Chương 1: Công thụ ra trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyến thời gian: Chiêu Lang đã trở thành hoàng đế.

Tướng quân nhìn hoàng đế trần như nhộng nhưng lại không có phản ứng.

Hắn không có bệnh khó nói, trong nhà không thê thiếp, bên ngoài cũng không có người thương.

Chỉ là hắn không thích mà thôi. Tình đã không có thì cho dù vị hoàng đế hai mươi tuổi tuấn mỹ cởi hết long bào với nội bào, lộ ra đường nét cơ thể lõa thể mượt mà, đẹp đẽ, tướng quân cũng không gợn lên chút xao động trong lòng.

Hoàng đế biết hắn như vậy cũng không giận.

Đèn lưu ly chiếu sáng một mảnh tẩm cung, tướng quân nhắm mắt nằm ngửa trên long sàng, mắt không nhìn tâm không phiền.

Cửu ngũ chí tôn nâng hắn lên hôn lấy hôn để, cẩn thận liếm liếm cắn cắn, rốt cuộc thành công khiến cho tướng quân nổi lên phản ứng.

Hoàng đế nằm nhoài ra lồng ngực tướng quân, một tay mò cơ bụng của hắn, một tay chọc chọc dưới khố hắn: "Ái khanh ái khanh, xem nơi này đi, có phải ái khanh cũng yêu thích trẫm không?"

Tướng quân không lên tiếng, chỉ thấy tay của mình bị hoàng đế kéo tới sờ mông y.

Ngày tòng quân, phụ thân nói với hắn: "Gần vua như gần cọp."
Còn phố phường truyền rằng: Không thể nào sờ được mông lão hổ.

Tướng quân mặt không chút cảm xúc nghĩ: Ta sờ rồi này, còn rất là mềm.

Không nhận được sự đáp lại của tướng quân, hoàng đế cọ cọ cằm hắn: "Trẫm muốn hôn nhẹ ngươi."

Tướng quân đương nhiên không phát biểu ý kiến gì, vì vậy hoàng đế đã loã lỗ bày ra tư thế tình dục y như đầu gỗ ngây thơ hôn tướng quân.

Phát hiện cảm giác mềm mềm trên môi biến mất, chắc hẳn hoàng đế hôn được rồi, giờ muốn đi thưởng thức bữa chính, tướng quân đột nhiên mở mắt ra.

Tiểu hoàng đế ngày thường phải được cung nữ thổi nguội đồ ăn mới ăn, lúc này lại đưa lưng về phía tướng quân, tự mình khuếch trương.

Sắc mặt tướng quân phức tạp, không biết mình có gì đáng giá để hoàng đế có thể vì mình mà làm đến bước này.

Hậu cung không phi tần, không sủng hạnh một ai.

Thường nửa tháng tướng quân đều được triệu vào hậu cung một lần, cái gì cũng không cần làm mà xâm phạm long thể hoàng đế.

Hoặc là nói, hoàng đế "xâm phạm" Tướng quân.

Hoàng đế ngồi trên người tướng quân, má nóng đỏ bừng bừng mê muội, tựa như một bức tranh họa lên một lang quân phấn điêu ngọc mài.

Tướng quân dựa vào tường, tay vịn vào đoạn eo nhỏ hoàng đế, thở dốc nhìn mắt y.

Thời điểm hành sự, không thể nào nói tướng quân không có cảm giác gì cả, thậm chí còn rất sảng khoái.

Tướng quân năm nay hai mươi tám. Mười năm tòng quân, ở trong quân đội mười ba năm, không có thời gian nghĩ đến tình trường nhi nữ, cũng chả đem tinh thần lẫn thể lực tiêu tốn vào nơi địa phương loạn thất bát tao, chỉ muốn kiến công lập nghiệp, đền đáp tổ quốc.

Chính vì như vậy, hết thảy kinh nghiệm trên giường của hắn, đều là cùng hoàng đế tìm tòi, học được.

Vào lúc hoàng đế vẫn là hoàng tử, mỗi tháng trong cung sẽ chọn trong quân một người xuất sắc truyền thụ võ nghệ cho hoàng tử - huynh trưởng tướng quân cũng từng đi giảng dạy. Mà trên căn bản đều chỉ có tác dụng cường thân kiện thể, so với Tướng quân phấn đấu đi ra từ chiến trường căn bản không cách nào so sánh được.

Hoàng đế tự mình nhún lập tức mệt mỏi, nằm nhoài trên lồng ngực tướng quân thở dốc, hồ đồ gọi cái xưng hô trên giường mới gọi: " Anh ơi, đẩy đi."

Tướng quân thúc biên độ nhỏ, khiến hoàng đế bị đâm rên rỉ từng tiếng ngắt quãng.

Hoàng đế động tình ôm cổ tướng quân, vẻ mặt thẹn thùng, mơ màng gọi ái khanh, tướng quân, anh ơi, Thận Hành...

Lão tướng quân đặt cho hắn cái tên Thật Hành.

Tướng quân với huynh trưởng không thua kém nửa tuổi, huynh trưởng là Thận Ngôn, tướng quân là Thận Hành.

Chỉ là bây giờ...

Tướng quân thở nhẹ một tiếng, đặt người đang gào khóc rên rỉ trong lòng xuống long sàng, vừa nhanh vừa vội mà bắt nạt y.

Ngủ với hoàng đế, còn gì mà làm cẩn thận?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro