chương 5 Ta gặp lại quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nặc phù hề vừa kinh hãi thốt ra xong, lập tức kết giới hai phía ra vào thành được hạ xuống, Hỏa binh ập vào. Trong nháy mắt, trực tiếp nhốt tất cả mọi người bên trong. Bao gồm cả Trường Tương Tư và Nặc Phù Hề.

Hỏa binh thân mang huyền giáp viền đỏ, đang vây giữ một gã nam nhân ở giữa. Xung quanh nước thủy thạch đều hóa đỏ, trừ những chỗ gã nam nhân kia đứng.

Gã mặc lam y, dáng vẻ tiêu soái, thoạt nhìn là một người có học thức với phong thái nhã nhặn. Tuy nhiên khác với dáng vẻ đó của gã, bên trong thủy thạch là một con hung linh hung tợn, nó nhe nanh múa vuốt, đang điên cuồng gào thét muốn bổ nhào về phía nhóm hỏa binh.

" Là hai người họ?" Nặc Phù Hề nhận ra người quen

Trường Tương Tư cũng nhận ra, rỏ ràng vị nam nhân bị hung linh đoạt xá kia chính là một trong hai vị y gặp ở quán trà gốc đa kia. Mà hiện tại, tỷ tỷ với nụ cười nhu hòa kia, đang bị một tên Hỏa binh bắt giữ, đao gã kề sát cổ nàng, bắt nàng uy hiếp hung linh

"Các ngươi vốn bắt hung linh là ta, nàng ấy không liên quan, thả nàng ấy ra" Hung linh hướng hỏa binh gào thét

" Thả cô ta? Nực cười, cô ta là người mà lại đi chung đường với thứ tà ma ngoại đạo như ngươi cũng không phải hạng tốt lành gì, giết chết ở đây cũng không ai thương ai xót" Hỏa binh khinh thường nhổ bãi nước bọt " còn loại đê tiện đi chiếm đoạt thân xác người khác như ngươi, lại đi mê hoặc nữ nhân nhà lành như vậy, không thấy xấu hổ mà dang tay chịu trói còn ở đây mặt dày thể hiện tình chàng ý thiếp cho ai xem"

Hung linh lạnh mặt, chỉ hỏi ngắn gọn một câu" ngươi không thả người?"

Tên hỏa linh kề đao sát hơn, cổ tỷ tỷ ứa máu " ngươi tự trói thì chúng ta thả"

Cứ tưởng làm tổn hại nữ nhân hắn trân quí hắn sẽ dang tay chịu chết, nhưng ngược lại mong đợi đám hỏa binh, tên hung linh đối với hành động đó thêm lạnh nhạt, gã chỉ nhìn một cái rồi thu mắt đi, cười lạnh " nằm mơ đi"

Hỏa binh tức tối nhóm người lên, nhưng lời lẽ chưa ra khỏi miệng đã có thứ khác tung tóe văng vào mặt gã. Chỉ nghe roẹt một tiếng, máu từ đầu con tin trong tay hỏa binh đã tung tóe văng ra. Hỏa binh hốt hoảng mà lau đi cái mặt đầy máu, lau liên tục vẫn không sạch, càng thêm nhơ nhuốc. Khi này hỏa binh mới phát hiện cánh tay mình nặng trĩu đi, nặng là vì đang cầm một vật, mà hai con mắt trên vặt đó đang trợn tròn nhìn về y, tơ máu bên trong giăng như tơ nhện.

Đây...đây chẳng phải là cái đầu của nữ nhân mà gã vừa mới kề đao uy hiếp sao?!

Sự việc diễn ra quá bất ngờ quá kinh hãi, không ai nhìn thấy cái đầu đó lìa cổ thế nào, hung thủ thì càng không. Chỉ thấy hiện tại tên hỏa binh kinh hãi mà ném cái đầu kia đi, cái đầu lăn lóc ra đất nằm bên chân hàng người đứng xem bên ngoài, trợn hai con mắt nhìn về nhóm hỏa binh.

Nặc Phù Hề thấy có án mạng, liền muốn ra mặt, Trường Tương tư kéo hắn trở về, lắc đầu khuyên " quan sát một chút, không phải người chết"

Nặc Phù Hề chưa hiểu ý hắn muốn nói gì, chau mài

Trường Tương Tư giải thích " ngươi có nhớ khi ngươi đổ ly trà nóng vào tay tỷ tỷ, tỷ tỷ lúc đó đã phản ứng như thế nào?"

Nặc Phù Hề rơi vào trầm mặc, lúc sau mới trả lời " không có phản ứng"

" Trà khi đó còn nóng, tại sao lại không phản ứng gì. Lại nói lúc nãy hỏa binh cắt đứt cổ, máu chảy nhưng tỷ ấy cũng không có dấu hiệu đau đớn, tại sao một con người bình thường lại không có cảm giác" Trường Tương Tư nhắc " trừ khi là người chết hoặc là..."

Nặc Phù Hề đã hiểu, y gật đầu " tỷ ấy không phải người, tỷ ấy chỉ là một con rối mà Hung linh kia tạo ra, do đó, hắn không hề để tâm sống chết của tỷ ấy, mà còn trực tiếp giết, tất thải không phải vì gã vô tin bạc nghĩa, mà thứ chết kia chỉ là vật thế"

Thuật con rối dù ngoài miệng ai cũng nói là nguy hiểm nhưng bên trong cũng không thiếu kẻ rắp tâm liều mạng học theo. Mà thuật con rối này, Trường Tương Tư tự tin là am hiểu nó như sách nằm lòng, vì vậy con rối " tỷ tỷ" không qua khỏi mắt quan sát của y, suốt quá trình y kiệm lời là vì bận quan sát động thái cuat bọn họ

......

Hỏa binh lúc này bị dọa đến mặt mài xanh xám, rỏ là khi nãy gã không hề đụng đao, vậy tại sao...

" Khặc...khặc...khặc"

Hỏa binh ngước đầu, nhìn về nơi phát ra âm thanh quỉ dị kia, là nơi gã hung linh đứng. Một thân lam y của nam nhân vốn nên sạch sẽ không nhuốm bụi trần kia hiện đang nhuốm đầy máu, nhưng gã hung linh lại dường như khoái chí với mấy dòng máu ướt đẩm y phục mình, mấy dòng máu chảy trên tay mình. Gã ngắm nghía bàn tay đầy máu tươi như đang chiêm ngưỡng một thứ gì đó đẹp đẽ. Sau tiếng cười khặc khặc liên hồi, gã dừng lại, trực tiếp đưa những ngón tay nhiễu giọt máu hâm hẩm mà mình đang chiêm ngưỡng dang dở nọ, đưa vào miệng dùng lưỡi liếm mút một cách ngon lành.

Một đoàn người vây xem bên ngoài bị dọa đến mặt xanh như tàu lá chuối

Hỏa binh cả giận " Cả gan hủy hồn đoạt xác, bây giờ lại còn giết người, ngươi còn xem Thiên pháp là gì không?"

" Thiên pháp?" Hung linh đưa mắt quét qua cái hỏa binh, dừng hành động liếm ngón tay, gã dùng bộ mặt khoái chí cực độ sau khi uống được máu, từng bước từng bước tiến về hỏa binh, dồn ép hắn lui về sau. Mấy tên xung quanh lập tức dùng đầu đao đâm về gã hung linh từ đầu đến chân, nơi nào có thịt đều bị xiên vào rút ra, lại tiếp tục xiên. Tuy nhiên từ đầu tới cuối hung linh không né, nói đúng hơn là không bận tâm, gã chỉ chú tâm nhìn vào tên hỏa binh trước mắt, người đã uy hiếp tỷ tỷ của gã.

Vết thương rỉ máu, ướt thân lam bào, chảy xuống đất, lê một đường dài tạo nên khung cảnh bê bếch đến kinh hãi.

Hung linh điên cuồng gằn từng câu chữ " Các ngươi còn mặt mũi nói với ta hai chữ Thiên pháp? Lũ chó nhân đạo các ngươi? Lũ chó tiên nhân các ngươi, toàn một lũ giả tạo, tất cả đều giả tạo!"

Hỏa binh bị gã ép đến bức thủy thạch, lúc này thấy dáng vẻ điên cuồng của gã, như bị dọa sợ rồi " ngươi...ngươi như vậy mà giết nàng"

Hung linh nhìn hỏa binh, ánh mắt bỗng nhiên trở nên dịu dàng bất thường, gã vươn tay vuốt ve khuôn mặt Hỏa binh, sau đó, đột nhiên bạo khởi bóp lấy cổ Hỏa binh nâng cả người hắn lên không trung. Xung quanh cuồng phong nổi lên, bị kết giới ngăn lại không có lối thoát càng thêm điên cuồng mà tung hoành ngang dọc bên trong

Kết giới xung quanh không chịu nổi, có dấu hiệu nứt.

Dòng người bên trong kết giới náo loạn, trong giây phút loạn lạc đó Trường Tương Tư phát hiện một gương mặt quen thuộc trong nhóm người, gương mặt đó cũng đang hướng về y.

Gã hung linh vẫn điên cuồng phát tiết " các ngươi vẫn một mực ngu si tin vào loại thần tiên chó má đó thì con mẹ nó, các ngươi đừng có nhìn ta ghê tỏm, các ngươi nhanh thôi sẽ giống như ta, không, phải là ghê tỏm hơn ta, hahaha... ghê tỏm hơn ta...hahaha"

Gã vừa dứt tiếng cười, thứ rơi khỏi bàn tay gã chỉ là một bộ quần áo Hỏa binh cùng một đống bột màu tro. Thân thể binh sỉ vậy mà bị gã nghiên thành tro vụn. Mà kết giới theo thân thể hỏa binh kia ngã xuống cũng vụn vỡ từ đó.

Hung linh ngang nhiên bước lên xác chết ngã rạp trên đất của đám hỏa binh, trực tiếp tiến vào thành mà không hề có vật cản trở. Gã đi rồi nhưng tiếng cười văng vẳng vẫn còn vang lại trong tai mỗi người ở trong tầng hầm.

Mặt Nặc Phù Hề hiện tại căng hơn dây đàn, hai đầu chân mài chau lại nặng nề, y muốn quay qua kêu Trường Tương Tư nhanh chóng đi vào thành, nhưng khi nhìn sang chỉ là một khoảng không. Người lập tức ngó xung quanh cũng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, hắn biết mình bị người này lừa, tức giận mà mắng trong lòng, nhanh tay nhanh chân hướng kinh thành nhộn nhịp mà tiến vào.

....

Sau khi hay tin trong thành xuất hiện Hung Linh đoạt xá, đội trọng binh lập tức xuống phố lục xét, chúng đi ngang người nào cũng kéo lại nhìn mặt, mặc trai gái già trẻ. Thành Hỏa Linh náo loạn một trận.

Để đảm bảo sự an toàn, Quốc vương hạ lệnh các vị khách đến tham dự Chung Hôn trước thồ khắc buổi lễ bắt đầu đều phải ở trong quán trọ không được đi lại lung tung, trước mỗi cửa trọ đều có hỏa binh canh chừng, người ra vào trọ phải đi qua Thủy kính kiểm tra thân thể trước sau.

Sự tình căng thẳng, ta ôm chàng ta ôm thiếp, ngươi khóc ta khóc, rối loạn như cuộn tơ.

Trên lầu hai của khách điếm, không gian đối lập với trận nháo nhào bên dưới, nơi đây thuộc về một thế giới yên tĩnh khác, âm thanh duy nhất sót lại là tiếng nước sôi ùng ục trên bếp than. Hướng cửa sổ, nam nhân hắc y đang ung dung nấu trà ngắm dạ cảnh bên ngoài.

Trà trên bếp đã sôi từ lâu, nhưng nam nhân vẫn nhìn nền trời tối đen, tay vân vê Hồng ngọc, không để tâm đến. Đôi mắt hắn trầm vào màn đêm, hai con ngươi vừa to vừa đen láy, như một hồ mực. Hắn muốn ngắm một vì sao, nhưng trời đêm phụ lòng hắn, nền trời giăng một hắc lụa, thực đen. Vì vậy đôi mắt kia thêm trầm, đắm chìm trong sự lẻ loi hiu quạnh, một dáng nam nhân cao lớn, bị màn đêm nuốt trọn, bị âm thanh đơn lẻ kia nuốt trọn. Vòng hồng ngọc trên tay lúc này như con rắn đỏ ngoan ngoãn ngủ yên, được đôi tay hắn vuốt ve ru ngủ.

Cửa mở, người bên ngoài bước vào, dáng vẻ lười nhác không khác người đang thưởng trà này là mấy, dáng đi cũng nhàn nhã từ tốn, tuy nhiên cước bộ lại nhanh lạ thường, chẳng mấy chốc đã tiến lại bàn, hắn khoanh tay đứng một góc, tay ôm cả thanh kiếm vào bên trong ngực, bẻ cổ qua lại mấy cái nhấm tách trà để sẳn trên bàn mới bẩm sự tình

" Như công tử nói, ta đã gặp điện hạ ở cổng hầm, bây giờ người đang ở phía tây, đang theo dõi gã hung linh kia, đi một mình không thấy bọn bắt cóc đâu, hết"

Cánh tay vân vê chuỗi hạt ngọc dừng lại, Lãng Ngưu đưa mắt nhìn nam nhân " biết điện hạ ở một mình tại sao không ở bên cạnh bảo vệ, ngươi có thể phát tín hiệu cho ta đến đó, Thử tướng quân làm việc càng lúc càng thất trách rồi"

Thử Lam Yên nâng tay gãy đầu mũi" xin lỗi công tử, ta thật không nghỉ ra còn cách như vậy, biết tin liền vội về đây báo tin cho người mà, bây giờ ngươi đi bảo vệ điện hạ vẫn chưa muộn"

" ngươi tất nhiên không nghĩ ra, ngươi là chuột thối mà"

Lãng Ngưu mắng người một trận, sau nâng tay kéo áo choàng, xoay một vòng choàng lên người, hắn lấy đà nhảy khỏi cửa sổ, hướng phía trời tây. Thoắt một cái, bóng nam nhân cao lớn đã bị bóng đen nuốt trọn.

....

Trường Tương Tư bị đôi tay bóp chặt cổ ghì sát mặt vào thành mộ sằn sùi.

Gã bên trên trợn đôi mắt đã tím đen, nghiến răng nghiến lợi như muốn dùng toàn sức lực ghì chết người dưới tay" chỉ là một linh hồn mới nhập thể đã dám cả gan đến đây ngăn cản ta, không nhìn thấy kết cục của kẻ đã ngán đường ta sao, hả? Một kẻ đoạt xá như ngươi lấy tư cách gì chạy đến ngay ngăn cản ta, hả?".

Trường Tương Tư cảm thấy như cổ họng sắp bị bẻ lìa rồi. Y dùng tay nắm lại đôi tay gã, muốn kéo gã điên cuồng ra khỏi cơ thể mình nhưng càng kháng cự thì sức lực trên tay gã lại tăng một phần, bóp chặt thêm.

Y cảm thấy bản thân như rơi vào không gian trong quan tài đóng bảy thước đinh kia, ngột ngạt tăm tối, eo hẹp, bức bách.

Cảm giác bị ức hiếp đến tột cùng kia lại ồ ạt tràn đến.

Khi trốn khỏi Nặc Phù Hề, Trường Tương Tư đã lẻn vào trong thành, sau đó đi nghe ngóng tình hình xung quanh, cuối cùng cũng tìm được tên hung linh ở bãi tha ma cổng tây. Tuy nhiên thời điểm mà Trường Tương Tư tìm đến, tên này không khác kẻ điên cuồng là mấy. Hắn đầu tiên là tìm kím thứ gì đó, tìm không ra thì lập tức quật các khu mộ khác lên, xương cốt trắng cùng đất cát nâu nằm trơ trội giữa bầu trời đêm, phơ ra giữa màn sương đêm lạnh giá cùng tiếng sói tru trong khu rừng hoang gần đó càng tăng thêm cảm giác ủy dị rợn người. Sau đó vì bất cẩn mà để hung linh phát hiện ra sự hiện diện của mình, sức lực phản kháng của Trường Tương Tư với sự bạo phát khi này của gã hung linh, không hề có tác dụng.

Tiếng sói tru đêm cùng tiếng cười khanh khách của hung linh, trong màn sương dày đặc lúc ẩn lúc hiện của các khu mộ, như muốn vùi lắp số phận của Trường Tương Tư, muốn y tại đây mà kết thúc.

Đối với sự sắp đặt của vận mệnh, sẽ có nhiều kiểu người đối mặt với nó, ví như nằm chờ chết, ví như liều mạng giành dựt lại, ví như Trường Tương Tư y đã an phận thu cái cổ rùa của mình lại, chết an nhàn, nguyện làm một hồn linh vô danh nơi chốn Âm Tào suốt mười năm nay.

Trường Tương Tư không muốn tiếp tục làm phận rùa, ít nhất là vào giây phút đối diện với sự sống và cái chết lúc này. Không rỏ nguyên do là gì, nhưng giây phút này y không mặc cho số phận này muốn trêu thế nào cũng được nữa, mệnh y rách nát nhưng không phải ai cũng có quyền tùy tiện dẫm đạp.

Giây phút này đáy lòng y sinh ra một khao khát, y chỉ mới sống lại, chưa kịp nhìn ngắm nhân gian tươi đẹp này, nào có lí phải rời đi như vậy!

" binh"

Gã hung linh choáng váng ngã văng ra đất ôm cái đầu phun đầy máu. Sau đó lại nhận tiếp tục mấy cú đấm vào mặt, mỗi cú gián xuống như cầm búa bổ người, lực tay người này vô cùng khiếp. Gã hung linh bị đánh mà không kịp mở mắt nhìn xem hung thủ ra tay là ai. Bỗng, người bên trên dừng lại, là nghe tiếng ho bên kia nên dừng lại, lập tức bỏ mặt gã hung linh chết dỡ, chạy qua bên phát ra tiếng ho dữ dội kia.

Trường Tương Tư vừa khom người đứng dậy vừa hít thông khí, hít có hơi vội khí dồn vào lồng ngực căng tràn, nhói lên từng trận, y ho sặc sụa, vừa ho vừa khom người vịnh vào thành mộ, chống đỡ bản thân đứng vững lại. Bỗng cả cơ thể bị một lực tay mạnh mẽ kéo dậy.

Trường Tương Tư ngỡ ngàng giương mắt.

Đối diện với y lúc này là một đôi huyền mục bình lặng như mặt hồ, không thấy sao sáng hay trăng thanh, là một màn đêm đen. Trăng đêm nay không sáng, làm cho khuôn mặt của đối phương âm trầm một cách quỉ dị

Trường Tương Tư cố gắng trấn tỉnh, xác nhận người trước mặt không phải là ảo giác do mình tạo ra. Lực tay người này nắm bả vai y quá chặt, như muốn bóp nát vụn đôi vai kia, làm Trường Tương Tư sinh đau, nhưng cũng nhờ cảm giác đau đớn đó giúp y xác nhận rằng người đến là thật.

Sức lực sót lại đều bị trút sạch, y ngã khụy xuống nền đất mà cẩn thận điều chỉnh nhịp thở, cục đá lớn giữ chặt bên tay cũng rơi xuống.

Lãng Ngưu đỡ người dựa vào thành mộ, khép hai ngón tay truyền linh lực vào bên thái dương cho y, đến khi trông thần sắc người bên dưới kia bớt tái đi, người mới thu tay lại, hỏi " hắn ức hiếp huynh?"

Người cảm nhận từng luồn khí dịu mát xâm chiếm từng tấc cơ thể " hắn bị điều khiển, thần trí không minh mẫn."

Thấy đối phương không có động tĩnh, Trường Tương Tư rất nhanh liền đoán ra tâm tình của hắn, biết người này không bỏ qua đơn giản như vậy. Trong lúc người định đứng dậy, y đã vội nắm cánh tay níu người lại, y vừa ho nên giọng có chút khàn " đừng giết hắn, ta có chuyện cần hỏi."

Âm thanh sói tru đã nín bật từ nãy giờ, tiếng cười khăng khắc của gã điên cũng không còn, xung quanh khi này im lặng đến sởn gai góc, chỉ có làn sương trắng như thiếu nữ bạch y mong manh mà lượn lờ qua lại

Hiện tại nơi đây có ba người, nói chính xác là hai linh hồn mới nhập xác cùng một vị thống soái sát phạt tứ phương. Vị thống soái kia chân đang đạp lên mặt gã hung linh, khuôn mặt gã hiện tại bị biến dạng đến nổi kêu mẹ hắn đến, xem chừng còn nhận không ra

"không nghe điện hạ đang hỏi ngươi sao? Không có miệng?"

Trường Tương Tư phát hiện tên hung linh này là một loại đam mê với máu, chảy càng nhiều máu càng kích thích, dù máu tràn đỏ cả kẻ răng gã vẫn cười nằng nặc, cười đến cong người lại bị Lãng Ngưu bên trên đạp mấy cái ấn xuống.

Gã hung linh thở phì phò ghì sát mặt dán lên đất " vẫn là lời cũ...ặc.. ngươi... con mẹ nó, các ngươi là đồng bọn của tên chó má đó chứ gì, đừng ở đây giả nhân giả nghĩa, ta nhìn ra hết rồi, muốn giết thì giết ông đây không sợ"

Trường Tương Tư hiện đang ngồi trên tảng đá lớn trông người yên tinh đến lại, y nhìn xuống tên hung linh kiên trì mà lập lại câu hỏi " ngươi muốn kiếm thứ gì từ bãi tha ma này, tại sao ngươi lại điên cuồng quật mấy ngôi mộ này lên?"

Hung linh cười khằng khặc, phun bãi nước bọt " liên quan tới các ngươi sao?"

Trường Tương Tư biết miệng tên này cứng nên cũng không vội, hiện tại y cũng được xem là nhàn dành ít thời gian chơi với gã cũng không gọi là phí. Người này tính tình nóng nảy khó thuần, là loại ưa mềm không ưa cứng, y lựa lời lẽ cẩn thận một chút rồi mới chậm rãi nói" ta biết hôm nay ngươi liều mạng như vậy để vào đây thực chất không có ý định hại người"

" hừ, ta nhớ ngươi là một trong số những kẻ bị nhốt trong kết giới cổng hầm, đều tận mắt thấy ta giết người hút máu, giả mù sa mưa sao...A" Đôi chân trên mặt gã dùng sức, như muốn đạp gã lún xuống lớp đất cứng như đá phía dưới, gã nhịn không được mà rên một cái.

" Tất nhiên là nhìn ra, chỉ có điều huynh đệ số ngươi không may, ngươi lại đến ngay lúc Hỏa Linh thành vì bắt Mộc độc nhân mà treo hai tấm thủy thạch, hai tấm thủy thạch đó lại là nguyên nhân phá hoại kế hoạch của ngươi"

Hung Linh có chút giận, nhưng chỉ hừ ra, lại ngạo nghễ nói " Thủy thạch thì sao, ta bây giờ chẳng phải đã ở trong Hỏa quốc rồi?"

" tiếp theo thì định làm gì?" Trường Tương Tư vươn tay nhặt một cành cây, bẻ mấy cái nhánh rìa xung quanh " giết người trả thù? Thứ cho ta nói thẳng, người này ngươi giết không nổi, ráng liều mạng cũng chỉ tìm đường chết. "

" không giết được cũng phải liều cái mạng này đòi linh hồn tỷ ấy về" Hung linh vùng vẫy muốn thoát " các ngươi là đồng bọn của gã sao, một lũ giả tạo đáng chết"

" liều mạng " Trường Tương Tư giương mắt nhìn gã " khác nào một kẻ ngu đâu"

Hung linh dù bị mắng nhưng vẫn âm thầm chịu đựng, gã không dám có bất kì hành động nào quá phép với người ngồi kia, nếu không sẽ bị cái tên phía trên tiếp tục cho mấy đạp nát xương. Dù đây không phải thân xác gã nhưng nếu cái xác này không còn hoặc bị tổn hại, linh hồn gã cũng không có lợi.

Hiếm khi gã trở nên ngoan ngoãn không kháng cự, Trường Tương Tư thoải mái mà nói" Nếu ta đoán không lầm thê tử ngươi đã chết hai năm trước, ngay đúng đêm nay, trước Lễ Chung hôn."

" ngươi theo dõi ta?"

" Là điều tra!"

" chuyện của ta thì liên quan gì đến bọn người các ngươi, như vậy còn không thừa nhận là đồng bọn của hắn?"

" vậy thì ngươi nghe thử xem ta điều tra những chuyện này có đúng sự thật không đã. Ngươi cố tình giết con rối tỷ tỷ để đánh lạc hướng mọi người, để mọi người tập trung tìm Hung linh, còn bản thân đến bãi tha ma, nghe lời người nào đó đến đây là muốn tìm lại thân xác tỷ ấy, nhưng người nào đó đã gạt ngươi rồi, ngươi tức giận chuyện hắn gạt ngươi nên mới bạo phát quật mộ?"

" Chỉ có buổi chiều đã điều tra ra mọi chuyện, trừ cái giả nhân giả nghĩa chết tiệt, cũng có chút bản lĩnh"

" Không chỉ có bao nhiêu, ta còn biết được thê tử của ngươi, tỷ ấy đã chết trong tay ai, liên quan đến Chung hôn, cho là Nguyệt hạ tiên nhân kia đi. "

Khi Trường Tương Tư thốt ra câu này, chỉ thấy gã hung linh từ trạng thái bất cần đã dần biến sắc, gã trợn to mắt, tròng mắt xuất hiện mấy sợi chỉ đỏ, chỉ chốc lát đã phiếm hồng đuôi mắt.

Là một sự phẫn nộ, là một nét đau lòng.

Thấy cơ thể gã bên dưới phát run, Lãng Ngưu rút chân lại, đi lại chắn phía trước Trường Tương Tư.

Người gã hung linh đang run đến lợi hại, hai tay bấu vào đống đất cát, cả người cong lại, mặt tiếp tục áp xuống nền đất mà bật ra, lúc đầu chỉ là thút thít, kế tiếp là gào lên, sau cùng như cười khặc khặc chen lẫn cùng tiếng gào khóc...như muốn trút đi nổi đau đớn giữ suốt mấy năm dài đằng đẳng

Ánh trăng lên cao, khu đất không người, gã cứ như một con sói bị vây hãm, thoạt nhìn là một hung sói cắn xé thịt người, nhưng chịu khó nhìn kĩ, lại chỉ là một một con sói lạc đàn, coi cút yếu đuối, chuyên dùng bộ dáng đáng sợ của mình để xua đuổi kẻ thù...con sói chưa từng cắn người

Trường Tương Tư dường như không để ý đến thần sắc đau khổ của gã, y tàn nhẫn mà sát muối lên vết thương nhiều năm vừa mới bị xé rách toạc kia " ngươi và thê tử nhà mình hẳn là một trong mười cặp uyên ương được tuyển chọn vào lễ Chung Hôn hai năm trước, ta không rỏ nội tình bên trong nhưng có thể chắn chắn một điều, lễ Chung Hôn này có vấn đề, điện Nguyệt lão kia có vấn đề. Nếu ngươi và phu nhân nhà mình đã thành thế này thì chín cặp uyên ương kia hẳn là kết cục cũng không tốt đẹp như lời bọn họ nói. Ngươi nói ngươi hận hắn đã biến ngươi thành bộ dạng thê thảm như thế này, vừa hay ta cũng muốn vạch trần bộ mặt của hắn."

"khặc...khặc..." Không rỏ là gã đang khóc hay đang cười, gã chống hai tay xuống đất, đầu gục xuống, bị bóng đêm nuốt trọn " Ta từ đầu luôn hỏi các ngươi là ai? Trước sau đều tỏ thần bí thì lấy tư cách gì để ta tin các ngươi?"

Trường Tương Tư không vội, y chăm chú nhìn xem biến hóa của gã. Y thừa biết danh tiếng công chúa điện hạ Mộc Quốc hiện tại không có giá trị danh tiếng ở Ngũ châu, thế này cũng không thể trắng trợn vạch trần thân phận Mộc độc nhân cho người khác biết, khi này chỉ biết trông cậy một người thôi, y hỏi hung linh " ngươi có biết hắn là ai?"

Lúc này gã hung linh không có bất kì hành động nào nữa, bình tĩnh đến đáng sợ, gã nâng mắt nhìn Lãng Ngưu, nhìn tên vừa tấn cho gã mấy đòn nhìn thấy trời cao đất dày kia, vừa nhìn đã cảm giác mấy vết bầm trên cơ thể dậy lên từng hồi đau nhức.

Lãng Ngưu nâng mắt tiếp đón ánh mắt kia, hắn nhe răng cười lên, trông vô cùng hiếu khách " xin tự giới thiệu, tại hạ họ Lãng tên một chữ Ngưu, là một con trâu hiếu chiến đến từ vùng Đại Mộc trù phú cỏ hoa"

Hung linh nghe danh tiếng người này có chút lạnh sống lưng, gã kìm nén nhưng cũng không thành " Ngưu...ngươi là Ngưu Lang Quân"

Lãng Ngưu nói " ta là ai không quan trọng, nhưng ngươi phải đặc biệt biết người này, chỉ có y mới giúp được ngươi trong tình cảnh thế này, thức thời lại mà đừng có gây loạn vô cớ nữa"

Hung linh khi này đưa mắt nhìn sang Trường Tương Tư, nhìn phong thái của y, không để người nói ra, cũng ngầm đoán ra thân phận của người đến. Hung linh rũ mi trầm mặc, một lúc lâu sau đó, giọng khản đặc của gã mới vang lên" thê tử của ta...ta không xứng có được bốn chữ đó"

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro