Chương 44: Cừu du mục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Cơm sầu riêng

Chỉnh sửa : Yên Hy

Thẩm Thụy liếc mắt nhìn Tô Nguyên một cái.

Xem nhiều thế giới động vật, ý nghĩ nhất định không giống với người thường.

【 nếu có thể nhìn thấy sói trắng thì tốt rồi. 】

【 ôi quên đi, màu xám thật ra cũng được, nhưng mà dạng vẻ chúng nó không khác biệt lớn với loài chó lắm...... 】

Thẩm Thụy trong lòng khẽ cười một tiếng.

Đỗ Soái: "Đúng vậy, chỉ là sói kỳ thật cũng sợ người, chúng nó không dám lại đây."

Tiểu Vệ lôi kéo cánh tay Đỗ Soái, thấp giọng nói, "Anh quên rồi sao? Mùa đông năm trước chúng nó đói bụng, còn muốn tới tìm chúng ta ăn ké."

"Giờ không phải còn chưa tới mùa đông hay sao? Sói có thể bắt được con mồi thì sẽ không mạo hiểm tới địa bàn con người, đặc biệt là chúng ta có nhiều người như vậy." Đỗ Soái nhìn quét chung quanh một vòng.

Tiểu Vệ lâm vào trầm tư, thuyết phục chính mình là sói cũng không dám đến đây đi, hơn nữa người giúp đỡ còn phá lệ có tiền, lại có thể mang theo nhiều vệ sĩ như vậy.

"Không tới hả......" Tô Nguyên có chút thất vọng. 【đồ ăn chúng ta đủ, kỳ thật có thể tới một chuyến】

Đỗ Soái xoa xoa tay, "Dừng nói chuyện thôi, chúng ta ăn cơm trước đi, đợi lát nữa nguội mất."

Anh ta ngửi được mùi gà hầm nấm, hình như còn có gà thái lát xào ớt cùng cá hầm cải chua.

Aiya, anh ta luyến tiếc để những người này rời đi.

Quá nhiều người, dứt khoát chia thành ba bàn.

Tiểu Vệ chép miệng, "Rau dưa mới nhiều như vậy, ăn chỗ này xong cả tuần nữa tôi cũng không thèm."

"Vậy cậu ăn nhiều một chút." Ánh mắt Tiểu Tần như đang nhìn đứa con ngốc, trìu mến mà gắp cho anh ta một miếng rau chân vịt to.

Mùa này có thể ăn rau chân vịt tươi ngon mọng nước đến như vậy, quả thực là đáng giá ngàn vàng.

Tiểu Vệ ăn một mồm to đột nhiên nhớ tới, "Tiểu Mã còn chưa trở về, chúng ta chừa cho cậu ta chút đi."

Bảo mẫu cũng ngồi cùng bàn, nghe vậy cười, "Tôi đã để lại cho cậu ấy, các cậu cứ yên tâm mà ăn."

Tiểu Vệ mạnh mẽ gật đầu, ăn ngấu nghiến một hồi.

Thời điểm ăn xong, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ gầm rú.

"Đã trở về." Đỗ Soái người thứ nhất đứng lên, "Mọi người tiếp tục ăn đi, Tiểu Mã đã trở về, tôi đi kêu cậu ấy ăn cơm."

Anh ta đi ra ngoài cửa, không bao lâu sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

Cố Giang không nói hai lời liền đi ra ngoài, ba vệ sĩ đi theo sau.

Sắc mặt Chung Lãng chậm rãi trở nên nghiêm túc lên, Tô Nguyên ở phía sau phòng bị.

Thực mau, Cố Giang lại quay vào, thần sắc nhẹ nhàng," Không có gì đáng lo ngại, Tiểu Mã mang về một con cừu du mục bị thương ở đầu, đang ở phòng y tế chữa trị cho nó."

Chung Lãng lại yên lặng mà ngồi xuống ăn cơm.

【 cừu du mục !!! 】

Tô Nguyên buông đôi đũa trong tay xuống muốn đi xem liền, bị Thẩm Thụy ngăn lại.

"Nguyên Nguyên, ăn cơm trước đã, ăn xong chúng ta cùng đi."

"... ... Được nhạ." 【đúng, cừu du mục khi nào cũng có thể xem, nên Thụy Thụy ăn cơm quan trọng hơn.】

Đại đa số mọi người cũng chưa gặp qua động vật quốc gia đặc cấp bảo vệ cừu du mục, khó tránh khỏi có chút tò mò, không ăn nhiều đã vội chạy tới vây xem.

Tiểu Vệ thấy mọi người đã đi hết, cũng ngừng ăn.

"Đỗ Soái không tới tìm chúng ta hỗ trợ, giải thích liền sẽ không có gì nghiêm trọng. Người từ bên ngoài đến quả nhiên cái gì cũng tò mò, chuyện này sao có thể quan trọng bằng ăn cơm?"

Tiểu Tần ăn cái đầu cá, "Xem mới mẻ thôi, xem qua cũng liền biết là chuyện như thế nào, vừa lúc chúng ta ăn nhiều một chút, ngày mai có thể không có chuyện tốt như vậy."

Phòng y tế.

Tô Nguyên và Thẩm Thụy đứng ở một bên, nhìn con cừu du mục gầy đét kia rên rỉ.

Đỗ Soái đang dùng kìm bẻ dây thép bị quấn chặt trên đùi nó ra.

Tiểu Mã biểu tình phẫn hận, "Lại là đám người săn trộm kia, bọn họ ở nông trường cỏ thả rất nhiều loại lưới sắt này, bọn họ thật đúng là mèo mù đụng phải chuột chết."

"Báo cảnh sát chưa?" Đỗ Soái cũng không ngẩng đầu lên, chuyên chú nhìn chằm chằm dây thép.

Tiểu Mã: "Báo chứ, bọn họ phái người lại đó thu những lưới sắt đi, quá nhiều nên tôi thật sự không xử lí xong. Thời điểm trở về xe cũng không dám lái nhanh, lốp xe sắp hỏng, dù có lốp đặc cũng không thể chống chọi được".

Đỗ Soái: "Mấy ngày nay nhiều người đi ra ngoài tuần tra lắm, không thể để cho bọn họ mang cừu du mục đi."

"Tuần tra nhiều không? Xe chúng ta nhiều người như vậy có thể hỗ trợ." Tô Nguyên nói xong lại do dự nhìn Đỗ Soái,"...... Mấy tên săn trộm có thể đánh thương người hay không?"

【mình xem phim truyền hình, bọn họ thế mà đều có súng nha, hay là...... giao cho cảnh sát đi, dù sao là động vật bảo vệ đặc biệt. 】

"Được," Đỗ Soái cuối cùng cũng gỡ xong lưới sắt, quay đầu nói với Tô Nguyên, "Nếu không có con mồi để tranh đoạt, bọn họ giống nhau cũng không thể nào có, rốt cuộc cũng chỉ vì tiền, không cần thiết sát hại đến mạng người."

"Chỉ là, nếu là một đám cừu du mục, bọn họ sẽ không dễ nói chuyện như vậy, những người sáng lập trạm bảo hộ chính là chết như vậy."

"Thật không muốn đụng tới loại sự tình này, giữ mạng quan trọng. Cừu du mục có trân quý, cũng không quý bằng mạng của cậu."

Sinh mệnh con người cao hơn tất cả các loài động vật khác, điều này đã khắc vào gien của con người, không có gì nghi ngờ.

Mặc dù người ở trạm bảo hộ nguyện ý vì thế trả giá bằng cả tính mạng, nhưng cũng sẽ không yêu cầu những người khác cũng cao thượng giống mình.

"Đó là tất nhiên," Thẩm Thụy gật đầu, "Gặp được trước hết giữ được chính mình, đám người kia hòa thượng chạy được miếu đứng yên."

Ngứ khí rất lãnh đạm, lộ ra ý tứ làm người lạnh cả sống lưng.

Đỗ Soái và Tiểu Mã liếc nhau, đối với năng lực của người giàu không chút nghi ngờ.

Trên đời này tiền đặt đúng chỗ thì ma cũng có thể đẩy quỷ.

Đến lúc đó thợ săn biến thành con mồi, ngẫm lại còn rất thú vị.

Tiểu Mã: "Sáng mai tôi trước tiên đi quan sát trên tháp vùng địa phương kia, xem bọn họ còn tới hay không, chỉ là độ cao khả năng không đủ, chưa chắc đã thấy rõ."

"Tháp ư?" Tô Nguyên nhớ tới thời điểm vào đây, loáng thoáng nhìn thấy một công trình rất cao.

【 vậy ra đó là dùng để quan sát...... tình hình quân địch? 】

Đỗ Soái bảo Tiểu Mã đè lại con cừu du mục, bắt đầu khử trùng cho nó.

"Đúng vậy, nơi này đại đa số là đồng bằng, quan sát ở trên tháp có thể nhìn được rất xa. Đây là chúng tôi sáng lập kiến tạo, chuyên môn theo dõi đám người săn trộm kia."

Tô Nguyên kính nể mà liếc mắt nhìn Đỗ Soái một cái, "Các anh thật đúng là anh hùng của cừu du mục."

Cừu du mục giống như nghe hiểu, khẽ khàng kêu một tiếng.

Sương sớm mùa thu đông nặng hạt, lông trên người nó đều bị ướt chút, còn dính chút bùn đất, nhìn qua quả thực đáng thương vô cùng.

Tô Nguyên vươn tay, dừng lại trước mũi nó, xem như một cái chào hữu nghị.

【 cũng không biết như vậy đúng hay không, mèo là nhận người như này, còn cừu thì sao? 】

Tiểu cừu du mục vươn đầu lưỡi liếm ngón tay Tô Nguyên một chút.

"Nó...... nó có phải chào hỏi tôi hay không?" Tô Nguyên nói có chút lắp mà ngẩng đầu hỏi Đỗ Soái.

Đỗ Soái cho một ánh mắt khẳng định, "Nó còn rất thích cậu, nhìn qua thực hữu hảo, cậu có thể thử sờ nó."

Kỳ thật cừu du mục phần lớn rất dịu ngoan, quả thực là viên minh châu xinh đẹp nhất trên cao nguyên.

Tô Nguyên nhẹ nhàng sờ trán nó một chút, tay lại bị cọ cọ.

"Thụy Thụy, nó đáng yêu quá. Chỉ vì bộ lông, mấy tên săn trộm lại có thể nhẫn tâm xuống tay giết nó."

Thẩm Thụy ôm bả vai Tô Nguyên, không tiếng động an ủi.

Tiểu Mã cười lạnh một tiếng, "Vì tiền, bọn họ có cái gì không làm được? Lông cừu du mục chính là vật trân quý, đám người giàu kia thích nhất là khoe trân bảo hiếm có, đặc biệt vẫn là động vật đặc cấp bảo hộ của quốc gia."

Đỗ Soái không nhịn được khụ lên.

Đại gia Thẩm Thụy cũng đang ở đây, đừng nói thẳng như vậy chứ.

Tô Nguyên lắc đầu, "Đại đa số người giàu có sẽ không mua loại phẩm vật săn trộm này." 【ít nhất Thụy Thụy sẽ không. 】

"Đúng đúng, cái này chúng tôi hiểu được, nhưng người làm cũng đủ chống đỡ dậy lên thị trường này, đặc biệt là hoàng thất nước ngoài." Nói ra lời sau cùng, sắc mặt Đỗ Soái cũng trở nên khó coi.

Thẩm Thụy đối với chuyện này không có cảm giác đặc biệt gì, "Chờ chúng tôi đi rồi, tôi nhờ người tái tạo một cái tháp theo dõi cao hơn, thuận tiện cho các anh về sau công tác."

Lời vừa nói ra, biểu tình Tiểu Mã nhu hòa rất nhiều, "Cảm ơn cậu."

Người với người, người giàu cùng với người giàu, xác thật là không giống nhau.

Vu Gia Tường và Ngô Văn Hàn ăn chậm, thời điểm tới nơi Tô Nguyên cùng Thẩm Thụy đã trở về phòng nghỉ ngơi.

Hôm nay quá mệt mỏi, Ngô Văn Hàn chụp mấy tấm ảnh liền rời đi.

Buổi tối mọi người đều ngủ rất ổn, có máy tạo oxi cuồn cuộn không ngừng cấp oxi trong phòng, còn có thảm điện làm ấm.

Tô Nguyên không mở thảm điện, Thẩm Thụy đủ ấm áp như cái lò sưởi thiên nhiên, cậu dứt khoát liền ôm đối phương cùng nhau ngủ.

Ngày thứ hai.

Tô Nguyên từ phòng bếp cầm chút lá rau dưa xanh đi cho tiểu cừu du mục ăn.

"sạch rồi, mày ăn cái này không?" 【rau chân vịt ăn khá tốt, rau xà lách cũng không tồi.】

Thẩm Thụy đứng ở phía sau Tô Nguyên, xem cậu ngồi xổm trước chú cừu nhỏ, kiên nhẫn mà dỗ dành.

Tiểu ba sat dương ngửi ngửi, rất nể tình mà đứng dậy ăn, nhấm nuốt khẽ động quai hàm.

Bên cạnh khóe mắt Tiểu Vệ hơi co rút, đây là mẻ rau dưa mới buổi sáng từ thành phố Cách đưa tới, bảo mẫu nói hôm nay ăn cái này.

Hay thật, cuối cùng lại là cừu ăn trước người?

Quên đi, ai bảo nó được sủng ái làm gì.

"Đúng rồi, hôm nay các anh ai đi tuần tra nhỉ?" Tô Nguyên mặt đầy nóng lòng muốn thử.

【mình cũng muốn đi xem. 】

Tiểu Vệ: "Hôm nay đến lượt tôi, cậu cũng muốn đi hả?"

"Có thể chứ?" Tô Nguyên nhìn anh ta một cái, lại nhìn Thẩm Thụy, "Có thể có nguy hiểm hay không?"

【nếu có nguy hiểm thì không đi, Thụy Thụy sẽ lo lắng. 】

Tiểu Vệ: "Tôi ở đây cũng đã 5 năm rồi, cũng không phải chưa thấy qua mấy kẻ săn trộm, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, bên ngoài chưa xảy ra xung đột gì, thấy chúng tôi ở xa thì liền chạy. Có thể là sợ chúng tôi báo công an đi, mỗi năm cấp trên đều sẽ tổ chức hoạt động bảo vệ động vật hoang dã. Số lần báo công an nhiều, nói không chừng sẽ có chuyên môn nhằm vào hành động mà xóa sạch bọn họ, vậy mất nhiều hơn được."

Thẩm Thụy trầm ngâm, "Anh kêu Chung Lãng chuẩn bị một chút, chúng ta đi hai chiếc xe, cùng đi khu bảo hộ một vòng, bài tập thực tiễn của em cũng yêu cầu nội dung phương diện này."

Anh không muốn Tô Nguyên mang theo tiếc nuối mà rời nơi này, giả sử thật sự gặp đám săn trộm, nếu là cần tiền, anh đương nhiên có thể tiêu tiền mua mạng.

"Thật tốt quá." Tô Nguyên cao hứng mà dang tay muốn ôm lấy đối phương, nhưng cậu ngồi xổm có chút lâu, không đứng lên được.

Sau đó ôm lấy đùi Thẩm Thụy.

【... ... quên đi, dù sao đều là ôm. 】

Thẩm Thụy thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Tốc độ của Chung Lãng rất nhanh, nửa giờ sau, đoàn xe rời khỏi đường quốc lộ, chạy càng sâu vào trong khu vắng người.

Khoảng chừng qua một giờ đồng hồ, đoàn xe mới ngừng lại.

Tô Nguyên mặc áo lông vũ rất dày, mang mũ và khăn quàng cổ, quả thực trang bị kỹ từ đầu đến chân.

"Đây...... sao lại hiều lưới sắt như vậy?" 【hôm qua Tiểu Mã nói thì ra không phải khoa trương nha. 】

So với địa phương bọn họ mới đi ngang qua, nơi này cỏ mọc um tùm, nhưng lại giấu giếm sát khí, chôn bố rất nhiều lưới sắt.

Chỉ cần cừu du mục bước vào trong đó, rất khó để không bị vướng vào, mà mặc dù có thể chạy ra, thì bị dây thép quấn vào miệng vết thương cũng không thể sống được, có thể nói là ác độc đến cực điểm.

Tiểu Vệ mang bao tay da vào, bắt đầu nhổ một đám.

Tuy rằng như muối bỏ biển, nhưng có thể mất đi một cái lưới sắt, cơ hội sống của cừu du mục liền nhiều thêm một phần.

Tô Nguyên cũng vươn tay, chuẩn bị cùng hỗ trợ.

"Đừng nhúc nhích, để anh." Thẩm Thụy ôm người trở về, "Ở trên cao nguyên làm việc nặng, không thể so sánh với ở đồng bằng được. Em lên xe nghỉ ngơi, đừng để bị trúng gió, bọn anh rất nhanh sẽ loại bỏ xong."

Tiếp đó quay đầu nói với Chung Lãng, "Phân hai nhóm thay phiên đi hỗ trợ, chú ý canh gác."

Chung Lãng: "Được, thiếu gia."

Vu Gia Tường cũng đeo bao tay lên, "Ngô Văn Hàn trước tiên anh chụp ảnh đi, việc làm của chúng ta chính là vở kịch lớn nha, đợi lát nữa nhớ chụp rõ tư thế làm việc oai hùng của tôi đấy, tôi muốn phát trong đàn hắc hắc....."

Ngô Văn Hàn: "Tôi biết rồi, chụp xong tôi sẽ tới hỗ trợ."

Dưới ánh nắng, mọi người bận rộn mà đào dây thép.

Nơi xa có một đạo khói nhẹ xẹt qua.

Có xe tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro