Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối bác sĩ Trần trộm lẻn vào phòng bệnh của tôi, tại sao lại nói là lẻn, vì hắn lén la lén lút không giống đi kiểm tra phong bệnh một chút nào.

Hắn ngồi ở mép giường, trừng cái người đang lăng lăng nhìn hắn là tôi:" Như thế nào còn chưa ngủ?"

Tôi nói:" Tôi chờ anh a."

Hắn thoạt nhìn có điểm kinh ngạc:" Cậu biết tôi sẽ đến?"

Tôi lắc đầu:" Không biết. Tôi chờ tới khi nào anh tới, anh không tới tôi cũng sẽ ngủ gục."

Hắn bày ra một bộ dạng không biết nói gì, lúc hắn đối mặt tôi, hơn 80% thời gian hắn đều dùng cái biểu tình này để đối phó tôi.

Tôi nhếch miệng cười với hắn.

Hắn khôi phục biểu tình lạnh nhạt:" Cậu cười thật khó coi."

" Khó coi anh cũng nhìn."

Hắn móc ra một đóa hồng nhỏ, đặt trong lòng bàn tay của tôi, nói:" Đây là khen thưởng cậu cho ngày hôm nay."

Tôi nhìn hoa hồng nhỏ:" Anh có thể thỏa mãn một tâm nguyện của tôi không?"

Hắn hỏi:" Tâm nguyện gì?"

Tôi nói:" Kỳ thật tôi làm người không đúng tí nào, nhưng có một chút không phải, anh đoán là cái gì?"

Hắn hỏi là cái gì.

Tôi nói:" Trừ bỏ một chỗ không đúng tí nào. "

( Đông: đoạn này nguyên văn hơi khó hiểu, mị cũng bó tay đành dựa vào ngữ cảnh edit thành vậy nên có chút khó hiểu.)

Hắn ánh mắt một lời khó nói hết nhìn tôi.

Tôi đúng lý hợp tình mà nói:" Như thế nào? Có vấn đề gì sao?"

Hắn dừng một chút:" Không có."

Tôi nói tiếp:" Anh xem, tổng quan mà nói tôi cũng không thể mang theo cái thân xử nam mà đi gặp ba tôi, đúng chứ? Rất mất mặt đó."

" Tâm nguyện của cậu là cái này?"

Tôi gật đầu nói đúng vậy.

Hắn sờ sờ đầu trọc của tôi, nói:" chờ cậu khỏe đã."

Tôi gạt tay hắn, nói:" Nếu tôi khỏe còn dùng đến anh sao?"

Tôi nghĩ nghĩ có điểm khó chịu, sinh khí mà nói:" Hai ta đều quen biết đã lâu, anh như thế nào đến cái yêu cầu nhỏ này cũng không thỏa mãn tôi?"
------------------------------------------------------

Lần đầu tiên tôi và bác sĩ Trần gặp mặt, là một năm trước.

Lúc ấy tôi vừa đến thành phố, hưng phấn mà chạy đến một gay bar nổi tiếng và lâu đời, nghĩ bằng nhan sắc tuyệt đẹp của tôi, đêm nay như thế nào cũng phải đem một mỹ vị nhân gian lên giường.

Mà một người ngồi ở trước bàn uống rượu, bác sĩ Trần, trở thành mục tiêu đêm đó của tôi.

Tôi đi lên cùng hắn hàn huyên hai câu, hắn thoạt nhìn đối tôi cũng cảm thấy rất hứng thú, vì thế không bao lâu chúng tôi liền ôm nhau đi khách sạn. Ở khách sạn, tôi nhiệt tình mà đem quần áo cởi sạch, đương lúc muốn đem áo trên của bác sĩ Trần cũng cởi ra ,sờ sờ xem hắn có cơ bụng hay không, hắn liền đứng dậy tiếp điện thoại, sau đó liền đem tôi ném ở khách sạn rồi đi.

Tôi vừa tức vừa hận, ở trong lòng đem mặt hắn xé nát một vạn lần, làm cho lúc tôi gặp lại hắn, tôi trước tiên liền nhận ra hắn là đồ ăn đã lâm trận bỏ chạy.
------------------------------------------------------

Bác sĩ Trần đến cuối cùng vẫn không đáp ứng thỏa mãn tâm nguyện của tôi, tôi xem hắn chính là khắc tinh của tôi, tới nhân gian mang theo sứ mệnh bảo vệ thân đồng tử của tôi cho đến khi tôi chết.

Hận ý một năm trước lại lần nữa nảy lên trong lòng, tôi quyết định không để ý hắn một tuần.
------------------------------------------------------

Không biết bác sĩ Trần có phát hiện kế hoạch một tuần không để ý hắn của tôi hay không, tôi không để ý tới hắn hắn cũng liền không nhìn tôi, cái này làm cho tôi thực không có cảm giác thành tựu.

Ngay lúc tôi suy xét có nên tiếp tục thực hành kế hoạch, tôi lại một lần nữa bị đưa lên phòng cấp cứu.

Lần này cứu tôi hẳn rất là lao lực,
tôi ở phòng cấp cứu nằm thật lâu thật lâu, lâu đến mức lúc tôi cho rằng tôi sẽ không lại tỉnh lại , tôi lại tỉnh.

Bác sĩ Trần như cũ là người đầu tiên tôi nhìn thấy sao khi mở mắt.

Hắn hỏi hỏi tôi vô số lần:" Cảm giác thế nào?"

Tôi muốn trả lời hắn, nhưng tôi nói không nên lời, chỉ có thể hướng hắn chớp chớp mắt.

Hắn khó có được dùng giọng điệu ôn nhu nói với tôi:" Ngủ tiếp một lát đi." Tôi nhìn hắn, nghe lời nhắm hai mắt lại.
------------------------------------------------------

Lúc tôi lần thứ hai tỉnh lại, Hàn nữ sĩ đang dựa vào mép giường xem phim truyền hình, phim truyền hình không biết diễn cái gì, một đám nữ nhân khóc tới khóc đi, ồn ào đến mức đầu tôi phát đau.

Tôi hướng Hàn nữ sĩ nói:" Có thể tắt phim không?"

Nói xong tôi đã bị giọng nói như chó gặm của tôi dọa sợ, trời ạ, cái thứ âm thanh khó nghe đó là từ miệng tôi phát ra?

Hàn nữ sĩ hiển nhiên cũng hoảng sợ, di động đều bị ném xuống đất.

Bà quan tâm mà tiến đến gần hỏi tôi khát không, muốn uống nước không?

Tôi gật gật đầu.

Sau khi uống một cốc nước lớn, thanh âm của tôi cuối cùng cũng khôi phục một chút, nghe không tới mức giống vịt đực.

Trong lúc tôi uống nước, Hàn nữ sĩ đi tìm bác sĩ Trần, bà muốn đi hỏi hiện tại tôi có thể ăn cơm hay không. Tôi vốn dĩ muốn ngăn cản bà, bởi vì hiện tại dù có thể ăn cơm tôi cũng ăn không vô, toàn thân tôi không có chỗ nào là không đau. Nhưng nhìn Hàn nữ sĩ một bộ dạng hưng phấn, tôi đem lời muốn nói nuốt xuống, tùy ý bà.
------------------------------------------------------

Lúc Hàn nữ sĩ trở về, theo sau bà là bác sĩ Trần.

Tôi không có quên kế hoạch không để ý tới hắn của mình, tôi xoay đầu sang hướng khác, làm như không phát hiện hắn.

Bác sĩ Trần cằm túi tiền cúi đầu nhìn tôi:" Như thế nào? Còn giận?"

Tôi vốn dĩ muốn trả lời một câu ai sinh khí, tôi không sinh khí, nhưng nghĩ đến hiện tại không thể để ý đến hắn, vì thế tôi nhấp miệng không nói chuyện.

Bác sĩ Trần cười một cái, tôi xoay đầu nhìn hắn, xác nhận vừa rồi tiếng cười vui sướng kia là từ hắn phát ra.

Tôi ngơ ngác nhìn hắn, hỏi hắn:" Anh vừa mới cười?"

Bác sĩ Trần nhướng mày:" Không phải cậu không muốn nói chuyện với tôi sao?"

Tôi không để ý lời khiêu khích của hắn, thập phần nghiêm túc mà đối hắn nói:" Anh cười lên so với lúc anh không cười không đẹp, về sau đừng cười."
------------------------------------------------------

Buổi tối bác sĩ Trần đúng giờ tới phòng bệnh, hắn đem hoa hồng nhỏ đặt ở mép giường của tôu, hỏi tôi:" Cậu biết ngôn ngữ loài hoa của hoa hồng nhỏ không?"

Tôi nhìn cánh hoa màu đỏ đơn giản tạo thành năm đóa hoa, phiến lá xanh thì đều không có hoa, một lời khó nói hết hỏi hắn:" hoa hồng cũng có hoa ngữ?"

" Có."

" Là gì?"

Hắn nói:" Là sinh mệnh."

Tôi nói:" Anh đang dỗ tôi?"

" Không phải. Là thật."

Cũng tốt, xem bộ dáng nghiêm túc của hắn, tôi tạm thời tin hắn.

Hắn cong lưng, dùng ngón tay điểm lông mày của tôi, nói với tôi:" Tôi đem sinh mệnh tặng cho cậu, cậu thực nhanh liền sẽ khỏe lên."

Ngữ khí của hắn quá mức chân thành tha thiết, trong nháy mắt tôi tin lời hắn nói.
------------------------------------------------------

Dần dần tôi bắt đầu không xuống giường bệnh được, bởi vì trên người tôi trừ bỏ xương cốt đau. Bên ngoài bắt đầu xuất hiện các loại bệnh phù cùng máu bầm, một khối lại một khối, không chỉ có đau hơn nữa còn xấu tàn bạo.

Càng xui xẻo chính là hai ngày trước lúc tôi xuống giường chuẩn bị rót chén nước uống không cẩn thận té ngã một cái, mảnh thủy tinh vỡ liền làm tôi bị thương đùi, miệng vết thương không tính quá lớn, tôi không để trong lòng, nhưng bác sĩ Trần thấy lại đầy mặt nghiêm túc, như lâm trận chuẩn bị đón địch mà giúp tôi xử lý miệng vết thương.

Sau tôi lại minh bạch vì sao hắn nghiêm túc như vậy, bởi vì thân thể tôi đã không có biện pháp khép lại miệng vết thương, một vết thương nho nhỏ không chỉ lành không được, lại còn yêu cầu khử trùng.

Ngay từ đầu tôi không biết khử trùng là làm cái gì, lúc bác sĩ Trần nói với, tôi chả sao cả mà đáp ứng. Thẳng đến một khắc bắt đầu khử trùng, tôi đau đến thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống. Tôi vô pháp khống chế mà kêu to lên, kêu vài tiếng ta lại cảm giác hổ thẹn lại phẫn nộ, bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ quả thực quá xấu xí, tôi có ý đồ cắn cánh tay, muốn chặn lại tiếng kêu mất mặt đó.

Bác sĩ Trần phát hiện ý đồ của tôi, hắn đem cánh tay hắn duỗi ra đưa tôi cắn, tôi đã đau đến mất lý trí, không nghĩ nhiều liền cắn xuống.

Sau khi kết thúc khử trùng, tôi mồ hôi đầy đầu mà thở ra, thấy cánh tay bác sĩ Trần có một dấu răng chỉnh tề, phiếm tơ máu. Tôi duỗi tay sờ soạng một chút, cánh tay bác sĩ Trần liền run nhẹ.

Tôi không thể ức chế mà khóc rống lên, đây không phải lần đầu tiên tôi khóc, nhưng đây là lần đầu tiên bác sĩ Trần thấy tôi khóc, thực hiển nhiên hắn bị tôi dọa sợ.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vỗ lưng tôi, nói khẽ với tôi:" Đã kết thúc, không có việc gì."

Tôi đem mặt chôn ở trên vai hắn, nghĩ vì cái gì tôi còn chưa chết?
------------------------------------------------------

Buổi tối lúc bác sĩ Trần cho tôi hoa hồng, tôi cự tuyệt, tôi nói:" Tôi từ bỏ, anh lấy lại đi."

" Vì cái gì?"

" Tôi không nghĩ muốn sinh mệnh."

Hắn nhìn tôi không nói chuyện.

Tôi nói:" Anh đừng cho tôi sinh mệnh, tôi sẽ không khỏe lên."

Hắn thực nghiêm túc mà đem từng câu từng chữ nói với tôi:" Cậu sẽ khỏe lên."

" Anh cứ như vậy mà nói dối bệnh tình, đổi thành người bệnh khác, đã sớm tố anh. Nhưng tôi chân mỹ thiện tâm, không cùng anh so đo."

Hắn sờ sờ đầu tôi, lại lặp lại một lần:" Cậu sẽ khỏe lên."

Tôi hở dài, đem tiểu hoa hồng nhận lấy.

" Tốt đi, tôi lại tin anh một lần." Tôi nói với hắn như vậy.
------------------------------------------------------

Nhưng vận mệnh hiển nhiên không có tin bác sĩ Trần nói.
Bác sĩ Trần vắng một ngày, tôi liền bị đẩy vào phòng cấp cứu. Ở lúc bóng đêm bao trùm, tôi nghe thấy hộ sĩ nôn nóng nói điện thoại bác sĩ Trần gọi không được, chạy nhanh tìm chủ nhiệm lại đây.

Tôi rời đi thân thể tôi, phiêu ở giữa không trung, lấy góc độ nhìn xuống hết thẩy quan khán phòng cấp cứu.

Nằm ở giữa bàn cấp cứu, dung mạo tiều tụy như ma ốm chính là tôi. Lần đầu tiên nhìn chính mình kiểu này, tim không đập, thật là không quen.

Nhìn chủ nhiệm thở dài cùng hộ sĩ, tôi rất muốn vỗ vỗ bả vai bọn họ, nói cho bọn họ không cần nản lòng như vậy, kỳ thật có thể sống đến bây giờ tôi đã thực thỏa mãn. Hơn nữa tôi cũng muốn sang một thế giới khác, tôi muốn đi hưởng phúc, đây là sự tình thật tốt nha.

Nhưng có điểm tiếc nuối chính là bác sĩ Trần hôm nay không có mặt, không có thể nhìn mặt hắn lần cuối. Bất quá hắn không có tới cũng tốt, bộ dáng hiện tại của tôi quá xấu, để hắn thấy không tốt lắm, nếu không về sau lúc nhớ đến tôi đều là bộ dạng này thì biết làm sao.

Chủ nhiệm tháo xuống bao tay đi ra khỏi phòng giải phẫu, qua vài giây bên ngoài truyền đến tiếng khóc cực kì bi ai, tôi muốn bay đi ra ngoài nhìn xem mẹ Hàn đáng thương của tôi, cũng không biết vì sao, tôi không ra được phòng giải phẫu, tới gần cửa liền sẽ bị đánh trở về.

Dần dần thân thể tôi bắt đầu biến trong suốt, tôi hiểu được ta sắp đi, đáng tiếc trước khi đi không thể an ủi Hàn nữ sĩ một chút, nói cho bà đừng khóc, tiếng khóc của bà quá khó nghe.

Tôi cúi đầu nhìn chính mình từng chút từng chút biến mất, thở dài. Tuy rằng không biết hình thái của tôi có thể bày ra hết tức giận không, dù sao chính là cái ý tứ như vậy. Đời này không đến mức quá tốt, lúc không so với lúc vui vẻ muốn nhiều hơn, hy vọng kiếp sau có thể khoái hoạt mà sống đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro