Chương 28 : Pháo hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Chỉnh sửa : Thời An

Thẩm Thụy biết Tô Trạch sắp xếp xem mắt, nhưng anh không có lập trường đi ngăn cản.

Đang cúi đầu trầm tư, ngoài cửa sổ bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, tiếp theo ngọn lửa đỏ tươi "Vèo" một tiếng chạy trốn lên.

Pháo hoa rực rỡ xinh đẹp, không ngừng nở rộ trước mặt hai người.

Tô Nguyên bị đánh thức, nhìn không chớp mắt về phía ngọn đuốc rực rỡ kia, "Pháo hoa lớn thật."

【 Thế giới trình diễn hoành tráng nhất là bắn pháo hoa, toàn bộ bầu trời đều bị pháo hoa chiếm lĩnh. Theo truyền thuyết, những người yêu nhau hôn nhau dưới bầu trời đầy pháo hoa, sẽ vĩnh viễn không chia lìa. Mặc dù... Mình không có người yêu, nhưng rất muốn đi xem một chút. 】

Bắn pháo hoa?

Thẩm Thụy cân nhắc từ này, quay đầu nhìn đôi mắt trong suốt Tô Nguyên, đồng tử tràn đầy pháo hoa, tràn đầy khao khát.

Không, em sẽ có người yêu.

Anh sẽ tổ chức một buổi bắn pháo hoa hoành tráng, sau đó hôn môi em.

"Giao thừa năm nay, thành phố Kinh có một buổi bắn pháo hoa cấp thế giới, đến lúc đó anh dẫn em đi xem."

Tô Nguyên nhìn qua hướng Thẩm Thụy, đáy lòng chợt lóe qua kinh ngạc.

"Được thôi." 【 là biểu hiện của mình quá rõ ràng, mới một chút đã bị bạn cùng phòng nhìn thấu. Thích thật, chỉ là cuối năm xa xôi quá, mình thật sự có thể nhìn đến sao? 】

Trong phòng lập lòe tia sáng pháo hoa, Tô Viễn cụp mắt cười cười.

Thẩm Thụy nghĩ thầm, tất nhiên là có thể nhìn đến.

Hai người an tĩnh ngồi đối diện một lát, thẳng đến buổi biểu diễn pháo hoa này kết thúc, trong phòng lại lần nữa khôi phục bình tĩnh.

Thẩm Thụy nhìn cành hoa quế mới chiết trên giường.

Thời điểm vào cửa bị Tô Nguyên tùy tay ném qua, đóa hoa màu vàng rơi rụng trên giường.

"Nhà anh mới trồng cây quế vàng trăm năm, hoa còn muốn lớn hơn cây quế bình thường nhiều, khi hoa quế thơm thông thường không còn thơm nữa, anh sẽ chiết một ít mang về ký túc xá."

Cho nên nhanh lên trở về ở thôi.

Tô Nguyên nghe hiểu ý bóng gió của Thẩm Thụy, nghĩ đến buổi xem mắt hôm nay vẫn cảm thấy ký túc vẫn tốt hơn.

"Được, ngày mai tôi sẽ trở về." 【 Anh cả sắp xếp tôi xem mắt cùng Tạ Bân, chẳng lẽ là vì liên hô thương nghiệp? Tạ Bân nói đưa cho tôi một rừng quế, tôi chỉ cần một cây là đủ rồi. 】

Tạ Bân? Tô Trạch xếp buổi xem mắt thứ hai lại là đàn ông.

Thẩm Thụy nháy mắt hiểu rõ ý tứ Tô gia, đây là nhằm vào mình, bọn họ không muốn Tô Nguyên đến bên cạnh mình, nhưng vì sao?

Anh chỗ nào so ra kém Tạ Bân?

Đang lúc đánh giá, tô nguyên đã bắt đầu cởi áo khoác âu phục.

"Tôi đi trước tắm rửa," Tô Nguyên cúi đầu cởi cổ tay áo sơ mi, "Đợi lát nữa có thể sấy tóc cho tôi không?"【 Lúc bạn cùng phòng không ở đây, tự sấy tóc mệt quá.】

"Ừ," Trong thanh âm Thẩm Thụy tràn đầy cưng chiều, "Đi đi, anh cắm hoa quế lên cho em."

Anh thấy Tô Nguyên cầm đồ ngủ vào phòng tắm, bắt đầu tìm kiếm bình hoa thích hợp trong phòng, nhưng lại không tìm được một chiếc bình nào.

Thẩm Thụy dạo bước đến bàn sách, trên bàn có mấy hộp chưa khui, thì ra là trà cụ, vừa thấy liền biết được chọn lựa tỉ mỉ.

Một cái trong đó là ký hiệu từ thiện buổi tối của Lâm thị.

Hôm đó Tô Nguyên về sớm, hẳn là Tô Trạch lấy được đưa cho em trai, vậy nhất định là Tô Nguyên thích.

Nhưng vì sao không mở bao bì ra?

Ánh mắt Thẩm Thụy bỗng nhiên dừng lại, nơi anh tưởng là giá sách, giờ đã trống không.

Có lẽ thứ ban đầu được đặt đó là bộ ấm trà.

Căn phòng này ít nhất đã hơn bảy tám năm chưa được sửa sang, sở thích này có lẽ đã kéo dài hơn mười năm, nhưng bây giờ lại từ bỏ.

"Cốc cốc --"

Đang miên man suy nghĩ thì có người gõ cửa.

"A Nguyên, anh cả em để tôi mang thuốc giải rượu tới." Tạ Bân đợi một hồi thấy không ai trả lời, nói tiếp, "Tôi vào nhé."

Đẩy cửa ra thấy Thẩm Thụy đứng bàn sách, mắt lạnh nhìn mình.

"A Nguyên đâu?" Tạ Bân chút ngoài ý muốn Thẩm Thụy có mặt, hai người vốn là bạn cùng phòng.

Thẩm Thụy liếc mắt nhìn y, tiếp tục đánh giá hộp quà trong tay, "Đang tắm rửa."

"A Nguyên mệt, vậy cũng phải uống giải rượu rồi mới ngủ." Tạ Bân nói xong liền ngồi xuống trên sô pha, dù bận vẫn ung dung nhìn Thẩm Thụy.

Ký túc xá còn chưa tính, nhưng đây là phòng riêng của Tô Nguyên.

Y không cho phép trong phòng đối tượng xem mắt của mình, xuất hiện đàn ông khác.

"Thẩm gia mấy năm nay có thể nói phát triển không ngừng, Thẩm thiếu tuấn tú lịch sự, nói vậy rất nhanh sẽ tiếp nhận tập đoàn Thịnh Thế." Tạ Bân giống như tùy ý khen đối phương, ngay sau đó chuyện vừa chuyển, "Cũng nên để người lớn trong nhà chuẩn bị xem mắt với thiếu niên vừa độ tuổi khác, sớm chút sinh người thừa kế. Chứ đừng giống tôi, gần 30 tuổi, mới bắt đầu cùng Tô Nguyên xem mắt."

Vẻ mặt Thẩm Thụy bình tĩnh.

Tạ Bân hiểu ra, "A Nguyên nói với cậu rồi?"

Không đợi Thẩm Thụy mở miệng, Lâu Thời Tấn tự nhiên vọt vào quát lên một tiếng lớn, "Anh nói cái gì? Anh xem mắt với ai?"

"Lâu Thời Tấn!" Hướng Chi Nhu cũng theo lại đây, còn kéo cả Ôn Dĩ Đồng.

Cô thấy Lâu Thời Tấn hôm nay cũng tới, biết không ổn, toàn bộ hành trình nhìn chằm thân ảnh hắn, sợ hắn lại đi quấn lấy Tô Nguyên.

Hắn quả nhiên đi.

Hướng Chi Nhu cười nhạo, chống nạnh mắng, "Hai người đã chia tay, Tô Nguyên muốn ở bên ai anh quản được chắc? Xem mắt thì làm sao? Tôi cũng từng xem mắt với Tô Nguyên, anh có cái lập trường gì đứng đây la lối?"

Tên tra nam không biết xấu hổ này, lừa gạt tình cảm em họ cô, còn phụ lòng người cô thích, đã sớm muốn giáp mặt mắng hắn.

"Lạch cạch ——"

Cửa phòng tắm mở.

Tô Nguyên mở cửa thấy trong phòng nhiều thêm vài người, vẻ mặt mờ mịt.

"Đây là có chuyện gì vậy?"

Cậu dùng khăn lông bao lấy tóc mình, mấy ngọn tóc đen ướt đẫm buông xuống bên ngoài, còn đang chảy nước.

Một thân áo ngủ, thuần trắng tắm xong mặt đỏ răng trắng, hoạt sắc sinh hương, làm người không dám nhìn lâu.

(*)Hoạt sắc sinh hương (活色生香): 1.Bông hoa màu sắc tươi đẹp, mùi hương ngào ngạt | 2. phụ nữ xinh đẹp quyến rũ động lòng người | 3. lời văn sinh động cuốn hút

Tô Nguyên thói quen đi đến sô pha, Thẩm Thụy tiếp nhận khăn lông bắt đầu lau tóc cho cậu, đặc biệt tự nhiên.

Trong lúc nhất thời thế nhưng không có ai mở miệng.

Tạ Bân giơ cao biểu ngữ, "Em uống rượu, Tô Trạch để tôi đưa thuốc giải rượu tới."

Y làm việc từ trước đến nay tính trước làm sau, sẽ không dễ dàng cho người ta nói ra nói vào.

Nói xong còn liếc mắt qua Lâu Thời Tấn.

Tô Nguyên không lời nào để nói, "Cảm ơn, đợi lát nữa tôi ăn." 【 anh cả tác hợp chúng tôi như thế, cuộc liên hôn thương nghiệp này mình thật sự có thể từ chối sao? 】

Lâu Thời Tấn phảng phất bị ánh mắt nghi hoặc Tô Nguyên nóng tới, co rúm lại tránh đi ánh mắt, lại nhịn không được quay trở về.

Sau chia tay, hắn đã thật lâu không gặp Tô Nguyên.

Chỉ có thể nhờ sinh nhật Tô Trạch, dù cho nói với Tô Nguyên hai câu, cũng có thể giải nỗi khổ tương tư của hắn.

Nhưng Lâu Thời Tấn không nghĩ tới hai người gặp mặt, sẽ có nhiều người ở đây như vậy, nửa ngày đều nói không ra lời.

Ôn Dĩ Đồng cười lạnh đứng một bên, ánh mắt bản thân lúc ấy rốt cuộc nghĩ cái gì, thế nhưng cảm thấy trong mắt bạn trai chỉ có chính mình.

Cô còn ngây ngốc mà cho rằng gặp chân ái, đầy ngập nhiệt tình nhào tới, kết quả thành thế thân.

Thật là trò cười lớn của thiên hạ.

Tô Nguyên đã sớm từ bỏ ý định giao lưu với Lâu Thời Tấn, bạch nguyệt quang này thật đúng là danh xứng với thực, nam chính thế nào cũng không chịu từ bỏ, dứt khoát thuận theo tự nhiên thôi.

Cậu uyển chuyển ngầm ra lệnh đuổi khách, "Thật ngại quá, tôi hơi mệt, chúng ta ngày khác lại gặp được không?" 【 không có gì vui vẻ nói chuyện, đều trở về đi, tôi còn muốn sấy tóc. 】

Thẩm Thụy vừa thu khăn lông lại, xoay người đi cầm máy sấy, bắt đầu sấy tóc cho Tô Nguyên.

Hiện tại thời tiết chuyển lạnh, sấy tóc tự nhiên càng nhanh càng tốt.

Tạ Bân cùng Lâu Thời Tấn ánh mắt nặng nề nhìn một màn này, dưới chân như mọc rễ không chịu hoạt động.

"Tạ Bân, thế nào? A Nguyên uống thuốc chưa?"

Tô Trạch lo lắng em trai uống quá nhiều, nên rút thời gian chạy qua, không ngờ rằng trong phòng đông đủ thật, cả Lâu Thời Tấn và Thẩm Thụy cũng có mặt

Anh ta vỗ vỗ bả vai Tô Nguyên, "A Nguyên đây là muốn ngủ? Xem ra mệt rồi, anh sấy tóc cho A Nguyên nha, sao lại phiền khách làm chuyện này."

Tô Trạch duỗi tay muốn nhận máy sấy, lại bị Tô Nguyên chặn.

"Anh cả không cần, cũng sắp khô rồi, mọi người vội, nơi này có Thẩm Thụy là được."

"Vậy thôi, em nghỉ ngơi sớm một chút."

Tô Trạch xem xét người có mặt tại hiện trường, bạn trai cũ em trai, đối tượng xem mắt trước, đối tượng xem mắt hiện tại cùng bạn trai tai tiếng tề tụ một chỗ.

Vẫn nhanh chóng tan đi.

Có Tô Trạch hỗ trợ, người thực mau liền đi hết.

Tô Nguyên khe khẽ thở dài.

Thẩm Thụy thu máy sấy, "Anh không tìm được bình thích hợp, muốn mở bộ trà không?"

Tô Nguyên nghe vậy ngẩn ra, cúi đầu nhẹ giọng nói, "Không được, trực tiếp đặt trên đầu giường là được, dù sao ngày mai tôi cũng về ký túc xá." 【 hôm nay mở ra, ngày mai sẽ không thấy nữa, chi bằng không mở, miễn cho Tô Oánh lại tới quậy. 】

"Được," Thẩm Thụy đau lòng mà sờ đầu cậu, "Hôm nay uống thuốc chưa sao? Về nhà có dừng không?"

"Ừm, anh cả mỗi ngày đều nhìn tôi ăn." 【 minh cũng thành thói quen. 】

"Vậy anh phải thưởng cho em rồi."

Tô Nguyên ngẩng đầu nghi hoặc nói, "Khen thưởng cái gì?"

"Đây là diều dự thi mới ra, em nhìn em thích cái nào, tôi cho bọn họ mang lại đây." Thẩm Thụy móc di động ra, mở ra album.

Mắt Tô Nguyên sáng rực lên, xem xét từng tấm.

"Cái này đẹp. Í? Cái này cũng đẹp...... Bọn họ sáng tạo thật."

Thẩm Thụy rốt cuộc thấy cậu cười, "Bán vé vào cửa hai hôm nay rất ổn, gần như sắp bán hết, đến lúc đó khẳng định biển người tấp nập, đặc biệt náo nhiệt."

Tô Nguyên bị anh nhắc tới, nhưng thật ra nhớ ra sự kiện, "Đều là do lễ hội diều làm tuyên truyền tốt lắm, lớp chúng tôi hình như muốn đến lễ hội vào mùa thu, vé vào cửa cũng mua xong." 【 nhưng tôi không muốn đi chơi cùng hok, dù sao cũng không thân.】

"Chúng ta vẫn tự mình chơi."

"Được thôi." 【 không thể tốt hơn. 】

Tô Nguyên ngáp một cái, đi qua giường nằm xuống, "Tôi muốn ngủ."

"Ừ, ngày mai gặp."

Thẩm Thụy khẽ cười, chờ Tô Nguyên nằm ổn, hoa quế cũng đặt trên tủ đầu giường, mới tắt đèn rời đi.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Tô Trạch tới vài lần, vất vả lắm mới đợi đến em trai tỉnh, bất đắc dĩ lắc đầu.

"A Nguyên, ngủ ngon không?"

"Khá tốt. Xem mắt ngày hôm qua...... Là anh cả sắp xếp sao?"

Tô Trạch gật đầu, "Đúng vậy, là Tạ Bân chủ động đề nghị với anh, nếu không phải y có thành ý, anh cả cũng không đồng ý"

Suy cho cùng tuổi cũng chênh lệch hơi lớn với em trai.

Tô Nguyên cúi đầu, rầu rĩ nói, "Vậy...... Anh cả hy vọng em kết hôn với anh ta, thành liên hôn thương nghiệp hai nhà Tô Tạ sao?"

Trong sách không có cốt truyện này, cậu cũng không biết nên làm thế nào.

"Liên hôn thương nghiệp cái gì, anh chỉ muốn tìm cho A Nguyên đối tượng kết hôn thích hợp."Tô Trạch quả thực vừa bực mình vừa buồn cười, em trai nghĩ đi đâu vậy.

Anh ta còn chưa tới nông nổi dựa vào em trai liên hôn mới duy trì công ty.

Tô Nguyên giương mắt nhìn về phía đối phương, thanh âm trầm thấp.

"Nhưng Tạ Bân nói, nếu em không đồng ý, có khả năng sẽ ảnh hưởng hai nhà hợp tác. Anh cả, hợp tác với chúng ta và Tạ gia rất quan trọng sao?"

"Hả??"

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Nguyên: Thần hình như là phải đi hòa thân.

Thẩm Thụy: Ha, diệt nước Tạ, công chúa chính là của ta.

Bổn cô nương phụt ha ha ha ha ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro