Chương 26 : Tiếng súng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Chỉnh sửa : Thời An

Thẩm Thụy vừa vào cửa đã thấy được một màn Tô Nguyên té ngã.

Anh lập tức chạy như bay lại đây, nhưng khoảng cách quá xa căn bản không kịp.

May mắn được ai đó đỡ.

Thẩm Thụy ngồi xổm bên cạnh Tô Nguyên, trong mắt còn có còn sót lại khủng hoảng cùng sợ hãi, anh không dám đụng vào Tô Nguyên, sợ có chỗ nào bị thương.

"Thế nào? Có nơi nào đau hay không?"

"Cậu yên tâm, tôi tiếp được rất ổn, tuyệt đối sẽ không làm A Nguyên thương tí tẹo nào."

Tạ Bân làm đệm bằng thân người, chân còn dưới thân ở Tô Nguyên, cái ôm ôn hương nhuyễn ngọc không giống trong tưởng tượng của y lắm, nhưng cũng đáng giá.

Y cúi đầu mắt nhìn mỹ nhân trong ngực, mùi hương sâu kín nhắm thẳng vào trong mũi, cả người nhẹ đến không ngờ.

"Ta không có việc gì." Tô Nguyên chỉ hơi ngốc, vươn một bàn tay về phía Thẩm Thụy, "Kéo tôi một cái."

Thẩm Thụy giữ chặt bàn tay trắng nõn kia, đồng thời ôm lấy eo Tô Nguyên, mang cậu ngồi dậy.

Tiếp theo từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá một phen, thấy hành động Tô Nguyên tự nhiên, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nói cảm ơn Tạ Bân.

"Không cần khách khí," Tạ Bân lạnh lùng nhìn tay Thẩm Thụy đặt trên eo Tô Nguyên, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, "Cậu có thể thả lỏng tay ra."

Tô Nguyên chỉ cảm thấy trên eo căng thẳng, vỗ vỗ bả vai Thẩm Thụy, thấp giọng nói, "Tôi không sao đâu." 【 có thể buông tôi ra. 】

Tô Trạch thấy Thẩm Thụy thả lỏng tay ra, phảng phất cực kỳ không cam lòng.

Vừa rồi anh ta cũng đứng bên cạnh, em trai lại lựa chọn Thẩm Thụy kéo mình lên.

Em trai rốt cuộc có thích Thẩm Thụy hay không?

Tô Trạch trong lúc nhất thời đầu thấy nhức nhức.

"A Nguyên, anh thấy hôm nay chỉ đến đây thôi, em có phải hơi mệt không? Chúng về nhà sớm nghỉ ngơi đi."

Về nhà tốt nhất, về nhà sẽ không cần đối mặt cảnh tượng xấu hổ như vậy.

Lại ngốc ở đây tiếp, nói không chừng Thẩm Thụy cùng Tạ Bân sẽ trở mặt.

"Em còn muốn lại chơi một lúc," Tô Nguyên lắc đầu, quay đầu lại nói với huấn luyện viên , "Huấn luyện viên, có thể dạy tôi cách thay đạn chứ?"

Huấn luyện viên đã nhặt hết vỏ đạn trên đất, nghe vậy lập tức đi tới.

"Có thể, cậu trước tiên xem tôi làm một lần......"

Tô Nguyên hoàn toàn quên mất chuyện vừa phát sinh, toàn tâm toàn ý học tập kiến thức mới.

"Huấn luyện viên để tôi thử xem."

"Là như thế này sao? Sau đó...... Như vậy? Đúng."

"Cảm ơn huấn luyện viên, vậy tôi thử lại."

Lần này huấn luyện viên đứng phía sau Tô Nguyên, mỗi phát súng, anh chàng sẽ nhặt vỏ đạn lên.

Lỡ như người ta bị ngã, chắc chắn sẽ bị trách phạt.

Vừa rồi nếu không phải hai người bạn của Tô Nguyên dựa quá gần, bài trừ anh ta ra ngoài, thì cũng không phát sinh chuyện tương tự.

"Thẩm Thụy sao cậu cũng tới đây? Sẽ không thật sự vừa khéo như vậy chứ?"

Tạ Bân và Thẩm Thụy đứng sóng vai, nhìn cùng phương hướng, biểu tình không có gì biến hóa mở miệng.

Sắc mặt Thẩm Thụy bình tĩnh trả lời, "Đúng vậy, thật trùng hợp."

Phái người đi theo thì sao, Tô Nguyên đã sớm biết.

Chỉ nghe Tạ Bân cười nhạo một tiếng, "Phải không?"

Tô Trạch làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, chỉ ngóng trông em trai sớm chút tận hứng về nhà.

"Có phải hay không, đều không có quan hệ với anh." Thẩm Thụy rõ ràng tâm tư Tạ Bân, đáy mắt càng ngày càng tối.

Tô Nguyên mang theo tai nghe, căn bản không nghe thấy lời nói sắc bén phía sau, trong mắt trong lòng chỉ còn cây súng này.

【 tốc độ súng thật nhanh. 】

【 chỉ cần...... Nhắm ngay chính mình nhẹ nhàng bóp cò, mình lập tức chết. 】

【 thử xem nào? 】

Sân tập cũng có những người khác, tiếng súng không dứt bên tai, Thẩm Thụy không thể nghe rõ tiếng lòng của Tô Nguyên.

Đang muốn tới gần chút nữa để nghe, lại thấy thời điểm Tô Nguyên xoay người dường như không cẩn thận nhắm thẳng họng súng vào bản thân.

Đồng tử Thẩm Thụy co lại, trực tiếp xông lên bẻ tay Tô Nguyên hướng lên trời.

"Đùng——"

Lần này trực tiếp bắn vào trên trần nhà, mảnh vụn thật nhỏ không ngừng rơi xuống.

Tất cả mọi người bị hết hồn.

"A Nguyên ——" Linh hồn Tô Trạch thiếu chút nữa bay mất, anh ta đứng phía xa, cũng nhìn đến em trai vừa rồi phạm vào tối kỵ.

Bất cứ lúc nào, họng súng đều không thể hướng về người khác.

Em trai chẳng những hướng sang người khác, còn hướng vào bản thân!!

Huấn luyện viên có chút không rõ nguyên do, góc độ của anh ta vừa rồi nhìn không thấy động tác Tô Nguyên, thẳng đến giám đốc Dương vọt lại đây.

"Cậu Tô, cậu sao có thể hướng họng súng vào người mình? Nếu không phải cậu này phản ứng nhanh, cậu đã có thể......"

Hốc mắt giám đốc Dương đỏ bừng, cô thật sự thực thích tiểu mỹ nhân này, lúc theo dõi thiếu chút nữa sợ tới mức ngất xỉu.

Giờ phút này sắc mặt cô trắng như tuyết, đứng cũng không vững.

Thẩm Thụy ôm Tô Nguyên, tay nắm chặt cây súng kia, họng súng chậm rãi chuyển qua mặt đất.

"Không có việc gì đâu Tô Nguyên, đừng sợ, không có việc gì không có việc gì ——"

"Đưa súng cho tôi." Tạ Bân nói rồi bẻ tay Tô Nguyên ra , thẳng đến khi đóng được chốt bảo vệ vào, mới lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

Tô Nguyên nhắm mắt lại, một câu cũng không nói.

【 aiz...... Thất bại rồi】

Lần này Thẩm Thụy nghe được rành mạch.

Thất bại? Bắn súng thất bại?

Đã lúc nào, cón muốn chơi.

Tô Nguyên cụp mi, thanh âm thật sự rất nhỏ, thậm chí cuối cùng thanh âm đều có thể nghe ra một tia xin lỗi.

"Tôi ổn, rất xin lỗi Dương tiểu thư , đều do tôi không tốt, không phải tại huấn luyện viên. Không chơi trong nhà nữa, tôi muốn thử bắn bên ngoài."

"Không được ——"

Ba người trăm miệng một lời từ chối Tô Nguyên.

"Tô Nguyên, hôm nay không chơi, lần sau chúng ta lại đến được không?" Thẩm Thụy cúi đầu, ở bên tai Tô Nguyên ôn nhu dỗ cậu.

Hôm nay thật sự quá kích thích, đầu tiên có tình địch muốn cạy góc tường, sau còn sự kiện cướp súng.

Mặt mũi Tô Trạch cũng tái nhợt, "Đúng vậy, A Nguyên, chúng ta về nhà trước đã."

Tô Nguyên thấy tất cả mọi người không tán đồng, chỉ có thể tạm dừng tâm tư này.

Tô Trạch mang theo em trai rời đi, Thẩm Thụy bẻ bẻ đốt ngón tay, bình phục suy nghĩ hoảng loạn, mí mắt nửa rũ làm người ta không thấy rõ tâm tư của anh.

"Giám đốc Dương, sau này nếu Tô Nguyên lại đến, trừ khi có tôi đi cùng, câu lạc bộ không thể tiếp cậu ấy."

"Vâng, Thẩm thiếu, tôi lập tức thông báo xuống dưới."

Giám đốc Dương nghe theo Thẩm Thụy, cả đông lớn nhất câu lạc bộ, lời ông chủ nói tất nhiên phải nghe.

Huống chi tư thế hôm nay, lần sau cô cũng không dám tiếp đãi đối phương.

Cô cùng huấn luyện viên liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người như trút được gánh nặng.

Tạ Bân không nghĩ tới đề nghị đề nghị của y sẽ tạo thành trắc trở như vậy, trái lại cũng tán đồng cách làm Thẩm Thụy, nhìn thoáng qua anh cũng rời đi.

Hiện tại quan trọng nhất chính là ai có thể lấy được Tô Nguyên trước, chứ không phải tại đây tranh chấp vô vị với tình địch.

Chuyện hợp đồng phải được đẩy nhanh hơn.

*

Tô gia.

Tô Trạch ấn em trai ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm người uống thuốc, đây là trước khi đi Thẩm Thụy nhắc anh ta.

Anh ta hoảng hốt nhớ lại lúc cướp súng, Thẩm Thụy thật sự đặt em trai trong lòng, mới có thể nhanh chóng nhận ra không đúng.

Đương nhiên này cũng không có nghĩa Tạ Bân không bằng cậu ta, chỉ là góc độ đứng có vấn đề, Tạ Bân và huấn luyện viên cùng một hướng, hai người đều không phát hiện.

Mặc kệ như thế nào, em trai không có việc gì là được.

Tô Trạch uống hai miếng súp ngọt do gì chuẩn bị, anh ta cũng cần được thư giãn.

"A Nguyên, thuốc đắng quá, uống một ngụm canh ngọt ép xuống, nếu mệt thì đi ngủ đi, lúc ăn cơm anh trai sẽ gọi em."

"Được."

Tô Nguyên uống lên hai ngụm liền trở về phòng.

Đứng trước cửa sổ sát đất, có thể nhìn đến hoa quế vàng đang nở rộ.

Khác với các loài hoa khác, hoa quế nở rồi tàn, sẽ nở tiếp đợt thứ hai.

Tô Nguyên vẫn luôn suy nghĩ, đây xem như tiếp tục cho người ta an ủi, hay là hấp hối giãy giụa không muốn rời đi.

Cậu cúi đầu dùng lòng bàn tay vuốt ve lòng bàn tay ửng đỏ, đây là do lực phản chấn súng tạo ra.

Hôm nay thật sự quá xúc động, nếu chết trước mặt Tô Trạch, sợ sẽ để lại ấn tượng không thể xóa nhòa cho anh, nó không phù hợp với thái độ nhất quán của mình.

Chỉ là lực hấp dẫn của súng thật sự quá lớn, nhất thời không nhịn xuống được dụ hoặc.

Tuy nhiên không sao cả, Tô Nguyên nhìn cây hoa quế cười nhẹ.

Trên đời này có tám triệu cách chết, ai cũng ngăn không được người một lòng muốn chết.

Khiêm tốn chút là được.

*

Thực mau, bữa tiệc sinh nhật của Tô Trạch tới rồi.

Tô gia đèn đuốc sáng trưng, hoa viên đằng sau cũng được bố trí một phen, áp dụng hình thức tiệc đứng.

Bởi vì là trường hợp chính thức, Tô Nguyên cũng mặc tây trang, chỉ là không làm tóc, dù sao nhân vật chính hôm nay à Tô Trạch.

"Anh cả, sinh nhật vui vẻ."

Tô Nguyên tặng hộp quà nhỏ trong tay ra ngoài.

Cậu ở trên mạng chọn nút tay áo màu xanh ngọc, liếc mắt một cái đã cảm thấy rất hợp với Tô Trạch.

Hơn nữa cửa hàng có thể gửi trực tiếp đến nhà, bớt phải đi ra ngoài.

"Tô Trạch, sinh nhật vui vẻ."

Tạ Bân tới sớm, đem quà ném vào tay Tô Trạch.

Sau đó nhếch khóe miệng, nói với Tô Nguyên, "Sinh nhật A Nguyên khi nào? Tôi cũng chuẩn bị trước ."

Tô Nguyên rũ mắt xuống , "Không cần, cảm ơn. Sinh nhật em ở mùng một năm mới, không quá tiện."

Hơn nữa cậu không qua được sinh nhật, cũng không thấy được ánh mắt trời mùng một năm mới.

"Như vậy," Tạ Bân sao lại không biết sinh nhật Tô Nguyên, chẳng qua muốn ghẹo cậu, "Không sao cả, không cần hâm mộ anh trai em, chắc chắn tôi sẽ gửi quà đến, nói không chừng...... Thật sự có thể cho em bữa tiệc sinh nhật."

Tô Trạch giật giật khóe miệng, đây là không coi mình thành người ngoài nữa à?

"A Nguyên, mang Tạ Bân đi ngồi nha, hôm nay anh cả hơi vội, em giúp anh tiếp đón một chút."

Nói xong cho Tạ Bân một ánh mắt.

Anh ta chỉ có thể giúp được tới đây.

Nếu không làm em trai vui vẻ được, anh ta đành phải đổi đối tượng xem mắt.

Tạ Bân đè lại mắt kính gọng vàng, khóe miệng hơi nâng, "Được, vậy cảm ơn A Nguyên."

Tô Nguyên có chút mê mang nhìn anh trai, vừa rồi nhiều người tặng quà như vậy, lại chỉ cần cậu chiêu đãi Tạ Bân.

Quả nhiên khách hàng quan trọng hơn sao?

Vậy được rồi, rốt cuộc cũng ăn cơm Tô gia.

"Được, anh cả."

Tô Nguyên sóng vai cùng Tạ Bân đi đến hoa viên, dọc theo đường đi có rất nhiều người tự cho là kín đáo đánh giá.

"Tôi cho rằng Tô Trạch mời nhiều người như vậy là vì cho em trai xem mắt, chứ sao lại để cậu ta đi chiêu đãi một người đàn ông?"

"Tô Trạch không thể cho chúng ta một cơ hội à? Bổn tiên nữ tức giận."

"Chẳng lẽ chúng ta hiểu sai ý, Tô Trạch là để chính mình xem mắt?"

"Cũng không phải không có khả năng này, anh ta đều mau 30, lớn lên cũng rất tuấn tú, nhưng......"

"Nhưng so với em trai lại kém xa, tôi mặc kệ, khi nào Tô Nguyên chưa xác định tôi sẽ không xem xét anh Thẩm An"

Đương nhiên, đây là các tiểu thư nhà giàu khe khẽ nói nhỏ, Tô Nguyên không nghe được.

Cậu mang theo Tạ Bân tìm góc an tĩnh ngồi xuống, tránh đi đám người.

"A Nguyên có thể uống rượu sao?" Tạ Bân khẽ cười một tiếng, nhẹ chọn hai ly cao, "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy, dáng vẻ em nhìn qua không giống đã từng uống rượu."

Giống như hươu con trong núi chưa từng gặp người, ngây thơ thuần khiết trong mắt liếc mắt qua có thể nhìn thấu.

Tô Nguyên nghe vậy uống lên một ngụm nhỏ, lại thiếu chút nữa phun ra tại chỗ, thật vất vả nuốt xuống lại làm bộ dường như không có việc gì mà nói, "Đều làm từ nước, không có gì khác nhau."

Cậu xác thật chưa từng uống rượu.

Cồn có thể tê mỏi thần kinh, trong thời gian ngắn có lẽ có thể làm người ta quên đi thống khổ, nhưng cũng chỉ là bịt tai trộm chuông thôi.

"Được được được, em nói đúng." Tạ Bân thấy mặt mỹ nhân nháy mắt đỏ lên, hai mắt phủ kín tầng nước, lại còn cố gắng trấn định.

Tô Nguyên cảm thấy có chút không ổn, nguyên thân cũng không uống qua rượu, không nghĩ tới phản ứng lớn như vậy, đầu của cậu có chút muốn hôn mê.

"Xin lỗi, tôi không thoải mái lắm, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút."

Tạ Bân thong thả ung dung cười một cái, buông ly rượu trong tay, "Được thôi, tôi đưa em về."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Aiz, bổn cô nương một ngụm liền giống phía trên, vẫn là bia...... Ụa, quá khó uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro