Chương 27: Lại là xem mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Cơm sầu riêng

Chỉnh sửa : Yên Hy

Tô Nguyên đứng lên, thân thể hơi nghiêng ngả, "Không cần, tôi có thể tự đi."

Đây là nhà cậu, làm sao cần người đưa đi?

Tạ Bân nhìn dáng vẻ hơi say của mỹ nhân, căn bản không yên tâm để cậu một mình về phòng.

Nhiều người tơ tưởng Tô Nguyên như vậy, khó đảm bảo sẽ không có người dùng chút thủ đoạn.

Y than nhẹ đỡ lấy cánh tay Tô Nguyên, dường như chỉ thuận tay vội giúp một cái.

"Hôm nay Tô Trạch phải chiêu đãi nhiều người, vẫn đừng quấy rầy cậu ta, đi thôi, tôi đưa em đi."

Lúc này, một trận gió lạnh thổi tới, trong không khí tức khắc truyền tới một mùi hoa quế hương thoang thoảng.

Tô Nguyên cũng tỉnh rượu vài phần, nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay Tạ Bân, che khuôn mặt hơi nóng của chính mình, suy nghĩ đi ăn chút gì đó giải rượu.

Đột nhiên nhìn đến một góc cách đó không xa, nơi đó có một cái vòi nước tự động.

Tô Nguyên đi đến ngồi xổm trên đất, khom người hướng về phía dòng nước rồi hắt lên mặt, chút một chút một, bọt nước chảy dọc theo hàng mi, nhỏ giọt uốn lượn làm áo sơ mi cũng ướt một chút.

"Quên đi, tôi tốt hơn nhiều rồi."

Tuy nói như thế, nhưng thời điểm Tô Nguyên đứng dậy lại không nhanh nhẹn như vậy, vẫn là Tạ Bân kéo một phen.

Tô Nguyên hướng bên không có ai vẩy vẩy nước trên tay, nói tiếng cảm ơn.

Nơi này ánh đèn lờ mờ, nhưng trong mắt người bên cạnh, cậu lại trắng đến phát sáng, trên mặt còn đọng lại một tầng hơi nước mông lung, hàng mi dày nhẹ nhàng khép hờ, rất là câu dẫn người khác.

Tạ Bân không nói lời nào mà nhìn hồi lâu, thần sắc khó lường, không ngừng chuyển động ngọc ban chỉ trên tay để áp chế dục vọng trong lòng.

Tô Nguyên nhẹ ngửi mùi hương trong không khí, chậm rãi đi đến cây hoa quế.

Nó được trồng tại một góc trong vườn hoa, mỗi lần Tô Nguyên về nhà chỉ cần đứng trong phòng của mình, sau đó nhìn thấy ở xa xa.

Hiện tại trường hợp này không tiện rời đi, chi bằng tự thưởng đi ngắm hoa, cũng làm cho chính mình vui vẻ chút.

Tạ Bân không nhanh không chậm đi phía sau Tô Nguyên, y đã sớm điều tra sở thích và quá khứ Tô Nguyên, biết không lâu trước đó Tô Trạch trồng một cây hoa quế, lúc hai người nói chuyện phiếm đã từng đề cập qua.

"Tô Trạch nói, cây hoa quế này là cậu ấy cố ý chọn cho em, em quả nhiên rất thích. Đêm đó ở Bạch Nguyệt Hiên, em cũng chỉ bẻ một cành hoa quế, nhưng cành hoa quế sau đó vẫn chưa bị mang đi."

"Anh làm sao biết được?" Tô Nguyên sững sờ tại chỗ, vành tai đều đỏ lên, ngượng ngùng nhìn hoa quế mới bẻ trong tay.

"Đúng vậy, tôi thích chiết hoa quế, sau đó cắm trong phòng. Ngày đó vốn định mang về, lúc đi lại quên, giờ ngẫm lại đúng là có chút đáng tiếc."

Một bụi hoa quế nở vô cùng sung suê, từng đóa phô ra sắc vàng ánh rực rỡ, hoa tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ chói mắt.

Tạ Bân nhẹ nhàng đẩy mắt kính vàng trên mũi, khóe miệng khẽ nhếch, "Sẽ không đáng tiếc."

Y thấy Tô Nguyên chuyển mắt, mặt trắng như trăng, ánh mắt phảng phất tầng hơi nước như đang vuốt ve mặt mình, mang theo run rẩy rất nhỏ.

"Sau đó, tôi đem cành hoa hoa quế kia trồng xuống, hiện giờ đã mọc rễ nảy mầm. Chờ nó lớn lên chút, lại phân cây thành một mảnh vườn hoa quế, đến lúc đó A Nguyên nghĩ muốn chiết như thế nào, đều có thể."

Thanh âm này cực kỳ ôn nhu, âm cuối mang theo một tia du dương, giống như thầm thì với người yêu.

Tô Nguyên tránh đi ánh mắt nhiệt tình rõ ràng kia, im lặng không nói.

Tạ Bân liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, "Em nhất định thấy khó hiểu, hôm nay nhiều người tới như vậy, vì sao Tô Trạch cố tình để em tiếp đãi tôi."

Đám người tò mò mà chuyển qua đây, y ghé sát vào Tô Nguyên khẽ cười, "Bởi vì ấy, anh trai em đang sắp xếp cho chúng ta – xem mắt."

Thời điểm hai chữ cuối cùng rơi xuống, Tô Nguyên bất ngờ mở to hai mắt.

Bởi vì dựa gần quá, Tạ Bân thậm chí có thể nhìn đến đồng tử của Tô Nguyên, khắp nơi đều là ảnh phản chiếu của mình, y hài lòng cười.

"... ... Xem mắt?"

Tô Nguyên khó tin mà lùi về phía sau một bước.

Anh trai cậu lại thật sự có thể tìm một người đàn ông cho cậu xem mắt.

Tô Nguyên lấy lại bình tĩnh, đối với việc này không cách nào tiếp thu, lắc đầu nói, "Xin lỗi, anh trai tôi hiểu lầm, tôi không thích con trai."

Cậu thấy cổ họng người đối diện phát ra một tiếng cười nhẹ.

"Phải không? Nhưng tôi cũng không cảm thấy em thích con gái. Ở đây nhiều tiểu thư xinh đẹp như vậy, em cũng chưa cho nửa ánh mắt."

Tô Nguyên kỳ thật cũng không thích con gái, đang muốn phản bác, lại thấy đối phương vươn ngón tay ra quơ quơ.

"Thứ Thẩm Thụy có thể cho em, tôi cũng có thể, càng nhiều hơn so với cậu ta. Tôi đã hứa hẹn với Tô Trạch, sau khi kết hôn em có thể sở hữu một nửa tài sản cá nhân của tôi, cũng đủ em mỗi năm làm lại thân vàng vài lần. Thành ý như vậy, có đủ rung động để em cho tôi một cơ hội không?"

Tạ Bân bình tĩnh đứng tại chỗ, không đến gần, y thực sự tự tin không ai có thể bảng giá này, hoặc là nói thành ý.

Tô Nguyên trầm mặc nhìn người kia không ngừng chuyển động ngọc ban chỉ kia, giống như thợ săn đang giăng lưới chờ con mồi.

Cậu không biết anh cả có ý gì, nhưng cũng không đến mức bán đứng em mình chứ.

"Tôi...... nếu như từ chối," Tô Nguyên chuyển đầu lưỡi, nhẹ nhàng mở miệng, "Sẽ ảnh hưởng công ty hai nhà hợp tác sao?"

Tạ Bân thật không nghĩ cậu mẫn cảm như vậy, thế nhưng lập tức bắt được điểm yếu, suy nghĩ nói, "Có lẽ."

Nếu như thế nào cũng không rung động được mỹ nhân, y cũng không biết chính mình sẽ làm thế nào.

Uy hiếp? Cầm tù? Hay là bức hôn?

Kỳ thật y cũng không muốn thô lỗ đối với mỹ nhân, đôi bên tình nguyện mới là chuyện vui nhân gian, nhưng là ai khiến hắn yêu từ cái nhìn đầu tiên?

Lại có thể bị mê muội đến không cách nào kiềm chế, bằng lòng nhượng ra một nửa gia tài, chỉ cầu hai người kết cầm sắt chi hảo(*).

(*)结琴瑟之[qín sè zhī hǎo] : Tình cảm vợ chồng hài hòa.

"... ...Cái đó cảm ơn anh," Tô Nguyên châm chước dùng từ, lâu rồi không uyển chuyển như vậy, "Chỉ là tôi còn nhỏ, nghĩ... ... qua hai năm nữa lại suy xét."

Tạ Bân không nói gì, lẳng lặng nhìn cậu.

Tô Viễn vô cớ cảm thấy tim đập thình thịch, dường như dưới mặt nạ cười vẫn luôn che giấu của đối phương hạ xuống, có một cỗ kinh khủng không thể tưởng tượng nổi sắp xé ra, tiện đà nuốt trọn cậu.

"Tô Nguyên - - "

Một tiếng gọi nhẹ nhàng ôn nhu đánh vỡ cục diện bế tắc.

"Thì ra cậu ở đây à, làm tôi tìm mãi." Hướng Chi Nhu mang theo ý cười dịu dàng, một thân váy dài màu trắng chậm rãi đi đến, đứng bên cạnh là Ôn Dĩ Đồng.

Ôn Dĩ Đồng gửi Wechat cho Thẩm Thụy, nói cho anh chỗ của Tô Nguyên.

Hướng Chi Nhu: "Lần trước gặp cậu là ở Thiên Chiếu Tự, dạo này có khỏe không?"

Tô Nguyên không đoán được Ôn tiểu thư cũng ở đây, hơi gật đầu, "Khá tốt, cô cũng đi Thiên Chiếu Tự?"

Thành phố Kinh quả nhiên rất nhỏ.

Hướng Chi Nhu xì một tiếng bật cười, "Không phải trùng hợp, chúng tôi là cố ý đi xem lễ cúng bái. Không chỉ mình tôi, còn có Dĩ Đồng cùng Tạ tiên sinh."

"Thẩm Thụy cũng tới," Ôn Dĩ Đồng tiếp một câu, tò mò hỏi, "Các cậu có phải sắp có chuyện tốt hay không? Thật sự là thần tiên tình yêu mà."

So sánh cùng Thẩm Thụy, Lâu Thời Tấn đối với cô thật đúng là còn kém xa.

May mắn chia tay sớm, cô còn có thể chấm dứt đoạn tình cảm giữa chừng này.

Tô Nguyên không biết nên giải thích gì, trong mắt người ngoài, có lẽ cậu đã cùng Thẩm Thụy cột vào nhau.

Tạ Bân khẽ hừ một tiếng, sắc mặt không tốt liếc cô một cái, "Tiểu thư Ôn nói cẩn thận, A Nguyên còn nhỏ, tạm thời sẽ không suy xét việc đó."

Tô Nguyên ngược lại nhẹ nhàng thở ra.

Đang muốn phụ họa, lại bị người ôm lấy bả vai.

"Mọi người đừng đùa cậu ấy." Thẩm Thụy xoa xoa đầu Tô Nguyên, giương mắt nhìn về phía mấy người, "Tôi có chút việc tìm Tô Nguyên, mọi người từ từ trò chuyện."

Sau đó kéo Tô Nguyên cũng không quay đầu lại rời đi.

Mãi đến khi hai người lên lầu, tầm mắt phía sau mới biến mất.

"Tô Nguyên còn mời bạn lên lầu sao, tôi cũng rất muốn ngồi trong phòng cùng cậu ấy."

"Lại thay đổi một đàn ông, Tô Trạch không thể để em trai anh ta cùng các cô gái thân mật sao?"

"Âm mưu, nhất định là âm mưu, vì chính mình có thể thoát kiếp một mình, khiến cho em trai anh ta luôn độc thân, để hấp dẫn chúng ta tiến đến, thật là quá tâm cơ*."

*tâm cơ: tâm trí, cơ mưu.

"Không bằng trước hết an bài tốt cho em trai, để những hoa cỏ bên ngoài đều từ bỏ tâm tư, nói không chừng còn có chút hi vọng."

"Ha ha ha ha không sai, đáng tiếc Tô Trạch không thấy rõ thực tế nhỉ."

Các tiểu thư nhà giàu cười đùa ở khu phẩm rượu nghỉ ngơi.

Ba mẹ Tô cũng rất nghi hoặc, thế nào A Nguyên lại đột nhiên lên lầu, đây còn rất nhiều khách khứa câbd chiêu đãi mà.

Ngay cả Tô Oánh cũng ra dáng mà tiếp đón khách mời nhỏ, một thân váy công chúa lộng lẫy, lời nói và việc làm rất có phong độ của người chủ nhà.

"Vị kia chính là Tô Nguyên nhỉ? Nhị công tử Tô gia thật là tuấn tú lịch sự, không biết có đối tượng hay không, nhà tôi còn có một cô con gái tuổi tương đương." Lý tổng quơ quơ chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay cười nói.

Buổi tối lần trước ở tiệc từ thiện Lâm thị, con gái nhà ông ta liếc mắt thấy Tô Nguyên một cái, lập tức đem người khen đến trên trời dưới đất.

Hôm nay vừa thấy, xác thật đồn đại không giả.

Tô gia tuy rằng kém so với nhà mình, nhưng đứa nhỏ này gen thật tốt, nếu là sinh cháu ngoại, đó là đẹp miễn bàn, ai cũng là một nhan khống* nha.

*nhan khống: ý chỉ yêu cái đẹp.

"Chuyện này... ..." Ba Tô dừng một chút, ông không biết tình huống hiện tại của A Nguyên cùng Thẩm Thụy, chỉ có thể pha trò, "Con cháu đều có phúc con cháu, chỉ cần A Nguyên thích là được."

Lý tổng nghe hiểu ý sâu xa hiểu rõ nhã ý, cũng không đề cập tới chủ đề này.

Lầu hai Tô gia.

"Phòng cậu ở đâu?" Thẩm Thụy quay đầu lại hỏi, lại thấy mặt Tô Nguyên có chút không bình thường hồng hồng, "... ... Đây là uống rượu?"

Tô Nguyên kéo người về hướng ngược lại, "Đi nhầm rồi, bên này. Tôi uống một ngụm nhỏ, hình như là champagne*... ..."【không nghĩ tới rượu nặng như vậy 】

*champagne: một loại rượu vang có ga, được làm ra nhờ sự lên men thứ cấp của loại đến từ Champagne, một vùng đất ở phía đông Paris và thuộc phía bắc nước Pháp.

Thẩm Thụy đỡ người vào phòng, dựa vào ghế sô pha.

"Có phải rất khó chịu hay không? Tôi gỡ một cái cúc áo cho cậu."

Tô Nguyên nghiêng đầu dựa vào sô pha, hơi thở Thẩm Thụy cách rất gần, cậu ôm chặt đối phương, sau đó chôn đầu ở vai Thẩm Thụy.

"Tôi có chút buồn ngủ."

Thẩm Thụy vỗ vỗ lưng cậu, ừ một tiếng, "Vậy thì ngủ một lát."

Tô Nguyên lập tức thả lỏng thân thể, ngủ mất.

Thẩm Thụy quan sát phòng Tô Nguyên, nhìn qua là một phòng xa hoa bình thường tại biệt thự, không lớn, chỉ có thể nói thanh lịch.

Trên bàn sách cách đó không xa, bày ra mấy cái hộp chưa khui.

Anh khẽ nhíu mày, không biết sao, căn phòng này thế nhưng không nhìn ra dấu vết tồn tại của Tô Nguyên.

Trống không, không có đồ đạc cá nhân gì, dường như không khác trong khách sạn.

Còn không bằng dấu vết trong ký túc xá.

Cũng khó trách Tô Nguyên luôn ở lại ký túc xá, không phải Tô Trạch kêu cậu ấy, cũng không thấy chủ động trở về.

"Ừm - -"

Người trong lòng hình như do tư thế ngủ có chút không thoải mái, khẽ mở mắt.

"Tỉnh rồi? Nếu mệt liền tắm rửa một cái, đi ngủ sớm một chút."

Thẩm Thụy không đề cập nửa chữ tới bữa tiệc dưới lầu, cơ thể Tô Nguyên không thể mệt nhọc, hơi sơ sẩy liền sẽ gây ra đại họa không cách nào cứu vãn.

Tô Nguyên xoa xoa mắt, "Được rồi, vậy tôi đi tắm rửa đây." 【xuống lầu sẽ phải đi xem mắt, vẫn là quên đi.】

Lại là xem mắt.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Nguyên: Tôi muốn chiết trọc cây hoa quế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro