Chương 48 : Người định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Bệnh viện Thành phố Lạp.

Thẩm Thụy nằm ở phòng bệnh hai ngày, rốt cuộc tỉnh lại.

"Nguyên Nguyên......"

"Em ở đây." Tay Tô Nguyên cầm tăm bông tẩm nước, chà cánh môi khô ráo của đối phương. 【 em ở đây, em ở đây......】

Thẩm Thụy nâng tay, dùng hết toàn lực cũng không thể chạm đến người muốn.

Trái tim truyền đến từng cơn đau bén nhọn, ngón tay anh cuộn tròn, một giây xong bị một đôi tay ấm áp mềm dẻo che lại, đau đớn như thủy triều rút đi.

—— là Nguyên Nguyên của anh.

Tô Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy đối phương, sợ dùng một chút lực sẽ làm anh đau, "Thụy Thụy, em vẫn luôn ở đây, sẽ không rời khỏi anh. Mệt thì ngủ tiếp một lát, được không?" 【 anh phải nhanh khỏe lại 】

Thẩm Thụy nắm lại bàn tay kia, lại lần nữa nặng nề ngủ mất.

Nhìn con trai bất tỉnh nhân sự nằm trên giường bệnh, trong mắt ba Thẩm hiện lên một tia lo lắng, "Tô Nguyên, có chuyện chú muốn nói với cháu......"

Năm đó em hai của ông sau khi 'người định mệnh' tạ thế, chỉ ba ngày sau đã phát điên, người nhà làm cách nào cũng không thể gọi cậu ấy tỉnh lại.

Mặc dù phái người 24 giờ đều canh giữ bên người, cũng chẳng thể đề phòng cậu ấy tìm cái chết.

Người thiên mệnh không còn, cuộc sống cũng chẳng còn gì.

Đau khổ chốn nhân gian, cũng chỉ có thế.

Lần này thời gian Thẩm Thụy cùng Tô Nguyên chia lìa quá lâu, tuy rằng 'người định mệnh' còn ở bên, lại cũng vượt qua giới hạn.

Tổ tiên Thẩm gia cũng từng phát sinh chuyện như thế, phần lớn là kết cục nửa điên, hiếm khi có người có thể tỉnh táo lại.

Một cửa này, không dễ qua.

Chỉ có thể ký thác vào 'người thiên mệnh'.

Tô Nguyên nhìn tay Thẩm Thụy, xin lỗi khẽ cười, "Chú, mời ngài nói."

Ba Thẩm kể lại câu chuyện người định mệnh, ngoại trừ việc có thể đọc được suy nghĩ, chuyện này phải đợi Thẩm Thụy tỉnh lại tự mình mở miệng.

Tô Nguyên nghe xong cả người đều hoảng hốt.

Xuyên sách đều có thể phát sinh, người định mệnh tự nhiên cũng có thể là sự thật.

Ba Thẩm thở dài, "Chú biết cháu có thể không tin, nhưng A Thụy sớm hay muộn sẽ tỉnh lại, bởi vì rời khỏi cháu quá lâu, trạng thái tinh thần thằng bé sẽ trở nên rất không ổn, cháu phải chuẩn bị tốt tâm lý."

"Có thể làm thằng bé tỉnh lại thật sự hay không, chỉ có thể xem cháu......"

Nói xong ba Thẩm liền rời đi, sự tình ba kế tiếp đã không còn đường nào để ông nhúng tay.

Tô Nguyên trầm mặc thật lâu sau, ánh mắt lưu luyến ở trên mặt Thẩm Thụy.

Người khí phách hăng hái, thiên tư xuất chúng như vậy, nếu rốt cuộc không tỉnh táo lại được, Tô Nguyên vĩnh viễn đều sẽ không tha thứ chính mình.

Tô Nguyên vẫn chưa từng rời đi, không ngừng lau cánh môi cho Thẩm Thụy, bảo trì độ ẩm nhất định.

Tựa như Thẩm Thụy đã từng chăm sóc cậu, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tự tay làm lấy.

"Chung Lãng, tôi đi rửa mặt một chút, anh giúp tôi gộp giường lại nhé, buổi tối tôi sẽ chăm sóc Thụy Thụy."

Chung Lãng: "Được."

"Thụy Thụy, em đi tắm rửa một cái, lập tức sẽ trở về cùng anh." Nói xong Tô Nguyên nhẹ nhàng buông tay Thẩm Thụy ra, vào toilet.

Động tác cậu rất nhanh, chỉ mười phút đã xong.

Mới vừa mở máy sấy ra, đột nhiên nghe được một trận tiếng tích tích vang.

Tô Nguyên cả kinh, lập tức mở cửa xông ra ngoài.

Trong phòng một mảnh hỗn độn, cái giá truyền dịch bị kéo ngã, những sợi dây trên người anh đã rời ra từng mảnh, chiếc máy liên tục phát ra âm thanh báo động.

Thẩm Thụy ngồi nghiêng dưới đất, hai mắt ngây ngốc mà nhìn thẳng vào Tô Nguyên vài giây, làm lơ dịch truyền trên người, mục tiêu chính xác bò về hướng đối phương.

Tô Nguyên hù nhảy dựng, tình hình này thật sự là không thích hợp.

Cậu đi nhanh tiến lên ôm lấy đối phương, "Thụy Thụy...... Anh còn biết em là ai sao?" 【 anh sẽ không quên em, đúng không? 】

Ánh mắt Thẩm Thụy khóa chặt Tô Nguyên, đôi tay chặt chẽ siết chặt eo đối phương, "......Nguyên Nguyên.......của anh"

Tiếng nói nghẹn ngào, gần như không thể nghe thấy.

"Đáp đúng," Tô Nguyên hôn Thẩm Thụy một ngụm, "Đây là khen thưởng." 【 còn tốt, anh còn nhớ rõ em. 】

Đang muốn đưa Thẩm Thụy trở lại trên giường bệnh, mấy hộ sĩ cùng bác sĩ đã mở cửa vào, nhìn phòng bệnh hỗn độn nhất thời nói không ra lời.

Thẩm Thụy cảnh giác ấn người trong ngực, tư thế bảo hộ.

Tô Nguyên sờ sờ sống lưng người bên cạnh, quay đầu nói với mọi người, "Thật ngại quá, làm phiền mọi người lần nữa mang lên cho anh ấy." 【 dụng cụ nếu hỏng rồi, cũng thuận tiện đổi một chút đi, bọn họ sẽ đền......】

Bác sĩ gật đầu, phân phó hộ sĩ, "Dựa theo phương thuốc phía trước, lại dùng một lần thuốc."

Chung Lãng đã giành trước một bước đỡ giá truyền dịch lên, chăn cũng nhặt lên thay đổi giường một lần.

Tô Nguyên đỡ Thẩm Thụy bất động, chỉ có thể gọi Chung Lãng cùng hỗ trợ.

Thẩm Thụy rất cảnh giác, phảng phất căn bản không quen biết vệ sĩ đã đi theo anh nhiều năm, thế nhưng đánh cả Chung Lãng.

Tô Nguyên dỗ lại dỗ, mới đem người đỡ về giường bệnh.

"Cảm ơn, có thể giúp tôi lấy máy sấy sao? Ở toilet." 【 về sau đều phải tự mình thổi tóc......】

Tô Nguyên mặc cho Thẩm Thụy ôm eo mình, dù sao tay cậu còn có thể động, mở gió ấm chậm rãi sấy tóc.

Sấy tóc việc tay chân, không bao lâu đã mỏi, Tô Nguyên buông máy sấy chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

【 ôi, tay mỏi quá, thôi, hai phút nữa lại sấy. 】

Tô Nguyên buông máy sấy trong tay, ôm vòng lấy đối phương, "Thụy Thụy, em ở đây."

【 Thụy Thụy giống như rất không có cảm giác an toàn, là bởi vì mình rời đi anh lâu lắm sao? Rất xin lỗi rất xin lỗi......】

Bỗng nhiên vang lên thanh âm máy sấy, đỉnh đầu Tô Nguyên cảm nhận được một cổ gió nóng.

Động tác này đã đã làm vô số lần, Thẩm Thụy không suy nghĩ nhiều đã tự động cầm lấy máy sấy.

Chung Lãng nhìn chằm chằm vết bầm trên mặt, bưng cơm bệnh nhân tới.

Tô Nguyên một muỗng một muỗng, không chê phiền lụy đút cho Thẩm Thụy, ăn cơm xong lại xoa xoa mặt cùng tay cho anh, cuối cùng để Chung Lãng bưng thau nước làm sạch chân cho bệnh nhân.

Buổi tối khi ngủ, Thẩm Thụy không chỉ có ôm lấy Tô Nguyên, ngay cả chân đối phương đều bị ngăn chặn, tư thế sợ người chạy.

"Thụy Thụy, em không đi, anh buông ra một chút, em sắp thở không nổi."【chân thật sự nặng quá đi】

Thẩm Thụy dừng một chút, đem chân cong lên, không hề trực tiếp gây lực, lại như cũ không có buông đối phương ra.

Có bài học kinh nghiệm trước đó, Thẩm Thụy đến cả Tô Nguyên đi toilet cũng muốn đi theo, mà Tô Nguyên cũng từ lúc bắt đầu mặt đỏ, đến sau lại chậm rãi trở nên không chút gợn song.

Tới ngày đó xuất viện, ba Thẩm phái máy bay tư nhân đem người đón về thành phố Kinh.

Vu Gia Tường cùng Ngô Văn Hàn giúp không được gì, đã sớm trở về trường học.

Xét thấy tình huống ba Thẩm nói, hai người một chỗ sẽ càng dễ dàng làm Thẩm Thụy khôi phục, Tô Nguyên quyết định đến thấp Minh Nguyệt, ở lại gian phòng thuộc về bọn họ kia.

Sức khỏe Thẩm Thụy đã khôi phục hơn phân nửa, nhưng tinh thần vẫn luôn không thế thanh tỉnh, dường như chỉ nhớ rõ một mình Tô Nguyên.

Phàm là ai tới gần Tô Nguyên, anh đều hận không thể đánh đến đối phương vỡ đầu chảy máu, vết đen trên mặt Chung Lãng bây giờ đều chưa biến mất.

Tô Nguyên thử rất nhiều biện pháp, cũng không gọi anh tỉnh.

"Thụy Thụy, anh tỉnh lại được không?"

【 từ thiên chi kiêu tử trở nên gần như với phế nhân, đây mới là cái giá anh để em sống sót sao? 】

【 em đây thà rằng...... Từ Minh Nguyệt tháp nhảy xuống thôi. 】

Tô Nguyên không tiếng động giữ lại nước mắt, giương mắt nhìn về hướng cửa sổ.

Bóng đêm mông lung, đèn rực rỡ mới lên.

【 nơi này cao thật, lại hướng lên trên mấy tầng chính là tầng ngắm cảnh của tháp Minh Nguyệt. 】

【 lần đầu tiên tới, em đã cảm thấy nơi này cao quá, nhảy xuống đi nhất định sống không được. 】

【 em kỳ thật...... Đã sớm đáng chết, thực xin lỗi liên luỵ anh......】

Thẩm Thụy giống như koala treo ở trên người Tô Nguyên, thân thể từ thả lỏng thích ý chậm rãi trở nên cứng đờ.

Tô Nguyên bẻ tay Thẩm Thụy ra một chút, ở bên tai anh nhẹ giọng nói, "Thụy Thụy, anh buông em ra, em đi tắm rửa một cái."

【 xin lỗi, đây là lần cuối cùng em lừa anh, em phải đi rồi. 】

【 tuy rằng em rất muốn gặp lại anh vào kiếp sau, nhưng nhân gian quá khổ, em không muốn lại đến. 】

【 thực xin lỗi em nuốt lời, em phải rời khỏi. 】

【 nhưng em vĩnh viễn yêu anh, chỉ yêu anh. 】

【 sau khi em chết, anh sẽ quên em đi. 】

Tô Nguyên đi đến cửa, cố chấp cùng điên cuồng trong mắt Thẩm Thụy tan đi một chút.

Thẳng đến đối phương chuyển động then cửa, Thẩm Thụy đột nhiên tỉnh táo lại, một tay đem cửa mở đến một nửa lần nữa đóng lại.

"Đừng đi, Nguyên Nguyên."

Hàng mi dài của Tô Nguyên đã ướt đẫm, nước mắt không tiếng động chảy xuống, biểu tình bi thương.

【 em đã sớm nên chết đi, cũng sẽ không liên lụy anh như vậy. 】

Trái tim Thẩm Thụy phảng phất nháy mắt bị xé rách, đau đến anh nhất thời nói không ra lời.

Anh thật vất vả làm Tô Nguyên chủ động đi đối kháng căn bệnh trầm cảm quái ác, lại bị bản thân nửa điên nửa khùng kích thích, lại lần nữa tái phát.

Thẩm Thụy ở mơ màng hồ đồ xuôi tai nghe đến tiếng lòng của Tô Nguyên, gần như bị sợ hãi thật lớn bao phủ, không màng tất cả từ trong vực sâu vô biên bò ra tới, lúc này mới tìm về lý trí.

"Nguyên Nguyên, anh vĩnh viễn yêu em, sẽ không rời khỏi em."

"Em là người định mệnh của anh, ngoài trừ em, anh sẽ không yêu bất kỳ kẻ nào."

Tô Nguyên: "Anh nói, em là người định mệnh của anh?" 【 vậy cũng thật bất hạnh, người anh yêu, cậu ấy không muốn sống quá thời hạn cuối cùng......】

Thẩm Thụy đỏ mắt, ôm chặt Tô Nguyên, giống ác long bảo hộ trân bảo độc nhất vô nhị, "Tô Nguyên, em thương anh đi, đừng rời khỏi anh ——"

"Em......"Tròng mắt ướt át của Tô Nguyên nhẹ nhàng xoay chuyển, ngừng trên giọt nước mắt nhỏ giọt trên xương hàm đối phương.

Lúc này mới như trong mộng tỉnh lại nỉ non nói, "Thực xin lỗi, em...... em đã đồng ý với Thụy Thụy. Em vĩnh viễn yêu anh, sẽ không khỏi anh." 【 thực xin lỗi, em lại bị ác ma dụ dỗ kia, thiếu chút nữa đã vi phạm lời hứa rời khỏi anh......】

"Chú Thẩm nói, em là người định mệnh của anh, anh cả đời này chỉ yêu em, đúng không?" 【 chỉ thiên vị em. 】

"Phải, anh yêu em, chỉ yêu em." Thẩm Thụy cầm tay Tô Nguyên, hai người một chút đan mười ngón tay vào nhau.

Không biết là ai chủ động, hai người gắt gao ôm hôn.

Tô Nguyên vòng tay qua cổ Thẩm Thụy, chú tâm đáp lại nụ hôn này.

Thẩm Thụy tắt đèn đi, phòng trong tức khắc đen nhánh xuống, chỉ còn ánh đèn hơi lóe từ tháp Minh Nguyệt.

Tô Nguyên bị hôn đến ý thức đều mơ hồ, căn bản không nhớ rõ thế nào tới trên giường, chỉ cảm thấy cả người mình đều nóng lên.

Phảng phất chìm nổi vô tận trong nước, có thống khổ, nhưng càng có rất nhiều vui thích.

Giọng nói đã khàn, chỉ có thể tùy ý đối phương mang theo cậu trầm luân, vòng đi vòng lại, phảng phất vĩnh viễn không ngừng lại.

Rốt cuộc, hai người leo tới đỉnh núi vui sướng cực hạn, gần như có thể nghe được tim đập vang lớn nổi trống hai bên.

Ý thức mơ hồ, phảng phất nghe được đối phương nói, "Ngủ đi, Nguyên Nguyên."

Biểu cảm Tô Nguyên buông lỏng ngủ rồi.

*

Tác giả có lời muốn nói: Bổn cô nương bấm tay tính toán, không có gì dưới cổ không có không có không có ( siêu lớn tiếng )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro