Chương 0: Chiêu Lang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tứ hoàng tử, Chiêu Lang và ba người anh trai đều do hoàng hậu sinh hạ.

Hoàng đế và hoàng hậu chân thành, lương thiện, hoàng huynh thì yêu thương đứa em trai nhỏ tuổi này. Bởi vậy, dù thuở nhỏ Chiêu Lang nhận hết yêu thương, nhưng cũng không bị nuôi dưỡng nên tính tình ngang bướng.

Chỉ là nuôi rồi nuôi, hoàng đế phát hiện đứa con út của mình vô dục vô cầu, không giống với một hoàng tử địa vị cao chút nào.

Nhất thời hắn cảm thấy phiền muộn, đến tẩm cung đi tìm hoàng hậu tâm sự.

Hoàng hậu pha trà, nâng tay xoa thái dương của phu quân: "Không giống thì đã làm sao."

"Ba người anh của y, có đứa nào giống hoàng tử đúng chuẩn à?"
Hoàng đế nghẹn lời trong phút chốc.

Quả thực, cả bọn đều như thế.

Đại hoàng tử thuở nhỏ ốm yếu, cả ngày mong manh, dễ vỡ như hoa cỏ. Người khác vừa tức giận một phát, hắn liền yếu ớt ngã xuống đất: "Đừng hét, bổn vương không nghe nổi."

Nhị hoàng tử từ nhỏ tập võ, một quyền có thể đánh ngã ba hoàng đế - dưới sự yêu cầu của hoàng đế, câu nói này đổi thành: Một quyền có thể đánh ngã năm đứa tam hoàng đệ.

Tam hoàng tử được mọi người công nhận giống "hoàng tử tiêu chuẩn" nhất. Nghe nhạc, chơi chim, ngắm mỹ nhân một thứ đều không thiếu, đánh cược nhỏ là tình cảm cũng có, đánh cược lớn tổn hại sức khỏe có luôn. Hằng ngày đều bị phụ hoàng cấm túc.

Về phần hoàng tử út, mềm mềm dẻo dẻo thanh thanh tú tú, thích nhất nói mấy câu: "Phụ hoàng cảm thấy như vậy được thì tốt.", "Mẫu hậu cảm thấy như vậy được thì tốt.", "Hoàng huynh..."

Một chút dã tâm đều không có.

Bốn đứa nhi tử có vẻ không thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước được rồi. Mấy vị tiên trong đầu hoàng đế giao chiến dằn vặt thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng: Thôi. Đám hoàng nhi như thế nào thì cứ thế đó đi.

Hắn vốn không ưa cách giáo dục con cháu thối nát tầm thường của thế gia, cũng không tin thờ trường sinh bất lão. Sau khi các hoàng tử hiểu chuyện, hắn liền nói cho bọn chúng biết, sẽ tới lúc phụ hoàng cùng mẫu hậu rời khỏi họ, từ biệt người ở lại, thời điểm đó đừng quá thương tâm, trăm năm sau lại làm người một nhà.

Vào lúc trăng tròn, hoàng đế, hoàng hậu triệu bốn vị hoàng tử đến, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

Bánh trôi tứ hỉ do đầu bếp ngự thiện phòng có tay nghề sở trường nhất làm đã bị vớt hết sạch. Chiêu Lang cầm muỗng nhỏ nhìn xung quanh, cuối cùng ngoan ngoãn múc một muỗng nước canh.

Hoàng hậu sai người đem một bát bánh trôi tứ hỉ đến. Hoàng đế sờ sờ đầu nhỏ của con trai, nói với Chiêu Lang.

Hiện tại phụ hoàng còn có thể hiểu con muốn cái gì.

Sau khi phụ hoàng, mẫu hậu không ở bên con. Con muốn cái gì thì nhớ phải nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro