CHAP 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về, Tiêu Chiến liền bị Vương Nhất Bác cưỡng ép lên phòng nghỉ ngơi. Hôm nay không được đến phim trường nữa, tức chết cậu rồi, người của cậu cũng dám tính kế. Diễn viên gì chứ, không biết quay gì mà trên người anh lại đủ thứ vết thương vậy chứ. Đạo diễn Quách tốt nhất baba nên chuẩn bị cho tốt câu trả lời cho Vương Nhất Bác này. Không thì baba hãy đợi đấy cho con.

Tiêu Chiến cũng rất biết điều mà liên hệ với Diệp Linh Lung và đạo diễn Quách để xin nghỉ.

- " Đạo diễn Quách, do cơ thể con hôm nay không khoẻ, con có thể xin nghỉ quay 1 vài hôm được không? " - Tiêu Chiến rất ư mà thành thật xin nghỉ.

- "Được, Tiểu Chiến con ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Nhất Bác đã nói với baba tình trạng bệnh của con rồi. Nghỉ ngơi đi. Baba sẽ sắp xếp cho con nghỉ 3 ngày để dưỡng sức, ta cũng sẽ đẩy cảnh quay của các bạn diễn khác lên trước. Tiểu Chiến nghỉ ngơi đi " - đạo diễn Quách rất ư là thông cảm nha, gì chứ đích thân Nhất Bác liên hệ xin nghĩ cho anh, là con trai cưng gọi đấy có thể không đồng ý sao? Còn đang phải lo lắng làm sao để anh không bị thương khi quay phim đây này, ông khổ quá mà. Làm baba thật khổ mà.

Hai đứa trẻ yêu nhau thì cứ việc yêu đi, lôi ông vào làm gì chứ. Quay phim vốn dĩ là cực khổ mà, ông làm sao biết được chứ. Bị thương trong lúc quay phim là chuyện hiển nhiên mà. Vương Phong ông mau đến đây mà xem quý tử của ông đi. Ăn hiếp tôi thôi mà, làm baba thật khó mà - đạo diễn Quách khổ sở thầm nói với lòng mình, cũng không quên lôi ai kia vào mà tận tình hỏi thăm suốt vài giờ liền.

Hai anh em họ Vương hiện cũng không rảnh rỗi gì mà đang lên kế hoạch thu mua Lục Thị còn phải làm cho cả Lục gia không còn chỗ đứng trên thương trường nữa.

Đó chính là cái giá phải trả khi dám đụng đến người của cậu Vương đây.

Ở thế gười bên ngoài tập đoàn Lục thị trước đó vẫn đứng sừng sững sau cơn phong ba nhờ nguồn vốn mạnh được rót về từ nguồn đầu tư từ nước ngoài lũ lượt đầu tư vào thị trường trobg nước, cơn khủng hoảng kinh tế cũng từ từ biến mất.

Nhưng không lâu sau đó, điều khiến cả giới kinh doanh kinh ngạc chính là, tập đoàn Lục Thị hùng mạnh lại từ giã sự nghiệp vào đúng lúc đang trên đỉnh cao của danh vọng, hoàn toàn rút vốn khỏi thị trường.

Vương Nhất Bác cũng không để mọi người đợi lâu liền tung tin

- "Một vụ án buôn lậu ma túy xuyên biên giới được mở phiên tòa, điều khiến người ta quan tâm là, một trong những tội phạm của tổ chức này lại là người từng vô cùng nổi tiếng trong giới giải trí và cũng là Thiếu phu nhân của tập đoàn Lục Thị - Tiêu Tuyết Lạc, chuyện này khiến ai nấy đều vô cùng bất ngờ và sửng sốt.

Trong một phòng giam. Tiêu Tuyết Lạc cười lạnh nhìn người vừa tới:

-"Ha ha ha, Lục Khanh, đừng mơ nữa... tôi không thể ly hôn với anh được..."- Lục Khanh nhìn cô gái toàn thân toát ra sự ngoan độc, vẻ dịu dàng ngoan ngoãn ngày xưa đã hoàn toàn biến mất

- "Tôi không tới để bàn chuyện ly hôn với cô." - Lục Khanh đểu mắt nhìn cô gái mình từng yêu thương, từng là vợ mình.

- "Vậy anh muốn nói gì." - Tiêu Tuyết Lạc hỏi lại Lục Khanh

- "Dù gì cũng là vợ chồng, tôi tới gặp cô lần cuối cùng." - Lục Khanh nói trong mắt đầy sự thù hận.

Tiêu Tuyết Lạc nghe vậy liền nhíu chặt mày lại

- "Anh nói vậy là có ý gì?" - cô ta vẫn không hiểu được hết những gì mình đang nghe thấy.

Lục Khanh im lặng không nói gì nữa.

Không biết Tiêu Tuyết Lạc nghĩ tới chuyện gì, cô ta bỗng biến sắc:

- "Chẳng lẽ tôi... không thể nào! Cùng lắm thì tôi chỉ mắc tội giấu thuốc... thêm một vài hoạt động phi pháp, uy hiếp vài người, thuê sát thủ giết người nhưng không thành... kể cả có là vô số tội thì cùng lắm cũng chỉ phạt hai ba mươi năm, nhất định sẽ có ngày tôi được thả ra ngoài! Chưa kể đến việc tôi còn có Tiêu gia chống lưng, còn danh xưng thiếu phu nhân Lục Thị " - Tuyết Lạc đắc ý nói

Lục Khanh cười khinh bỉ cô gái trước mặt, vẫn nói chuyện với Tiêu Tuyết Lạc nhưng giờ giọng nói chẳng còn chút tình cảm nào nữa

- "Không phải tội giấu thuốc mà là tàng trữ thuốc phiện phi pháp." - Tiêu Tuyết Lạc nghe xong mặt cắt không còn 1 giọt máu nào,cô ta kích động nói

- "Tàng trữ thuốc phiện phi pháp... cái gì mà tàng trữ thuốc phiện phi pháp! Chẳng qua tôi chỉ giữ thuốc cho người ta thôi mà! Đống thuốc đó căn bản không phải là của tôi! Bọn họ đang vu oan cho tôi!!!"- Cuối cùng, Tiêu Tuyết Lạc cũng thấy hoảng loạn.

Nếu là tội tàng trữ ma túy phi pháp, cộng thêm với số lượng lớn như vậy, cô ta nhất định sẽ bị phán tử hình.

Chẳng trách Lục Khanh nói không phải tới để bàn việc ly hôn... bởi vì, chỉ cần cô ta chết, cuộc hôn nhân giữa họ cũng hoàn toàn được phá bỏ!

Cô ta không thể hiểu nổi!Dù có làm thế nào cô ta cũng không thể nghĩ ra được, rốt cuộc bên phía cảnh sát làm thế nào mà nắm được chứng cứ cô ta tàng trữ ma túy, rồi sao lại có thể nắm rõ mọi hoạt động của cô ta từng chân tơ kẽ tóc, có được chứng cứ đầy đủ như vậy.Cô ta biết nhất định là đám người kia đã bán đứng cô ta, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được là bằng cách nào!

Đám người kia vốn ở nước ngoài, tung tích không xác định, kể cả có lộ ra thật thì bên phía cảnh sát trong nước cũng đâu thể làm gì được bọn chúng.

Mà bọn chúng giao những chứng cứ này cho cảnh sát thì có lợi gì chứ?Chẳng lẽ... lại là Tiêu Chiến!

Là Tiêu Chiến mua chuộc bọn chúng sao? Cô ta cứ mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà khi Lục Khanh rời đi vẫn không biết. Cô ta còn quá nhiều vấn đề chưa biết kể cả Tiêu Gia, và Lục Gia cô ta đang mong chờ.

Sau khi Lục Khanh đi khỏi, Tiêu Tuyết Lạc gắt gao yêu cầu gặp luật sư của mình.

- "Lần này tôi bị phán 10 năm hay 20 năm? Ông nắm chắc được mấy phần?"- Tiêu Tuyết Lạc sốt sắng hỏi.

Viên luật sư lúc này lại chỉ có thể úp úp mở mở

- "Chuyện này..." - Thấy vẻ mặt của luật sư, máu trong người Tiêu Tuyết Lạc bỗng lạnh xuống

- "Rốt cuộc chuyện này là sao! Ông nói thật cho tôi!" - Cô ta gằn giọng nói với luật sự

Trong tay cô ta có nắm giữ bằng chứng hối lộ của Lục gia mà, tại sao giọng điệu của Lục Khanh ban nãy lại không có vẻ gì là sợ hãi?

Viên luật sư chần chừ một hồi mới nói:

- "Cô Lục, thứ cho tôi không thể giúp được gì, phía trên Lục Gia có người. Tôi e là không thể giúp gì được cho vụ án này của cô, xin cô hãy chuẩn bị tình huống xấu nhất." - luật sư hình như rất sợ người đứng trên Lục Gia.

-"Phía trên có người, trên Lục gia còn có thể có ai được nữa!" - cô ta vẫn chưa biết được Vương Nhất Bác đã thâu tóm Lục Thị.

Luật sư khẽ ho một tiếng

- "Cô còn chưa biết sao? Tôi tưởng anh Lục đã nói với cô rồi chứ... Lục Thị hiện tại đã bị Vương Gia thâu tóm, hiện tại Lục Gia đã mất đi chỗ đứng trên thương trường, và Lục Thành cũng đang mất tích, hiện tại anh Lục Khánh đã tuyên bố phá sản tập đoàn Lục Gia" - vị luật sự tốt bụng giải thích cho cô.

- " Tiêu gia ba tôi nhất định sẽ có cách giúp thôi. " - đến giờ phút này cô ta mới hiểu rõ vì sao thái độ của Lục Khanh khi nãy lại như thế. Nhưng ba cô thì sao, sao lại không giúp cô chứ.

- " Tiêu gia sao, mẹ cô sau khi nghe tin Tiêu tiểu thư cô vướng vào lao lý đã lên cơn đau tim mà qua đời. Chủ tịch Tiêu vì đắt tội với Vương Nhất Bác trước khi qua đời cũng đã chịu sự sỉ nhục không ít, Tiêu Thị đành tuyên bố phá sản vì cô đã nhiều lần ăn tiền của công ty làm ảnh hưởng nguồn vốn lưu động, dẫn đến, các cổ đông rút vốn làm suy sụp cả Tiêu Thị - công sức cả đời của ông Tiêu Ân" - vị luật sự giải thích rõ ràng cho cô ta biết tình hình hiện tại.

Cô ta như hoá điên sau khi tiếp nhận quá nhiều thông tin như vậy, chỉ vài ngày sau đó có tin tức được lan truyền

- " Tiêu Tuyết Lạc sợ tội tự sát ở phòng tạm giam." - tin tức được công bố rộn rãi là thế nhưng cụ thể thế nào chỉ có mỗi Vương đại ma Vương biết.

Tại nhà của Vương Nhất Bác hiện tại có bạn Thỏ Trùng Khánh đang cúi đầu như trẻ nhỏ phạm tội, còn bạn ma Vương kia ngồi đối diện Bảo Bảo của mình.

- " Tiêu Chiến... " - Vương Nhất Bác gọi tên anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro