Chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cảm thấy gần đây tôi quá xui xẻo, ở trên đường lớn té xỉu một cách không thể hiểu được, lại không thể hiểu được mà bị đưa đến bệnh viện, hiện tại bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra không thể hiểu được mà nói cho tôi tôi mắc phải bệnh nan y. Nếu không phải vị bác sĩ trước mắt này lớn lên rất soái, tôi thật sự muốn lật bàn rồi bỏ chạy lấy người.

Tôi liếc nhìn biển tên trước ngực của hắn, nói "Bác sĩ Trần, có phải đã nhầm lẫn gì không?

Bản mặt của Bác sĩ Trần rất khó xem như thể tôi đây thiếu nợ hắn vậy. Tuy vậy nhìn hắn vẫn rất soái, nhưng lời nói ra thật không dễ nghe, hắn nói báo cáo kiểm tra không có khả năng bị lỗi.
Thật sự, tôi đã có chút muốn tiếp thu sự thật này: " Bác sĩ Trần, vừa nãy anh nói là tôi bị bệnh gì?"
Bác sĩ Trần nói: " Bệnh máu trắng".

Hắc,cái tên này thật sự rất dọa người, vừa nghe đã biết là bệnh nan y.

Bác sĩ Trần lại bổ sung nói:" Cũng chính là bệnh bạch cầu người ta thường nói".

Tôi thật sự đã từng nghe qua bệnh này, hình như rất dễ chết. Tôi hỏi bác sĩ Trần: "Là cái bệnh mà máu vừa ra liền ngăn không được?"

Bác sĩ Trần thở dài: " cái đó gọi là bệnh máu đông chậm".

" Vậy bệnh bạch cầu phải trị như thế nào?"

" Bệnh của cậu thuộc về loại bạch cầu cấp tính, tốt nhất bắt đầu từ hôm nay nằm viện, sau đó tiếp thu trị bệnh bằng hoá chất."

Vừa nghe phải nằm viện, tôi có chút không vui, tôi hỏi: "Bác sĩ Trần, không nằm viện không được sao?"?

Bác sĩ Trần lãnh khốc nói:" Bệnh bạch cầu rất dễ cảm nhiễm, một khi bị cảm nhiễm nghiêm trọng, sẽ trực tiếp dẫn đến tử vong, cho nên tôi khuyên cậu tốt nhất nên mau chóng nằm viện."

Nhìn khuôn mặt anh tuấn lại lạnh lùng của bác sĩ Trần, cuối cùng tôi vẫn không nằm viện. Bác sĩ Trần không có khuyên tôi hơn nữa, hắn còn có một nhóm bệnh nhân chính phải quan tâm, chỉ là trước khi đi nói tôi phải suy xét lại cho tốt.

------------------------------------------------------

Tôi cầm đơn thuốc mà bác sĩ Trần kê khai trở về phòng trọ, dựa theo bản hướng dẫn sử dụng thuốc, nằm trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp.

Tôi sờ đầu của mình, lại sờ ngực, tiếp theo lại sờ bụng, cảm giác bản thân chỗ nào cũng tốt, không có nơi nào không thoải mái, làm sao có thể bị bệnh bạch cầu, có khi nào chỉ là khám sai?

Tôi xoay người ngồi dậy, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, vì thế quyết định đi một bệnh viện khác xem thử.

Kết quả mấy giờ sau, một vị bác sĩ đã qua tuổi 50 thoạt trông rất chuyên nghiệp ngồi đối diện tôi, lặp lại lời bác sĩ Trần đã nói, khuyên tôi mau chóng nằm viện tiếp thu trị liệu.

Tôi thở dài, vẫn nên chấp nhận số mệnh đi thôi.

------------------------------------------------------

Một lần nữa tôi lại đứng trước mặt bác sĩ Trần, nói với hắn tôi đã quyết định. Bác sĩ Trần thoạt nhìn một chút đều không ngoài ý muốn, gọi một hộ sĩ tới dẫn tôi đi làm thủ tục nhập viện.

Tôi ngoan ngoãn theo hộ sĩ đi đóng tiền, thay đồ bệnh nhân tiêu độc, đi vào một phòng bệnh bốn người. Thật ra tôi muốn ở phòng đơn, nhưng quá đắt, hơn nữa cũng không có phòng trống, vì thế chỉ có thể ủy khuất ở phòng bốn người. Hộ sĩ người vừa đẹp lại tốt bụng, ở lại giúp tôi sửa sang đồ đạc, hỏi người nhà của tôi đâu mà tôi chỉ có một mình?

" Tôi còn chưa có nói với người trong nhà."

Hộ sĩ một bộ hiểu rõ gật gật đầu, nhưng vẫn khuyên tôi nói với người nhà sớm một chút, tôi hiểu được ý của cô ấy. Cô ấy giúp tôi sửa sang tốt rồi liền đi, một mình tôi ngồi ở trên giường bệnh, cảm giác có điểm tang thương.

------------------------------------------------------

Đến buổi tối, bác sĩ Trần đẩy cửa đi vào, cùng người nằm trên giường bệnh khác hàn huyên vài câu rồi mới đi đến đứng bên mép giường của tôi, tôi ngồi dậy nhìn hắn.

"Cảm giác thế nào?" Hắn hỏi tôi.

"Không có gì cảm giác." Tôi ăn ngay nói thật.

"Hôm nay làm kiểm tra kết quả ra sao?"

Tôi đem kết quả kiểm tra một mực báo cáo cho hắn nghe, hắn gật gật đầu, nói kiểm tra một lần nữa mới có thể làm kế hoạch trị liệu.

Nghe nói trị bệnh bằng hoá chất rất đau, tôi có điểm lo lắng, tôi hỏi bác sĩ Trần " Trị bệnh bằng hóa chất có đau lắm không?"

Bác sĩ Trần nói là rất đau, nhẫn nhịn một chút là được rồi.

Cái loại bác sĩ gì thế này, không lừa gạt bệnh nhân một chút được sao, nghe hắn nói xong tôi càng lo lắng.

Bác sĩ Trần nhanh chóng treo ca bệnh ở cuối giường của tôi, đi tới đặt tay lên trán tôi, nói buổi chiều nhiệt độ cơ thể tôi có điểm hơi cao, nhớ chú ý buổi tối không để bị cảm lạnh, bệnh của tôi một khi phát sốt liền khó trị.

Tay của hắn hơi lạnh, đặt ở trên trán của tôi rất thoải mái, tôi giương mắt nhìn hắn, hỏi hắn ngày mai có tời nhìn tôi không.
Hắn rút lại cái tay đang đặt trên trán tôi, đem ca bệnh treo lại trên đuôi giường, hướng tôi nói: " Mỗi ngày tôi đều tuần tra các phòng bệnh, nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối đắp chăn đàng hoàng."

Tôi ngoan ngoãn mà hướng hắn gật gật đầu, nhìn hắn đi ra phòng bệnh, đóng cửa phòng bệnh.

------------------------------------------------------

Ngày hôm sao không biết có phải do tâm lý tác động hay không mà nhìn tôi đã ra dáng người bệnh, đi được vài bước đã thở không nổi, sắc mặt trắng bệch, trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Chờ làm xong toàn bộ kiểm tra tôi liền thành một phế nhân, nằm ở trên giường bệnh, không muốn động cũng không muốn nói chuyện.
Vị hộ sĩ tốt bụng hôm kia đứng ở kế bên mép giường hỏi tôi cảm giác thế nào.

Bác sĩ hay hộ sĩ nhìn thấy bệnh nhân câu đầu tiên đều hỏi như vậy?

Tôi liền nói tôi cảm giác tôi sắp chết.

Hộ sĩ liền phi ba tiếng, còn một hai bắt tôi phải phi nói, nói làm như vậy lời vừa nói ra mới không hiệu nghiệm. Tôi bị buộc bất đắc dĩ, đành cũng phải phi phi phi phun ra ba tiếng, phun xong cảm giác càng mệt mỏi.

Cô ấy giúp tôi chỉnh chăn lại, nói tôi nghỉ ngơi cho tốt, không cần nghỉ quá nhiều, lại nhắc nhở tôi liên hệ với người nhà.

Tôi không chờ cô ấy đi liền ngủ.

------------------------------------------------------

Lúc tôi tỉnh lại đã là buổi tối, tôi mở mắt ra, bị bóng người ở đuôi giường làm hoảng sợ. Tôi nói với bác sĩ Trần đang xem ca bệnh: " Không phải các bác sĩ khác đều tuần tra phòng bệnh vào buổi sáng sao? Vì sao anh đến nửa đêm mới lại đây?"

Bác sĩ Trần liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: " Tôi buổi sáng cũng tới, cậu không phát hiện sao?"

Tôi nhớ lại một chút, không xác định được buổi sáng hắn có tới hay không. Chính là buổi sáng rất nhiều bác sĩ đi tới đánh thức tôi, tôi khá mơ hồ, nào có công phu xem thử trước mặt là bác sĩ nào.

Tôi lướt qua cái đề tài này hỏi hắn:" Vậy vì sao anh một ngày tuần tra hai lần?"

Hắn nói: " Tôi thích".

Hắn buông ca bệnh, đến gần tôi nói:" Tôi nghe hộ sĩ nói cậu không liên lạc với người nhà?"

Tôi gật đầu.

Hắn nói: "Bệnh này của cậu tốt nhất nên báo trước với người nhà."

Tôi ngửa đầu nhìn hắn, hỏi hắn: " Bởi vì bệnh của tôi rất dễ chết bất ngờ sao?"

Hắn không nói chuyện.

Tôi hướng hắn cười một chút, nói:" Bác sĩ Trần, trước kia anh có bị bệnh nhân khiếu nại qua chưa?"

Hắn hỏi:" Vì sao khiếu nại tôi?"

"Bởi vì anh lớn lên quá đẹp trai, làm nhiễu loạn tâm trí người bệnh, làm người bệnh vô pháp an tâm dưỡng bệnh."

Hắn thoạt nhìn có điểm bất đắc dĩ, không nói gì.

Tôi nói:" Anh sẽ rất mau bị khiếu nại lần đầu tiên."

------------------------------------------------------

Lúc tôi đang tiến hành đợt trị liệu bằng hóa chất đầu tiên, Hàn nữ sĩ liền gọi điện thoại tới. Kỳ thật nếu có thể, tôi thật sự không muốn cho bà ấy biết tôi sinh bệnh, nhưng không có biện pháp, bệnh này của tôi trong một chốc không khỏi liền được, hơn nữa có khả năng không thể khỏi được, tôi không thể không nói cho bà ấy.

Như dự đoán của tôi, ở trong điện thoại truyền đến tiếng khóc hoa hoa lệ lệ của Hàn nữ sĩ, không ngừng lặp lại " Có phải là nhầm lẫn? Làm sao có thể?"

Tôi kiên nhẫn đem diễn biến nói với bà ấy:" Không có lầm, mẹ đến nhìn con đi."

Ngày hôm sau Hàn nữ sĩ liền đến phòng bệnh, mắt bà ấy sưng đỏ, chắc đã khóc rất lâu. Tôi hướng bà ấy mở rộng vòng tay nói:" Hàn nữ sĩ đã lâu không thấy, không tới ôm con một cái sao?"

Bà nhẹ nhàng ôm lấy tôi, như thể tôi là một món đồ sứ, tôi nghe thấy bên tai có tiếng khóc nức nở nói: " Không đến mức đó đi, mẹ còn chưa khóc đủ sao?"

Hàn nữ sĩ là một người bề ngoài kiên cường nhưng bên trong rất yếu ớt, bà trấn định lại, bắt lấy tay của tôi, nói bà ở trên đường đã tra qua, hiện tại bệnh bạch cầu có xác suất chữa khỏi rất cao, 80% tỷ lệ có thể chữa khỏi, tôi không cần phải sợ, yên tâm trị liêu cho tốt.

Xem, đây là mẹ Hàn vĩ đại, rõ ràng giây trước còn khóc, rõ ràng đôi mắt còn sưng, rõ ràng âm thanh đều phát run, hiện tại lại an ủi tôi, làm cho tôi đỡ sợ.

Tôi thở dài rồi lại ôm lấy bà, làm cho bà chôn ở bả vai tôi mà rơi nước mắt.

------------------------------------------------------

Quá trình trị bệnh bằng hóa chất rất khó chịu,mỗi phút mỗi giây đều rất thống khổ.

Sau khi kết thúc trị liệu, tôi ôm lấy Hàn nữ sĩ nói: " Mẹ con đau quá."

Nước mắt mẹ Hàn lại từng từng hạt rơi xuống mặt tôi, bà ôm tôi, dùng giọng điệu dỗ dành con nít mà dỗ tôi:" Ngoan, ngủ đi, ngủ một giấc liền không đau."

Tôi muốn giúp bà lau nước mắt, nhưng cánh tay đều nâng lên không nổi, tôi cuộn tròn ở trong lòng ngực của Hàn nữ sĩ, nghe bà một lần lại một lần lẩm bẩm nói:" Mẹ thật xin lỗi con, không thể cho con một thân thể khỏe mạnh,mẹ thật xin lỗi con."

Tôi nghĩ trong lòng, tôi thật sự là một đứa con bất hiếu lại làm cho mẹ mình khổ sở như vậy.

------------------------------------------------------

Đáng mừng chính là sau khi kết thúc trị liệu bằng hóa chất, bác sĩ Trần cho tôi một đóa hoa hồng dán bằng giấy. Hắn nói đây là lúc hắn trị liệu cho một bé gái, đứa bé ấy đã cho hắn, bởi vì hôm nay tôi biểu hiện rất dũng cảm, cho nên thưởng cho tôi. Lúc trước nhìn họ Lý được tặng hoa hồng, tôi còn thật hâm mộ, hiện tại tôi cũng có hoa hồng, vui vẻ!

------------------------------------------------------

Nhưng hoa hồng cũng không thể ngăn cản tâm lý kháng cự trị liệu bằng hóa chất của tôi, dù sao đau cũng chết, không đau cũng chết, vì cái gì tôi không thể thoải mái mà chết?

Tôi nói như vậy với bác sĩ Trần, hắn liền tức giận, nhìn tôi nửa ngày không nói gì, cuối cùng phủi tay bỏ đi.

----------------------------------------------------

Buổi tối chờ Hàn nữ sĩ đi rồi, tôi một mình ở cầu thang. Lúc trước mẹ Hàn ở chỗ này trộm khóc bị tôi nghe trộm được, tôi ngồi ở bậc thang mà lúc ấy bà ngồi, nghĩ có nên khóc một trận hay không.

Không ngờ lúc tôi chuẩn bị hảo hảo khóc một lần, bác sĩ Trần đẩy cửa thang lầu đi tới, trong tay cầm bật lửa cùng thuốc lá.

Tôi hỏi hắn: " Anh tới hút thuốc à?"

Hắn gật đầu, đem bật lửa và thuốc lá cất vào túi tiền.

Tôi chống cằm nhìn hắn, nói:" Không có việc gì, anh cứ hút đi."

Hắn lắc đầu, nói:" Tôi sẽ không hút thuốc trước mặt bệnh nhân."

Hắn đi đến trước mặt tôi, hỏi tôi:"cậu ở chỗ này làm gì?"

Tôi nghĩ nghĩ:" Ngắm phong cảnh?"

Bác sĩ Trần nhìn một vòng thang lầu,giọng điệu trào phùng cực độ nói với tôi;" Phong cảnh ở đâu?"

Tôi nói:" Là ở chỗ này, lúc nãy không có, giờ liền xuất hiện."

Hắn cười một chút, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn cười, đừng nói, lúc hắn không xụ mặt thật đẹp trai.

------------------------------------------------------

Bác sĩ Trần đột nhiên cởi áo blouse trắng, tôi có điểm kích động lại có điểm sợ hãi, nói chuyện đều nói lắp: " Tại tại tại nơi này?"

Hắn liếc mắt một cái:" Cậu lại nghỉ bậy cái gì?"

Tôi vô tội nhìn hắn:" Cái gì cũng chưa nghỉ."

Bác sĩ Trần đem áo blouse trắng ném tới trên người tôi:" Cậu hiện tại không thể bị cảm lạnh, về sau đừng mặt ít như vậy hồ nháo chạy ra bên ngoài."

Tôi có điểm thất vọng mà đem áo blouse trắng khoác ở trên người.
Bác sĩ Trần ngồi ở ta bên cạnh, hỏi tôi: "Tại sao không muốn trị liệu bằng hóa chất?"

Tôi nói: " Bởi vì đau."

Hắn lại hỏi:" Còn có lý do khác không?"

Tôi quay đầu nhìn hắn, đột nhiên liền có điểm chán ghét hắn.

Tôi nói: " Không có."

Hắn nhìn tôi không nói chuyện, một lát sau đứng lên, nói với tôi:" Nơi này gió lớn, ngồi một lát liền trở về đi, áo blouse trắng tối tôi qua lấy."

------------------------------------------------------

Không biết bác sĩ Trần buổi tối tới lúc nào, dù sao lúc tôi ngủ hắn cũng chưa tới, chờ khi tôi tỉnh dậy, áo blouse trắng đặt ở đầu giường đã không thấy.

Lúc kiểm tra phòng, bác sĩ Trần mặc áo blouse trắng bước vào, cũng không biết có nhớ chuyện ngày hôm qua.

Kiểm tra phòng kết thúc không bao lâu, bác sĩ Trần lại đi vào phòng bệnh của tôi. Hắn từ trong túi móc ra một tờ giấy note tiện lợi, hỏi có phải do tôi bỏ vào?
Tôi thoáng nhìn qua, mặt trên vụng về vẽ một đóa hồng nhỏ, nếu đó không phải do tôi vẽ thật sự tôi cũng không nhìn ra là hoa hồng. Tôi ngẩng đầu hướng bác sĩ Trần nói:" Không phải tôi."

Bác sĩ Trần hoài nghi hỏi:" Phải không?"

Tôi nói: "Đúng vậy."

Bác sĩ Trần cổ quái mà nhìn tôi, liếc mắt một cái, đem giấy note tiện lợi bỏ vào túi tiền, nói:" Xem ra không phải cậu thật."

Tôi không chút nào chột dạ gật gật đầu, nhìn theo hắn ra khỏi phòng bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro