Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối lúc bác sĩ Trần đến kiểm tra phòng bệnh, tôi hỏi hắn: " Anh xem U quân chưa?"

Hắn nói:" từng xem."

Tôi lại hỏi:" Anh có cảm thấy hai ta rất giống nữ chính và bác sĩ?"
Bác sĩ Trần hỏi tôi:" Cậu muốn đùa giỡn tôi sao?"

" Đúng a, ha ha ha."

Bác sĩ Trần nói:" Chỉ có nhân tài ngoan ngoãn trị liệu bằng hóa chất mới được đùa giỡn tôi."

Tôi nháy mắt liền ủ rũ.

-------------------------------------------------

Hàn nữ sĩ sau khi nghe tôi nói không muốn trị liệu bằng hóa chất, không có phản ứng gì, chỉ là bình tĩnh muốn tôi suy nghĩ thêm một chút nữa.

Một lát sau bà nói muốn đi WC, nữa ngày cũng không thấy trở lại, tôi đứng dậy đi đến chỗ cầu thang, quả nhiên thấy bà lại trốn ở bậc thang mà khóc.

Tôi đi đến trước mặt nàng nói:" Hàn nữ sĩ, mẹ bao lớn rồi mà còn trốn khóc, mắt mặt không nha?"

Hàn nữ sĩ ôm lấy tôi, khóc lóc nói với tôi:" Nếu đau quá thì không trị nữa, chúng ta về nhà."

Tôi ôm lại bà ấy, không nói chuyện.

Bà khóc trong chốc lát, lại nói:" Mẹ cầu xin con, ngoan ngoãn trị liệu, được không? Mẹ cầu xin con."

Tôi sờ tóc bà, Hàn nữ sĩ không biết đã bao lâu không dưỡng tóc, có điểm khô ráo, sờ lên một chút cũng không mượt mà.

Bà khóc đến không thành tiếng, nhỏ giọng khẩn cầu tôi, sống sót được không.

------------------------------------------------

Tôi lại bắt đầu trị bệnh bằng hóa chất, lần thứ hai sau khi kết thúc, bác sĩ Trần lại cho tôi một đóa hoa hồng nhỏ. Tôi hỏi hắn " Cái này cũng là do bệnh nhân của anh cho sao?"

Hắn nói không phải, tôi nói vậy từ đâu ra. "Là chuyên dùng thưởng cho cậu,cậu thực dũng cảm."

Tôi thực vừa lòng mà giấu đóa hoa hồng rồi ngủ thiếp, trong lúc ý thức mơ hồ, hình như có người sờ đầu tôi. Tôi muốn mở mắt hỏi bác sĩ Trần vì sao lại sờ đầu tôi, nhưng tôi quá mệt mỏi, không chờ mở to mắt liền mất đi ý thức.

----------------------------------------------

Sau khi bắt đầu trị liệu bằng hóa chất tóc sẽ bị rụng rất nghiêm trọng, cho nên tôi trực tiếp cạo đầu trọc, trước khi cạo Hàn nữ sĩ chụp cho tôi một bức ảnh, đem cài đặt thành hình nền di động, như vậy về sau mỗi khi tôi tưởng niệm một đầu tóc của tôi, chỉ cần mở di động lên là có thể thấy được.

Cạo xong đầu tôi liền trở về phòng bệnh, tôi tự chụp một vài tấm ảnh gửi cho bạn từ nhỏ đến lớn của tôi, không bao lâu cô ấy liền điện thoại lại đây.

Cũng không biết đột nhiên lại làm sao, trong nháy mắt lúc điện thoại chuyển tới, tôi đột nhiên rất muốn khóc, nước mắt nhanh chóng ứ ra, tôi nghẹn ngào mà ứng một tiếng.
Bất quá hình như bạn thân của tôi không nghe ra tôi đang nghẹn ngào, bởi vì lúc điện thoại cô ấy được tiếp liền ha ha ha cười thành một đoàn, hỏi tóc của tôi sao lại thế này.

Trong lòng tôi dâng trào một loạt cảm xúc phức tạp, đương lúc tôi ấp ủ muốn nói cho cô ấy nghe về bệnh của tôi, cô ấy đột nhiên oán giận mà nói:" Cậu có biết không hôm nay tôi uống tổng cộng năm chén sữa bò trứng gà, trướng chết tôi đều phải uống. "

Tôi một bụng lời muốn nói liền nghẹn khuất, cố tình khóe mắt còn vương nước vào giờ phút này xấu hổ mà chảy xuống.

Cô ấy tiếp tục nói:"Haizz, cậu không biết đâu, tôi ở cử liền phiền chết tôi,mẹ chồng tôi mỗi ngày đều bắt tôi uống sữa bò trứng gà, hiện tại tôi thấy trứng gà liền buồn nôn."

Tôi ứng tiếng xem như đáp lại.

Ở bên kia điện thoại, cô ấy vẫn đang oán giận mẹ chồng của cô ấy phong kiến như thế nào, mỗi ngày ép cô ăn những thứ cô không muốn ăn, còn không cho cô tắm rửa, cô ấy muốn gội đầu cũng phải nhân lúc mẹ chồng đi vắng mà gội.

Tôi giơ điện thoại, nghe cô ấy oán giận về sinh hoạt hằng ngày.

" Ai, không thèm nghe cậu nói nữa,tôi hôm nay bị tắt sữa, ngực đều trướng phát đau, còn phát sốt, khó chịu thực, chờ ngày nào đó thoải mái lại cùng cậu nói chuyện."

Tôi cắt đứt điện thoại, sờ sờ mặt đã lau sạch nước mắt, đột nhiên rất muốn cười.

-------------------------------------------------

Bạn thân cùng tôi từ nhỏ là đồng học, bất quá từ cao trung chúng tôi không học cùng trường nữa, đến đại học càng là cách xa nhau hơn hai ngàn km, mỗi năm chỉ có thể gặp nhau lúc nghỉ hè, nhưng việc này cũng không có ảnh hưởng tình cảm của chúng tôi.
Sau khi tốt nghiệp cô ấy liền về nhà kết hôn, kết hôn không bao lâu liền hoài thai, thành công sinh hạ một tiểu tử. Mà tôi sau khi tốt nghiệp liền tới thành phố, ở chỗ này thuê một phòng đơn nhỏ, tìm một công việc tiền lương không cao lắm.

Một tháng trước lúc tôi té xỉu là lúc tôi vừa từ chức, cũng là ngày tôi đi phỏng vấn công việc mới.
Nhắc lại làm tôi nhớ tới, tôi chẳng những không đi phỏng vấn hơn nữa sau đó cũng không giải thích với công ty, hy vọng không bị bọn họ xếp vào sổ đen, nếu về sau có thể xuất viện, không chừng còn có thể đi phỏng vấn lần nữa.

Bạn thân đối với việc tôi rời nhà đi vào thành phố rất là bất mãn, bởi vì như vậy chúng tôi liền rất khó có thể gặp mặt. Bất quá sau khi cô ấy mang thai, cho dù tôi ở nhà, chúng tôi cũng rất ít có thể gặp mặt, càng miễn bàn hiện tại cô vừa mới sinh xong, còn chưa ra cữ .

Đây lí do mà lúc tôi sinh bệnh không có nói cho cô ấy trước tiên.
Cô hiện tại có gia đình nhỏ của chính mình, tuy rằng quá gà bay chó sủa, nhưng cô ấy cũng rất thích thú.

Tôi viết cho cô một phong thơ, nói Hàn nữ sĩ về sau giao cho cô ấy, Hàn nữ sĩ không hỏi khi nào giao, yên lặng đem thư cất đi.

---------------------------------------------------

Viết xong thư tôi liền nhớ tới một chuyện, tôi hỏi Hàn nữ sĩ có biết mật mã thẻ ngân hàng của tôi không.

Hàn nữ sĩ nói biết.

Tôi kinh ngạc:"  Làm sao mẹ biết?"

Bà nói:" Mật mã con đều là sáu số cuối trong chứng minh thư, có cái gì mà không biết. "

Tôi nghĩ nghĩ, phát hiện Hàn nữ sĩ nói rất đúng, mặc kệ là thẻ ngân hàng hay cái thứ tạp nham gì khác, ngay cả điện thoại tôi đặt mật mã đều là giống nhau, đều là sáu con số cuối chứng minh thư.
Kỳ thật cái này là thói quen học được từ mẹ Hàn, Hàn nữ sĩ đặt mật mã cũng là lấy sáu số chứng minh thư, khiến thường xuyên bị tôi trộm xoát.

Tôi hỏi Hàn nữ sĩ:" Lúc ba bỏ đi, mẹ cảm thấy thế nào?"

Bà nói:" Giống như trời sập."

Tôi nói:" Mẹ xem, đã trôi qua nhiều năm như vậy,  trời không phải còn chưa sụp sao?"

Hàn nữ sĩ thở dài nói:" Đúng vậy, nhưng hiện tại thật sự muốn sụp rồi. "

--------------------------------------------------

Hôm nay phải đi làm cái gì đó gọi là gai xương, tôi tra thử ở trên mạng, đều nói rất đau, làm cho tôi thật khẩn trương, trước một đêm thiếu chút nữa không ngủ được.
Buổi sáng bác sĩ Trần tới kiểm tra phòng, tôi trộm túm chặt góc áo hắn, hắn cong lưng nhỏ giọng hỏi tôi:" Làm sao vậy?"

"Tôi hôm nay phải đi làm gai xương."

Hắn gật gật đầu nói:" Tôi biết, làm sao vậy??"

"  Làm xong có được thưởng hoa hồng nhỏ không?"

Bác sĩ Trần vỗ đầu tôi:" Hôm nay không mang hoa, nhưng ngày mai có thể. "

Tôi vừa lòng gật gật đầu, buông góc áo hắn ra.

Bác sĩ Trần sửa sang lại quần áo, xụ mặt mang theo thật nhiều người không biết là bác sĩ hay là hộ sĩ đi ra phòng bệnh, thoạt nhìn rất uy phong.

---------------------------------------------------

Gai xương không phải rất đau, cũng không phải, kỳ thật rất đau, nhưng đối với tôi hiện tại mà nói, không tính quá đau.

Đau là sau khi làm xong, xương cốt tôi đau không chịu được, đặc biệt là mông, động đều không động nổi.

Tôi ghé vào trên giường, hỏi bác sĩ Trần:" Vì cái gì trước kia không nằm viện tôi làm sao cũng không đau, sau khi nằm viện bắt đầu trị liệu, lại lúc nào cũng đều đau.?"

Bác sĩ Trần hỏi tôi đau chỗ nào.

Tôi nói mông đau.

" Là xương chậu sao, này thuộc về hiện tượng bình thường, quá hai ngày liền hết."

" Ngực cũng đau."

Hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc:" Từ khi nào bắt đầu đau?"

" Chắc hai ngày nay đi, có phải do tư thế ngủ của tôi không đổi đè nặng phần ngực?"

Hắn ngồi xổm xuống nhìn thẳng tôi:" Có khả năng là như vậy, nhưng để ngừa vạn nhất, vẫn phải làm kiểm tra xác định một chút."
Tôi thở dài, có điểm hối hận khi nói cho hắn, bởi vì hiện tại hắn biểu tình thoạt nhìn thật thương tâm.

-----------------------------------------------------

Hàn nữ sĩ bị bác sĩ Trần hẹn nói chuyện, tựa như thầy giáo gọi phụ huynh, Hàn nữ sĩ có chút khẩn trương, còn đem kiểu tóc sửa sang lại mới đứng dậy đi  vào văn phòng của bác sĩ Trần.

Không bao lâu bà liền trở lại, hốc mắt phiếm hồng.

Tôi hỏi bà:" Như thế nào lại khóc a, có phải bác sĩ Trần nói bậy với mẹ gì về con rồi?".

Hàn nữ sĩ ngồi ở mép giường của tôi, sờ sờ cái đầu bóng loáng của tôi, nói:" Bác sĩ Trần khen con thực dũng cảm."

" Hắn khen con mẹ lại khóc cái gì, có phải từ nhỏ không nghe thầy khen con, đột nhiên có người khen con một câu, mẹ liền cảm động kiềm lòng không được?"

Hàn nữ sĩ vỗ đầu tôi, bang một tiếng, còn rất thanh thúy. Vỗ xong nước mắt bà lại ứ ra, phảng phất như người bị đánh là bà chứ không phải tôi.

Tôi thở dài, nói:" Có phải đầu trọc vỗ lên xúc cảm không tốt, xúc cảm không tốt cũng không đến mức khóc chứ. Đừng khóc, chờ về sau tóc con mọc dài ra lại cho mẹ vỗ"

Hàn nữ sĩ không phản ứng tôi, phỏng chừng cũng không muốn nhìn tôi, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh, hẳn là lại chạy đến chỗ cầu thang trộm khóc đi.

------------------------------------------------

Kỳ thật tôi biết bác sĩ Trần cùng Hàn nữ sĩ nói gì đó, đơn giản là trị bệnh bằng hoá chất hiệu quả không tốt, chữa khỏi hiệu quả không rõ ràng bla bla.

Không cần bác sĩ Trần nói chính tôi cũng có thể cảm giác được.

Mấy ngày nay không chỉ mông đau ngực đau, trên người tôi xương cốt khác cũng đồng loạt bắt đầu đau, đau đến ngủ không được.
Hôm nay tôi còn phát hiện bị bầm tím ở cẳng chân, bầm tím một mảng rất lớn, nhìn thật dọa người.

Tôi liền hiểu rằng ngày tôi rời đi không còn xa.

------------------------------------------------

Vì có thể hảo hảo nghênh đón chuyến đi này,  tôi bắt đầu chuẩn bị trước.

Tôi xóa hết weibo cùng bạn hữu, những bộ phim xx tôi lưu trữ mấy năm cũng dằng lòng đem xóa.

Tôi còn đem tất cả tài sản còn lại của tôi đem phân chia, một ít tài sản tích góp nhiều năm để lại cho một người bạn quen qua mạng, tôi đem chúng nó đóng gói, địa chỉ điền xong, nhờ Hàn nữ sĩ sau khi tôi đi giúp tôi gửi ra ngoài.

Tôi tìm chủ nhà trả lại phòng, chủ nhà thấy một đầu bóng loáng của tôi, tuy rằng không thuê hết kỳ hạn nhưng vẫn đem tiền cọc trả lại cho tôi. Vì thế đột nhiên tôi cầm trong tay một số tiền không nhỏ ( chỉ có 1000 ), vui vui vẻ vẻ mà lôi kéo lão mẹ đi ăn một quán điểm tâm sáng. Chỗ mà cả hai muốn ăn từ lâu nhưng ngại đắt vẫn luôn chưa có thử.

Sau khi ăn sủi cảo mỹ mãn, tôi trở lại phòng bệnh bắt đầu làm hạng nhất công trình cuối cùng, đó chính là chọn một chỗ chụp ảnh thật đẹp, đảm đương việc chụp di ảnh.

--------------------------------------------------

Quá trình chụp di ảnh bác sĩ Trần cũng tham gia cùng, hắn đầu tiên là lạnh nhạt mắng tôi nhàm chán, sau đó ở trên màn hình máy tính chỉ một vài tấm ảnh, nói:" Cái này không tồi."
Hắn chọn được vài bức đều à ảnh chụp tôi lúc đại học. Vừa vặn trong ảnh một trời tuyết, tuy rằng tôi là người phương bắc, nhưng lần đầu nhìn thấy Đông Bắc tuyết lớn như vậy, thiếu chút nữa hưng phấn đến hỏng, mặt áo lông vũ màu đỏ mang theo khăn quàng cổ màu đỏ chạy trên nền tuyết, cười như tên 250 (đồ ngốc) để bạn cùng phòng chụp cho tôi bức ảnh.

Tôi phóng to ảnh chụp, xác thật khá xinh đẹp, ánh mắt bác sĩ Trần không tồi.

Vậy liền định tấm này làm di ảnh đi.

-------------------------------------------------

Tôi hôm nay thiếu chút nữa liền chết, bác sĩ Trần tật lâu mới có thể cứu tôi. Khi tôi từ quỷ môn quan trở về, vừa mở mắt chính là khuôn mặt vô cùng anh tuấn của bác sĩ Trần, đẹp đến thiếu chút nữa tôi lại chết.

Bác sĩ Trần hỏi tôi cảm giác thế nào.

" Khá tốt, tôi thấy ba tôi, ông ấy thoạt nhìn vẫn là bộ dáng năm 30 tuổi, một chút cũng chưa già."

Hàn nữ sĩ ở bên cạnh liền bật khóc.

Tôi làm mặt quỷ với bác sĩ Trần, nhỏ giọng nói:" Anh mau khuyên nhủ bà, nói bà đừng khóc, quá khó nghe."

Bác sĩ Trần đeo lại ống chụp oxi cho tôi , nói tôi nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đỡ Hàn nữ sĩ ra  khỏi phòng bệnh.

Tuy rằng vừa tỉnh lại không bao lâu, nhưng tôi lại nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, cũng không biết lần này có thể gặp lại lão ba thân ái nữa không, nếu có thể nhìn thấy hắn, tôi muốn hỏi hắn phía dưới sinh hoạt thế nào, tôi đi xuống sẽ có phòng trụ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro