Chương 16 Lần nữa xa cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Tương Tư sau đêm đó lại chìm vào giấc ngủ mê man. Y nghe được xung quanh có rất nhiều tiếng nói, là mọi người đến thăm. Nhưng mắt không tài nào mở lên, tay chân cũng không cử động nổi, là một cảm giác bị giam cầm. Có hôm y nghe được quốc chủ quốc mẫu của Lãng Kinh Lạc đến thăm, hai người ngồi rất lâu bên giường, quốc chủ từ đầu đến cuối đều im lặng, trong khi quốc hậu lúc đầu tức giận quở trách vài câu, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà rưng rưng lệ, bảo người đừng rời xa họ, trở về đi. Sau đó y nghe được giọng của Tứ hoàng thúc, cùng một vị gọi là Vân Du công tử, vị Vân Du công tử này thường đến thăm khám cho y mấy hôm nay, y nghe tứ thúc thở dài, tứ thúc bảo với y " Lão tam à, trở về đi". Y nghe được Lãng Điểu quở trách Lãng Ngưu, nói hắn vì sao biết cơ thể y không khỏe còn đem y lên nóc nhà, sau đó đau buồn mà nói với y " tiểu nha đầu đừng ngủ nữa, về với mọi người đi".

" trở về đi", rốt cuộc kêu y về đâu, tại sao lại dùng giọng điệu bi thương như vậy để gọi y, rốt cuộc là kêu y đi đâu, y nên đi đâu, rốt cuộc hiện tại đang ở đâu?

Tại sao tất cả lại mơ hồ như vậy, y như mơ vậy, có phải đang mơ không? Có phải khi tỉnh lại Trường Tương Tư vẫn đang đứng nấu canh ở Mạnh bà đường, kế bên vẫn là lão bà cùng tên trong trù phòng nói nhiều đến nhức đầu kia, xung quanh vẫn là những oan hồn vất vưởng không biết chốn về...Tất cả những gì trải qua mấy hôm nay, sống lại, bị bắt cóc, gặp lại cố nhân, cùng cố nhân uống rượu,... Tất cả chỉ là mơ thôi sao?

Nếu thật là mơ thì quá tàn nhẫn với Trường Tương Tư rồi.

Thế nhưng vị của bát mì kia, cay ngọt cuốn vào đầu lưỡi, chân thực như vậy, làm sao có thể nào là mơ cho được. Nụ cười cong cong đuôi mắt của thiếu niên kia, rỏ ràng chân thành như vậy, làm sao mơ cho được.

Trường Tương Tư vùng vẫy, muốn thoát khỏi, chạy cũng được, miễn là đừng bắt y chịu đựng trong không gian ngột ngạt này, không thở nổi nữa, làm ơn đi, thả ra đi, để y chạy đi...

Nơi này lạnh quá...

Nơi này ngột quá...sẽ chết mất...

Bỗng, Trường Tương Tư cảm thấy lòng bàn tay dâng lên một trà nước ấm nóng

Âm thanh nỉ non xé rách màn đêm " Trường ca..."

Chút hơi ấm đó lại kéo tiềm thức Trường Tương Tư trở về, kéo y thoát khỏi cái khoảng không ngột ngạt đó. Trường Tương Tư mở mắt, đối diện với y lại là đôi mắt đen láy, sâu thẫm.

Lãng Ngưu thấy người mở mắt thì kinh ngạc, nhưng tiếng cất lên thật nhỏ, như sợ hét lớn sẽ tan biến, như sợ đụng mạnh sẽ đau " Trường ca?"

Trường Tương Tư bị vây hãm trong đôi mắt như vũng mực kia, y phát hiện lòng bàn tay mình đầy nước, mắt hắn cũng vươn nước, Trường Tương Tư vươn tay sờ lên mái tóc hắn, " tại sao lại ướt?"

Lãng Ngưu như xác định kĩ càng, hắn cứ một mực nhìn Trường Tương Tư như vậy, khi hơi lạnh bàn tay kia chen vào làn tóc hắn, Lãng Ngưu mới chứng thực được, mới dịu lại lo sợ trong lòng, hắn cười khổ " huynh thật biết cách dọa người"

Mà khi sờ lên tóc mới phát hiện tóc hắn cũng ướt đẫm, vì vậy Trường Tương Tư lại hỏi" tại sao lại ướt?

Lãng Ngưu vươn tay nắm tay y kéo về, đặt trong lòng" không có gì, ta đi hơi vội một chút"

Trường Tương Tư vừa mới thu thần thức trở về, mọi thứ trong người còn rối loạn, có lẽ do đó nên nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường, hoặc có lẽ là do nằm trong giấc mơ lạnh lẽo kia, khi thức dậy căn phòng còn lạnh lẽo, chỉ có một tia ấm duy nhất là ở trên người Lãng Ngưu, nên lòng y sinh ra một chút tham luyến đối với cảm giác ấm áp này.

Trường Tương Tư vô thức gọi " Nghiên Dương?"

Lãng Ngưu nhìn y, vươn tay giữ chặt tay y trong lòng ngực " Trường ca, ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây..."

" Ta nằm mơ thấy một giấc mộng dài, nhưng nơi đó không có mọi người, ta lo sợ khi mình thức giấc thật sự sẽ không còn gặp mọi người, khi đó sẽ là chuyện kinh khủng đối với ta như thế nào"

Một tay hắn nắm chặt tay y, tay kia vươn lên vén đi làm tóc rối thấm đẫm mồ hôi vươn trên má, lại đặt bàn tay to lớn đó áp lên má y " Huynh có cảm nhận được không? Nơi nào có hơi ấm, nơi đó có ta, vì vậy đừng lo sợ, dug huynh ở bất kì nơi đâu ta vẫn luôn ở bên cạnh huynh"

Thật lòng cũng được giả dối cũng được, đối với Trường Tương Tư nghe được bao nhiêu lời nói cungc đủ khiến trái tim lạnh lẽo kia được sưởi ấm rồi.

Bỗng, phía cửa có tiếng động, Trường Tương Tư giương mắt, nhìn thấy nam tử cao ôm mặc lam bào đi vào.

Nam tử như nhận ra không khí trong phòng, trước khi đi tới gần có ho lên một cái " ta nghe tiếng động, nghĩ là điện hạ đã tỉnh"

"ừm, vừa mới tỉnh" Lãng Ngưu không rời mắt khỏi người dưới giường" phiền Vân Du công tử xem một chút"

Trường Tương Tư được đỡ ngồi dậy, y dựa vào đầu giường, để một tay lên gối nhỏ để Ô Vân Du bắt mạch.

Khi này Trường Tương Tư mới biết được cơn lạnh lẽo kia xuất phát từ cơn mưa ngoài phòng, tiếng mưa như xối, vô cùng ồn. Lại nhớ lúc nãy Lãng Ngưu bảo đi vội tới, là đội mưa tới nên mới ướt như vậy, vội như vậy, dù cũng không thèm che. Y lại vô thức dời ánh mắt lên người Lãng Ngưu, hắn đang đứng khoanh tay một góc, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía Vân Du đang bắt mạch, nhìn cả người đều rối vì nước mưa, Trường Tương Tư không nhịn được mà nhắc nhở "mặc đồ ướt sẽ dễ bị cảm, đi thay đồ đi"

Vân Du thu tay lại, vu vơ nói " Với tình hình hiện tại tốt nhất Ngưu lang quân đừng nên ra thì hơn"

Trường Tương Tư ngạc nhiên " tại sao?"

Vân Du liếc mắt nhìn Lãng Ngưu một cái, người vẫn khoanh tay trầm lặng " Ô Vân Du ta có qui tắc, lúc ta trị bệnh sẽ không để bất kì ai bên cạnh, điện hạ lại ngang nhiên phá qui tắc của ta như vậy, không tôn trọng ta tí nào cả"

" để ngươi một mình trong đây" Lãng Ngưu nói " nói thật nhé, ta thực tâm không an tâm giao tính mạng người này cho ngươi chút nào hết"

" vậy nên mới nhảy cửa sổ vào à" Ô Vân Du không để tâm địa vị người mình tiếp lời là đại điện hạ cao cao tại thượng hay Ngưu Lang quân sát phạt tứ phương, thẳng thừng vạch mặt.

Trường Tương Tư tròn mắt " nhảy...nhảy cửa sổ?"

Lãng Ngưu sinh khí " Vân Du công tử, tập trung chuyên môn đi nào, tình hình điện hạ thế nào rồi?"

Ô Vân Du cười không nói, hắn nhàn nhã cất hết dụng cụ vào rồi mới lên tiếng, nói duy nhất hai chữ " bế quan."

Linh hạch của Lãng Kinh Lạc chưa kết, không thể dung nạp được linh hồn quá tà của Trường Tương Tư, vả lại trước đó khối thân thể này quá ốm yếu, không giống như bệnh, mà giống như bị người ta hạ thuốc từ từ nên mới suy nhược như vậy.

" Bế quan trị thương chính là cách giải quyết cấp bách hiện giờ, tình trạng điện hạ không thể chờ nữa, có thể có dấu hiệu bị tổn thương rồi, cần phải có linh hạch trấn giữ " Ô Vân Du nói "vì vậy, bắt buộc bế quan"

Hắn dùng từ bắt buộc.

Trường Tương Tư không nghỉ mình vừa thoát nạn lại gặp nạn liên tục như vậy" Không còn cách nào khác",

Ô Vân Du lấc đầu " chỉ có thể bế quan."

" bâu lâu?"

" Hai năm."

Trường Tương Tư không hỏi nữa, y biết muốn sống lại không suôn sẻ như vậy, bất quá chỉ là bế quan tu luyện trong vòng hai năm, cũng giống như đóng cửa miễn giao du với nhân gian này hai năm nữa. Nhưng mà sau khi tiễn Ô Vân Du ra phòng, Trường Tương Tư thấy Lãng Ngưu sắc mặt âm trầm đứng một góc, y liền biết đây không còn là chuyện đơn giản như mình vừa nghĩ nữa

___

Nghe tin công chúa điện hạ sau khi thoát khỏi hai đại nạn, lập tức bá quan trong triều ồ ạt kéo đến thăm hỏi, đặc biệt là đội ngũ hai mươi vị quan cùng quì với các lão không cho mở nắp quan tài cứu công chúa hôm trước. Tất cả đều vô cùng kinh hãi, lo âu trong lòng, cuốn cuồng mà chuẩn bị đủ lễ vật quà cáp, sợ công chúa ghi thù họ. Nhưng mà lại uổng công, quà đưa đến Thiên Hà điện đều được trả về, thư gửi muốn gặp mặt cũng trả về.

Sau khi trở về, vị công chúa điện hạ này liền cáo bệnh, đóng cửa cung không gặp hay tiếp bất kì ai. Các vị đại nhân ra sức muốn biết chút tin tức cũng không tra được gì, ngay cả mua chuộc người Thái y viện họ cũng bảo điện Thiên Hà chưa từng mời thái y viện họ đến thăm khám.

Bảo bệnh nhưng không mời thái y ư? Chẳng phải quá kì quái sao?

Sau đó một tháng, quốc chủ bỗng hạ thánh chỉ bảo công chúa điện hạ phụng thể không khỏe, phải đóng cửa bế quan hai năm, do Vân Du công tử đảm nhận trọng trách.

Thế nhưng sau đó thánh chỉ rành rọt từng chữ kia lại bị đồn thổi thành : Công chúa điện hạ ngất xỉu, chuẩn đoán là tổn hại hồn phách, cần phải bế quan hai năm để hồi phục hồn phách;

Hoặc là: công chúa điện hạ sắp chết nữa rồi, thời gian sống lại kia như hồi quan phản chiếu nhất thời, quốc chủ nói bế quan, chỉ là nói giảm nói tránh, thực ra là bí mật đem đi chôn nàng rồi;

Tin tức bị truyền với tốc độ chống mặt, người trong cung lo sợ, người thành Thần Phù lo sợ, người Mộc quốc lo sợ...

Công chúa điện hạ của họ, thần nữ của họ, lại chết nữa sao!

Thiên đế, ông đang đùa bọn này à, xuống đây nói công đạo một chút đi.

Quốc chủ chúng tôi làm không tốt,hay chúng tôi làm không tốt, lại trêu đùa chúng tôi như vậy, là ghen tị đúng không?

Ghen tị thì nói ra, tại sao lại bắt công chúa điện hạ của chúng tôi đi? Bắt nàng ta đi, chẳng phải lấy đi nguồn sống của bọn này, hỏi ông đấy, sao này ai cầu thần cho bọn tôi, ai phù hộ cho bọn tôi? huhuhuhu! Thiên đế ông trả lời đi...

Mấy hôm nay thần dân Đại Mộc đều ngửa đầu lên trời ta mắng ngươi mắng

" Cho Ô Vân Du làm chủ sự là nói dễ nghe, nói khó nghe chính là đem ô vân du chôn cùng công chúa rồi, ai bảo hắn ta một hai đòi mở cửa quan tài hôm đó làm gì" tiểu quan Ất tặc lưỡi lấc đầu

"Đâu ra, đừng có đồn bậy nữa, nghe đâu lần này để Ô Vân Du làm chủ sự là do một tay Các lão đề bạc y đó, chính là nói lần này công chúa điện hạ thực sự bế quan nha" tiểu quan giáp dập lửa

"ủa vậy thì kì quá, chẳng phải lúc đầu hai người đứng ở hai chí tuyến sao, sao lại thành một phe từ khi nào vậy" tiểu quan Tuất thắc mắc

" ai mà biết, đại ca ta là võ tướng trong triều, huynh ấy bảo hôm quốc chủ phong thưởng Ô Vân Du chuyện y hộ giá cho công chúa ấy, các ngươi biết người này đưa ra yêu cầu gì không?"

Các vị tiểu quan lấc đầu thực lòng không biết.

Tiểu quan giáp nói " xin được làm đệ tử chân truyền của Các lão đó"

các vị tiểu quan ồ lên một cái

" chậc, tâm người này cũng sâu ghê!", tiểu quan Ât vuốt càm tặc lưỡi

" chỉ tội cho mấy chục vị đại quan quì mưa cùng Các lão hôm đó, vô duyên vô cớ đắc tội Ô Vân Du, nay các lão lại đứng về hướng y làm bọn họ trở tay không kịp, đang cụp đuôi lấy lòng vị Ô Vân Du kia kìa" tiểu quan giáp thở dài

Các vị tiểu quan đều thở dài

Cả đại Mộc vì tin tức công chúa điện hạ lần nữa chết cũng thở dài.

Tin tức bệnh tình của công chúa điện hạ được quốc chủ một mực giữ kín, chỉ những người trong cuộc như quốc chủ, Ô Vân Du, các lão cùng Tứ hoàng thúc biết, còn Lãng ngưu là uy hiếp thông tin từ Ô Vân Du nên cũng biết. Còn lại tất cả đều chỉ dừng lại ở việc điện hạ đi bế quan dưỡng sức, cả quốc hậu cũng không rỏ.

Mà quốc hậu không biết rỏ thì Mễ Chu Khiết cũng mù tịt như vậy, cũng bị đám đông dư luận mấy hôm rày xoay cho chóng mặt, xoay cho tin thần phấn khởi. Nếu công chúa điện hạ thực sự chết, người có lợi nhất đương nhiên là y rồi.

Điện thờ Thiên đế được xây dựng nằm bên cây Thần Mộc, linh khí vô cùng vượng, vì vậy được chọn làm nơi công chúa điện hạ sẽ bế quan hai năm.

Chúng quan đều xếp hàng dài đi theo sau xe phượng.

Đứng dầu chúng quan là người của Uyên Thư Các, Các chủ là Điền Bích Di. Một thân lam bào, trang sức phụ kiện chỉ có sợi dây buột tóc đang bay theo gió, người đứng lưng thẳng toát lên khí thế chính trực, là một tấm thân không nên thuộc về trần thế này.

Đứng kế bên y là Ô Vân Du, vị trí y đứng chính là vị trí đại đệ tử của Uyên thư các. Vị trí này xưa nay chưa từng có, vừa mới được xác lập cách đây không lâu. Lập được đại công cứu giá công chúa nên Ô Vân Du-người ngưỡng mộ Các chủ đã lâu, trực tiếp xin quốc chủ được làm đệ tử chân truyền Uyên Thư Các.

Yêu cầu đã làm người kinh hãi, vì xưa nay vị Các lão này chỉ nhận đệ tử, không nhận đệ tử chân truyền. Càng kinh ngạc hơn chính là người này ngay lúc đó dường như không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhận tiếp nhận yêu cầu, để Ô Vân Du làm đại đệ tử chân truyền, bỏ mặc chuyện trước đó lão vì người này mà quì mấy canh giờ dưới trời mưa trong ngày hạ huyệt hôm đó. Sau đó cũng chính lão là người đã đề cử Ô Vân Du trong lần bảo hộ công chúa điện hạ bế quan.

Hôm nay khi Ô Vân Du ngang nhiên đứng ở vị trí này đã làm không ít ánh mắt dòm ngó, ghen tị cũng có, lo sợ cũng có

Tiếp theo là Các viện.

Bến trái Các lão là Đệ nhất Viện, Nội Viện Linh y điện, viện chủ là Trầm Dã. Màu sắc đồng phục của viện là tím nhạt, vừa mộng mơ vừa nhẹ nhàng như khói tản rạng chiều. cách nhận biết vị viện chủ chính là trên tay y lúc nào cũng cầm theo một quyển trục, miệng luôn treo một nụ cười, là một nam tử ôn nhuận như ngọc, người gặp người thương, hoa gặp hoa nở.

Bên phải là Ngoại viện Linh y điện, thế tử điện hạ Lãng Điểu cũng chính là người kiêm luôn chức vụ Viện chủ. Thế tử điện hạ là người nổi tiếng khó tính, vì vậy tiêu chuẩn vào Ngoại viện rất nghiêm khắc, người vào được lại được đánh giá rất cao. Vì vậy số lượng đệ tử trong viện không nhiều, nhưng nhìn vào ai cũng là bậc có tài trí hơn người hoặc là tiên đồng ngọc nữ. Tuy nhiên Lãng Điểu người này chỉ nhìn thực lực không nhìn đạo đức, vì vậy nơi đây của y cũng nổi tiếng là nơi không dành cho người ở.

Tiếp theo đó là Tư sắc viện, thái y viện, và tỏa hương viện. Viện chủ lần lượt là ba nữ nhân tài sắc toàn vẹn của Mộc quốc: Lạc Yến Phân, Chử Túc Ly và Tiêu Tử Bình. Màu sắc bắt mắt nhất là người của Tư Sắc Viện, hồng phấn tinh khôi, mà viện chủ Lạc Yến Phân lại là người vừa xinh đẹp lại hiền lành, là nơi thu hút nhiều nữ đệ tử nhất. Lãnh đạm nhất là thái y viện của Chử Túc Ly, viện này, nói thẳng một câu: không cần đệ tử, ngươi chọc viện chủ ta giận, ta đuổi ngươi sang viện khác. Tính khí viện chủ hạ lạnh đông nóng, rất khó nuông chiều, là loại ngang tàng không phải loại nóng tính như Lãng Điểu. Khác với Ngoại viện, số đệ tử ít ỏi trong viện này một là không còn chỗ để đi, hai là bị đánh đến nghiện rồi. Nơi đây không chỉ chứa thành phần có đạo đức làm người suy bại mà tài cán cũng không luôn, nói thẳng ra là nơi chứa những thứ cặn bã bỏ đi...

Quốc trượng Mễ Chu Khiết đang ở trong đại điện cùng quốc chủ bái lễ, cầu xin thiên đế bảo hộ cho công chúa điện hạ êm xui chuyến đi lần này. Đối với đứa con khó nuôi này, quốc chủ đã nhọc hết lòng bảo bọc yêu thương, nhưng lại không rỏ lí do gì, từ lớn đến bé, vận xui cứ một mực vây hãm đứa bé, thoát chết thì cũng bị thương nặng nằm liệt giường, quốc chủ đây đã hao tâm giành giựt với Diêm La Điện mới an toàn bảo hộ vị công chúa này an toàn đến tận bây giờ.

Hiện tại lần nữa đối diện với tình huống không lành của hài tử, Mễ Chu Khiết có thể nhìn ra quốc chủ lo lắng nhiều lắm " quốc chủ, sao hôm nay không thấy quốc mẫu đến vậy, muội ấy vẫn chưa khỏe sao?"

Quốc chủ đứng nhìn nhìn lên tượng thần thiên đế, không nhìn Mễ Chu Khiết mà hướng Lãng Tiêu đứng bên cánh trái, nói" thiên đế khóc rồi sao, lão tứ à bản vương nhìn nhầm?"

Lãng Tiêu nghe gọi thì nhích chân lên một chút, ngửa đầu nhìn lên bức tượng thiên đế, bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ kia hiện trên đôi mắt hoa đào có vương một giọt nước, đang từ khóe mắt chảy xuống, nhìn như đang khóc" ca à, hôm qua trời mưa, trên kia bị thủng lỗ kìa"

Lãng Nguyệt Thiền cũng nhích chân theo ngó đầu nhìn theo hướng Lãng Tiêu chỉ, thực sự thấy thủng một lỗ trên nóc điện, một lỗ to đùng " cho thiên đế tắm mưa à"

" thực sự là cho thiên đế tắm mưa đó" Lãng Tiêu xoa thái dương giải thích " vì lần trước chôn Kinh Lạc, trời mưa quá trời, nên đã có người bảo nếu lần này trời mưa, thì cho thiên đế ông tắm mưa cùng luôn, vì vậy đã lên nóc điện đục cái lỗ như vậy đó"

"Bá đạo nhỉ?" Lãng Nguyệt Thiền cảm thán, sau quay qua Mễ Chu Khiết" cũng may quốc hậu bị bệnh không đi theo, để nàng ta nhìn thấy cảnh thiên đế đội mưa như vậy chắc xử hết đám tu sĩ trong điện này mất"

Mễ Chu Khiết cười cười, khom người bẩm" quốc hậu là tín đồ trung thành của thiên đế tất nhiên là không chịu nổi, nhìn chắc trời sắp mưa để thần đi sai người vá lại chỗ thủng"

Mễ Chu Khiết cáo lui

Đợi người đi khỏi, Lãng Nguyệt Thiền liếc qua Lãng Tiêu một cái "xem xem, chỉ mới nghe chưa chứng thực mà hắn ta đã vui ra mặt như vậy, chỉ có thiếu nhảy cẳng hét lên: quốc chủ, quốc chủ lập cháu gái ta làm thần nữ đi! Đệt, lão cáo già đáng hận này, sau lưng bản vương dám có suy nghĩ bất chính, còn muốn hại nữ nhi của ta"

" huynh muốn lợi dụng chuyện lão tứ bế quan để thăm dò Mễ gia? Ta khuyên huynh rồi, dùng người thì không nghi, đã nghi thì không dùng nữa" Lãng Tiêu lật đồng tiên trên tay " lòng người mà, càng thấu được nội tâm hắn sẽ khiến huynh càng hoảng thôi"

" như ta biết đệ là người đã gây ra lỗ thủng này ả hả" Lãng Nguyệt Thiền xoa càm " hơi hoảng đó nha, Truy tinh vương phá thần điện thiên đế?"

Lãng Tiêu che miệng ho mấy cái " Làm theo thiên mệnh thôi"

Lãng Nguyệt Thiên thật tâm mà tỏ vẻ không biết gì " à" lên

Lãng Tiêu vội đổi chủ đề " Án Tiêu Nhậm vẫn chưa có kết quả, Lưu Tranh bảo gặp khó khăn vì thuật con rối nằm trong tà thuật của Mộc độc nhân, mà thứ này đã bị huynh tịch thu quốc cấm, không có thông tin xác thực để điều tra"

" ý của hắn muốn ta cho hắn mượn tài liệu tham khảo" Lãng Nguyệt Thiền khua tay " bảo hắn nằm mơ đi, bản vương không cho, cho hắn mượn hôm nay ngày mai lại có kẻ khác chạy đến mượn, vậy còn gì gọi là quốc cấm nữa"

"huynh có thể giữ bí mật mà"

Lãng Nguyệt Thiền nghĩ ngợi " Thực sự có nó mới tiếp tục điều tra được?"

" Lưu Tranh nói như vậy"

" chuyện nay hệ trọng để bản vương suy nghĩ thêm" Lãng Nguyệt Thiền ra chiều suy ngẫm một lúc, lại hỏi " bảo đệ bói cho nó một quẻ, thế nào rồi? "

Lãng Tiêu chuyền đồng tiền qua lại kẻ ngón tay" bế quan chuyến này khá êm xui, chỉ là, khắc một chữ "hỏa"".

Trường Tương Tư ngồi trong kiệu phượng, vén màn nhìn màu sắc đan xen ở sân điện kia, hai bên đường hàng người xếp dài, có người than thở, có người sụt sịt lấy khăn lau nước mắt.

Y cảm giác có điều không đúng...

Đâu phải đưa tang đâu, sao lại khóc thương như vậy?!

Khi này cửa phượng vén lên, Lãng Tiêu nâng vạt y phục bước vào, ngó y một cái ngồi bên ghế đối diện" tiểu nha đầu ngươi muốn tìm ai?"

Trường Tương Tư lại không trả lời mà đưa ra một câu cảm thán" chỉ là đi bế quan, không nhất thiết phải đông như vậy"

" chuyện liên quan đến lão tam ngươi, không phải chuyện nhỏ", Lãng Tiêu vẫn một mực không tha " nhưng mà tiểu nha đầu, ngươi đang tìm ai?"

Trường Tương Tư thu tay đang vén màn lại, ngăn đi âm thanh ồn ào bên ngoài, sau đó thì lười biếng nhắm mắt lại, lãnh đạm chối bỏ" không có. "

" không có thật sao, vậy uổng công tiểu tử đó thương ngươi rồi" Lãng Tiêu vén màn nhìn về hướng giữa sân điện, nơi dòng người áo Lam đang đứng " lúc ngươi ngã bệnh, nó bị quốc hậu mắng một trận, nói ngươi đương nhiên ngất xỉu như vậy là do nó không biết nặng nhẹ rủ ngươi trèo nóc điện đêm tối, sau đó cấm không cho nó đến gần ngươi nữa"

Ra là vậy nên tối đó Ô Vân Du nói Lãng Ngưu không thể ra ngoài thay y phục được, là vì quốc hậu cùng mọi người ở ngoài nên hắn mới lén nhảy từ cửa sổ vào. Tiểu tử này vậy mà cũng không thèm nói với y một tiếng

Nhìn sắc mặt khó coi của y, Lãng Tiêu không trêu nữa, thở dài một tiếng rồi nói " người từ khuya đã ra biên cảnh rồi"

Trường Tương Tư ngạc nhiên, khi phát hiện Lãng Ngưu không đến tiễn, lòng y có chút khó chịu vì rỏ ràng tối đó hắn bảo sẽ đến tiễn, y còn cho là người bận việc nên đến muộn, lại không ngờ việc này lại lớn như vậy.

" biên cảnh xảy ra chuyện gì, tại sao lại đột ngột đi như vậy?"

" thì ai ngoài cái bọn rảnh rỗi Dị quốc chuyên đi gây sự kia, ta nói Dị quốc từ lúc thay quốc chủ đến nay càng lúc càng tệ hại mà, tiêu tùng mất thôi."

Mộc quốc cùng Dị quốc được xem là một trong hai châu hùng mạnh nhất Ngũ châu. Nhưng hai châu này mấy chục năm nay lại đối đầu gay gắt với nhau. Thù oán bắt nguồn từ vị Quốc hậu của Mộc quốc đời trước, cũng chính là mẹ của Trường Tương Tư, Phỉ Diên Vỹ

Nghe đồn rằng vị quốc hậu này là người Dị quốc, chính xác là một vị quốc sư, nhưng sau đó lại cướp đi quốc hoa của nước nhà bỏ trốn đến Mộc quốc, mê hoặc quốc chủ, khiến quốc chủ chìm đắm mà cưới nàng làm hậu.

Dị quốc vì đòi lại quốc hoa nên nảy sinh tranh chấp với Mộc quốc, muốn lấy lại hoa lẫn cả người làm phản. Nhưng quốc chủ Mộc quốc đã trúng mê hương tình nào có thể đồng ý. Sau đó quan hệ hai quốc càng tệ đi, tranh chấp xảy ra liên tục.

Dù bây giờ đã thay đổi quốc chủ nhưng hận ý của Dị quốc dành cho Mộc quốc không nguôi. Cứ mỗi lần phát hiện dấu hiệu của quốc hoa kia xuất hiện ở Mộc quốc, bọn họ lại giấy binh đòi lại.

Nghe phụ hoàng, mẫu hậu trong miệng người khác trở thành người mê sắc, kẻ phản quốc, trong lòng Trường Tương Tư nảy sinh chút vi diệu" chẳng phải Mạn châu sa kia đã chết cùng vị quốc hậu kia rồi à, lấy đâu ra mà bọn chúng đòi"

Lãng Tiêu nhướng mài" Ai nói với ngươi Phỉ quốc hậu chết?"

Câu nói chỉ thoáng qua nhưng phản ứng Trường Tương Tư lại không nhẹ, đầu y uỳnh một tiếng, tim trùng xuống đến mức nghẹt thở. Tuy y vẫn đang khắc chế, nhưng dáng vẻ bình tĩnh đã không trụ được mấy khắc, người nhóm về phía trước, căng thẳng lộ lên cả mặt " chẳng phải sau khi Trường gia bị diệt, người từ Dị quốc trở về, không chịu nổi đả kích lớn nên đã tự sát?"

Lãng Tiêu tặc lưỡi " ngươi không nên tìm hiểu những chuyện trong quốc cấm nha, phụ hoàng ngươi mà biết được sẽ không vui đâu?"

Trường Tương Tư siết chặt ngón tay trong lớp y phục bên dưới, đầu óc như rơi vào khoảng mơ hồ.

Khi y chết đi, ngày ngày đều ở Mạnh Bà đường làm chân sai vặt cho lão bà kia, bận đến bù đầu tối cổ nên không có thời gian tìm hiểu chuyện trần thế. Vả lại Lão mạnh bà từng nói với y rằng " ngươi đã chết, đã không còn thuộc về thế gian đó, nếu ngươi luyến tiếc, người đau lòng sẽ là những người thân của ngươi, muốn tốt cho họ thì ngoan ngoãn ở đây nấu canh cho ta, chờ vài trăm năm nữa ta chết rồi, vị trí Lão mạnh bà này sẽ truyền lại cho ngươi nha."

Lúc đó y không nói với Mạnh bà, y làm gì còn người thân nào nữa, làm gì còn ai đau lòng nữa. Thông tin cuối cùng y nhận được chính là mẫu hậu y cũng lìa dương thế rồi.

Là tự sát.

Một đoạn thời gian y điều lưu tâm những người đi qua Mạnh Bà đường này, tuy nhiên đều không gặp người. Vì thế y đã nghĩ đến lí do khác, có lẽ đã phi thăng liệt vào hàng tiên rồi cũng nên. Nếu thật như vậy thì thật tốt.

Nhưng hôm nay lại nghe được hai chữ chưa chết? Chưa chết này rốt cuộc là mang nghĩa gì? Là tắc thở rồi? Hay là đã chết rồi nhưng hồn phách chưa ra khỏi cơ thể? Vì lẽ đó nên y mới không thấy được người ở Địa phủ?

Thần trí bất an, cơ thể nhộn nhạo, Trường Tương Tư cảm thấy đầu choáng tai ù, những ồn ào xung quanh khiến cho y phiền lòng khi nãy, hiện không còn nghe thấy nữa. Có thứ gì đó muốn từ dạ dày thoát ra, vùng vẫy bên trong. Trường Tương Tư vội vả vén màn cửa sổ, giải thoát cho chúng ra ngoài. Mấy hôm nay li bì cả ngày, không ăn được gì, bây giờ ói ra chỉ là nước chua, dạ dày co thắt từng trận.

Lãng Tiêu lo lắng nhóm tới vuốt lưng " sao tự dưng lại trở xấu thế này".

Ngoài cửa đã có vài người vén màn đi vào xe phượng

Trường Tương Tư mơ màng nghe thấy Ô Vân Du sau khi kiểm tra mạch tượng xong thì xoay ra cửa xe nói với quốc chủ cần phải vào hàn động gấp, bỏ qua các nghi lễ. Sau đó thì nhận thức không còn, người rơi vào một tấm màn đen bao trùng tứ phía.

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro