Chương 47 : Chạy mau, đừng quay đầu lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

"...... Được, anh chờ em trở về."

Thẩm Thụy nhìn đăm đăm vào người bên cạnh, phảng phất muốn đem Tô Nguyên vĩnh viễn khắc vào trong lòng, mặc cho thời gian năm tháng trôi qua, thế sự xoay vần cũng không thể bị hủy diệt.

"Đi lên." Trán Thẩm Thụy nhăn lại, vừa rồi đi lên hao phí quá nhiều thể lực, giờ phút này hai chân đều hơi hơi phát run.

Tô Nguyên cắn chặt môi, đạp lên trên đùi Thẩm Thụy nước mắt rào rạt rơi xuống, tiếp theo lại bước lên bả vai Thẩm Thụy, đôi tay nắm trên tảng đá bị dòng nước cọ rửa đến không còn một tia độ ấm.

Thẩm Thụy chậm rãi đứng lên, con đường phía trên gần như ngang tầm với ngực Tô Nguyên.

Độ cao này Tô Nguyên hẳn trèo không tới, Thẩm Thụy nắm lấy mắt cá chân Tô Nguyên giơ lên trên, nặng nề thở dốc.

"Nguyên Nguyên ——"

"Leo lên trên đi ——"

Tô Nguyên thở sâu, dưới chân là Thẩm Thụy đang dùng hết toàn lực giúp cậu thoát, cậu nhất định phải leo lên được.

Mưa rửa sạch mặt đất, mưa trên đường lái xe trộn lẫn đất vàng từ ngọn núi bên kia, không ngừng lao về phía hai người.

Đôi tay đã bị nhiễm vàng, gân xanh trên tay Tô Nguyên toát ra, cố hết sức chế trụ mặt đất, xoay người một cái rốt cuộc nằm trên đường cái rộng lớn.

"Thụy Thụy ——" Tô Nguyên dò đầu xuống phía dưới.

Thẩm Thụy thoát lực ngồi dưới đất, ngẩng đầu lộ ra với Tô Nguyên một nụ cười hài lòng.

"Anh chờ em trở lại ——" Tô Nguyên dùng hết sức lực cao giọng hô một câu, cởi áo mưa cam vàng trên người ném cho đối phương.

Cam vàng là màu sắc rực rỡ, chờ cậu mang theo người trở về, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến chỗ Thẩm Thụy.

"Chạy mau, đừng quay đầu lại, đi tìm người cứu anh ——" Thẩm Thụy dường như không mở được mắt ra, tiếng mưa rơi nổ vang bên tai.

Tô Nguyên hung hăng gật đầu, quay đầu bắt đầu chạy vội về hướng bọn họ vừa rời đi.

Cậu có thể bò lên tới, đám Chung Lãng cũng nhất định không có vấn đề.

Chỉ cần tìm được Chung Lãng, Thẩm Thụy có thể được cứu trợ.

Mà lúc này, Chung Lãng cùng ba vệ sĩ khác đều đã tập hợp.

Đường bị ngập nước, họ đưa ra lựa chọn giống như Thẩm Duệ, đồng loạt leo lên rồi tập trung tại vách đá trên đỉnh dốc.

Bất đồng với Thẩm Thụy chính là, vệ sĩ bọn họ người nhiều lực lớn, bọn họ trước mang Chung Lãng đi lên, sau đó mượn thân cây đứt gãy, một đám bò đi ra ngoài.

Chung Lãng nôn nóng đánh giá hiện trạng bốn phía, "Nhanh, địa thế nơi này chênh lệch quá lớn, thiếu gia mang theo Tô Nguyên khẳng định không lên tới."

"Chúng ta bên đường đi phía trước lục soát, động tác nhanh lên. Trận mưa này quá lớn, lỡ như núi bị sụp ......"

Nhóm vệ sĩ trầm mặc nhìn dòng nước vẩn đục lao nhanh xuống từ trên núi cao, trong lòng căng thẳng, hiện lên một từ đáng sợ.

—— đất đá trôi.

Không có người lùi bước.

Cũng không có người chạy trốn.

Thẩm gia đã nói trước, nếu bọn họ hi sinh vì nhiệm vụ, cha mẹ con cái trong nhà nửa đời sau đều được Thẩm gia lo liệu.

Nhưng nếu có người lâm trận bỏ chạy, cầm thù lao vượt xa mức bình thường lại bỏ qua không màng gia chủ, Thẩm gia cũng nhất định truy cứu tới cùng.

Thời điểm ký hợp đồng, tất cả mọi người đã đồng ý.

Mà hiện tại, chính là thời điểm bọn họ thực hiện hứa hẹn.

Mấy người tách ra mấy chục mét, dọc theo ven đường cẩn thận tìm kiếm, sợ hai người bò quá chậm bỏ lỡ.

Chân trời lại một trận nổ vang, áng sáng trắng đột nhiên lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

Đồng tử Chung Lãng co chặt, sự tình lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.

Cách đó không xa có một khối núi đang sụp, chỉ một chớp mắt đã hoàn toàn ngăn chặn con đường phía trước.

"Đội trưởng, đây là...... Sụp?" A Lâm hoảng sợ, hai chân tách ra, ở cơn chấn động không ngừng cố gắng ổn định cơ thể.

"Có người ——" A Dung trong tầm nhìn tối tăm phát hiện một bóng người đang chạy tới.

Nghiêng ngả lảo đảo, chạy trốn rất không xong, phảng phất ngay sau đó sẽ té ngã trên đất.

Chung Lãng cẩn thận phân biệt.

—— là Tô Nguyên.

Chạy nhanh chạy tiến lên, đem người mang về khu vực trống trải cũng coi như an toàn.

"Tô Nguyên, thiếu gia đâu?" Chung Lãng vừa rồi không có nhìn đến người, tâm đột nhiên trầm xuống.

Tô Nguyên cong eo không ngừng thở dốc, "Mau đi cứu anh ấy, nền đường này quá cao, Thụy Thụy không lên tới ——"

Chung Lãng vẫn không nhúc nhích.

Tô Nguyên nghi hoặc mà nhìn lại theo tầm mắt anh ta, chỉ thấy con đường từng đi qua đã bị lấp kín, sườn núi liên quan lời nói cũng bị vùi lấp.

Trên núi không ngừng chảy xuống bùn đất cùng cát đá, căn bản không có khả năng leo lên qua, một khi không cẩn thận sẽ bị rơi xuống dưới, rơi vào trong cơn sông cuồn cuộn không lên được.

Tô Nguyên cứng tại chỗ, trong đầu trống rỗng.

Tại sao lại như vậy?

Cậu tìm được Chung Lãng rồi.

Chỉ kém một bước, cậu có thể cứu Thụy Thụy ra.

"Chung Lãng...... Hiện tại nên làm cái gì bây giờ......" Sắc mặt Tô Nguyên trắng đến dọa người.

Chung Lãng khựng tại chỗ một lát, cắn răng nói, "Chúng ta đi ra ngoài trước, sau đó lại tìm cứu viện......"

Việc này vốn không phải bọn họ có thể giải quyết, bọn họ thấy không rõ trận đất đá trôi này rốt cuộc bao trùm khu vực bao lớn, trong khoảng thời gian ngắn không đủ nhân lực mở đường, cần vận dụng công cụ lớn như máy xúc đất linh tinh.

Chỉ cần liên hệ với bên ngoài, Thẩm gia sẽ lập tức phái người đến.

Tô Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Chung Lãng, "Chờ không được lâu như vậy, lỡ như đất đá trôi lại mở rộng, Thụy Thụy căn bản không có đường sống! Các anh không đi cứu, tôi tự mình đi ——"

Nói xong đã đi đến phía trước, hoàn toàn làm lơ sức mạnh tự nhiên to lớn đáng sợ đằng trước, giọt mưa lớn nên trên người đến phát đau.

Nếu Thẩm Thụy đã chết, cậu cũng muốn cùng đối phương chôn chung một chỗ.

Trên đường hoàng tuyền, hai người đi cùng nhau, Thụy Thụy liền sẽ không sợ hãi.

Tô Nguyên cũng không quay đầu lại, Chung Lãng không còn cách chỉ phải đánh hôn mê đối phương, đem người cõng lên bắt đầu lui lại.

"A Lâm cùng A Vinh tiện đường đi cứu những người khác, tôi cùng A Lương đi ra ngoài trước cầu cứu, chú ý an toàn."

Nhóm vệ sĩ gật đầu, phân công nhau bắt đầu hành động.

*

Tô Nguyên trong cơn nửa tỉnh nửa mê dường như vẫn đang chạy vội, hương vị chua xót chảy xuống theo yết hầu, cứ như chảy vào trong lòng cậu.

"Tô Nguyên thế nào?"

"Cậu ấy không có việc gì, chỉ là có điểm phát sốt, dầm mưa quá lâu, dùng thuốc hạ sốt sẽ không sasao."

"Bác sĩ La lo lắng, thuốc bổ của Tô Nguyên một ngày cũng không thể dừng, nếu không thiếu gia trở về nhất định sẽ chất vấn chúng ta."

"Được, cậu yên tâm, hiện tại tình huống thế nào, con đường còn chưa đào thông sao? Có cần đánh thức Tô Nguyên hay không, hỏi một chút vị trí cụ thể Cậu Thẩm ở đâu?"

"Trước từ từ đã, trên người thiếu gia có định vị, vệ tinh tập đoàn đã nhắm ngay nơi này, nhân thủ cũng điều động không ít, một khi đào thông lập tức có thể cứu hộ."

......

Cứu hộ cái gì?

Cứu ai?

Mình giống như đã quên điều gì?

Tô Nguyên bỗng chốc thanh tỉnh lại, gian nan mở mắt hơi sưng.

Là Chung Lãng, bác sĩ La còn có hai bạn học của cậu, đang ở cửa đứng.

Chung Lãng lập tức phát hiện người trên giường động, bước đi đến mép giường, "Tô Nguyên, cậu có nơi nào không thoải mái không?"

Yết hầu Tô Nguyên nóng rát, "...... Thụy Thụy đâu?"

"...... Con đường còn chưa khơi thông," Chung Lãng nhắm mắt, miễn cưỡng bình tĩnh mở miệng, "Chỉ là cậu đừng lo lắng, chúng tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất triệu tập nhân thủ cùng máy móc, lại qua một lúc mưa có thể ngừng, chúng tôi rất mau có thể cứu thiếu gia ra."

"Tôi ngủ bao lâu?"

"...... Sắp ba ngày." Yết hầu Chung Lãng giật giật.

Tô Nguyên kịch liệt ho khan.

Ba ngày?

Trời lạnh như thế, Thẩm Thụy thật sự có thể chịu qua sao?

Cậu sai rồi.

Cậu không nên để một mình Thẩm Thụy ở kia, cậu không dám nghĩ ba ngày này một mình Thẩm Thụy vượt qua như thế nào ......

Không được, cậu hiện tại phải tìm được đối phương đi.

Một lát cũng chờ không kịp.

Tô Nguyên căn bản mặc kệ anh ta nói cái gì, giãy giụa bò lên.

Cậu xác thật hạ sốt, chỉ có một chút hơi nóng lên cùng bước chân nặng nề.

Chung Lãng hoảng sợ, "Cậu đừng vội, ba thiếu gia cũng tới, đã chỉ huy tọa trấn ở hiện trường."

Nguyên bản trận mưa này cũng sẽ không dừng nhanh đến vậy, là Thẩm gia bất kể phí tổn dùng đạn đẩy mây(*), lúc này mới rút ngắn lại một ngày.

(*) Mình không tìm đc thông tin chính xác về phần này trên baidu, nhưng có tìm đc clip trên douyin về việc này. Nhưng chủ yếu là do quân đội làm, nên có vẻ giá cũng không hề rẻ.

Link :

"Mang tôi đi, tôi chỉ đường cho các anh." Tô Nguyên mặc tốt quần áo đã đi ra ngoài phòng.

Chung Lãng tuy rằng lo lắng, nhưng càng để ý an nguy thiếu gia, cũng cam chịu.

Vu Gia Tường cùng Ngô Văn Hàn cũng theo, bọn họ tránh được một kiếp, nhưng Thẩm Thụy còn ở tại kia.

*

Khu thắng cảnh thác Ba Lăng.

Hai chiếc máy xúc đất nặng đang không ngừng tác nghiệp, đào mở một bộ phận, nước mưa cũng không ngừng lấp lại, tiến độ khó có thể nhanh hơn.

Ba Thẩm ngồi ở trong xe, nhìn điểm đỏ trên màn hình đại diện cho con trai mình, đã mỏng manh rất nhiều.

Ba ngày, con trai đã rời khỏi 'người định mệnh' vượt qua giới hạn.

Lại không cứu ra, sợ muốn nửa điên.

Ba Thẩm nhắm mắt lại làm chính mình bình tĩnh, ông không thể hoảng.

"Tô Nguyên, cậu không thể qua, hiện tại vẫn quá nguy hiểm." Chung Lãng chắn cả người trước Tô Nguyên, quả thực đau đầu không thôi.

Phía trước anh ta đánh hôn mê Tô Nguyên, hiện tại cũng không thể làm tương tự thêm một lần.

Máy định vị cách tầng mây cũng không quá chuẩn xác, vị trí thiếu gia còn cần cậu tới chỉ đường.

"Chào Tô Nguyên, chú là ba Thẩm Thụy."

Tô Nguyên dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, áy náy nhìn đối phương một cái, khẽ run môi nói, "...... Chú, xin lỗi chú, đều do cháu......"

Ba Tô hai mắt ửng đỏ lắc đầu nói, "Không, việc này không trách cháu, trận mưa này tới đột nhiên, thời tiết cao nguyên chính là như vậy, biến hóa so với trong núi còn nhanh hơn, chỉ có thể nói là mệnh."

"Chỉ là chú, đã ba ngày, lại đợi cháu sợ Thẩm Thụy, anh ấy......"

"Trên người thằng bé có máy định vị kiểm tra, cháu xem," Ba
tô xoay máy tính bảng lại, "Điểm đỏ này còn có, chứng minh Thẩm Thụy không có việc gì, bằng không cú cũng không thể ngồi yên? Chờ một chút, mưa lập tức ngừng."

Tô Nguyên ngơ ngẩn ngẩng đầu, lẩm bẩm nói, "Nhanh dừng đi......"

Cậu sắp chống đỡ không được.

Một tia nắng mặt trời phá tan tầng mây, chiếu vào đỉnh đầu Tô Nguyên.

Mưa rốt cuộc ngừng.

Trên mặt mọi người đều lộ ra vui mừng.

*

Ngày ấy Tô Nguyên thoát ly khốn cảnh.

Thẩm Thụy nhìn bóng dáng kia đi xa, từng bước biến mất trong tầm nhìn.

Anh mới nhặt kiện áo mưa màu cam vàng kia lên, cột chặt vào một thân cây gần đó, sau đó trốn vào cái hố động kia.

Khắp nơi mênh mang, nước mưa như thác nước, chỉ có nơi này có thể miễn cưỡng che mưa chắn gió, bảo trì độ ấm thân thể.

Thẩm Thụy đem đồ ăn vặt nguyên bản chuẩn bị cho Tô Nguyên lấy ra, đem bao lót trên mặt đất, tận lực ngăn cách khí lạnh trên đấtm thu người lại trên áo mưa màu trắng.

Anh muốn kiên trì đến Tô Nguyên trở về.

Bọn họ còn có thời gian thật lâu, anh luyến tiếc chết đi.

"Nguyên Nguyên phải trở về sớm một chút nha." Thẩm Thụy nói nhỏ, "Nếu quá lâu ...... Anh sẽ nổi điên."

Mưa vẫn luôn rơi.

Bên ngoài hố động phảng phất tận thế, tia chớp thường chiếu sáng không trung, thế mưa nửa điểm đều không thấy giảm.

Cảnh tượng như vậy lặp lại, Thẩm Thụy đã không biết qua bao lâu, đồ ăn vặt bên người tiết kiệm cũng bị ăn xong rồi.

Lý trí anh đã bên rìa vụn vỡ, đầu óc chỉ đều là dáng vẻ của Tô Nguyên.

"Nguyên Nguyên sao còn chưa tới...... Anh, anh thật muốn nhìn em một cái, muốn ôm em......"

Thẩm Thụy moi ảnh chụp giấu phía sau di động, là anh nhờ Lâm Tĩnh đặc biệt in ra, ảnh Tô Nguyên đang mỉm cười nhìn chính mình.

Anh còn có thể lại kiên trì một chút.

Nguyên Nguyên nhất định sẽ trở về.

Nếu anh = đã chết, Nguyên Nguyên sẽ không còn là của anh.

Thẩm Thụy mơ mơ màng màng ngủ mất, anh mơ thấy Nguyên Nguyên tới đón anh về nhà, tỉnh lại sau mới phát hiện mưa vẫn còn rơi như cũ, anh cũng còn tại chỗ, không có bất luận biến hóa.

Chậm rãi, ảnh chụp cũng chẳng thể vuốt phẳng khủng hoảng, cố chấp trong lòng, phảng phất bị xẻo đi tình yêu chân thành.

"Nguyên Nguyên...... Tô Nguyên......"

Hai mắt Thẩm Thụy đỏ bừng, không tiếng động khép mở môi, mép ảnh chụp gần như bị anh bóp nát.

"Em thế nào...... Còn chưa tới? Anh sắp duy trì không nổi......"

Thẳng đến qua thật lâu.

Thẩm Thụy nghe được có người bên tai gọi tên anh.

—— Thụy Thụy.

Anh lại nằm mơ sao?

Thẩm Thụy mở mí mắt nặng nề, bàn tay ấm áp nhẹ vỗ về đầu anh.

"Thụy Thụy, anh chống đỡ, chúng ta lập tức đi bệnh viện."

Thẩm Thụy không tiếng động mấp máy môi trắng bệch, phát ra thanh âm như có như không, "Nguyên...... Nguyên......"

Nhưng Tô Nguyên xem đã hiểu, "Là em, Thụy Thụy, em tìm được anh, đừng sợ, anh rất mau sẽ không có việc gì, lại kiên trì một chút, chúng ta còn phải đi thảo nguyên lớn xem sư tử......"

Không phải mộng.

Anh rốt cuộc chờ tới Nguyên Nguyên của anh.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thụy Thụy: Nguyên Nguyên không ở ngày đầu tiên, nhớ em.

Thụy Thụy: Nguyên Nguyên không ở ngày hôm sau, nhớ em.

Thụy Thụy ( tươi cười dần dần biến mất ): Nguyên Nguyên không ở ngày thứ ba, tôi muốn tạo kim ốc giấu Nguyên Nguyên đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro