Chương 50 : Tất cả lưu luyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Đêm đó, Thẩm Thụy lại lần nữa cùng Tô Nguyên ngắm nhìn ngọn đèn vạn gia thật lâu.

Trên tháp Minh Nguyệt quan sát chúng sinh, tựa như thoát ly trần thế nhưng lại đang ở thế gian.

"Nguyên Nguyên có anh, về sau phong cảnh long trọng mỹ lệ này chúng ta cùng nhau thưởng thức, em ở đâu, anh sẽ ở đó."

Thẩm Thụy ôm Tô Nguyên cùng nhau nằm bên sô pha cửa sổ sát đất lười biếng, cúi đầu rũ mắt ôn nhu nhìn chăm chú đối phương.

"Ừm, em biết," Tô Nguyên hiểu rõ cười, lần trước cậu ở chỗ này tất cả suy nghĩ nhớ nhung đối phương đều biết, không có gì giấu giếm được.

"Phía trước trong lòng em buồn khổ, liền xuất ngoại, muốn tìm kiếm cơ hội chữa trầm cảm."

"Tha hương dị quốc, một mình ngồi trên ban công chỗ cao khách sạn, toàn bộ thành thị đều trong mắt em."

"Mặc dù là đêm khuya, trên mặt đất ồn ào náo động ở chỗ cao cũng có thể nghe rõ ràng. Tuy rằng đó là quốc gia nhỏ lạc hậu, nhưng bọn họ giống như rất vui vẻ, vẫn luôn ca hát."

"Em chưa bao giờ nói ra phiền não của mình, khổ sở lẫn bi thương, bởi vì buồn vui của con người cũng không tương thông, mỗi người đều cõng một tòa núi lớn, không người để ý cực khổ của người khác."

"Em vốn tưởng rằng, ở quốc gia nhỏ không ai biết kia, có thể tìm về một ít vui vẻ, làm em đi được xa một chút."

"Chính là, cũng không có...... Cho nên em gần nhất đến thế giới này, đã không ôm hy vọng gì, chỉ nghĩ vẽ một dấu chấm viễn mãn cho Tô Nguyên nguyên bản, không để người 'cậu ấy' yêu quá đau lòng, đây là điều duy nhất em có thể làm."

"Thẳng đến, em gặp em. Đêm đó em căn bản không dám nghĩ, tương lai sẽ có người cùng em cùng nhau xem cảnh ngọn đèn vạn gia này. Một người xem cô đơn, hai người xem...... Là tình yêu cùng dũng khí."

"Thụy Thụy, cảm ơn anh, có anh ở bên cạnh em, nhân gian mới chân chính đáng giá."

Tô Nguyên nói chuyện miệng lưỡi tầm thường, thanh âm cũng rất nhẹ, Thẩm Thụy lại không sai nhận phân lượng trong đó.

"Phải, Nguyên Nguyên có anh, anh sẽ làm tất cả lưu luyến của em với thế gian này." Rốt cuộc sinh không ra một tia hoài phí bản thân.

Tô Nguyên khẽ cười, ôm vòng lấy cổ đối phương.

【 em đã bắt đầu lưu luyến, thế giới có anh này. 】

*

Mấy ngày sau, Tô gia mở tiệc chiêu đãi Thẩm gia, Thẩm Thụy và Tô Nguyên cùng nhau mà đến.

Lần trước sự kiện bọn bắt cóc, Tô Trạch vẫn lần đầu gặp lại Tô Nguyên.

Hiện giờ khí sắc Tô Nguyên cực tốt, môi hồng răng trắng, có thể thấy được khôi phục không tồi.

Tâm Tô Trạch cũng hạ xuống, đi nhanh về hướng em trai, "A Nguyên......"

Đang muốn hỏi gần đây em trai có khỏe không, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn một tia bạc.

Trên tay em trai anh ta lại nhiều ra một chiếc nhẫn!

Tô Nguyên hoàn toàn không có ý che giấu, nếu đồng ý lời cầu hôn, dứt khoát thoải mái hào phóng với thứ trên tay, cùng nhau báo cho người nhà.

"Anh cả, em muốn cùng Thẩm Thụy kết hôn."

Tô Trạch sớm biết sẽ có một ngày như vậy, lại không nghĩ rằng tới nhanh như vậy, quả thực đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Anh ta hiện tại hoài nghi nghiêm trọng, Thẩm Thụy cố ý không cho mình gặp em trai, nhân cơ hội tốt đem quải người chạy mất.

Tô gia còn chưa đồng ý đâu, đã dỗ đến em trai mình gật đầu, tâm cơ thâm trầm, lòng muông dạ thú!!

Sắc mặt Tô Trạch có chút vặn vẹo, "A Nguyên em còn nhỏ, không cần sớm như vậy đã tròng gông xiềng lên cho mình, chờ tốt nghiệp lại......"

"Anh cả," Tô Nguyên nhẹ nhàng gọi một tiếng, mặt đầy trịnh trọng, "Trường học tụi em không cấm sinh viên còn đi học kết hôn, em đã đồng ý với Thẩm Thụy rồi, sẽ không thể đổi ý." 【 em cũng sẽ không đổi ý 】

Cậu dừng một chút, lại nói, "Anh cả, em thật sự rất thích anh ấy, không phải anh ấy không thể. Anh sẽ chúc phúc tụi em, đúng không?"

【 dù cho Tô gia có tiếp thu hay không, mình đều sẽ cùng Thụy Thụy kết hôn, bởi vì đây là cuộc đời của mình, tự nhiên mình làm chủ. 】

Trong mắt Thẩm Thụy nổi lên ý cười, gật đầu với Tô Trạch, "Anh cả, đã lâu không gặp."

Ai là anh cả của cậu?!

Tô Trạch oán hận nhìn đối phương một cái, khổ nỗi trước mặt em trai, chỉ có thể miễn cưỡng đem cười lạnh nuốt trở vào.

Tô gia hoàn toàn không dự đoán được, đề tài vốn nên đáp tạ Thẩm gia vì Tô Nguyên mà làm lại thân vàng, cuối cùng lại biến thành bàn chuyện cưới hỏi.

Heo nhà mình cuối cùng cũng quải được cải trắng, Thẩm gia đặc biệt nhiệt tình, lấy ra mười hai vạn phần thành ý, muốn để sản nghiệp này đứng trên danh nghĩa Tô Nguyên, đập đến mức Tô gia thiếu chút nữa hoài nghi nhân sinh.

"Không cần, hai nhà chúng ta chỉ kết thân, cũng không có gả cưới vừa nói." Tô Trạch rốt cuộc không chống lại nổi sức quyến rũ thường nhân khó làm, "A Nguyên cũng là con cái của Tô gia, sản nghiệp nên có cũng không thiếu em ấy, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng cũng đủ cả đời áo cơm vô ưu, chúng ta chỉ làm một hôn lễ vô cùng náo nhiệt là được."

Bắt người tay ngắn, không thể để em trai không duyên cớ thấp hơn người ta một đầu.

Ngày nào đó nếu em trai không thích Thẩm Thụy, vỗ tay là có thể rời khỏi Thẩm gia, ai đều bắt lỗi được.

Cuối cùng cũng coi như viên mãn thành ý kiến, xét thấy hai người còn đang đi học, lãnh chứng trước, tốt nghiệp xong lại làm hôn lễ.

Tô Nguyên ngược lại cũng không dọn qua Thẩm gia, hai người như cũ ngốc trong ký túc xá, ngẫu nhiên đi tháp Minh Nguyệt ở mấy ngày.

Từ sau khi lãnh chứng, trưởng bối Thẩm gia đặc biệt thích Tô Nguyên, mỗi tháng đều phải họp lại ăn cơm

Mẹ Thẩm lôi kéo Tô Nguyên đi hoa viên, "A Nguyên con xem, phòng ấm nhà chúng ta xây thật tốt, mùa đông khắc nghiệt này kim quế cũng nở hoa như thường, mẹ còn chiếc hai cành cho phòng hai đứa."

Tô Nguyên khẽ vuốt ve hoa quế vàng lóa mắt, khẽ nâng khóe môi, "Cảm ơn mẹ, con rất thích."

"Thích là tốt,"Mẹ Tô mẹ cong cong mắt, "Còn có cái này, A Thụy nói con thích mèo, mẹ từ hoa viên làm cái nhà cây, đã trực tiếp đặt trong phòng lầu ba của hai đứa."

"À đúng rồi, còn có quyển sách, con nhìn xem thích đứa nào, mẹ cho ôm về cho con nuôi."

Tô Nguyên uyển chuyển từ chối, "Mẹ, cái này xem duyên phận vậy. Ngày nào đó, nếu con gặp được bé mèo con nào đáng yêu, sẽ mang nó về nuôi."

Mèo trong quyển sách này đều có giá trị cao ngất ngưởng, không lo không ai mua, chúng nó sớm hay muộn sẽ có một ngôi nhà.

Nhưng những bé mèo con lưu lạc bên ngoài một mình, giãy giụa cầu sinh, chúng nó càng cần cơ hội này.

"Aizz, vậy được, A Nguyên nếu thích, dưỡng bao nhiêu con cũng không sao, về sau để A Thụy nỗ lực kiếm tiền mua đồ ăn mèo." Mẹ Tô không có bất luận ý kiến gì, chỉ cần Tô Nguyên thích là dc.

Tô Nguyên tức khắc cười lên tiếng.

Cậu đã bắt đầu tưởng tượng tương lai Thụy Thụy kiếm tiền nuôi mèo.

*

Sân trường Thanh Bắc, lớp lịch sử.

Tô Nguyên

ở trong trường học không e dè mang nhẫn, dẫn tới Vu Gia Tường muốn nói lại thôi, vẫn không nhịn xuống chọc chọc người phía trước.

"Tô Nguyên, cái nhẫn này của cậu... khá đẹp đó." Ai đưa vậy?

Tô Nguyên quơ quơ tay trái, "Tớ cũng cảm thấy khá đẹp, đây là nhẫn kết hôn của tớ."

"Cái gì?! Cậu kết hôn rồi???" Vu Gia Tường khiếp sợ đến thiếu chút nữa phá tiếng.

Toàn bộ phòng học đều nháy mắt an tĩnh, động tác nhất trí nhìn lại đây.

"Đúng vậy, lãnh chứng tháng trước, chờ tốt nghiệp tụi tớ sẽ làm hôn lễ." Tô Nguyên thản nhiên thông báo, không có một chút ngượng ngùng.

Đại đa số phàm nhân đều sẽ kết hôn, cậu chỉ sớm hơn những người khác một chút mà thôi.

Vu Gia Tường ngây ngốc, "Là...... Thẩm Thụy?"

Không thể nào, động tác cậu ta nhanh như vậy sao?

Vậy đã nắm mất giáo thảo Thanh Bắc của bọn họ?

Tô Nguyên gật đầu, "Ừm."

Không chờ Vu Gia Tường nói tiếp, trong phòng học một mảnh kêu rên, thậm chí ẩn ẩn có tiếng nữ con gái khóc truyền đến.

"Tui không nghe tui không nghe, Tô Nguyên vậy mà lại kết hôn sớm như vậy, tui làm sao bây giờ hu hu hu"

"Không cần chứ, Tô Nguyên đã kết hôn rồi? Chúng ta một chút hy vọng đều không có sao?"

"Trời xanh ơi, vì sao ông phải như vậy, xem qua nhân gian tuyệt sắc, nói tui sau này gặp người khác thế nào đây."

"Hu hu hu đừng ngăn tôi, tôi muốn đi quyết đấu với người nọ, cướp mỹ nhân về."

Ngô Văn Hàn ở hàng phía sau mắt trợn trắng, trực tiếp đi đến bàn nhất đối diện Tô Nguyên nói, "Tô Nguyên, chúc mừng cậu, chúc các cậu bách niên hảo hợp, bạch đầu giai lão."

Ba người bọn họ thực tập ngoại khóa đạt được điểm rất cao, Ngô Văn Hàn cuối cùng không bị rớt môn, trong lòng không phải không cảm kích.

Tô Nguyên gật đầu, "Cảm ơn."

Vu Gia Tường cũng lập tức theo một câu tân hôn vui vẻ, sau đó bị toàn bộ phòng học bị bao phủ bởi tân hôn vui vẻ.

Tin tức Tô Nguyên kết hôn lấy vận tốc ánh sáng truyền khắp trường, vô số người vì điều này bóp cổ tay.

Mấy ngày sau, Thiên Chiếu Tự đã làm lại thân phật xong.

Hai người dạo thăm chốn cũ, cầm tay đứng một bên xem nhóm bồ câu béo phành phạch cánh bay tới bay lui.

Pháp sự bắt đầu, người vây xem như mây, phảng phất còn nhiều hơn lần trước.

Đại sư Pháp Ninh chắp tay trước ngực, "Thẩm thí chủ làm lại thân vàng cho Phật, chỉ cầu Tô Nguyên sống lâu trăm tuổi, việc này công đức vô lượng, mời thắp nén hương đầu."

Thẩm Thụy trịnh trọng đem hương giữa trán, bái ba cái, đặt xuống nén hương đầu cho tượng phật vàng mới phía sau.

Tô Nguyên tay nâng khối ngọc trắng hình hoa sen có tên mình đi bước một đến phía trước, đặt ở trước Phật cung phụng hai trăm năm.

【 không cầu sống lâu trăm tuổi, chỉ cầu cùng Thẩm Thụy đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không chia lìa. 】

Cậu ngẩng đầu nhìn mắt Phật Tổ, hương khói không ngừng phiêu đãng lên trên, rõ ràng được đúc từ vàng, lại phảng phất mỉm cười trong chớp mắt.

Đại sư Pháp Ninh lại lần nữa thi lễ, "Chúc mừng thí chủ, Phật Tổ đã thu được hương khói, hai vị duyên trời tác hợp, sau này chắc chắn vừa lòng đẹp ý."

Thẩm Thụy, Tô Nguyên: "Cảm ơn lời tốt của đại sư."

Vô số người hâm mộ nhìn hai người, đối người tin phật mà nói, được thắp nén hương đầu cho Phật Tổ đại biểu cho nửa đời sau được che chở, đó là chuyện tốt bao nhiêu người cầu không được.

*

Buổi chiều

Dùng xong cơm tất niên, Thẩm Thụy mang Tô Nguyên đến lều sao tại Kinh Giao.

"Nguyên Nguyên, đêm nay sao trời có phải rất đẹp không?"

Tầm mắt Tô Nguyên lướt qua lều trại trong suốt, nhìn lại hướng bầu trời đêm vô cùng xa.

"Ừm, rất đẹp." 【 cùng Thụy Thụy, cái gì cũng đẹp. Không, không có đẹp bằngThụy Thụy. 】

Thẩm Thụy cười trầm thấp, khàn giọng nói, "Nguyên Nguyên nói lời âu yếm quá êm tai, anh sẽ nhịn không được. Chỉ là, còn có càng đẹp mắt, chờ chúng ta xem xong pháo hoa lại......"

Mặt Tô Nguyên tức khắc đỏ lên, rõ ràng cảm nhận được biến hóa của Thẩm Thụy, nghiêng người về bên cạnh người.

Thẩm Thụy nhẹ nhàng hít vào một hơi, thanh âm càng mất tiếng, "Đừng nhúc nhích ——"

【 chính là...... Như vậy anh sẽ không...... Càng khó chịu sao? 】

"Sẽ không, lại qua vài phút chính là năm mới, anh có thể......" Thẩm Thụy đem người đè vào trong lồng ngực, đau cũng vui vẻ.

Hai người lặng im xuống, tình yêu không tiếng động lan tràn.

Thẩm Thụy: "Chuẩn bị tốt sao? Chúng ta cùng nhau đếm, năm bốn ba hai một ——"

Tô Nguyên: "Ba hai một"

"Chúc mừng năm mới!" Hai người trăm miệng một lời.

"Thụy Thụy, em vĩnh viễn yêu anh."

"Anh cũng vĩnh viễn yêu em, Nguyên Nguyên."

Trong trời đêm, từng tia sáng đỏ bay thật cao, vài giây sau nửa thành một pháo hoa long trọng đến khó tin, tiếp theo lại có vô số đóa hoa màu vàng nở rộ.

Pháo hoa đã nhiều năm không được bắn ở thành phố Kinh, ngay cả ở ngoại ô cũng khó được chấp thuận, nhưng Thẩm Duệ vẫn vượt qua, chỉ để thực hiện ước mơ của người mình yêu.

Rất nhiều người mang cả gia đình đến vùng ngoại ô rét lạnh chờ biểu diễn pháo hoa, chẳng sợ phổ thông thôi cũng vui vẻ chịu đựng, lại ngờ được sẽ coi được một trận trình diễn đẳng cấp thế giới.

Vô số người hạnh phúc nước mắt, cùng người yêu ôm nhau dưới pháo hoa.

Tô Nguyên không chớp mắt, gần như muốn ghi tạc một màn này chặt vào trong lòng.

"Thật tốt, mỗi một lần anh đều ở bên cạnh em, phong cảnh có đẹp, cũng không bì được với Thụy Thụy của em."

Khi Tô Nguyên nói những lời này, không có xem pháo hoa rực rỡ xinh đẹp kia, mà vây quanh eo Thẩm Thụy, ngửa đầu hôn lên, đáp lại nhiệt liệt như đối phương trong dĩ vãng.

Thẳng đến đối phương càng ngày càng quá mức, Tô Nguyên mới đẩy người ra, vành tai phảng phất đỏ ra máu, "Thụy Thụy, lều này ...... Là trong suốt."

"Không sao, anh đã chuyển hình thức một chiều......"

Bên trong lều sao một mảnh xuân ý dạt dào.

Hồi lâu sau, mới trở về bình tĩnh.

Tô Nguyên chỉ muốn lập tức ngủ ngay.

"Nguyên Nguyên—— của anh."

Cả đời anh chỉ cần em.

【 Hoàn chính văn 】

*

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc rồi rải hoa hoa ~~

Cảm ơn các nhóm khả ái, Thụy Thụy cùng Nguyên Nguyên ở bên nhau rồi, hy vọng nhóm khả ái cũng mau chóng gặp người định mệnh kia ~

Có lẽ không vung tiền như rác giống Thụy Thụy, nhưng chân thành, thiệt tình đáng quý tương tự.

Nguyện người bạn yêu, vẫn luôn ở bênh cạnh bạn.

Bổn cô nương khom lưng, hôn hôn mọi người (*╯3╰ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro