Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Thượng sủng Tiếp Nhi! - Chương 48


-"Này, làm cho nhanh lên, Cao Phi sắp đến rồi đấy."

-"Còn ngươi nữa, lề mề cái gì?"

-"Muốn bị trách mắng sao? Nhanh lên cho ta!"

Tiểu thái giám Ân Lạc từ khi giúp Cao Mễ Nhi thành công mưu kế tống Lương Diệu Tiếp vào đại lao thì ngày càng được Cao Mễ Nhi sủng ái, cũng được nhiều nô tì hay thái giám khác trong cung tôn trọng.

-"Ân Lạc..."

-"Dạ dạ Cao Phi cho gọi thần." - Ân Lạc nhanh chóng chạy đến đứng cạnh Cao Mễ Nhi, còn ra sức nịnh nọt.

-"Đã xong hết chưa, hôm nay chính là đại lễ của ta, không được phép sơ xuất có biết chưa?"

-"Dạ dạ... mọi việc đã chu toàn, Cao Phi cứ việc nghỉ ngơi chờ đến giờ lành."

-"Được rồi, còn việc ta giao cho ngươi?"

-"Nô tài đã sắp xếp xong, đưa cho hai tên cai ngục tối nay sẽ thay phiên cho hai tên kia một ít ngân lượng, đều đã dặn dò bọn chúng... à... phải chăm sóc cho Lương Diệu Tiếp thật chu đáo."

-"Tốt lắm, việc này nếu thành, ta nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi."

-"Dạ đa tạ Cao Phi."

Cao Mễ Nhi nhanh chóng quay trở lại cung của mình. Trong lòng vô cùng mong chờ đến giờ lành, được vui vẻ đến cả hai. Vừa được phong làm Hoàng Quý Phi, vừa giúp cho Lương Diệu Tiếp vui vẻ. Như thế thì còn gì bằng. Chỉ thật tội nghiệp cho Lương Diệu Tiếp, đấu với ai không đấu, lại đi đấu với Cao Mễ Nhi này.

---

-"Huynh, Huynh ăn một chút đi, từ tối hôm qua đến giờ Huynh đã không ăn gì rồi."

-"Huynh, Huynh đang mang thai, Huynh nên ăn một chút đi."

-"Tuấn Hưởng không đến... hắn không đến... hức... hức... Tiểu Ân Ân à... hắn bỏ mặc ta thật rồi... hức... hức..."

-"Huynh... Huynh đừng khóc nữa. Hoàng Thượng nhất định sẽ đến đây mà."

-"Không... hắn không đến... hắn lừa ta... hắn không đến..." - Lương Diệu Tiếp đau lòng mà lắc đầu, trong lòng vẫn còn chút hy vọng nhỏ nhoi.

-"Tuấn Hưởng... Tuấn Hưởng... hức... hức..."

-"Huynh..."

Lương Diệu Tiếp nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, bất chợt nắm chặt lấy hai bàn tay Kim Ân:

-"Tiểu Ân Ân, muội giúp ta đi gọi Tuấn Hưởng... giúp ta đi mà... ta muốn gặp Tuấn Hưởng... ta muốn hỏi rõ hắn... hức... hức... muội hãy giúp ta."

Kim Ân không làm được gì ngoài vài lời trấn an Lương Diệu Tiếp, nhưng mà y vẫn cứ khóc lại nói chuyện một mình, tối hôm qua không ăn, bữa sáng cũng không ăn giờ bữa trưa lại không ăn một miếng nào. Có phải là muốn kiệt sức đến chết hay không? Lương Diệu Tiếp ngay bây giờ bộ dạng thực không giống người một chút nào, ở trong chốn đại lao đã phải chịu khổ, bây giờ còn phải gặp đả kích khủng khiếp như thế này. Nếu Long Tuấn Hưởng không đến đây, dám chắc Lương Diệu Tiếp sẽ đau lòng đến chết.

-"Huynh à, muội... muội nghĩ cứ để Hoàng thượng đến đây cùng huynh giải thích mọi chuyện, đến lúc đó mới biết đâu là thật đâu là giả, huynh à, huynh đừng khóc nữa, muội nhìn huynh khóc cũng rất đau lòng."

-"Tiểu Ân Ân, nhưng ta đau lắm. Tuấn Hưởng nếu hắn yêu ta, hắn sẽ không giấu ta. Ta sẽ không hận hắn, ta sẽ tha thứ cho hắn nếu hắn sớm nói cho ta mọi chuyện, ta... ta... nhưng hắn lừa dối ta... hức... hức..." - Lương Diệu Tiếp hai mắt sưng đỏ nhẹ rũ xuống, y biết tiểu Ân Ân muốn tốt cho y, nhưng y thật không có tâm trạng đâu mà ăn một chút, dạ dày đều đã ẩn ẩn đau nhưng ai biết được trái tim y còn đau đớn hơn gấp bội phần, chỉ có y cảm nhận được, chỉ mình y phải gánh chịu đau đớn.

-" Tiểu Ân Ân, tại sao hắn lại không tới... tại sao? Có hay không hắn sợ ta ràng buộc hắn? Có hay không hắn sợ ta không cho hắn sắc phong Cao Mễ Nhi làm Hoàng Quý Phi? Có hay không... Hắn đã hết yêu ta rồi?" - Lương Diệu Tiếp ôm mặt khóc nấc lên, hai bả vai kịch liệt run rẩy, nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt đã gầy đi không ít, Lương Diệu Tiếp thật muốn tức khắc quên đi tất cả, để không nghĩ tới, để trái tim không phải như nứt ra, để không phải kìm nén đau lòng.

-"Huynh... muội không giúp gì được cho huynh... huynh..." - Kim Ân thấy Lương Diệu Tiếp đau đớn như vậy, nước mắt cũng không kìm được mà tuôn ra, hai cánh tay nhỏ bé vươn ra ôm lấy thân hình đang run rẫy của Lương Diệu Tiếp, một chút giúp y nhẹ xoa dịu đi đau đớn tận đáy lòng.

---

Long Tuấn Hưởng trên người mặc Long bào, nét mặt có chút u buồn không thể nào tả được, giờ sắc phong Hoàng Quý Phi đã gần tới nhưng mà hắn một chút cũng không muốn đi.

Cả đêm hôm qua hắn đã ngăn bản thân không chạy đến gặp Lương Diệu Tiếp để giải thích tất cả, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy Tiếp Nhi của hắn khóc. Tuy không gặp nhưng hắn cũng biết chắc chắn Tiếp Nhi đã khóc rất nhiều, chỉ vừa nghĩ tới mà trái tim như bị bóp chặt lấy.

-"Tiểu Lý, ngươi nói xem, Tiếp Nhi sau khi biết được chuyện động trời này đang rất hận ta đúng không?"

-"Hoàng thượng lúc sáng thần có đến đại lao một chuyến. Có nghe hai tên cai quản bẩm báo lại Lương Diệu Tiếp từ đêm hôm qua sau khi nghe tin đã khóc rất nhiều. Cả đêm y vừa khóc vừa lẩm bẩm nói chuyện một mình. Còn có... từ đêm hôm qua y đã không ăn gì, đồ ăn dọn vào bưng ra vẫn còn nguyên. "

Long Tuấn Hưởng vừa nghe xong đã muốn phát điên, là tại hắn, chính là tại hắn Tiếp Nhi mới như vậy.

-" Không được. Ta phải đến gặp Tiếp Nhi, ta phải giải thích cho y mọi chuyện, ta không muốn y vì ta mà khóc vì ta mà đau lòng."

Nhưng mà Long Tuấn Hưởng chưa kịp ra tới cửa đã bị Lý Khởi Quang ngăn lại:

-"Hoàng Thượng mong người hãy bình tĩnh lại, bây giờ người phải đi cử hành đại lễ, nếu người đến gặp Lương Diệu Tiếp chắc chắn mọi việc sẽ thêm rắc rối."

-"Nhưng ta...ta không thể chờ được nữa... nếu ta không đến... Tiếp Nhi có phải sẽ gặp chuyện hay không?"

-"Hoàng Thượng, hãy đợi cử hành xong đại lễ hãy rời đi."

Long Tuấn Hưởng hai chân mày nhíu lại cuối cùng cũng nghe theo ý của Lý Khởi Quang, hai người nhanh chóng rời phòng. Tới nơi bá quan văn võ đều đã có mặt đầy đủ, Long Tuấn Hưởng nhìn vẻ mặt ai cũng vui mừng như vậy không khỏi buồn phiền, vì cái gì không một ai hiểu tâm tư của hắn chứ?

Giờ lành đã tới, Long Tuấn Hưởng nét mặt không một chút cảm xúc đứng ra cử hành đại lễ, một tiếng sắc phong Cao Mễ Nhi chính thức trở thành Hoàng Quý Phi, hiện tại chính là nữ nhân tôn quý nhất trong Hoàng cung.
Bá quan văn võ đều không một ai phản đối quyết định của Long Tuấn Hưởng. Tuy nhiên vẫn có người ghen tị người ngưỡng mộ, người không ngừng chúc mừng người nịnh nọt
Cao Mễ Nhi một thân lụa là vô cùng lộng lẫy. Được mọi người thi nhau kính rượu chúc mừng mà không ngừng hạnh phúc. Còn được dâng tặng rất nhiều châu báu đẹp lấp lánh quý hiếm.

Long Tuấn Hưởng nói sau khi cử hành xong đại lễ lập tức rời đi. Nhưng ai ai cũng thi nhau chúc hắn. Nhưng hắn đang lòng như lửa đốt hơi đâu mà nhận lấy chứ. Bản thân uống lại uống, Long Tuấn Hưởng đầu óc có hơi choáng váng rồi.

---

Lương Diệu Tiếp định hỏi cai ngục có biết tin tức gì ngoài kia không? Nhưng phát hiện họ là hai người khác chứ không phải người của Long Tuấn Hưởng nên thôi. Cơm y vẫn không muốn ăn, cảm thấy cổ học hơi khô han một chút đành bưng lấy li nước trên bàn cơm mà uống. Thầm nghĩ chắc rằng Long Tuấn Hưởng đang tham gia đại tiệc chắc một chút nghĩ đến y cũng không có huống chi là đến đây. Lương Diệu Tiếp tâm trạng có chút chùn xuống, y ngồi tựa lưng vào vách ẩm mốc, chỉ muốn ngủ một chút không muốn suy nghĩ gì nữa.

Nhưng mà vừa chợp mắt lại cảm giác toàn thân đều đổ mồ hôi ướt đẫm cả áo, thân thể nóng ran như lửa đốt. Lương Diệu Tiếp thấy thân thể mình như cơ chút gì đó không đúng, vì cái gì lại khó chịu đến như thế này, còn có... còn có nơi đó của y đột nhiên lại cảm thấy lạ... như là tiết ra dâm thủy.

Lương Diệu Tiếp bắt đầu thấy không ổn, y không ăn một chút gì tất nhiên sẽ không bị trúng độc, duy chỉ có...

Chính là y vừa uống ly nước kia.

Lương Diệu Tiếp hai mắt như mờ mờ ảo ảo thêm tinh thần hoảng loạng, lại nghe được tiếng "leng keng" như ai đó đang mở cửa phòng giam. Mọi người đều đã ngủ hết rồi, y phải làm sao đây?

-"Ngươi xem hắn mới chỉ có chút xuân dược mà thành ra như thế này... ha...ha..."

-"Cũng là Hoàng Quý Phi quá cao tay, ta nghĩ chắc chắn là loại dược rất mạnh."

-"Nhưng hắn là nam nhân, lại còn đang mang thai, chúng ta làm vậy có sao không?"

-"Ta cũng chưa từng nếm qua cái mông nam nhân nha. Cứ xem hắn thế nào đi đã."

Lương Diệu Tiếp một chữ cũng không hề bỏ xót. Thứ khiến y thành ra thế này chính là xuân dược, mà người chủ mưu không ai khác chính là Cao Mễ Nhi. Hai tên cai quản này là người của cô ta phái đến... sẽ không như y nghĩ chứ?

Lương Diệu Tiếp gắng lui người ra sau. Thấy hai tên cai ngục kia cười vô cùng biến thái tiến lại chỗ y không khỏi hoảng sợ:

-"Đừng... đừng lại gần ta... tha... tha cho ta đi."

-"Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe đến như vậy... ngươi mau lại mang quần hắn cởi ra."

-"Được...ha...ha..."

-"Đừng... đừng..." - Lương Diệu Tiếp khóc lóc sống chết giữ chặt lấy y phục của mình nhưng mà xuân dược kia làm y không còn một chút sức lực nào nữa, cả cơ thể như không thể chống trả nổi.

Tên kia không mang quần Lương Diệu Tiếp cởi ra trước mà lập tức một tay xé rách áo của y. Hai nhũ hoa trước ngực vì tác dụng của xuân dược mà vừa cứng vừa biến lớn. Tên cai ngục còn lại cầm đèn để sát vào thấy rõ, liếm môi một cách thèm khát, dùng hai ngón tay tiến tới một bước kẹp lấy kéo mạnh ra.

Lương Diệu Tiếp bị bịt miệng đau đớn không thể nào la lên, nước mắt chực trào ra khỏi khóe mắt.

-"Thân thể ngươi trời sinh quả thực rất dâm đãng nha. Thì ra đây chính là lý do Hoàng Thượng sủng ái ngươi. Mặc dù ngươi đang mang thai nhưng Hoàng Quý Phi đã ra lệnh cho chúng ta phải chăm sóc thật tốt cái mông của ngươi... ha...ha..."

-"Đúng vậy...ha...ha... nếu thoải mái còn phải một lời đa tạ bọn ta có biết chưa? Ha... ha... "

Lương Diệu Tiếp tủi nhục cùng uất ức đột ngột dâng trào, dồn hết lực vào nắm tay đấm một cái thật mạnh vào gông sắt vang lên một tiếng thật to, hai chân đạp mạnh vào người tên cai quản khốn khiếp kia, miệng đồng thời cắn mạnh vào tay tên cai quản đang bịt miệng y.

-"Ta... ta sẽ giết ngươi... tránh xa ta... tránh xa ta..."

Các phòng giam bên cạnh bị làm cho tỉnh giấc, thấy hai tên cai ngục đang chuẩn bị giở trò đồi bại, tuy đối với Lương Diệu Tiếp không quen không biết nhưng đối với việc kia không thể trơ mắt đứng nhìn.

-" Lũ khốn khiếp các ngươi không thấy hắn đang mang thai sao?"

-"Các ngươi không còn tính người sao?"

-"Mau cút đi hai tên bất nhân."

Kim Ân ở phòng giam bên cạnh thấy Lương Diệu Tiếp bị hai tên khốn khiếp kia làm như vậy cũng sợ hãi mà bật khóc:

-"Ô... ô... để huynh ấy yên... Hoàng Thượng sẽ không tha cho các ngươi... ô... ô..."

-"Câm miệng hết cho ta!" - tên cai quản kia đột nhiên la to lên làm ai cũng hoảng sợ mà im bặt: -"Đây chính là chủ ý của Hoàng Quý Phi, Hoàng Thượng sao? Tiểu nha đầu kia, ngươi nghĩ Hoàng Thượng lại để ý tới tên nam nhân này sao??Thật nực cười... ha...ha... "

Lương Diệu Tiếp bị xuân dược ngấm vào cơ thể không khỏi khó chịu mà khóc nức nở, nhưng y tuyệt đối không thể để hai tên khốn khiếp kia đắc ý, không thể để bọn chúng đụng tới y.

-" Mau... mau cút... để... để ta yên. "

-" Haha... ngay cả lời nói cũng không còn rõ ràng, xem ra ngươi cũng khó chịu lắm rồi, có muốn bọn ta chạm vào thân thể dâm đãng của ngươi không?"

-"Ô... ô... không được lại huynh ấy... không được hại huynh ấy." - Kim Ân nước mắt nước mũi tèm lem khắp khuôn mặt, tay chân không ngừng đấm đá vào thành sắt.

Những tù nhân xung quanh không ngừng chửi rủa hai tên khốn khiếp kia, nhưng bọn chúng tất cả đều bỏ ngoài tai, ngược lại còn cười rất đắc ý, ánh mắt biến thái nhìn Lương Diệu Tiếp cứ liên tục mang bản thân lùi ra sau nhưng tất cả đều vô ích, mồ hôi túa ra càng nhiều, ngay cả cổ họng y đều rất khô nóng.

-"Đến, ta cho ngươi thoải mái." - xong hắn lại quay qua nói với tên cai ngục đứng bên cạnh: -"Nhìn ta thao cái mông hắn mà học hỏi, tiếp sẽ đến ngươi... ha... ha..."

-"Còn không mau... ta rất nóng lòng nha..."

- Cút.. đừng chạm vào ta... ta sẽ giết ngươi... kh... khốn... khốn khiếp..." - Lương Diệu Tiếp cổ họng khô han, thân thể run run nói, nước mắt không ngừng chảy xuống hai gò má. Trái tim như muốn phát nổ trong lồng ngực.



-End Chương 48- [2.5k từ] {Tiếp Hạc}




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro