Chương 49 : Thật sự sẽ không nhận sai người sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai, Tô Nguyên rốt cuộc mới tỉnh lại.

"Tỉnh rồi?" Thẩm Thụy mỉm cười nhìn người bên cạnh.

Tô Nguyên nhẹ nhàng vừa động, chỉ cảm thấy cả người đều rậm rạp nhức mỏi, phảng phất vận động bò qua núi kịch liệt quá độ, ngay cả xoay người đều làm không được.

"Em......" Mới nói một chữ, cậu đã bị nghẹn ngào của mình dọa đến.

【...... Mình đây là bị khàn? 】

Thẩm Thụy cười khẽ, "Mệt liền nằm đi, anh kêu cơm trưa, một hồi sẽ có người đưa tới."

Tối hôm qua là anh quá mức, khát vọng lâu lắm nhất thời không nhịn xuống, Tô Nguyên khóc đến lợi hại cũng luyến tiếc buông ra đối phương, một lòng mang theo đối phương trầm luân trong thế giới mỹ diệu vui thích kia, mặc kệ thời gian trôi đi thế nào.

Tô Nguyên nhìn vài vết cào đỏ trên bả vai Thẩm Thụy, lại nghĩ tới điên cuồng tối hôm qua, nhịn không được đỏ mặt.

【 này...... Đây là mìnhlàm sao? 】

Thẩm Thụy chú ý tới ánh mắt băn khoăn của đối phương, vừa lòng nhìn trên cổ Tô Nguyên gắn đầy dấu vết màu đỏ, đi xuống chậm rãi biến mất trong cổ áo.

Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng anh biết phong cảnh dưới áo ngủ mỹ lệ cỡ nào.

Đó thuộc về anh, toàn thân Tô Nguyên đều bị anh đắp lên ấn ký, tầng tầng lớp lớp, biểu thị chủ quyền công khai.

Leng keng ——

Không bao lâu ngoài cửa có người ấn vang chuông cửa.

"Anh đi lấy cơm." Thẩm Thụy hôn một cái lên trán Tô Nguyên, động tác lưu sướng rời khỏi giường.

Tô Nguyên dại ra nhìn động tác đối phương nước chảy mây trôi, lại nhìn xem chính mình.

Trong đầu hiện lên một ít đoạn ngắn, không cần nhìn cậu cũng biết tình huống cổ mình thế nào.

Thừa Thẩm Thụy không ở, Tô Nguyên nhẹ nhàng vén vạt áo chính mình lên, sau đó đảo hút một ngụm khí lạnh, chỉ thấy ánh mắt có thể đạt được tất cả đều là dấu hôn màu đỏ. Thể chất cậu rất dễ để lại dấu vết, chợt xem phảng phất bị người ngược đãi, rất kinh người.

Thẩm Thụy đẩy toa ăn vào, Tô Nguyên sắc mặt bạo hồng vội vàng mặc quần áo lại, không cho dấu vết này lộ ra ngoài.

"Nguyên Nguyên chắc chắn đói bụng, anh chọn cháo, lại đây ăn một chút."

Tô Nguyên gật đầu, hít sâu một hơi đang muốn bò dậy, lại một giây sau mềm mại nằm trở về, căn bản ngồi không đứng dậy.

Thẩm Thụy cúi người một tay bế Tô Nguyên lên, liền tư thế này ngồi xuống bên bàn ăn.

Tô Nguyên giờ phút này ngồi trên người Thẩm Thụy, lưng dựa vào trước ngực đối phương.

"Nguyên Nguyên, há miệng." Thẩm Thụy một tay vòng qua eo Tô Nguyên, thử qua độ ấm lập tức bắt đầu đút từng muỗng cháo cho người trong ngực, động tác thành thạo, tốc độ vừa phải.

Tô Nguyên không nói gì, chỉ chỉ vị trí bên cạnh.

【 Em ngồi vậy là được. 】

"Không được," Thẩm Thụy ôn nhu cự tuyệt cậu, "Nguyên Nguyên ngồi không được, vẫn để anh, ngoan."

【 nói hình như cũng đúng......】

Tô Nguyên xác thật ngồi không quá vững, chỉ có thể dùng tư thế thấy thẹn này ăn xong bữa trưa.

Cả buổi chiều Tô Nguyên đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Thẩm Thụy cũng vẫn luôn nằm cùng cậu.

"Nguyên Nguyên, anh rất vui vẻ, em là của anh."

Vành tai Tô Nguyên đỏ lên, hoặc nên nói vẫn chưa từng giảm xuống, "Ừm." 【 Thụy Thụy cũng là người của em. 】

"Tưởng tượng đến người định mệnh của anh là em, anh đã cảm thấy, trời cao vẫn thiên vị anh, thật sự quá tốt."

Thẩm Thụy càng ôm chặt người, một chút lại một chút hôn lên đỉnh đầu đối phương, hơi thở chậm rãi trở nên thô nặng.

Tô Nguyên tức khắc nổi lên chuông cảnh báo, "Anh làm sao biết được... người định mệnh của anh là em?" 【 không thể, em còn rất khó chịu, chúng ta mau làm chuyện khác.】

Thẩm Thụy buông lỏng người trong lồng ngực ra, miễn cho bản thân thật không sự khắc chế được, đến lúc đó thật sự làm đối phương bị thương.

"Đương nhiên là em, thời điểm lần đầu tiên anh gặp em, trái tim nhảy đến như muốn nổ tung." nói rồi Thẩm Thụy kéo tay Tô Nguyên, ấn lên ngực mình, "Liền nhanh giống như hiện tại."

Tô Nguyên có thể rõ ràng cảm nhận được trái tim có lực đang nhảy lên, nhanh một chút nữa có thể phá tan lồng ngực.

【 nhảy thật nhanh, Thụy Thụy nếu mỗi lần thấy mình đều như vậy, giống như...... không tốt với thân thể lắm đâu. 】

"Không phải mỗi lần đều nhảy nhanh đến như vậy," Thẩm Thụy cười nhẹ, "Anh hiện tại chỉ là có chút...... Xúc động."

Nói rồi Thẩm Thụy lui về sau, hít sâu vài cái bình phục xao động trong lòng.

Tô Nguyên tò mò hỏi, "Chỉ là...... Chỉ dựa vào cái này, thật sự sẽ không nhận sai người sao?" 【 rốt cuộc thân thể này...... Lớn lên vẫn tính đẹp. 】

"Sẽ không," Thẩm Thụy trả lời cực kỳ quả quyết, "Anh sẽ không nhận sai người mình thích."

Hoãn lại nói tiếp, "Nguyên Nguyên muốn vẫn luôn khỏe mạnh, không thể rời khỏi anh, bằng không anh sẽ chết. Anh không muốn chết, anh muốn cùng Nguyên Nguyên —— cùng nhau bạc đầu."

Ngữ khí lưu luyến, hình như có muôn vàn ôn nhu cùng vô hạn tình yêu.

Tô Nguyên ngẩn ra, nắm lấy tay đối phương, "Được."

【 em nguyện ý vì anh...... Chiến đấu thêm vài lần với ác ma kia. 】

【 lần này mặc kệ nó dụ hoặc em, đe dọa, muốn dồn em vào chỗ chết thế nào, em đều sẽ không lại lùi bước. 】

【 mặc dù...... Một ngày kia, anh không yêu em, em thua tất cả, lại lần nữa bị ác ma kéo về vực sâu, em cũng không hối hận, 】

"Ba anh còn có chuyện không nói cho em," Thẩm Thụy cúi người chế trụ đôi tay Tô Nguyên, thân mật hôn cậu một chút, sau đó ở bên tai đối phương nhẹ giọng nói, "Huyết mạch Thẩm gia, có thể nghe thấy tiếng lòng của 'người định mệnh', cho nên chúng ta sẽ không nhận sai."

Tô Nguyên đột nhiên mở to hai mắt, gần như cho rằng chính mình nghe lầm.

【 sao có thể? Anh nói 'người định mệnh' em tin, nhưng này...... Thuật đọc tâm? 】

"Cho nên em không cần sợ hãi ác ma kia," Thẩm Thụy chân thành nhìn đối phương, câu chữ tình ý chân thành, "Em sẽ không bị kéo về vực sâu, anh cũng sẽ không để em thua."

Tô Nguyên có chút sợ hãi nhìn người trước mắt, nhắm hai mắt lại.

【 vậy anh biết...... Em là ai sao? 】

Thẩm Thụy khó hiểu nhìn đối phương, "Em là Tô Nguyên, Nguyên Nguyên của anh."

Là sợ hãi sao?

Nhưng Nguyên Nguyên là người ôn nhu thiện lương như vậy, nào có việc không thể gặp người.

Hàng mi dài Tô Nguyên xốc lên, con ngươi đen nhánh có điểm điểm bi thương, hình như có ngàn câu vạn chữ muốn nói với anh.

Ánh mắt Thẩm Thụy khẽ nhúc nhích, "Làm sao vậy?"

"Em là Tô Nguyên."

"Nhưng em không phải Tô Nguyên nguyên bản kia."

Thẩm Thụy:?

Ánh mắt Tô Nguyên dần dần phóng vào không trung, khi nói chuyện mang theo

ý cười như có như không, "Trước khai giảng một ngày, em đã chết ở biển sâu."

Sắc mặt Thẩm Thụy biến đổi.

"Thời điểm em tỉnh lại, đã thành Tô Nguyên thế giới này, cậu ấy có cùng tên giống em, cuộc sống bất đồng."

"Thế giới này là một quyển tiểu thuyết em từng xem, ba mẹ Tô Nguyên thiên vị con gái, trong nhà hằng ngày ầm ĩ không thôi. Cho nên ngày hôm sau em đã làm thủ tục trọ ở trường, sau đó gặp được anh."

"Ấn cốt truyện trong sách, chủ nhân hiện tại thân thể này đã không còn nữa, thành nam chính...... Cũng chính là Lâu Thời Tấn, thành bạch nguyệt quang chết sớm."

"Lúc vừa tới em rất không vui, rõ ràng...... Em đã thành công, có thể vĩnh viễn ngủ yên nơi biển sâu, không bao giờ trở lại nhân gian."

"Vận mệnh thật buồn cười, nhiều người dùng hết thảy đều muốn sống không, lại không có đường sống, mà người muốn chết lại cố tình không cho người ta như nguyện......"

Lời còn chưa dứt, Tô Nguyên đã bị đối phương hôn lên, rốt cuộc nói không nên lời.


Một giọt nóng bỏng nước mắt rơi xuống, phảng phất dừng tại ngực Tô Nguyên.

Thẩm Thụy: "Nguyên Nguyên, anh không quen biết Tô Nguyên phía trước, người lần đầu tiên anh gặp là em, người anh yêu cũng là em. Mặc kệ cuối cùng em là ai, đừng rời khỏi anh, cầu xin em......"


"Ừm, em đáp ứng anh, em vĩnh viễn yêu anh, sẽ không rời khỏi anh." Tô Nguyên ngửa đầu hôn đối phương một chút.

【 trừ phi chính anh rời khỏi em. 】

Nằm mơ.

Thẩm Thụy ôm chặt đối phương.

Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau thật lâu.

Thẩm Thụy không nhịn xuống cũng mở miệng, "Nguyên Nguyên, đời trước em...... Vì cái gì sẽ...... Chết ở biển sâu?"


"Bởi vì......" Tô Nguyên nghiêng nghiêng đầu, ngữ khí bình tĩnh nói, "Chỉ có ở biển sâu, mới không người dám cứu em."

"Em đã từng lái xe lao xuống sông, lại bị người cứu lên, đáng tiếc...... Bọn họ chỉ đang uổng phí công sức, không bao lâu em liền bước lên du thuyền kia, nhảy vào biển sâu."

"Có lẽ có người thấy, cũng có lẽ không có, nhưng trừ bỏ người một lòng muốn chết, ai dám ở đêm khuya nhảy xuống biển đi cứu một người xa lạ chứ?"

Một chữ cuối cùng rơi xuống, đầu Thẩm Thụy ong ong, hình ảnh hai người tương ngộ tới nay không ngừng hiện lên, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

"Vậy em...... Phía trước đi cầu Bát Lí cũng là......"

Tô Nguyên ngữ khí bất biến, "Ừm, ngày đó trời trong nắng ấm, là ngày lành. Em đến cầu Bát Lí kiều, là muốn kết thúc cuộc đời dư thừa này."

"Ai ngờ phía dưới cầu Bát Lí kiều có chốt cảnh sát, hơn nữa cá heo baile lại còn xuất hiện, bờ sông bị vây chật như nêm cối. Khi đó nhảy xuống, khẳng định sẽ lại lần nữa bị cứu lên."

"Huống chi, Thụy Thụy tới nhanh như vậy, từng cọc từng cọc, em không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể từ bỏ."

Tô Nguyên nhìn hai mắt Thẩm Thụy dần dần phiếm hồng, trong lòng tê rần, ôn nhu nói, "Thụy Thụy cho em cây kẹo hồ lô kia, rất ngọt."

"Nguyên Nguyên," Thanh âm Thẩm Thụy khàn khàn, nghĩ mà sợ mà nhìn người dưới thân, "Lần đó em đi cầu Bát Lí, trên đường tới anh cực kỳ khủng hoảng, anh rất sợ hãi, giống như anh tới trễ một chút... Sẽ không còn được gặp em."

Tô Nguyên nhẹ giọng, "Đừng sợ, anh đến kịp rồi."

"Đúng vậy, may mắn." Thẩm Thụy thở dài, chóp mũi giao nhau với người dưới thân, thấp giọng cười, "Chúng ta quả nhiên là trời sinh một đôi."

"Nguyên Nguyên chỉ cần ở bên anh, ác ma kia không có khả năng im ắng, không kinh động anh đem em đi."

"Anh cũng chỉ có thể ngốc bên người Nguyên Nguyên, nếu không sẽ chết."

"Chúng ta, chú định là duy nhất của nhau."

"Nguyên Nguyên, chúng ta kết hôn đi."

Trên tay Tô Nguyên nhiều một cái nhẫn bạc trang nhã, Thẩm Thụy trên tay Tô Nguyên nhẹ nhàng hôn một chút chiếc nhẫn kia.

"Được không?"

【 anh đều mang lên cho em rồi, em còn có thể nói không sao? 】

Thẩm Thụy lắc đầu, "Không thể. Mang lên sẽ không thể đổi ý."

Tô Nguyên vươn tay, "Một cái nhẫn khác đâu?" 【 em còn chưa mang lên cho anh. 】

Thẩm Thụy đặt chiếc còn lại vào trong tay Tô Nguyên, sau đó vươn tay trái, nhìn đối phương mang lên cho mình, khoanh lại quãng đời còn lại của anh.

"Nguyên Nguyên, anh muốn hiện tại lập tức cùng em đi lãnh chứng, sau đó đem tên của chúng ta dừng ở cùng trên một sổ hộ khẩu."

Sắc mặt Tô Nguyên ửng đỏ, "Chờ chúng ta tốt nghiệp đã." 【 giấy kết hôn cũng chỉ là hình thức, em không để bụng. 】

"Anh để ý, có giấy kết hôn anh mới có tự tin đuổi ong bướm này nọ đi, mới có thể lớn tiếng nói cho mọi người, em là của anh, anh cũng là của em."

Thẩm Thụy tiếp theo lại bỏ thêm câu, "Đại học Thanh Bắc không cấm học sinh trong thời gian ở trường kết hôn, được không? Nguyên Nguyên?"

Tô Nguyên: "Được."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thụy Thụy làm nũng.

Nguyên Nguyên chỉ có thể làm hhhhh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro