật ngại quá, tôi họ Dương, cậu này lần đầu tiên tới chơi nhỉ, có cần tôi sắp xếp một huấn luyện viên không?"

Tô Trạch gật đầu, "Được, xếp một người có trách nhiệm, tính tình cũng tốt một chút."

Giám đốc Dương nhiệt tình dẫn đường, "Được, không thành vấn đề, chúng tôi có đủ loại giá, từ đắt đến rẻ. Vì đảm bảo an toàn của khách hàng, trong quá trình sử dụng chúng tôi sẽ cho một người chuyên nghiệp đi cùng ......"

Tô Nguyên cẩn thận lắng nghe đối phương nói, vẻ mặt nghiêm túc.

Giám đốc Dương thấy thế nói càng kỹ càng, cô hiếm gặp được thiếu niên đẹp thế này, khuôn mặt tinh xảo không vướng bận, cũng không hề có chút kiêu căng, quả thực ôn nhu như nước.

Hai người Tạ Bân cùng Tô Trạch đều rất để ý, bọn họ vốn dĩ đến để chơi cùng Tô Nguyên.

"Tạ Bân, hôm nay cảm ơn cậu," Tô Trạch vỗ vỗ phía sau lưng đối phương, cảm thán nói, "A Nguyên ngày thường không để bụng việc gì, trước đó còn thích sưu tầm trà cụ, hiện tại tôi cũng không biết thằng bé thích gì, chỉ có thể cho chút tiền tiêu vặt. Sau này sẽ cho nó một tấm thẻ lại đây để nó tới chơi, người làm anh này thật sự không xứng chức."

"Tôi cũng chỉ trùng hợp, cậu ấy thích là được. Ngày thường cậu vội công việc, đợi lát nữa gửi Wechat A Nguyên cho tôi, nếu không có việc gì tôi sẽ dẫn cậu ấy đi chơi." Tạ Bân vừa lòng mở miệng.

Tô Trạch cảm thấy đây là ý kiến hay, lấy ra di động lập tức đưa qua, "Được, cậu thêm đi."

Tiếp theo thu di động, nhịn không được làu bàu với Tạ Bân, "Gần đây tôi rất đau đầu, muốn giới thiệu cho em trai một......đối tượng đồng tính, cậu hay trộn lẫn trong vòng, có ai thích hợp thì giới thiệu giúp tôi?"

Tạ Bân là bạn học cũ của anh ta, nhưng phần lớn sản nghiệp Tạ gia ở nước ngoài, cho nên năm hai đã ra nước ngoài, bên đó cũng cởi mở với đồng tính, tài nguyên hẳn cũng nhiều hơn.

"...... Nhưng lần trước cậu giới thiệu là nữ?" Bước chân Tạ Bân hơi dừng lại, lại như không có việc gì đuổi theo, "Thì ra A Nguyên thích con trai sao?"

Tô Trạch nhíu mày, có vẻ rất buồn rầu, lại như đang thuyết phục chính mình, "Đứa nhỏ lớn rồi, có suy nghĩ của chính mình. Sức khỏe A Nguyên không tốt, chỉ cần nó thích, tôi cũng không cầu gì khác. Chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?"

"Đối phương tốt nhất hiển hách một chút, nhà ở nước ngoài là tốt nhất, người nước ngoài cũng được..."

Tạ Bân vừa nghe đã hiểu, đây là đang nhằm vào Thẩm Thụy, xem ra Thẩm gia cho Tô Trạch rất lớn áp lực, thậm chí muốn cho Tô Nguyên ra nước ngoài để tránh đối phương.

"Tôi xác thật có người chọn thích hợp."

"Thật sự?" Tô Trạch ngạc nhiên vui mừng nhìn đối phương, gấp không chờ nổi hỏi, "Là ai? Thích hợp nói tôi lập tức xếp xem mắt, trở về sẽ cho A Nguyên ra nước ngoài với tư cách là một sinh viên trao đổi để kết hôn."

Sau đó biển rộng tuỳ cá lội, trời cao mặc chim bay, tay Thẩm gia còn chưa dài đến như vậy, có thể duỗi đến nước ngoài.

Tạ Bân đẩy mắt kính gọng vàng, hơi mỉm cười, "Tôi."

"Ai?" Tô Trạch đột nhiên dừng bước, cho rằng mình nghe lầm, lại hỏi một lần.

"Tôi, Tạ Bân, sản nghiệp gia tộc cũng coi như phong phú, quốc tịch nước A, có thể kết hôn đồng tính, suy xét chút không?"

Tô Trạch yên lặng nhìn đối phương hồi lâu, không thấy có vẻ hài hước, có chút không dám tin tưởng mở miệng, "Cậu...... Thích đàn ông?"

Cậu thật sự không thấy được, chưa từng thấy Tạ Bân mang bạn trai, đương nhiên bạn nữ cũng không có.

Tạ Bân khẽ gật đầu, trong mắt mang ý cười nói, "Nếu người này là Tô Nguyên, đàn ông cũng có thể. Tôi có thể thêm hiệp định trước kết hôn, cho dù có ly hôn nửa sản nghiệp của tôi cũng chia cho cậu ấy một nửa, đủ thấy tấm lòng thành của tôi không?"

Thẩm Thụy kia xây lại thân vàng hơn một tỷ, nhưng còn lâu mới bì bằng một nửa sản nghiệp Tạ gia.

Tâm trạng Tô Trạch chấn động, không nói gì, lẳng lặng mà nhìn Tạ Bân.

Anh ta lúc này mới nhớ lại quá khứ, khó trách Tạ Bân gần đây đi gần với mình như vậy, hoá ra là do người ta coi trọng em trai mình.

"Cậu........Nói mấy câu này với tôi vô dụng, phải A Nguyên thích mới được."

Tạ Bân hiểu ý, đây là chịu.

Y nhìn về phía bóng dáng Tô Nguyên, khóe miệng gợi lên ý cười mang theo ý nhất định có được, "Vậy tôi thử xem?"

Tuy là nghi vấn, lại mang theo ngữ khí chắc chắn.

Tô Trạch nhất thời thế nhưng ngơ ngẩn, cũng không biết được đây là kết quả tốt hay xấu.

Tạ gia tuy rằng so ra kém Thẩm gia, nhưng cũng may lĩnh vực thương nghiệp bất đồng, vị trí sản nghiệp cũng bất đồng.

Nhưng tương đồng chính là, đều hơn xa với Tô gia.

Anh ta ngẩng đầu thấy sườn mặt em trai đối mặt với bọn họ, mặt chuyên chú lắng nghe giám đốc Dương giảng giải, một bên còn chọc chọc chốt bảo vệ an toàn súng.

"Nghe thế nào? Muốn thử trước loại nào?" Tạ Bân đi đến bên người Tô Nguyên, giọng nói ôn nhuận như nước suối.

Tạ Bân rất ít dựa vào gần Tô Nguyên như vậy, thậm chí đều ngửi được hương hoa quế nhàn nhạt.

"Thử dễ trước, lại đến khó đi." Tầm mắt Tô Nguyên vẫn luôn đảo quanh tại súng ống, không có liếc nhìn người bên cạnh.

Giác quan thứ sáu nói cho cậu, người này rất nguy hiểm.

Tô Nguyên đè đôi tay chính mình, giảm bớt khẩn trương.

Giám đốc Dương, "Được, cậu Tô mời sang bên này, chúng ta đi đến sân trong nhà trước, bắt đầu từ dễ, huấn luyện viên đã vào chỗ."

"Được thôi."

Tô Nguyên lộ ra điểm gấp không chờ nổi, xoay người liền theo đi lên.

Thấy thái độ em trai lãnh đạm, Tô Trạch tiến lên vỗ vỗ bả vai Tạ Bân an ủi nói, "Khụ, tính tình A Nguyên lãnh đạm, nếu không thì......"

Lời còn chưa dứt đã bị Tạ Bân trực tiếp đánh gãy, "Không sao, tôi chính là thích tính tình lãnh đạm của cậu ấy."

Người tính tình lãm đạm, một khi nóng lên, kia mới đẹp không sao tả nổi.

Huấn luyện viên là quân nhân xuất ngũ khuôn mặt kiên nghị, tính cách đôn hậu.

Đứng phía sau Tô Nguyên điều chỉnh tư thế cho cậu, vừa nói điểm yếu của súng xạ kích, nghiêm túc phụ trách giống như giám đốc Dương nói.

Trình diễn một phen, Tô Nguyên nóng lòng muốn thử, "Huấn luyện viên, để tôi đến thử xem?"

"Được, súng thứ nhất tôi mang theo cậu."

Tô Nguyên mang theo tai nghe nhìn chằm chằm bia ngắm phía trước, nhắm ngay giữa hồng tâm "Đùng——" một tiếng bóp cò súng.

"Chín điểm——" huấn luyện viên vừa lòng gật đầu, "Không tồi, bắn rất tốt, tự cậu thử một chút."

Tô Nguyên hít sâu một hơi, đôi tay nắm súng, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, từng chút đặt tầm mắt mình vào ngay hồng tâm, tưởng tượng đó là trái tim mình.

"Đùng——"

"Tốt, chín điểm——" Huấn luyện viên lớn tiếng vỗ tay reo hò, "Lần đầu tiên chơi súng có thể bắn thành như vậy, cậu nhóc này thiên phú không tồi."

"A Nguyên cố lên, A Nguyên làm tốt lắm!" Tô Trạch không chút bủn xỉn vỗ tay.

Tạ Bân ôm ngực đứng một bên, ngoài ý muốn nhìn Tô Nguyên, chẳng qua cũng có thể là phù dung sớm nở tối tàn, trước xem xuống.

Tiếp theo Tô Nguyên lại bắn vài phát, thành tích phần lớn nằm quanh tám - chín điểm.

Huấn luyện viên đã không khép được miệng, thậm chí muốn mời cậu tham gia đội huấn luyện, nhưng ngẫm lại người ta là con nhà giàu, vẫn ngậm miệng.

"Không còn đạn."

Tô Nguyên xoay người thả súng xuống, lại không chú ý vỏ đạn dưới chân, đột nhiên lảo đảo về phía sau.

"Cẩn thận!!" Đồng tử Tô Trạch co chặt, vội vàng đi về phía trước muốn đón em trai.

Động tác Tạ Bân nhanh hơn, một phen lập tức ôm lấy đối phương.

Tô Nguyên thấy hoa mắt, phát hiện chính mình ngã xuống trong lòng ngực Tạ Bân.

"Tô Nguyên ——"

Một tiếng hô to quen thuộc, là Thẩm Thụy tới.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Năm đó huấn luyện quân sự cũng chưa mang chúng tôi đi bắn bia, tức giận (`??)=3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro