chương 18 Gọi ngươi chủ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các đệ tử uyên thư các tuy được tham dự tiệc nhưng là hậu bối, vì vậy được sắp xếp ngồi bên ngoài viện. Nhưng vì không có các tiền bối quản nên bọn học có thể thoải mái mà vui chơi.

Một tên uống hơi nhiều nên quá khích, hung hăng đập bàn" vì sợ thua mà tìm cách tu luyện tà thuật, con mẹ nó, thế tử điện hạ này y có bệnh rồi"

Một đệ tử khác sợ y bị bay đầu nên tốt bụng nhấc nhở, y lại cười khẩy " hôm nay không có quốc chủ quốc hậu, ta đây đếch sợ nhé, ta đây đã nhịn lâu lắm rồi, không thể chấp nhận nổi tính khí cao cao tại thượng của hắn ta, có gì tốt đâu, chỉ là một thân phận cao hơn người. So với hắn ta, tỷ muội Lạc gia vẫn là tuyệt đỉnh giai nhân của Mộc quốc"

Nghe gã bên kia mạnh miệng, cái người khuyên gã lúc nãy lấc đầu cười trừ " các huynh đừng để tâm, gã ta gian lận thi cử, bị thế tử điện hạ bắt gặp, lần đó xém bị đuổi khỏi Uyên thư các, gia phụ vất vả cầu xin mới được tiếp tục ở lại học, vì vậy sinh bất mãn với điện hạ"

Mọi người xung quanh đều đồng ý là gã đúng là điên rồi, tự làm tự chịu sao lại oán người, đúng là mượn rượu làm càng mà.

Nhưng lại có người không nhịn được thắc mắc mà dè chừng hỏi " Thế tử điện hạ, người tu luyện loại tà y đó thật sao?"

" Còn không phải? Bị quốc hậu đánh đến nổi còn nữa cái mạng, nghỉ học gần một tháng để tịnh dưỡng trong cung kìa, ta nghe người trong cung kể lại, bị quốc hậu dùng roi linh lực đánh không dưới trăm roi, máu đỏ cả nền tuyết" Gã say sỉn kia cười khẩy, sau cắn răng phun hai chữ " đáng đời"

Có đệ tử nửa tin nửa không " dùng roi linh lực đánh là thật rồi? Nhưng mà pháp lực Linh y của điện hạ cao cường như vậy, tại sao lại phải tu Độc y tổn hại tâm tính kia, nói thế nào cũng không tin đâu, như vậy chẳng khác nào nói tiên nhân bậc nhất thiên giới bỏ tiên tu ma đâu"

Tên say kia giải thích " chẳng phải là cái tính cao ngạo chết tiệt kia sao, hắn ta sợ thua tỷ muội Lạc gia, không thấy sao, khi hai vị kia trở về, liên tiếp hai tháng nay hắn ta không còn giữ vị trí nhất trong Uyên Thư Các nữa, sợ không bằng ai nên dùng cách bẩn thỉu này. Thế tử điện hạ hả, ta thấy người không còn xứng nữa rồi, nên đôi vị tế thần khác thôi"

" Thư Tần huynh, huynh say thật rồi, thế tử điện hạ là người cao quí, không phải người huynh có thể sỉ nhục, vả lại Tế thần không phải chỉ một mình huynh nói muốn đổi là đổi được, ngoài thế tử điện hạ ra Mộc quốc này không có ai xứng hơn người"

Thư Tần mơ màng" con mẹ nó, ngươi trúng bùa mê hắn ta rồi chứ gì, ngươi là loại thấp kém nào?"

" Vậy huynh nhìn kĩ xem ta là loại thấp kém nào?"

Thư Tần ngóc đầu dậy nhìn lấy người đối diện, trước mặt là nam tử mặt trắng, khuôn mặt vốn dĩ ôn nhu bây giờ sinh ra chút hàn khí, tức giận nhưng vẫn mang vẻ dịu dàng chính khí.

Tức nhiên là nhận ra rồi, người này hiện tại là một trong những vị đệ nhất tài tử được các nữ đệ tử tranh nhau sức đầu mẻ trán, làm mấy gã nam nhân như Thư Tần ghen tức muốn gần chết" Còn tưởng là ai hóa ra là Trầm Dã công tử, là huynh lại làm ta bất ngờ hơn cơ, chẳng phải huynh nên theo phe Lạc gia chứ"

" Trường Tương Tư là tam sư đệ của ta" Trầm Dã nói "Thư Tần huynh nói xấu sư đệ như vậy trước mặt ta, không ngượng miệng sao?"

Thư Tần lại ra vẻ tiếc nuối " aiiii, buồn thay cho Lạc cô nương, người ta trao thân gửi phận, bây giờ ngươi chọn tiểu đệ, bỏ rơi người ta rồi"

Trầm Dã sinh khí " Thư tần huynh, ngươi dùng từ kính cẩn, ta với Yến Phân ngay thẳng"

" Ngay thẳng nhưng sao lại gọi ngọt ngào như vậy?" Thư Tần càng nói càng thiếu chuần mực "a, hay là Trầm Dã công tử đây một thân bắt hai tay, ta nghe nói quan hệ của ngươi cùng vị thế tử kia không tệ...nha....ức...dù ngươi tốt mã, nam nữ đều luyến ngươi, nhưng cũng không nên làm như thế, phải biết chia của tốt cho huynh đệ cùng dùng, như vậy mới là anh em tốt hahahaha.... ặc ....a..."

Đang cười ngon lành bỗng ăn một cái tát như trời giáng, Thư Tần ôm mặt phừng phừng tức giận mà quát " là kẻ nào to gan?"

Nhưng khi trông lại từ cơn tức giận đã chuyển sang ngỡ ngàng " Lạc...Lạc cô nương"

Nữ nhân một thân hắc y, áo choàng lông vũ màu hồng, là một trong số hai tỷ muội Lạc gia. Người tiến đến, đối diện với Thư Tần, vẻ mặt đã bị cơn giận nuốt trọn " Ai cho ngươi nhục mạ tỷ tỷ ta?"

Thư Tần ấp úng giải thích " không...ta không có ý đó"

" ngươi rỏ ràng có ý đó", Nữ nhân hắc y bạo phát, tiến lên tóm lấy gã say sỉn, còn chưa cho gã một cú đấm đã nghe âm thanh phía sau lưng cất lên

Người đến nhỏ giọng nhắc nhở" Trắc Diệp, không được vô lễ"

Người bước đến, một khuôn mặt giống Lạc Trắc Diệp y như đúc ra, không khác một điểm. Trước tiên, đối với Trầm Dã và các vị đệ tử xung quanh hành lễ, nàng không nhìn vào mắt Trầm Dã mà bước lại phía trước kéo Lạc Trắc Diệp đang tóm cổ Thư Tần trở về phía mình " Ai cho muội loạn, buông Thư công tử ra đi"

Lạc Trắc Diệp ủy khuất " Hắn ta dám nhục mạ người cũng như nhục mạ Lạc gia, ta muốn hắn xin lỗi chúng ta."

Lạc Yến Phân sinh khí " là muốn lấy lại công bằng hay làm mất mặt thêm? "

"ta..." Lạc Trắc Diệp không nói nữa, buông tay tóm cổ áo Thư Tần ra, đẩy mạnh làm cho gã lùi về sau mấy bước.

Lạc Yến Phân nhìn thấy muội muội chịu ngoan ngoãn đứng ra một góc, khi này nàng mới hướng Thư Tần phân giải " Thư công tử, tỷ muội Lạc Gia đều ở đây cả, nếu có hiểu lầm gì xin công tử cứ nói thẳng ra, chúng ta cùng giải quyết, đừng ở sau lưng chúng ta nói sai sự thật, sẽ làm mọi người thêm khó xử"

Thư Tần lỡ phóng lao nên bám theo lao, gã phất tay mấy cái " hiểu lầm gì, mối quan hệ của ngươi và Trầm Dã chẳng phải đã bị đồn đến nát bét rồi sao?"

" Ngươi giữ cái miệng thối ngươi lại, ăn nói cho đàng hoàng" Lạc Trắc Diệp không thể an tỉnh đứng một góc, nghe vậy lập tức nhóm người lên

" Ra là vậy" Lạc Yến Phân giữ người kích động lại, thở ra một hơi " nếu đã để mọi người hiểu lầm thì Lạc Yến Phân ta ở đây tạ lỗi, cũng tại đây giải thích rỏ ràng với mọi người hai chuyện, thứ nhất là chuyện của ta và Trầm công tử"

Nói đoạn đưa mắt nhìn về Trầm Dã, người này sớm giờ vẫn luôn hướng mắt về phía nàng, bắt gặp ánh mắt nàng cũng không rời đi. Lạc Yến Phân đối với ánh mắt nặng tình đó chỉ là dáng vẻ thờ ơ, nàng chỉ dừng lại một khắc rồi rời đi.

Lạc Yến Phân nói" đừng đồn nữa, sẽ làm tổn hại thanh danh Trầm công tử. Ta và Trầm công tử, ngoài quan hệ đồng môn, ngoài ra không có bất kì quan hệ gì, mong các vị có mặt hôm nay chứng giám lời Yến Phân nói "

Lạc Trắc Diệp thấy tỷ tỷ nhà mình nhún nhường, lòng không cam mà hô lên " tỷ tỷ?"

Trầm Dã đứng gần đó cũng thu ánh mắt, đôi tay bên dưới đang siết chặt y phục.

Lạc Yến Phân hít sâu một hơi tiếp tục nói " chuyện thứ hai, là chuyện quan trọng, xin đừng đem điện hạ và tỷ muội chúng ta bàn tán nữa, chúng ta từ ngoại quốc trở về là muốn cống hiến có Mộc quốc, công hiến cho điện hạ. Điện hạ thân phận cao quí, chúng ta kính người quí người, mong các vị đừng làm tổn hại đạo quân thần chúng ta dành cho người"

Thư Tần bật cười " các ngươi kính hắn ta, nhưng hắn ta có xem trọng không mới là một chuyện, hắn ta bây giờ đang sợ các ngươi đe dọa vị trí của hắn ta gần chết, coi chừng nay mai tìm cách giết người thủ tiêu cũng nên"

Lạc Trắc Diệp khó chịu chau đôi mài thanh " Thư Tần, ngươi đừng thấy tỷ tỷ ta nhẹ giọng thì làm tới, ngươi như vậy là đang muốn chù ẻo tỷ muội bọn ta?"

Thư Tần nheo mắt" không thì sao, ta còn muốn thứ khác ở tỷ muội các ngươi nữa cơ"

Lạc Trắc Diệp bị chọc cho điên, không thể đứng bất động mà nghe tên này nói loạn làm càng nữa " ngươi đừng có mượn rượu làm càng"

Thư Tần cười lưu manh" ta thích mượn rượu làm càng đó, thế nào?"

Hắn vừa nói vừa triệu hồi võ thần của mình, bất ngờ tấn công về phía tỷ muội Lạc gia. Lạc Trắc Diệp khi này có cớ để chúc hết hỏa trong người dồn nén từ sớm giờ, sợ gì mà không đón đường đao của gã, nàng đẩy Lạc Yến Phân ra sau, tiến lên tiếp chiêu. Hai thanh đao va vào nhau, âm thanh vang vội, linh lực va vào nhau, văng ra hai bên

Thấy có đánh nhau, mọi người trong viện lập tức vây lại xem. Phải nói dù là nữ nhân nhưng đao pháp Lạc Yến Phân không thể vì thế mà khinh nhờn được, người này xuất ra đòn nào tàn nhẫn đòn đó. Lại nói về tên Thư Tần này, bình thường chỉ là tên công tử ăn chơi, vậy mà hôm nay ra đòn nào lại chắc đòn đó

Có đệ tử học cùng viện với Thư Tần, nhìn thấy chiêu thức xuất thần của hắn thì không khỏi kinh ngạc" Lạ nhỉ, Thư Tần tự bao giờ lại giỏi về võ lực như vậy?"

Lại có người tiếp theo phát dác " xem xem, mắt hắn đang đỏ lên, dường như càng đánh càng mạnh, chỉ e Lạc cô nương...Lạc cô nương cẩn thận!"

Gã vừa hét xong, Lạc Trắc Diệp bên trong vòng vây đã bị đánh ngã xuống đất, cú ngã xa tận mấy trăm thước, đòn ra tay không hề vì Lạc Trắc Diệp là nữ nhân mà nương tình. Thư Tần lại không có ý định dừng lại, như một tên sát nhân muốn lấy mạng người, như gã điên mà lao đến tấn công đối thủ chưa kịp đứng lên kia, một trận đao liên tục hạ xuống, cũng may Lạc Trắc Diệp tinh mắt lách người, kịp né đi những mũi đao muốn cắt lìa cơ thể nàng ra kia.

Xoay một trận hơn mười vòng, nhưng mũi đao kia vẫn điên cuồng hạ xuống, có lúc nó còn cắt trúng y phục của nàng, làm lớp áo bị chém rách te tua. Lạc Trắc Diệp bắt trớn bật người dậy, nhưng không may lại bị Thư Tần từ phía sau đá một cước bồ nhào về trước.

Có kẻ đứng trong hàng người hét lên " Dừng lại đi, còn đánh nữa sẽ chết người đó"

Lạc Trắc Diệp ngã ra đất, nghe tiếng hét nên vội trông lại, khi này ánh sáng lóe vào mắt khiến nàng bị chói trong nhất thời, khi kịp nhìn rỏ thì phát hiện thành đao của gã đã gần nàng trong gang tắc, người rơi vào thế bị động sinh kinh hãi tột đột.

Tuy nhiên thanh đao cũng chỉ dừng ở đó, không có dấu hiệu hạ xuống nữa, vì hiện tại trước mũi đao đã xuất hiện một dáng thiếu niên, người đang phát linh lực đỡ lấy thanh đao treo trên đỉnh đầu. Sau đó linh lực bạo khởi, trực tiếp hất tung Thư Tần bay ra xa.

Từ hàng người, Trường Tương Tư dẫn theo Lãng Kinh Lạc đi vào bên trong, nhìn vào người bên trong đang giao chiến kịch liệt " nào tiểu đậu phộng, xem ca ca của muội giỏi chưa nào, sau này đi theo ca ca , bám lấy hắn một chút, hắn sẽ bảo vệ muội"

Lãng Kinh Lạc nhìn Lãng Ngưu tay đấm chân đá kẻ địch, khác xa với những lời của mẫu thân mình từng kể về y, liền nhìn không chớp mắt " điện hạ, ca sẽ bảo vệ ta sao?"

"hay, đánh hay lắm",Trường Tương Tư vừa thấy Lãng Ngưu ra sát chiêu, đá tên kia sống dỡ chết dở, liền hét lên một trận kinh hô, sau quay lại ngồi xuống ôm Lãng Kinh Lạc từ phía sau vào lòng mình " đúng rồi, hắn là ca ca của muội, tất nhiên sẽ bảo vệ muội, hắn không phải người xấu, cũng không phải người thích tranh giành, nói chung là không hề giống như những gì muội nghe người ta nói về hắn. Kinh Lạc à, muốn nhìn một người, không chỉ nhìn bằng mắt, không chỉ nghe bằng tai, mà còn cảm nhận từ trái tim"

Lãng Kinh Lạc nhìn tay Trường Tương Tư chỉ chỉ về ngực trái mình, vui vẻ gật đầu tiếp thu" ta sẽ bám huynh ấy"

" Sao đệ lại ở đây?"

Trường Tương Tư nghe âm thanh quen thuộc thì trông lên, thấy Trầm Dã xuất hiện bên cạnh đang kinh ngạc nhìn xuống mình, đứng kế bên y là vị Lạc Yến Phân.

Lạc Yến Phân vội hành lễ, Trường Tương Tư gật đầu, sau lại liếc qua Trầm Dã" sao hả, chỉ có mình huynh mới tới được à?"

Trầm Dã cười ngốc" ý ta không như vậy, nhưng mà thế này là trốn hả?"

" ta được Tiểu đậu phộng quan minh chính đại mời tới nha" Trường Tương Tư đá xéo, như có như không nhìn về phía hai người bọn họ" ta không chơi trò lén lút"

Trầm Dã nhìn Lạc Yến Phân bên cạnh, ho mấy cái rồi ngồi xuống bên cạnh Trường Tương Tư " đại ca, nể mặt chút đi"

Trường Tương Tư ôm Lãng Kinh Lạc ngó mắt nhìn ra trung tâm " ta có nói gì sao, huynh bị chột dạ à"

Lãng Ngưu tuy còn nhỏ tuổi nhưng võ lực rất chuẩn, năm ngoái một thân hắn đã đánh gục ngã một con trâu điên trong vùng cứu người dân, khi đó mới tròn mười bốn tuổi. Vậy mà bây giờ xem ra đối phó với Thư Tần lại chật vật như đấu với trâu điên vậy

Trường Tương Tư chăm chú quan sát, nghiêng người qua Trầm Dã, đánh cù chở" nè, đại ca, nhìn ra được gì không?"

" sức lực không như người thường, toàn ra sát chiêu, mắt lại đỏ ngầu" Trầm Dã cũng đang chăm chú, y nheo mắt, có chút kinh hãi khi phát hiện " là con rối!"

Bên trong Lãng Ngưu đã triệu thần võ, thứ xuất hiện là một sợi dây lửa đỏ cháy cuồn cuồn từ đầu đến thân. Sợi dây quất đến đâu nơi đó để lại đóm lửa thiêu rụi ở đó. Thư Tần đã có dấu hiện kiệt sức, từ nảy đến giờ đều là gã ăn đòn của tên tiểu tử này, dù linh lực người điều khiển sau lưng mạnh thế nào thì thân xác của Thư Tần cũng bị ăn đòn đến mức chịu không nổi, một lúc sau thì gã bị thần võ của Lãng Ngưu trói gô lại, nằm lăn lóc ra đất.

Lãng Ngưu thu phục gã xong, thu linh lực lại bỗng cảm thấy có chút choáng đầu, đôi chân bất tri bất giác không trụ nổi mà loạn choạn lùi về sau mấy bước. Bỗng, có đôi tay đỡ lưng hắn, giữ người hắn lại, khi hắn nâng mắt trông sang, phát hiện lưng mình đã ngã vào lòng ngực của Trường Tương Tư.

Trường Tương Tư dìu Lãng Ngưu ngồi xuống một góc, tiểm hai bên huyệt, phát hiện tên tiểu tử này vì muốn thu phục con rối Thư Tần đã dùng toàn bộ sức, đánh đến mức linh hạch sắp vỡ cũng không có ý định dừng lại, lòng có chút giận vì sự háo thắng không chịu suy nghĩ trước sau này, nhưng vẫn chú tâm truyền linh lực cho hắn " đừng vận công hai canh giờ, tịnh dưỡng một chút đi "

Lãng Ngưu gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

Trường Tương Tư nhìn thiếu niên một lúc thấy hắn không có dấu hiệu gì, thực tâm an tĩnh nhắm mắt dưỡng thần. Khi này y mới quay sang con rối Thư Tần, quì xuống trước mặt gã, cẩn thận quan sát, sau đó búng lên trán gã một cái.

Trường Tương Tư hỏi" ngươi là ai?"

Con rối đáp " không có tên."

Trường Tương Tư hỏi" ngươi tại sao lại tấn công tỷ muội Lạc gia?"

Con rối đáp" chủ nhân ra lệnh."

Xung quanh mọi người đều im lặng quan sát, đa số đều là đệ tử Uyên thư các, nếu là đệ tử Uyên thư các đều biết loại tà thuật con rối này. Dùng linh lực của người phía sau mà sai khiến chúng. Mà khi nãy họ quan sát được những sát chiêu của Thư Tần xuất ra đều phần nào đoán được người sau lưng linh lực mạnh mẽ thế nào.

Thứ mà Trường Tương Tư dùng gọi là Thôi miên thuật, dùng để điều khiển tâm trí, cũng tương tự như thuật con rối, đều là dùng linh lực điều khiển thần thức. Tuy nhiên thời gian sử dụng của Thôi miên thuật không lâu, ước chừng ba câu hỏi là thuật tiêu tán

Trường Tương Tư tiếp tục hỏi " Vậy chủ nhân của ngươi là ai?"

Lần này Thư Tần không trả lời liền, hắn lưỡng lự giây lát, hai mài chau lại như đang đấu tranh bên trong.

Trường Tương Tư chăm chú nhìn từng thần sắc hắn, từng chút từng chút một, sau đó y phát hiện có điều bất thường thầm mắng trong lòng, muốn hạ tay hủy thuật này đi

Nhưng khi này bên cạnh lại có kẻ thiếu kiên nhẫn, trước khi y ra tay đã hỏi Thư Tần thêm một lần " chủ nhân ngươi rốt cuộc là ai, có ở đây thì chỉ ra đi, ở đây đúng không?"

Thư Tần giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên, nhìn ngay người đối diện, âm trầm quái khí mà gọi " chủ nhân."

"!"

Tất cả ánh mắt trong khuôn viên trong phút chốc ngắn ngủi kia, đều hướng về phía Trường Tương Tư

Thư Tần lại bồi thêm " chủ nhân, chẳng phải người đã dặn ta phải đứng về phía tỷ muội Lạc gia, cố tình hạ bệ người, làm như vậy bọn họ mới không nghi ngờ người sao. Chủ nhân, ta làm rất tốt, ngay cả đại sư huynh của người cũng tin ta với người không có quan hệ"

Làn gió đêm lạnh lẽo thổi lạnh sống lưng của mọi người đứng trong Lãng phủ tối nay

Trầm Dã không thể đứng yên nhìn sư đệ nhà mình bị bôi nhọ như vậy " Thư Tần, ngươi ăn nói cho đàng hoàng vào"

Có đệ tử không nhịn được đã lên tiếng " thuật con rối nằm trong tà thuật Độc y, ai cũng rỏ chỉ những người tu luyện Độc y mới tạo ra được, xưa nay Mộc quốc chưa từng có ai tu thuật tà thuật này, cũng chưa từng xuất hiện con rối? Sao tự dưng bây giờ lại xuất hiện, có phải quá trùng hợp rồi không?"

Trầm Dã nhìn về vị đệ tử vừa lên tiếng " vị đệ tử này, ý ngươi muốn là nói gì, đừng có mập mờ"

Đệ tử cười khẩy " Hiện tại ai mà không rỏ, thế tử điện hạ, ở Mộc quốc này ngoài người tu luyện Độc y, còn tìm đâu ra người thứ hai nữa, cũng là nói, con rối này ngoài người sai khiến thì ai có khả năng?"

Trầm Dã đứng lên, hướng về y, đanh giọng chất vấn " người đến là ai?"

Đệ tử dõng dạc bước ra khỏi hàng người " Trầm công tử, đã lâu không gặp"

Trầm Dã nheo mắt " Tiêu Nhậm!"

Tiêu Nhậm chính là vị quán quân trong cuộc thi tuyển đệ tử chân truyền của Uyên thư các vừa mới tổ chức tháng trước.

Khi này các chủ Uyên thư các là Mễ Chu Khiết, y mở cuộc thi tuyển đệ tử chân truyền, tuy cuối cùng Tiêu Nhậm giành chiến thắng nhưng lại bị tố gian lận nên Mễ Chu Khiết không thuận ý thu y, mà lại ngỏ ý về Trầm Dã. Tuy nhiên Trầm Dã khi đó đã nhận là đệ tử của quốc hậu Phỉ Diên Vỹ, nhất mực chỉ chọn một thầy, không bái thêm bất kì ai. Điều này đã làm cho vị Tiêu Nhậm này vô cùng bất mãn

Trầm Dã không khách khí " cho nên, ngươi là đang dùng cách này để phục thù sao, Tiêu Nhậm!"

" Trầm công tử xem thường Tiêu Nhậm ta quá rồi, ta hôm nay lên tiếng không phải vì thù riêng, mà muốn đứng lên vì công đạo, vì chính nghĩa, nói lên nổi lòng của tất cả mọi người" Tiêu Nhậm hướng Trường Tương Tư " thế tử điện hạ tu luyên tà thuật, chúng ta không cản, nhưng mà cái gì cũng có giới hạn, hôm nay xuất hiện một con rối, có ai chắc chắn điện hạ người sau này không bị tà thuật này khống chế tinh thần. Hôm nay không nói rỏ ràng, chỉ e mai sau này cả Mộc quốc này đâu đâu cũng là con rối, đều là tay sai nghe lệnh người thì chúng ta phải biết làm sao, biết tìm ai mà đối chứng đây."

Lãng Ngưu cũng không thể bình tĩnh ngồi dưỡng thần, nhưng khí tức trong người hắn đang loạn, hắn không thể đứng dậy, càng kích động thì càng thêm khó chịu, mài đã chau sâu lại rồi.

Trầm Dã nói " Điện hạ có bị điều khiển thần trí hay không, không lẽ đệ ấy không rỏ, còn để người ngoài như ngươi mở miệng nhắc nhở. Nói thẳng ra, đệ ấy là điện hạ, là Tế thần, đệ ấy có quyền lựa chọn bất cứ thứ gì đệ ấy thích, đệ ấy không phải là con rối trong tay các ngươi, các ngươi nói thế nào thì đệ ấy phải nghe thế đó"

" đã chấp nhận là tế thần, chính là tín ngưỡng để chúng ta noi theo, một kẻ tu tà đạo làm sao có tâm tư thanh thuần để gặp mặt với tiên nhân, chúng ta ai lại đi tôn thờ một người tu tà đạo" Tiêu Nhậm tàn nhẫn mà nói " không khéo tiên nhân nói cả Mộc quốc ta đều là loại tà ma giống như điện hạ thì oan cho bọn ta quá"

Khí giận trong người Trầm Dã sôi lên cuồn cuộn, nhưng hắn không kịp lên tiếng, đã có người kéo hắn về

Lạc Yến Phân tiến lên phía trước, âm thanh trong trẻo " Việc con rối con chưa chắc chắn có phải là thế tử điện hạ là kẻ sai khiến, Tiêu công tử, ngươi lời lẽ cẩn trọng một chút. Nếu là điện hạ sai khiến Thư Tần, người không nhất thiết phải dùng Thôi miên thuật, phơi bày tất cả ra trước mắt mọi người như vậy. Như Trầm công tử nói, việc điện hạ lựa chọn con đường tu luyện, là quyết định của người, là bản lĩnh của người. Khác người thì không phải là không đúng, độc y cũng không hẳn là hại người. Các vị, mong các vị thấu hiểu các định nghĩa này cho rõ ràng"

"Mệnh của thế tử điện hạ định sẳn phải đi theo khuôn khổ, nhưng người lại làm trái mệnh, trái thiên ý, muốn nghịch lại chúng ta thế này" Tiêu Nhậm cao giọng " muốn tùy hứng như vậy thì đừng làm thế tử điện hạ nữa, cũng đừng làm tế thần. Chúng ta có thể dung túng một vị quốc hậu tu tà thuật, nhưng không thể để tế thần chúng ta cũng là loại bẩn thỉu như vậy"

Trường Tương Tư sớm giờ đều bảo trì trầm mặc, đối với tà thuật con rối này y trước nay đều không rỏ, lại phát hiện có kẻ đứng trong hàng người này đang nhắm vào y, vì vậy Trường Tương Tư không dám hành động khinh xuất, chỉ im lặng quan sát. Chỉ là lời lẽ Tiêu Nhậm càng nói càng khó nghe, Trường Tương Tư khi này ngẩng đầu nhìn hắn " nói lại, ngươi nói ai bẩn thỉu?"

" điện hạ, chúng ta mong người quay về với chính đạo, chúng ta sẽ xem như điện hạ người lầm đường, cho người cơ hội...."

Trường Tương Tư cắt lời Tiêu Nhậm " ta hỏi, ngươi nói ai bẩn thỉu?"

" tu loại tà thuật đều bận thỉu như nhau" Tiêu Nhậm lớn giọng " điện hạ, đừng sa chân vào vũng bùn, người là tế thần, người không phải Dạ quỉ"

" mắng mẫu hậu ta bẩn, mắng mẫu hậu ta là bùn, mắng mẫu hậu ta là Dạ quỉ" đôi mắt tím của Trường Tương Tư không rời người Tiêu Nhậm, con ngươi đều bị sát khí bao trọn rồi" Tiêu công tử nói nhiều như vậy, tóm lại chỉ có một câu : các ngươi muốn ta đi chết thì ta phải đi chết?"

Tiêu Nhậm chần chừ " điện hạ chúng ta không có ý đó, chỉ cần người biết hối cãi..."

Một đường lửa bất chợt cắt đứt lời hắn, sượt ngang mặt khiến má Tiêu Nhậm rách một đường, máu ứa ra.

Trường Tương Tư hướng về phía sau, lập tức quát lên "Lãng Ngưu, đệ dừng tay lại! Đệ điên rồi sao, không muốn dùng linh hạch nữa? Mau thu thần khí lại!"

Lãng Ngưu không muốn dừng tay nhưng khi thấy người đột nhiên sinh khí như vậy, hắn ngập ngừng thu Tiểu Hỏa Hỏa lại, trước khi thu còn kịp quất vào người Tiêu Nhậm một cái đau thấu xương, sau đứng một góc, khoanh tay, dáng vẻ ủy khuất

Trường Tương Tư thấy Lãng Ngưu nghe lời thì nhẹ lòng, vừa khí nãy y phát hiện linh hạch hắn có dấu hiệu nứt vì đấu với Thư Tần, đã sinh kinh hãi trong lòng, nếu tiếp tục để tiểu tử này phát linh lực, vết nức sẽ thành vết rạng, sẽ vỡ nát mất. Nghĩ đến trường hợp đó, Trường Tương Tư mới lớn tiếng ngăn cản như vậy. Y trước nay chưa từng lớn tiếng với hắn, xem điệu bộ chắc là thiếu niên ủy khuất rồi. Y dặn lòng giải quyết xong sẽ tìm cách dụ ngọt, dù gì cũng chỉ có tên nhóc này làm tiểu đệ đệ, để hắn chạy mất sẽ không có ai cho y ức hiếp nữa.

Trường Tương Tư tiến lại phía hắn tiểm huyệt phong bế kinh mạch, hạn chế thiếu niên này làm loạn " Đệ nghe lời chút đi."

Trường Tương Tư thu mắt, nhìn lại Tiêu Nhậm, người bị quất mấy roi đã không còn khí thế hào hùng nữa, đang định tiến lên nói với hắn vài câu, bỗng phía sau vụt lên bóng người. Lúc đầu y còn tưởng là Lãng Ngưu phá cấm huyệt, nhưng khi nhìn lại vẫn thấy thiếu niên đứng đó.

Khi này phía trước đã nghe tiếng thét kinh hãi của Tiêu Nhậm rồi.

"Con mẹ nó, muốn giết người diệt khẩu sao?" Tiêu Nhậm chật vật chống lại mấy cú đấm kinh người của Thư Tần, hắn hét lên " thế tử điện hạ, ngươi thế này là muốn trả thù ta sao?"

Tất cả ánh mắt lại tiếp tục hướng về Trường Tương Tư, y bình tĩnh đối mặt, nói " ta không có làm gì cả. "

Tiêu Nhậm mắng " không có điều khiển thì ra đây giúp ta giết nó đi, giết nó sẽ minh bạch ngươi trong sạch, ngươi không có liên hệ gì với con rối này."

Trường Tương Tư rủ mi, không đáp



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro