CHAP 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là sau khi phim của Quách đạo diễn được công chiếu thì anh mới được nhiều người biết đến nhưng ít nhất anh vẫn là có vai diễn để đời. Còn cô ta, cô ta có gì chứ.

Tiêu Chiến sẽ về mách ba chồng là Vương Phong nha, còn vị kia của ba chồng nữa - đạo diễn Quách, baba phải lấy công bằng cho con nha.

- " Vậy sao, tôi là trai bao thì đã sao? Cũng không tranh giành gì với ai. Vậy cho hỏi cô gái vàng trong làng sủa bậy cô đến đây sủa gì chứ " - đanh đá vẫn là đanh đá mà. Tiêu Chiến anh đây là không muốn hơn thua chứ anh đây không hiền đâu.

-" Chiến ca sao lại nói vậy? Như thế chẳng khác nào anh đang nói Triệu tiểu thư đây là chó sao? " - tiểu Dương nhà cậu bán xăng à, về với Hạo Hiên nhà cậu đi, đừng có mà đốt nhà người ta nữa mà.

-" Các anh có im ngay, nói gì thế? Ai là chó hả " - không còn bộ dáng 1 Triệu tiểu thư ngoan hiền mà thay thế vào đó là bộ dạng như 1 con điên đi lạc khỏi trại tâm thần.

- " Tôi nói sai sao, đồ hồ ly tinh quyến rũ chồng người ta cũng thôi đi. Lại dám ở đây ăn không nói có, đổi khách thành chủ sao, tôi đây còn chưa chết đâu. Nghe rõ chưa hồ ly tinh " - anh nói rồi hất thẳng ly nước trên bàn vào mặt cô ta. Triệu Trinh, hôm nay Tiêu Chiến tôi cho cô biết thế nào là lễ độ.

- " Cậu dám....các người còn đứng đó.... Mau vào đây " - cô ta điên tiết lên hét đám vệ sĩ của mình ở gần đó...

Bọn chó theo đuôi nhanh chóng tiến đến muốn đánh anh và bảo bối nhỏ. Tiêu Chiến tuy có võ nhưng ở đây là nơi công cộng, anh lại đang là diễn viên có phim đang được công chiếu, không thể để hình ảnh bị phá hủy được nên đánh cam chịu vậy.... Nhưng chuyện hôm nay anh sẽ để ba chồng anh đòi lại giúp anh. Đợi đấy cho anh.

- " Sao không nói tiếp đi, ai là hồ ly hả thằng nhãi ranh kia " - cô ta nói rồi tát thẳng vào mặt anh. Trên gương mặt phấn nộn kia nhanh chóng in hằn lên 5 dấu tay còn có vài đường đỏ do móng tay cô ta để lại, vết thương dần dần rướm máu.

- " Này cô làm gì đấy, lại dám đánh anh ấy sao. Cô là chán sống rồi sao " - Tiểu Dương thấy cô ta dám hạ thủ trên người của Tiêu Chiến

- " Cậu không cần lo, sẽ được chăm sóc tốt như nó vậy " - cô ta nói rồi liếc nhìn Tiểu Dương đang mở to mắt nhìn cô ta.

Nhưng cô ta đúng là không biết sống chết thật dám lấy ly nước lúc nãy đánh thẳng vào đầu Tiêu Chiến, làm máu chảy dọc từ trán đến ướt cả cổ áo sơ mi trắng anh đang mặc...

Được 1 lúc sau khi xảy ra ẩu đả, Vương ba ba cùng vị kia nhà mình Đạo diễn Quách đang đi dạo thì thấy Tiêu Thỏ chàng rể yêu quý nhà mình đang đánh nhau vội bước vào

-" Tiêu Chiến, Kế Dương hai con sao lại ở đây. Chiến Chiến con bị thương sao? Là ai dám " - Ba Vương tức giận đến đỏ mặt.

- " Là cô sao Triệu minh tinh của Vương Thị, cô lại dám làm bị thương Chiến Chiến. Là cô chán sống rồi sao" - đạo diễn Quách cũng tức không kém gì. Dám làm Tiêu Thỏ nhà ông bị thương. Cô cứ đợi xem Nhất Bác làm gì cô.

- " Baba, mau đưa Chiến Chiến đi viện, chảy máu chảy máu rất nhiều đó..." - Tiểu Dương hoảng loạn nói với đạo diễn Quách.

- " Được được, xe cấp cứu bên ng

oài, em đưa Chiến Chiến cùng Tiểu Dương đi trước. Ở đây anh giải quyết nha" - Quách đạo diễn nói với Vương ba

- " Alo, Nhất Bác con mau đến viện tiểu Chiến bị thương ở đó. Còn nữa nói với Hạo Hiên đến viện luôn đi tiểu Dương cũng ở đó. " - trên đường đến viện liền gọi cho Nhất Bác con trai.

- " Dạ được, con cùng Hiên ca đến liền nhưng có chuyện gì xảy ra vậy baba" - cậu vừa hỏi vừa nhanh chóng bước đi lấy xe cùng với Hạo Hiên.

- " Là đánh nhau với Triệu Trinh, bị thương chảy máu " - Ba ba Quách nói qua mọi việc cho cậu biết.

- " Dạ baba, baba ở đó với Bảo Bảo nha, con cùng anh trai đến ngay " - vẫn nhờ baba Quách canh chừng Bảo Bảo

Cậu và Hạo Hiên nhanh chóng đến viện. Lòng lại xen kẽ lo lắng lẫn tức giận nhưng hơn hết vẫn là đau lòng nha. Gì chứ Bảo Bảo của cậu là bị thương đó thật biết hành hạ tim người khác mà.

- " Chiến Chiến ca ca, tiểu Dương 2 người không sao chứ! " - Hạo Hiên lên tiếng hỏi khi thấy 2 bảo bối ở trong phòng bệnh.

Dù rất giận nhưng vẫn là quan tâm trước vậy.

Nhất Bác rất giận bảo bảo nhà mình, vậy mà lại dám đi đánh nhau đúng là không xem lời nói cậu ra gì mà. Đáng phạt mà, nhưng bảo bảo của cậu là đang bị thương đấy làm cậu đau lòng quá đi.

- " Nhất Bác , anh không cố ý đâu em đừng giận mà " - thấy cậu nhìn anh nhưng vẫn không lên tiếng, anh lại là đánh nhau đến bị thương có khi nào cậu đánh anh tại đây luôn không?

- " Có chuyện gì xảy ra, nói được rồi chứ" - giọng cậu lạnh lùng vang lên đồng thời cũng hạ nhiệt độ xung quanh đến mức thấp nhất.

- " Anh... hức... Anh.... là... " - Anh nghe cậu nói thì cảm giác sợ sự lạnh lùng này có khi nào lại bỏ mặc anh luôn không.

Cậu đã từng nói có vấn đề gì phải kiếm cậu giải quyết mà. Lại là ghen với Triệu Trinh. Sao lần nào cũng vậy chứ.

Nước mắt vẫn thi nhau rơi, gương mặt đỏ hồng nhìn đáng thương lắm.

- "Còn chưa làm gì anh, khóc chuyện gì? Có thể bình tĩnh kể được hay không?"-  lạnh lùng vậy thôi chứ tay đã lau nước mắt trên mặt anh rồi.

Anh ngoan ngoãn nghe lời mà kể cho cậu toàn bộ chuyện hôm nay xảy ra thế nào. Cả việc Triệu Trinh kia sỉ nhục anh ra sao.

Cậu thầm đánh giá tiểu mỹ thụ này đúng là đáng yêu thì có đấy, hiền thật nhưng đụng đến khi con Thỏ xù lông thì đanh đá không ai bằng mà.

Đúng thật là Bảo bảo nhà cậu cứ đáng yêu như vậy có khi nào lại bị người ta bắt đi mất không chứ.

-" Tại sao lại đứng im như thế? Không phòng bị sao, không phải anh có võ sao. Lại đứng yên chịu đòn, anh có bị thương ở não đâu " - đanh đá thì cũng là người của cậu mà. Chán sống rồi sao lại dám đụng đến chứ. Vương Nhất Bác nhìn vết thương của anh thì điên hết cả lên. Bảo Bảo cậu cưng như trứng hứng như hoa vậy mà cô lại dám đánh anh ấy. Cô đợi đó Triệu Trinh.

- " Anh thật sự không có sức phản kháng mà, họ đông như vậy, lại khoẻ đến vậy?" - đây là biểu tình gì đây làm nũng sao, Tiêu Chiến à, anh đây là đang mở to mắt nói dối sao.

- " Anh đây là ủy khuất sao, tôi còn chưa phạt anh, thì ủy khuất thế nào" - tay nhẹ ôm cậu vào lòng nhưng lời nói lại lạnh lùng thế đấy.

- "Anh... xin lỗi mà... đừng phạt.... đừng lạnh lùng.... thế được không ? " - vẫn dùng chiêu này dụ dỗ cậu sao bảo bảo.

- " Chuyện đó đợi đến lúc anh khoẻ lại rồi tính. Giờ thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tôi. Đừng để tội chồng thêm tội " - cậu đưa lời cảnh cáo.

- " Ồ, anh biết rồi " - anh ỉu xìu nhìn cậu. Nhìn bao nhiêu đáng thương liền có, thật muốn giấu luôn anh đi mà, đáng yêu vậy làm gì chứ.

Bên này Tiểu Dương vẫn đang đứng cuối gầm mặt xuống nhìn đất, bao nhiêu ấm ức của bảo bối nhỏ đều hiện rõ lên mặt kia kìa.

- " Tiểu Dương , em là không xem tôi ra gì sao? " - Hạo Hiên hỏi.

-"Em xin lỗi, em là không cố ý mà " - cậu ngước lên nhìn anh nói

- " Tôi đã nói gì với em, xem lại em làm gì? Tôi cần lí do hợp lí cho hành động này " - Hạo Hiên đối diện hỏi bảo bối nhỏ

- " Em sai rồi. Em xin lỗi. Nhưng em có lí do mà " - bảo bối nhỏ nhận sai câu trước nhưng câu sau thì lại phủ định đi lỗi sai.

- " Lí do? " - Hạo Hiên nhướng mày nhìn bảo bối nhỏ trước mặt.

- " Em là vì hạnh phúc của Chiến Chiến ca ca mà " - tiểu Dương à em là chán sống rồi sao mà lại đưa ra lí do này nữa vậy. Thật cảm thương cho bảo bối nhỏ. Bị doạ sợ cái gì cũng dám nói hết à.

-" Tôi đã nói qua vấn đề này, em là không đặt lời nói anh vào trong đầu sao? " - hình như Hạo Hiên hơi tức giận rồi.

- " Em xin lỗi mà, anh đừng như thế!"- Tiểu Dương nắm tay Hạo Hiên ca lắc lắc, nũng nịu nói, mắt cũng hơi ửng đỏ rồi, nước mắt như chỉ đợi rơi xuống thôi.

- " Em còn dám khóc tôi không ngại đánh em luôn ở đây đâu" - nhìn tiểu bảo bối như vậy y cũng đau lòng chứ, nhưng tức giận vẫn nhiều hơn nên đe doạ chút thôi.

Tiểu Dương nghe thấy lời y nói, nước mắt đang rơi xuống cũng được nhanh chóng dùng tay lau đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro