Chương 43 : Tới khu bảo hộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Thời gian mặt trời lặn.

Đoàn xe trải qua sa mạc mênh mông vô bờ, phía xa là những ngọn núi phủ tuyết trải dài vô tận.

Hoàng hôn bị tầng mây ngăn trở, thỉnh thường lộ ra một chút ánh sáng, đi trăm triệu dặm, soi sáng mặt sông chín khúc cua.

"Quá đẹp" 【 thậm chí không giống như ở nhân gian. 】

Tô Nguyên kinh ngạc cảm thán nhìn một màn thiên nhiên điêu luyện sắc sảo.

"Lái chậm một chút." Thẩm Thụy nói với tài xế, lại ôm eo Tô Nguyên, phòng ngừa cậu bị xe chạy xóc nảy lại bị đụng vào.

Tô Nguyên gần như ghé vào trên người Thẩm Thụy, "Cửa sổ xe có thể hạ xuống sao?" 【 kiếng hơi chắn tầm mắt. 】

"Em từ từ, bên ngoài lạnh lẽo, bọc kỹ thảm đã, chỉ có thể xem một lúc." Thẩm Thụy bọc cả đầu Tô Nguyên vào thảm, chỉ để lộ một đôi mắt.

Tô Nguyên liên tục gật đầu, "Được được được, chỉ xem một hồi." 【 có như vậy lạnh không? 】

Tài xế thấy thế giảm tốc độ xe rất nhiều, hai chiếc xe mặt sau cũng chậm lại.

Vu Gia Tường: "Thế nào lại chậm như vậy? Chúng ta hôm nay còn có thể đến trạm bảo hộ không, hôm nay sắp tối rồi, tôi nghe nói con đường này trời tối lái xe đặc biệt nguy hiểm."

"Vậy bằng không cậu lái đi?" Ngô Văn Hàn đổ cậu ta một câu, lấy ra camera, mở ra cửa sổ bắt đầu chụp ảnh.

Hoạt động thực tiễn yêu cầu văn hay tranh đẹp, anh chàng chủ yếu phụ trách công việc quay chụp của đoàn đội.

Tuy rằng lần này chỉ đi ngang qua, nhưng chụp nhiều chút cũng là lo trước khỏi hoạ, huống chi cao nguyên diện tích rộng lớn cảnh sắc đồ sộ khó gặp.

Vu Gia Tường khí không khí nói, "À, tôi đã biết, khẳng định Tô Nguyên cũng muốn nhìn phong cảnh, bằng không tài xế sao có thể lái chậm đến như vậy."

"Cung phản xạ của cậu có thể dài một chút," Ngô Văn Hàn cũng không quay đầu lại, "Cậu cho rằng thời gian ăn cơm giữa trưa là từ đâu ra, đều để Tô Nguyên có thể ngồi ăn chút bữa cơm, cố ý dừng trên đường, đáp án không phải rất rõ ràng sao?"

Vu Gia Tường bất mãn, miệng nhỏ giựy giựt, "Là làm sao vậy? Vẫn tốt hơn cùng chúng ta ăn bánh mì, cậu hiện tại chụp mặt trời lặn còn không phải dính ánh sáng của Tô Nguyên sao."

Ngô Văn Hàn: "Đúng vậy, chỉ xem cậu ngốc đến đáng yêu, trình bày một chút tình hình thực tế làm cho đầu nhỏ cậu thanh tỉnh. Đây chỉ còn bắt đầu, chúng ta dính ánh sáng còn ở phía sau."

Vu Gia Tường: "Tôi nói này Ngô Văn Hàn, cậu cũng nghĩ quá đẹp, khu bảo hộ là địa phương nào? Đó là nơi hoang dã chưa từng có ai nhìn thấy, một ngày ba bữa đã không tồi rồi."

"Ừm, chính là tắm rửa cũng không được, tôi mang theo nước hoa cho cậu." Ngô Văn Hàn chụp mấy tấm đã đóng cửa sổ lại, thật sự là quá lạnh.

Vu Gia Tường nâng khí bình dưỡng vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

Tô Nguyên xem xong phong cảnh, đoàn xe lại bắt đầu tăng tốc.

"Thật sự lạnh quá." 【trời cao quả nhiên lạnh thật, độ cao 5000 mét so với mặt biển cũng coi như ở giữa không trung, rốt cuộc lại hướng lên trên năm sáu cây số chính là độ cao phi cơ. 】

Tô Nguyên muốn cởi thảm trên người ra, Thẩm Thụy không cho, "Chờ hệ thống sưởi ấm trong xe cao lên đã, chờ một chút."

Trên cao nguyên, người thường bị cảm mạo nhẹ đều khả năng sẽ khiến cho phổi có nước, thậm chí khả năng chết.

Sức khỏe Tô Nguyên càng không chịu nổi một chút ngoài ý muốn, Thẩm Thụy không dám mạo hiểm.

Tài xế phụ họa nói, "Đúng đúng, mấy người từ đất liền tới người, rất nhiều đều chịu không nổi hoàn cảnh cao nguyên thiếu oxy, cảm mạo ở chỗ này cũng không dễ chịu đâu."

"Nguyên Nguyên nghe thấy được?" Thẩm Thụy sờ sờ độ ấm trên chóp mũi đối phương, đầy ấm áp, "Nếu sinh bệnh, hoạt động thực tiễn lần này cũng chỉ có thể gián đoạn."

Vì để coi trọng Tô Nguyên, anh chỉ có thể hơi chút hù dọa một chút, nhưng lại sợ đối phương sinh bệnh cũng chịu đựng không nói, Thẩm Thụy lại nói, "Gián đoạn cũng không sao, chờ hết bệnh rồi chúng ta lại đến, hoặc là đổi khu bảo hộ cũng làm bài tập giống nhau, thầy Dương sẽ không trách em."

Tô Nguyên đương nhiên hiểu đạo lý này, "Ừm, em không lo lắng tác nghiệp, em chính là muốn đến nhìn xem khu bảo hộ." 【 Thụy Thụy khẳng định biết mình chỉ cái gì. 】

"Vậy Nguyên Nguyên cũng thuận tiện nhìn xem động vật thế giới được không?" Thẩm Thụy khóe môi gợi lên một mạt ý cười.

Tô Nguyên: "Được nha." 【 hì hì. 】

Trước khi dải sáng cuối cùng bị nuốt trọn, đoàn xe rốt cuộc tới trạm bảo hộ.

Nhóm tài xế lái xe vào trong trạm bảo hộ, xuống xe xoa đôi mắt, lại nhìn lại bảng hiệu khu bảo vệ, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

"Ba ngày trước khi lên đường còin chưa có hình dạng này đâu, sao tự nhiên lòi ra một đống phòng vậy?"

"Tuy rằng cái này ghép nối mau tí tẹo, cũng không đến mức ba ngày đã hoàn thành chứ?"

"Sao lại có hai cái trực thăng kìa? Còn cố ý tạo sân bay?? May mắn bên cạnh có rất nhiều đất trống."

"Ông trời của tôi ơi, không phải là ông chủ an bài chứ? Bọn họ không phải là tới làm hoạt động xã hội thực tiễn sao?"

"Nếu không phải tiền quá nhiều, ai vui đủ như vậy? Còn tưởng rằng chỉ có thể ngủ trên sô pha phòng khách, không nghĩ tới ông chủ trực tiếp làm đống phòng ở."

"Tôi cũng không dám tưởng mấy ngày kế tiếp ông chủ muốn làm gì, không phải muốn ngồi trực thăng đi dạo quanh vùng đất không người sao?"

Nhóm tài xế nhìn nhau, đi theo cả nhóm kéo hành lý vào phòng ốc mới tạo.

Nơi này rộng gấp hai ba lần kiến trúc chính ban đầu của trạm bảo tồn, khu làm việc và khu ở được tách biệt, có hơn chục phòng cho người ở.

"Thiếu gia, đều sắp xếp xong." Bảo tiêu cao lớn tuấn lãng cầm folder ở bên người Thẩm Thụy báo cáo, "Theo cậu phân phó, căn phòng này Tô thiếu gia ở."

Cố Giang mở ra folder, chỉ vào một vị trí bản vẽ trên giấy mặt phẳng.

"Việc xây trạm tạo điểm yêu cầu thời gian không ngắn, trước tiên tôi dùng một thiết bị phát điện di động chạy bằng dầu sử dụng trước, nhưng nó chỉ đủ sưởi ấm cho một căn phòng."

Thẩm Thụy nhìn mắt, "Đủ rồi, những người khác thân thể khỏe mạnh, thảm điện hẳn đủ dùng."

Ý cười trên mặt Vu Gia Tường hoàn toàn che giấu không được, "Đủ rồi đủ rồi, đều là đại nam nhân, điểm lạnh này tính là gì. Bạn học khác ở trong núi cả giường cũng không có giường, chúng tôi lại còn có thảm điện, tôi ——đã viên mãn."

Ngô Văn Hàn khó được không có phản bác cậu ta, tổ bạn gái cũ tối hôm qua ở trong diễn đàn kêu khổ không ngừng, đối lập như vậy, khu nhà bảo hộ mới hoàn toàn là một thế giới khác.

Cố Giang lại lật một tờ nói tiếp, "Độ cao nơi này cách mặt biển 4500 mét mặt trời xuống núi không đủ dưỡng khí sẽ dễ không ngủ được, mỗi một phòng đều sắp đặt thiết bị cung cấp oxy đặc chế, bản thuyết minh đều ở trên tủ đầu giường."

Vu Gia Tường: "Ai da vậy thật là tốt quá, tôi đều thở oxy suốt chặng đường, thế nào Ngô Văn Hàn lại không có việc gì, rõ ràng sức khỏe tôi tốt hơn cậu nhiều."

"Trước khi cậu tới cũng chưa làm nửa điểm bài tập cũng chưa làm?" Ngô Văn Hàn cười ha hả, "Cơ thể càng cần nhiều lượng dưỡng khí hơn nhiều, hiểu không?"

Vu Gia Tường tự bế.

"Thụy Thụy anh không sao chứ?" Tô Nguyên lo lắng mà nhìn người bên cạnh.

【 nhưng dọc đường đi Thụy Thụy đều không có hít oxy mà, chẳng lẽ ảnh...... Kỳ thật thân thể không tốt? 】

Ánh mắt Thẩm Thụy có chút nguy hiểm, "Trước khi chúng ta đến đây đã tiêm một mũi, sẽ không xảy ra vấn đề thiếu oxy. Vốn dĩ anh muốn sắp xếp cho em, nhưng bác sĩ Lý không đồng ý, nói rằng đặc tính của thuốc tương khắc."

Tô Nguyên không dám nhìn thẳng mắt đối phương, chuyển tầm mắt, "Vậy Vu Gia Tường muốn chích một mũi hay không?"

"Không được không được, tôi còn có thể...... Khắc phục." Vu Gia Tường gật đầu như trống bỏi, cậu ta không muốn chích đâu.

Ngô Văn Hàn cười trào phúng.

"Ngoại trừ sáu nhân viên địa phương của tập đoàn Thinh Thế của chúng ra ra, còn có hai người điều khiển máy bay trực thăng." Cố Giang nhìn xuống sơ đồ trong tay, "Bọn họ đi ra ngoài huấn luyện, phỏng chừng cũng sắp trở lại."

"Tôi đã sắp xếp xe chở nước từ thi trấn lên hàng ngày, nước có thể sử dụng bình thường, tắm rửa cũng

không thành vấn đề, chẳng qua tốt nhất không nên tắm mỗi ngày, không tốt với cơ thể."

Thẩm Thụy: "Anh làm rất tốt, hôm nay lên đường cũng mệt mỏi, đều trở về phòng nghỉ ngơi đi, một tiếng sau ăn cơm."

Nói xong dưới sự dẫn dắt của Cố Giang, cùng Tô Nguyên vào phòng bọn họ.

Cố Giang: "...... Ngoài phòng thiếu gia là giường lớn, mặt khác đều là phòng giường đôi, tôi sẽ đi bảo dì làm bữa tối trước."

Đám người Tô nguyên bắt đầu thu thập hành lý.

"Thụy Thụy nghỉ ngơi trước, trên đường anh đều không ngủ, để em tới thu thập hành lý, hoặc anh đi trước tắm rửa một cái?"

【 cũng không thể luôn để Thụy Thụy chăm sóc mình, mình trước kia...... Cũng rất tự lập. 】

Thẩm Thụy hiểu rõ thể lực Tô Nguyên, ấn đối phương ngồi xuống trên sô pha, "Nguyên Nguyên, quá mức mệt nhọc dễ dàng sinh bệnh, chờ chúng ta trở về trường học em lại chăm sóc anh được không?"

Tô Nguyên: "...... Được." 【 a, mình lại đã quên, Thụy Thụy nói đúng, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, không thể chưa nhìn đến bé khả ái đã dẹp đường hồi phủ.】

Mà Vu Gia Tường cùng Ngô Văn Hàn tự nhiên ở một phòng.

"Wow, này cũng quá tuyệt vời rồi? Chẳng khác gì khách sạn cả, trời cũng ít đi cái điều hòa thôi. Biết đến đến thực tiễn cực khổ, không biết còn tiễn được là khách du lịch."

Vu Gia Tường cầm lấy di động chụp một đống hình, sau đó gửi lên nhóm lớp khoe khoang một đợt, "Này, Ngô Văn Hàn, cậu chọn giường nào?"

Ngô Văn Hàn ngoài ý muốn nhìn đối phương một cái, "Cậu để tôi chọn trước?"

"...... Đúng vậy?" Có vấn đề gì sao?

Ngô Văn Hàn cũng không khách khí, "Cái dựa kế cửa sổ."

Nói xong Vu Gia Tường liền phác gục lên một cái giường khac, sau đó lăn một cái.

"A a a còn là chăn mới nữa, Thẩm Thụy thật là đại khí."

Ngô Văn Hàn cũng mệt mỏi, học bạn cùng phòng mới cũng nằm lên giường, "Phòng ở cũng xay nổi, một chút gia cụ mà thôi."

Nói xong cầm lấy trang giấy trên tủ đầu giường tỉ mỉ đọc.

Vu Gia Tường thấy cậu ta ngồi dậy, đùa nghịch cái máy dưới chân giường, nghi hoặc hỏi, "Cậu làm gì vậy? Có mệt không á, tôi cũng không nghĩ nhúc nhích."

Ngô Văn Hàn nhàn nhạt nói, "Bật máy tạo oxy, nếu không sau này lại đau đầu nữa." Đây là một cách cảm ơn đối phương đã để cậu chàng chọn giường trước.

Một tay cầm bản thuyết minh, một tay ấn vài cái trên máy, màu xanh lục đèn chỉ thị sáng lên.

"À," Vu Gia Tường ngáp một cái, "Cảm ơn nha người anh em."

Thời điểm cơm chiều, nhân viên công tác trạm bảo hộ cũng tới.

"Chào ngài Thẩm, Tôi là Đỗ Soái, người đứng đầu trạm bảo vệ, cảm ơn ngài rất nhiều vì đã quyên góp cho chúng tôi nhiều vật tư như vậy."

Khuôn mặt đen nhánh của Đỗ Soái cùng như đóa hoa, vô cùng nhiệt tình.

Không thể không nhiệt tình, mùa đông

Tôi phải nhiệt tình, đường vào trạm tại mùa đông ít hơn nhiều so với mùa hè, việc yêu cầu những chiếc xe đi qua mang theo thứ gì đó lại càng khó khăn hơn.

Đừng nói nước, ngay cả rau dưa mới mẻ đều rất ít, hoàn cảnh nơi này cũng không thể tự mình gieo trồng, trải qua có bao nhiêu gian khổ.

Hiện tại ông đã có thể tắm có thể rửa, này không, ông vui vẻ tắm rửa sạch sẽ trước khi đến gặp người bảo trợ, không thể ảnh hưởng đến đối phương.

Thẩm Thụy: "Đừng khách khí, trong khoảng thời gian này xin phiền toái trạm trưởng Đỗ chiếu cố nhiều hơn."

"Không thành vấn đề không thành vấn đề, giới thiệu mọi người một chút, đây là nhân viên công tác chúng tôi, Tiểu Vệ cùng Tiểu Mã, Tiểu Tần đi tuần tra còn chưa trở về, có chuyện gì đều có thể hỏi bọn họ. Sau khi trời tối đừng ra ngoài, lỡ như lạc đường, tín hiệu nơi này cũng không tốt, đi vào còn có sói."

"Sói?" Tô Nguyên kinh hô một tiếng.

【 Sói có màu gì? 】

*

Tác giả có lời muốn nói: Chuyện phiếm: Lên cao nguyên chơi thì có thể tiêm trước, sẽ không bị say độ cao~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro