Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ có hai chữ, điện thoại liền cúp, Trì Kính Uyên nhanh chóng xuống giường, tiện tay vớ lấy áo khoác liền chạy ra ngoài.

"Làm sao vậy?" Thích Ý Đường đột nhiên xuất hiện trước mặt Trì Kính Uyên mà không có nét ngái ngủ, Trì Kính Uyên mới nhớ tới, Thích Ý Đường là quỷ, ngài không cần ngủ.

"Xảy ra chuyện rồi." Trì Kính Uyên chỉ nói bốn chữ, Thích Ý Đường lại hiểu được ý tứ mà cậu muốn biểu đạt

Ngài hỏi: "Ngươi biết chỗ không?"

Trì Kính Uyên bấy giờ mới phản ứng lại, chính mình không biết Tư Nghiên ở đâu, cậu nghiêm nghị lắc lắc đầu:

"Vừa nãy nàng đột nhiên gọi điện cho ta kêu cứu mạng, sau đó liền cúp máy."

Thích Ý Đường vươn tay ra, "Đưa di động của ngươi cho ta dùng một chút."

Trì Kính Uyên đưa điện thoại cho Thích Ý Đường, Thích Ý Đường nhắm mắt lại, bỗng nhiên một cánh hoa hải đường bay qua, Thích Ý Đường bỗng nhiên ôm lấy eo Trì Kính Uyên, Trì Kính Uyên không kịp phản ứng liền nhìn thấy xung quanh đều hóa thành tàn ảnh.

Cậu ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Thích Ý Đường tuấn dật xuất trần, tóc dài đen nhánh đảo qua hai má Trì Kính Uyên, có chút ngứa.

Trì Kính Uyên mặc dù cao 1m86 nhưng Thích Ý Đường còn cao hơn cậu nửa cái đầu, đến gần cậu mới phát hiện Thích Ý Đường thoạt nhìn tuấn nhã, trên thực tế vóc người cũng không đơn bạc.

"Đến." Thanh âm Thích Ý Đường nhượng Trì Kính Uyên phục hồi lại tinh thần, bốn phía lâm vào hắc ám dẫn đến Trì Kính Uyên không nhận ra nơi này là nơi nào

https://hangminiecom.wordpress.com/

Thích Ý Đường ôm hông cậu đem cậu đặt ở trên ban công, hai chân Trì Kính Uyên đặt trên đất còn chưa đứng vững liền nhìn thấy trong phòng khách có một con quái vật máu thịt be bét bò trên mặt đất.

Tư Nghiên bị nó bắt được mắt cá chân kéo về sau, nàng nhẫn nhịn đau nhức ăn mòn, liều mạng bấu chặt sàn nhà, ý định tìm một điểm tựa có thể ổn định thân thể của mình, mặc dù móng tay đã bị lật lên, Tư Nghiên cũng không buông tha liều mạng bám víu

Toàn thân nàng chỉ quấn có một cái khăn tắm, bởi vì động tác kịch liệt đã bị tuột ra, trong phòng đen thùi, nàng gần như trần trụi

"Thứ gì?" Trì Kính Uyên lấy ra hạt châu, một giây sau một cây trường thương xuất hiện ở trong lòng bàn tay cậu, đầu súng dưới ánh trăng lập loè hàn quang.

Tư Nghiên nghe tiếng ngẩng đầu, thời khắc này nàng phảng phất gặp được Chúa cứu thế.

Rất kỳ diệu, Trì Kính Uyên như vô sự tự thông quơ trường thương, hướng huyết lộc lộc quái vật đâm tới.

Vật kia tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh, Trì Kính Uyên phản ứng nhạy bén đuổi tới, trường thương dưới tay cậu như là có sinh mệnh, con quái vật kia có nhanh nhẹn đến đâu cũng không thể tránh khỏi, bị Trì Kính Uyên bức đến góc tường, một nhát đâm trúng.

"A ——" quái vật kia hét thảm một tiếng, là giọng của nữ nhân.

Nguyệt quang đẩy ra tầng mây chiếu xuống dưới, Trì Kính Uyên giờ mới nhìn rõ khuôn mặt của con quái vật này, cả người máu thịt be bét, một đôi mắt đỏ sậm nhô ra, nghiễm nhiên là một người bị lột đi lớp da

"Da... Da! Lột da!" Tròng mắt của nó vội vàng chuyển động, mặc dù thân thể bị trường thương cắm ở trên sàn nhà, tứ chi lại không ngừng giãy dụa, muốn tập kích Trì Kính Uyên.

Trường thương trong tay Trì Kính Uyên đang muốn dùng sức đem nó tiêu diệt, Thích Ý Đường bỗng nhiên giơ tay ngăn cản cậu

Chỉ thấy Thích Ý Đường vung tay lên, cổ ẩn náu ở trong góc tường liền bay ra, vững vàng rơi vào trong tay Thích Ý Đường, lông mày Trì Kính Uyên nhướng lên:

"Đây là?"

"Cổ da người" Ngón tay Thích Ý Đường lướt qua thân cổ, nói: "Mới mẻ."

Trì Kính Uyên da đầu tê rần, quái vật kia bỗng nhiên ầm lên, âm thanh sắc bén gào thét:

"Da! Da của ta!"

"Xem ra là nàng." Thích Ý Đường đem cổ ném tới trước mặt quái vật, nó vội vã đưa tay ra bắt lấy cổ:

"Da, da của ta."

Thích Ý Đường đem oán khí trên người nó rút ra, nhượng nó tạm thời khôi phục lý trí.

"Mấy ngày nay, người lột da chính là ngươi sao?" Trì Kính Uyên hỏi.

Nó ôm cổ, không chịu nói, tựa hồ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, Thích Ý Đường mắt lạnh liếc nó một cái:

"Nói chuyện."

Uy áp trên người ngài nhượng nó cả người run rẩy, lắp ba lắp bắp mở miệng:

"Ta... Ta... Ta... Là ta..."

Trì Kính Uyên hướng Thích Ý Đường gật gật đầu, cảm tạ ngài hỗ trợ, tiếp tục hỏi:

"Ngươi tại sao phải làm như vậy?"

Cả người nó máu thịt be bét nhìn không ra biểu tình dữ tợn trên mặt:

"Ta là bị bức ép!"

Nó bụm mặt, trong miệng phát ra tiếng khóc kêu thê thảm, nói liên miên nàng là như thế nào chết thảm.

Nguyên lai tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ một hồi võng luyến.

Nàng gọi Tào Hinh, mười bảy tuổi, cha mẹ mất sớm, được bà nội nuôi lớn, mười lăm tuổi bỏ học cùng một vị tỷ tỷ trong thôn đi làm công, mười sáu tuổi năm ấy ở trên mạng nhận thức một người bạn X, trong thành thị rộng lớn chỉ có X là người duy nhất an ủi nàng, hắn tổng là yên lặng nghe nàng nói tâm sự của mình, an ủi nàng, còn gửi cho nàng một ít tiểu lễ vật, rất mau quan hệ của hai người liền thân mật lên.

Nửa năm sau, X muốn cùng nàng gặp mặt, Tào Hinh do dự mãi, nội tâm đối ái tình quá ngóng trông, cuối cùng nàng đi, chỉ là nàng đơn thuần không nghĩ tới cái gọi là nùng tình mật ý tất cả đều là cạm bẫy cắm đầy dao nhọn

X sau khi xác định Tào Hinh chỉ là cái người làm công đơn thuần, trong nhà chỉ có một bà nội đã già yếu liền đối với nàng lạnh lùng hạ sát thủ, làm thành cổ da người bán ra ngoài.

Mà hồn phách của Tào Hinh cũng bởi vậy bị phong ấn trong cổ, không có cách nào đi đầu thai chuyển thế, oán khí của nàng cũng ngày càng mạnh, cho nên sau đó không còn lý trí, bắt đầu giết người.

Trì Kính Uyên ý thức được, chuyện này khả năng so với tưởng tượng của cậu còn nghiêm trọng hơn:

"Ý của ngươi là, có một nhóm người chuyên môn lừa gạt thiếu nữ làm thành cổ da người bán ra ngoài?"

"Đúng... Đúng thế." Tào Hinh gật gật đầu, nói: "Tại phía nam."

Trì Kính Uyên cùng Thích Ý Đường nhìn nhau, Tào Hinh đối Thích Ý Đường quỳ xuống nói:

"Ta cũng là người bị hại nha, nếu như không phải ta thần trí không rõ, ta làm sao sẽ giết người... Van cầu ngài, đừng để ta hồn phi phách tán."

Thích Ý Đường không lên tiếng, trong lòng Trì Kính Uyên cũng có chút phức tạp, tuy rằng Tào Hinh là người bị hại, nhưng ba cái sinh mệnh kia cũng là người bị hại, cậu nhìn về phía Tư Nghiên đã ngất, nếu như bọn họ đến chậm một bước, khả năng nàng đã là người thứ tư.

Thích Ý Đường lấy ra một khỏa hạt châu màu xanh lục đem Tào Hinh thu vào, Trì Kính Uyên kinh ngạc nhìn về phía ngài:

"Khắp toàn thân Nhị thúc thực sự là đều là bảo vật."

Khoé miệng Thích Ý Đường câu lên một nụ cười, nâng tay sờ sờ vành tai ấm áp của cậu, Trì Kính Uyên ngơ ngác, cảm giác tai của mình đang nóng bừng lên

Sáng sớm hôm sau, Trì Kính Uyên cầm cổ da người dự định đi đặc án xử, vừa ra cửa liền gặp được Trì Duy Ngọc đã lâu không gặp, Trì Duy Ngọc ngồi ở trong xe thể thao, mang kính râm, hướng cậu huýt sáo:

"Suất ca, muốn đi nhờ xe không?"

"Tiểu thúc." Trì Kính Uyên đi tới cùng hắn hỏi thăm một chút.

Trì Duy Ngọc gỡ xuống kính râm: "Đi chỗ nào? Ta đưa ngươi đi một đoạn."

"Không cần, xe bus sắp tới rồi." Trì Kính Uyên mang balo, Trì Duy Ngọc chỉ vào balo của cậu nói:

"Ngươi mang balo to như vậy ngồi xe bus cũng không tiện, cùng tiểu thúc khách khí cái gì."

"Vậy thì phiền phức tiểu thúc." Trì Kính Uyên mở cửa xe ngồi vào

"Ngươi này lưng thứ gì? Cổ cao như vậy."(?) Trì Duy Ngọc một lần nữa đeo lại kính râm, khởi động xe

"Cổ." Trì Kính Uyên nói.

"Cái gì?" Trì Duy Ngọc cho là mình nghe không rõ

"Cổ." Trì Kính Uyên liền nói lại một lần.

Trì Duy Ngọc lúc này mới hiểu ra:

"Là đánh cái kia cổ sao?"

Trì Kính Uyên mơ hồ không rõ "ừm" một tiếng.

Trì Duy Ngọc hỏi cậu địa điểm, mở ra map, gió thổi phất phất trên mặt của hắn, hắn chợt nhớ tới:

"Nói đến, quà đính hôn ta đưa cho ngươi nguơi đã thấy chưa? Cũng là một mặt cổ"

Hình như hắn nhớ đến một chuyện gì đó buồn cười:

"Thời điểm ta về nước gặp được một người Việt Nam bán cho ta, còn nói là trống da người, phẫn nộ tôn, nắm minh tôn nắm giữ pháp khí tới, nghe vừa cao cấp vừa mơ hồ, ta liền mua lại, ngươi nhìn thấy chưa?"

Trong lòng Trì Kính Uyên có chút không dám tin tưởng sự tình lại trùng hợp như vậy, cậu mở ra ba lô, cấp Trì Duy Ngọc xem:

"Là cái này sao?"

Trì Duy Ngọc quay qua nhìn:

"Ôi chao, này không phải là quà đính hôn ta đưa cho ngươi sao, ngươi mang nó đi nơi nào a? Ta còn sợ ngươi sẽ không thích đấy, ngươi thích là tốt rồi."

Trì Kính Uyên hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng đối Trì Duy Ngọc nói:

"Tiểu thúc, làm phiền ngươi đi với ta một chuyến đi."

Trì Duy Ngọc: "? ? ?"

...

"Tiểu thúc của ngươi thật làm người ta câm nín." Ngô Địch cảm thán

Trì Kính Uyên biết tiểu thúc của mình bởi vì là con út của đại gia gia, cho nên là được nuông chiều lớn lên, khó tránh khỏi tính tình tự do tản mạn chút, nhưng cậu thật sự không nghĩ tới tiểu thúc của cậu sẽ tùy tiện như vậy

Này đưa quà đính hôn liền trực tiếp đưa tới ba cái án mạng.

Bất quá nếu là quà đính hôn của cậu thì tại sao cổ này lại xuất hiện ở trong nhà Tư Nghiên, Trì Kính Uyên nhớ tới lúc trước Lục quản gia gọi điện cho cậu, cậu nhượng Lục quản gia xử lý này đó quà cưới, nhưng Lục quản gia làm cho Trì gia mấy chục năm, không phải kiểu người lấy trộm đồ của gia chủ bán lấy tiền

Kia là chuyện gì xảy ra?

"Bất quá Trì Kính Uyên, ngươi làm gì mà tiểu thúc của ngươi lại tặng quà." Ngô Địch tò mò hỏi.

Điền Điềm đang ở bên cạnh ăn khoai chiên, trên bàn là một đống đồ ăn vặt

Trì Kính Uyên lắc đầu: "Ta kết hôn."

"À, ngươi kết hôn a, chẳng trách!! Ngươi kết hôn?!" Ngô Địch hét lên

"Cái gì?! Trì Kính Uyên muốn cùng ta kết hôn?" Điền Điềm cầm trong tay một bao khoai chiên, đột nhiên từ trên ghế đứng lên.

Hạ Vân Chu mới vừa vào cửa liền nghe thấy Điền Điềm rống lên, lãnh khốc vô tình đả kích nói:

"Ngươi tuổi gì mà đòi cưới Trì Kính Uyên."

Trì Kính Uyên bình tĩnh nói: "Ta đã kết hôn rồi."

"Ha ha ha, làm đến đẹp đẽ."

Ngô Địch một mặt sợ hãi nói: "Trì Kính Uyên nói cậu ấy đã kết hôn rồi."

Hạ Vân Chu cười cười, làm sao có khả năng, Trì Kính Uyên mới hai ba tuổi, cả người tản ra mùi thơm ngát của cẩu độc thân, nơi nào giống người đã kết hôn

"Thật sự?" Hạ Vân Chu nhìn Trì Kính Uyên không phản bác, không xác định được hỏi.

Trì Kính Uyên gật gật đầu: "Ân, thật sự."

Hạ Vân Chu, Ngô Địch: "Trong chúng ta ra một tên phản đồ!"

Điền Điềm giơ tay lên che lỗ tai: "Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe."

Dù cho Ngô Địch cùng Hạ Vân Chu luôn muốn xem ảnh đối tượng kết hôn của Trì Kính Uyên thì đều bị Trì Kính Uyên lãnh tĩnh vô tình cự tuyệt.

Hắn cũng không để ý Thích Ý Đường là nam nhân mà để ý Thích Ý Đường căn bản không phải là người, nhóm Hạ Vân Chu là người chuyên đuổi quỷ trừ ma, Trì Kính Uyên càng không thể để lộ ra Thích Ý Đường

Bất quá sau đó cậu hồi tưởng lại liền cảm thấy mình có chút kỳ quái, người bình thường ở trong tình huống của mình khẳng định đối Thích Ý Đường tránh còn không kịp, tốt nhất là thỉnh Hạ Vân Chu bọn họ đem cả biệt viện kia toàn là quỷ loại bỏ, cậu cũng có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường.

Mà Trì Kính Uyên hoàn toàn không có ý nghĩ đó, năm đó Thích Ý Đường xác thực cứu mạng cậu, vô luận Thích Ý Đường có mục đích gì, ngài có ân cứu mạng với mình chuyện này là ván đã đóng thuyền, ân đền oán trả, Trì Kính Uyên vẫn là hiểu đạo lý này

Thứ hai, Thích Ý Đường vẫn luôn rất tôn trọng cậu, không cưỡng bách cậu và ngài viên phòng, đối với cậu cũng rất tốt, Trì Kính Uyên cư nhiên từ một con quỷ cảm nhận được ấm áp, nói thật, hiện tại Trì Kính Uyên có chút quen thuộc với Thích Ý Đường

Thứ ba, Thích Ý Đường mặc dù là quỷ nhưng Trì Kính Uyên chưa từng thấy ngài làm chuyện thương thiên hại lý, cũng chưa từng mưu hại tính mạng người khác, tương phản, tại vụ án Thái Khê lần trước, nếu không phải là có Thích Ý Đường che chở, cậu sợ là đã mất mạng

Nói chung là đi bước nào hay bước đấy vậy, Trì Kính Uyên nghĩ thầm.

Căn cứ vào tin tức Trì Duy Ngọc cung cấp, nhóm Hạ Vân Chu thật sự tìm được manh mối, tại một trấn nhỏ ở phía nam tìm được ảnh Tào Hinh, nàng đang ôm cánh tay của một người nam nhân

"Người này chắc là bạn trai trên mạng của Tào Hinh." Ngô Địch chỉ vào nam nhân trong hình nói.

Tướng mạo nam nhân trong hình có chút suất khí, chẳng trách có thể hống Tào Hinh xoay quanh.

Trì Kính Uyên đã đem cổ da người đưa cho Hạ Vân Chu, nhóm Hạ Vân Chu nghe cậu nói nửa đêm tiếp đến điện thoại của một người liền ra ngoài bắt quỷ, dồn dập biểu thị việc cậu làm quá nguy hiểm, lần sau nhất định phải gọi bọn họ đi cùng

Trên cổ da người có dán một tấm hoàng phù, hồn phách của Tào Hinh bị trấn ở trong.

"Ngô Địch, đi liên lạc với đặc án xử đi." Nhóm Hạ Vân Chu chỉ có thể trước tiên liên hệ với đồng sự, dù sao ở khu vực khác, bọn họ cũng không thể tùy tiện ra tay, chạy đến địa bàn của người ta xằng bậy.

"OK, đội trưởng ngươi đi đánh báo cáo đi."

Ngô Địch đối Hạ Vân Chu làm cái thủ thế, Hạ Vân Chu gật gật đầu.

Bên này, Tư Nghiên gọi điện cho Trì Kính Uyên, nói muốn mời cậu ăn cơm để cảm tạ ân cứu mạng, Trì Kính Uyên biểu thị không cần, nhưng Tư Nghiên vẫn kiên trì, nói mãi đến khóc lên.

Trì Kính Uyên đối với nước mắt của nữ hài tử luôn không có cách nào, cậu sững sờ, cả người lúng túng cầm điện thoại, có chút không biết nên làm gì, sau chỉ có thể đáp ứng.

"Cảm ơn... Cảm tạ ngài..." Tư Nghiên một bên thút thít vừa cùng cậu nói cảm ơn, còn không quên cùng cậu hẹn thời gian địa điểm.

"Sách sách sách, ta tại sao không có số đào hoa như thế a, ta nghe nói lúc ngươi qua đó nhân gia chỉ quấn một cái khăn tắm a?"

Ngô Địch tiến đến bên cạnh Trì Kính Uyên, mặt mày hớn hở bát quái.

Trì Kính Uyên nhìn liếc mắt Ngô Địch, Tư Nghiên lúc đó đâu chỉ quấn một cái khăn tắm, bởi vì thoát thân, khăn tắm hoàn toàn bị tuột, bất quá cậu không nhìn, ngón tay Thích Ý Đường hơi động, khăn tắm liền tự động trùm lên người Tư Nghiên, người bay đến trên giường, chăn bọc nàng thành cái kén

"Phi lễ chớ nhìn." Khoé miệng Thích Ý Đường hàm ý cười đối Trì Kính Uyên nói, Trì Kính Uyên cực kỳ đồng ý, nghiêm túc gật gật đầu.

"Ừm."

Thích Ý Đường biểu thị rất hài lòng Trì Kính Uyên chính trực.

"Không có, đừng nói bừa, đối với danh dự của nữ hài không hảo."

Trì Kính Uyên đình chỉ câu chuyện của Ngô Địch, chuyện như vậy truyền đi đối với người nào cũng không hảo.

Ngô Địch lúc này mới ngậm miệng, Điền Điềm cho hắn một cái liếc mắt, liền cười híp mắt nhìn Trì Kính Uyên:

"Quả nhiên suất ca chính là người tốt."

Ngô Địch cảm giác lời này là đang công kích hắn, mắng hắn là người xấu.

Trì Kính Uyên cùng Tư Nghiên hẹn ở một quán cafe, thời điểm cậu đến, Tư Nghiên đã chờ ở đó, nàng trang điểm trang nhã nhưng vẫn nhìn ra được nàng có chút tiều tụy.

"Trì đại ca." Tư Nghiên vừa nhìn thấy Trì Kính Uyên liền cười hướng cậu vẫy vẫy tay.

"Ừm." Trì Kính Uyên đi tới, Tư Nghiên cũng không có làm ra động tác thân cận nào, Trì Kính Uyên lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thật ra có chút sợ Tư Nghiên bởi vì mình cứu nàng, liền đối với cậu sản sinh ra tình cảm, cậu cũng không đáp lại được Tư Nghiên, sẽ chỉ làm Tư Nghiên khổ sở.

"Trì đại ca, ngươi có thể ăn cay không" Tư Nghiên hỏi

Trì Kính Uyên gật gật đầu: "Có thể."

"Ta biết một quán đồ ăn Thái rất được." Tư Nghiên đề nghị đi ăn, Trì Kính Uyên không có ý kiến, hai người liền trực tiếp đi cửa tiệm kia.

Bởi vì là buổi tối, cho nên người trong cửa hàng không ít, xếp hàng một lúc mới đến lượt bọn họ

"Trì đại ca, thật sự rất cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta..." Nàng run rẩy nói

Nếu là Ngô Địch hoặc Trâu Bình khẳng định đã ôn thanh lời nói nhỏ nhẹ an ủi đối phương, Trì Kính Uyên lại phi thường lạnh nhạt mà nói một câu:

"Không có chuyện gì, vì nhân dân phục vụ, nên làm."

Tư Nghiên: "..."

Món ăn lên, ăn được một lúc, Tư Nghiên muốn nói lại thôi nhìn Trì Kính Uyên nhiều lần, sau ấp a ấp úng mở miệng:

"Trì đại ca, ta có thể hỏi một chút đồ vật buổi tối hôm ấy là cái gì không?"

"Oán linh." Trì Kính Uyên vừa dứt lời, cả người Tư Nghiên liền run rẩy:

"Mới vào ở một tuần mà phát sinh chuyện như vậy, ta cũng không dám tái vào ở."

Trì Kính Uyên luôn cảm thấy nhà Tư Nghiên có chút quen mắt, hỏi nàng:

"Có thể nói cho ta biết địa chỉ cụ thể nhà ngươi hay không?"

Tư Nghiên tỉ mỉ cùng cậu nói địa chỉ, tay cầm đũa của Trì Kính Uyên dừng một chút, chẳng trách cậu cảm thấy nhìn quen mắt, đó không phải là nhà của bằng hữu Ngô Du là Lộ Linh Lan ở à.

"Nơi đó vừa mới trừ quỷ, phải phơi nắng một đoạn thời gian mới có thể vào ở"

Trì Kính Uyên vừa nói xong, liền nghe thấy Tư Nghiên mắng chủ nhà trọ một câu thô tục.

"Xin lỗi, ta nói tại sao nhà kia giá rẻ như vậy, nguyên lai là hung trạch. Quả nhiên không thể tham tiện nghi nhỏ, ta trở về thì đem phòng ở lui."

Tư Nghiên tức giận gắp ớt bỏ vào trong miệng.

Kỳ thực cũng không tính là hung trạch, hơn nữa Điền Điềm đã đuổi tà, nếu là bình thường vào ở, cũng chỉ là là đau đầu nhức óc, tinh thần uể oải suy sụp, không đến nỗi có nguy hiểm đến tính mạng.

"Trong nhà ngươi có một cái cổ ngươi biết không?" Trì Kính Uyên hỏi.

Tư Nghiên lắc đầu: "Cái gì cổ? Ta chưa từng thấy a, cũng không mua."

Trì Kính Uyên nhíu nhíu mày, vậy thì kỳ quái, kia cổ là thế nào chạy đến nhà Tư Nghiên

"Xin lỗi, ta nghe điện thoại một chút"

Di động của Trì Kính Uyên vang lên, cậu ra ngoài nghe, là Lục quản gia.

Lúc trước cậu nhờ Lục quản gia điểm chút quà cưới, thật sự phát hiện hộp quà của Trì Duy Ngọc đã trống rỗng, hơn nữa nghe phản ứng của Lục quản gia không giống làm bộ, vì vậy Trì Kính Uyên liền để hắn đi tra một chút.

"Kính Uyên thiếu gia, tra được, là cháu gái của người phụ trách vệ sinh lấy đi."

Quản gia liên tục nói xin lỗi, nói là chính mình thất trách, Trì Kính Uyên cũng không phải để ý vấn đề này.

"Người đâu?"

Quản gia nói đến cái này, âm thanh nhỏ đi một chút, thở dài nói: "Không còn..."

Cũng cũng là bởi vì cái này, hắn mới không biết nên xử lý như thế nào.

"Nghe nói đứa bé kia mới mười bảy tuổi, tuổi còn trẻ người đã không còn."

Bất quá lại nghĩ tới cô bé kia tay chân không sạch sẽ, quản gia đối với nàng ngược lại là không có cảm tình gì.

Sẽ không xảo như thế đi.

Lông mày Trì Kính Uyên nhíu lại: "Đứa bé kia tên là gì?"

"Ta nhớ tới họ Quan, Quan... Quan cái gì..."

Quản gia mỗi ngày phải làm nhiều việc, phút chốc nhớ không nổi người nào có tên này

"Quan Bình Lâm."

"Đúng đúng đúng, gọi là Quan Bình Lâm, Quan Bình Lâm."

Quản gia nghe Trì Kính Uyên nói, lập tức nhớ ra

Bất quá Trì Kính Uyên vì sao lại biết người này a

"Có quản chế sao?"

"Có có có." Quản gia vội vàng trả lời.

"Ta lập tức trở lại." Trì Kính Uyên cúp điện thoại, mặt mày ác liệt, ngược lại là dẫn tới không ít người qua đường liên tục hướng cậu nhìn lại.

Trì Kính Uyên đi vào trong quán, trước đi trả tiền rồi mới đi đến trước mặt Tư Nghiên nói:

"Ta còn có chút việc phải đi trước, ta đã trả tiền rồi, ngươi từ từ ăn, trên đường chú ý an toàn."

"Ôi chao, Trì đại ca, không phải nói để ta mời khách sao? Làm sao để ngươi trả tiền a."

Tư Nghiên không đồng ý muốn đem tiền trả lại cho Trì Kính Uyên, Trì Kính Uyên khoát khoát tay, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

"Ca!"

Trì Kính Uyên quay đầu lại, là Trì Thụy An, lại nhìn đến bên cạnh hắn là Triệu Hằng đang mỉm cười sáng lạn

Chẳng lẽ Triệu Hằng với Trì Thụy An có ý tứ? Có thể Triệu Hằng vi nhân sư biểu hẳn là sẽ không đối học sinh của mình ra tay đi.

Trì Kính Uyên hướng Triệu Hằng gật gật đầu:

"Triệu giáo sư cùng Thụy An đang đi dạo phố sao?"

Trì Thụy An nghe vậy đỏ mặt, nhìn Tư Nghiên ở phía sau, ánh mắt sáng lên:

"Ca, ngươi là đang cùng Tư Nghiên học tỷ hẹn hò sao?"

Trì Kính Uyên nhíu nhíu mày, Trì Thụy An biết rõ mình đã kết hôn rồi, tại sao còn nói ra câu này làm người hiểu lầm.

Cậu hiếm thấy nghiêm khắc lườm Trì Thụy An, sống lưng Trì Thụy An cứng đờ, không hiểu Trì Kính Uyên tại sao đột nhiên sinh khí.

"Không có, ta là vì cảm ơn Trì đại ca hỗ trợ, mời ăn bữa cơm thôi." Tư Nghiên thoải mái phủ nhận nói.

"Như vậy a..." Trì Thụy An rất có vài phần tiếc hận nhìn Tư Nghiên lại nhìn Trì Kính Uyên, rõ ràng trước đó Tư Nghiên biểu lộ ra đối Trì Kính Uyên có ý tứ, làm sao trong chớp mắt thái độ liền thay đổi.

"Ta còn có việc, đi trước. Lần sau có cơ hội đồng thời ăn một bữa cơm đi, đa tạ Triệu giáo sư đối Thụy An chăm sóc." Trì Kính Uyên hướng Triệu Hằng nói

Triệu Hằng cười nói: "Nói quá rồi, ta là lão sư của Thụy An, cần phải."

Trì Kính Uyên nhỏ giọng lạnh nhạt đối Trì Thụy An nói: "Chính ngươi chú ý đúng mực."

Trì Thụy An thấy Trì Kính Uyên không có ý mắng hắn, cũng không có ý ngăn cản hắn, trên mặt lập tức liền cười nở hoa:

"Ta sẽ, cảm ơn ngươi, ca ca."

Trì Kính Uyên cùng ba người bọn họ vẫy tay tạm biệt, hướng Trì gia đi.

Triệu Hằng nhìn bóng lưng Trì Kính Uyên kiên cường, mang trên mặt ý cười, nói:

"Ca ca ngươi thật là thương ngươi."

Trì Thụy An giương giương cằm, nói: "Đó là đương nhiên, dù sao ta là đệ đệ duy nhất của hắn mà."

...

Thời điểm Trì Kính Uyên đến Trì gia, trời đã tối hẳn, quản gia đang đợi ở cửa, chờ cậu trở lại.

"Kính Uyên thiếu gia, cậu đã dùng qua bữa tối chưa?" Quản gia cung kính hỏi.

"Ăn rồi, dẫn ta tới đi." Trì Kính Uyên nhìn sắc trời bên ngoài, cậu nên nhanh một chút, dù sao cũng chưa nói với Thích Ý Đường là tối hôm nay cậu về muộn, lúc này cậu mới nhận ra không có di động thật bất tiện

"Là."

Xem camera giám sát, Trì Kính Uyên liếc mắt một cái liền nhận ra Quan Bình Lâm, quả thật là người chết đầu tiên trong án da người

"Cháu gái của bác Lưu đang học lớp 12, áp lực có chút lớn, nghe nói dưới lầu của Kính Uyên thiếu gia là cả vườn hoa hải đường liền năn nỉ bác Lưu dẫn nàng đi xem." Quản gia một mực cung kính giải thích.

"Ai, ta cũng không nghĩ tới, Bình Lâm ngày thường là một hài tử ngoan ngoãn dĩ nhiên sẽ làm ra chuyện như vậy."

Bác Lưu đứng ở phía sau, cong người, liên tiếp cùng Trì Kính Uyên nói tốt.

"Đi xuống đi, ta chính mình xem một lát." Trì Kính Uyên đối với quản gia cùng bác Lưu nói

Bác Lưu nhìn quản gia, đây là không truy cứu trách nhiệm của nàng ? Quản gia đối với nàng gật gật đầu, mang người đi xuống.

Trì Kính Uyên tỉ mỉ xem băng ghi hình, Quan Bình Lâm nguyên bản tại bên trong đình viện ngắm hoa, không bao lâu như là bị thanh âm gì đó hấp dẫn đi vào nhà, sau đó một đường thông thuận tiến vào trong phòng Trì Kính Uyên

Theo lý mà nói, người hầu chỗ Trì Kính Uyên tuy rằng không nhiều, nhưng là không đến nỗi một người cũng không có, cư nhiên không có ai ngăn cản nàng.

Nàng tiến vào gian phòng của Trì Kính Uyên, không bao lâu liền ôm cái trống da người đi ra, Trì Kính Uyên ấn tạm dừng, zoom hình ảnh to lên

Hai mắt Quan Bình Lâm Quan vô thần, giống như bị khống chế linh hồn

Cậu đem video sao ra một phần gửi cho Hạ Vân Chu, rất nhanh Hạ Vân Chu liền nhắn lại, Quan Bình Lâm quả nhiên là bị Tào Hinh nhiếp hồn.

Trì Kính Uyên vừa đi đến biệt viện vừa cùng Hạ Vân Chu giải thích trong đó bảy loan tám gạt, trùng hợp cực kỳ

"Cháu trai, ngươi đã về rồi." Trên cổ Trì Duy Ngọc vẫn đeo máy ảnh SLR, giơ tay cùng Trì Kính Uyên hỏi thăm một chút.

"Ân, tiểu thúc." Trì Kính Uyên cùng hắn chào hỏi, muốn đi, Trì Duy Ngọc vội vàng kéo cậu lại

"Đi chỗ nào a? Giờ đã là buổi tối rồi."

"Về nhà." Trì Kính Uyên theo bản năng hồi đáp.

Trì Duy Ngọc ngẩn người một chút, bật cười, "Về nhà, nơi này không phải là nhà ngươi sao? Ngươi còn muốn về nhà nào."

Trong suy nghĩ của Trì Duy Ngọc, Trì Kính Uyên cùng Nhị gia kết hôn là bị bức, tự nhiên không thể đối với Nhị gia có tình cảm gì, không cảm thấy buồn nôn đã là không tệ.

Trì Kính Uyên thiếu chút nữa theo bản năng nói ra, nơi này dĩ nhiên không phải nhà ta.

Vậy nhà của cậu đâu?

Cậu không có nhà, từ nhỏ đến lớn, không có chỗ nào chân chính thuộc về cậu

Đại khái là ý thức được bầu không khí có chút không đúng, Trì Duy Ngọc vội vàng sửa lời nói:

"Đã trễ thế này, đừng chạy lung tung, ở nhà ngủ một đêm đi."

Hắn nghe nói gần đây buổi tối có chút không yên ổn, đã xảy ra vài án mạng, coi như Trì Kính Uyên là nam nhân, vẫn nên chú ý một chút mới tốt

"Kính Uyên."

Hai người đang đứng ở cửa bỗng dưng nghe thấy một đạo âm thanh réo rắt trong ban đêm rực rỡ hoa xuân

Trì Duy Ngọc xoay người, chỉ thấy một thân ảnh cao to đứng ở giữa vườn hoa hải đường, thân như trúc dài, tay áo phiêu nhiên như là một vị thần tiên giáng trần

Trì Duy Ngọc theo bản năng cầm lấy camera, muốn đem hình ảnh như mộng như ảo này chụp lại thì bị một cái tay mạnh mẽ đè trụ.

"Đó là Nhị gia."

Chỉ bốn chữ liền bỏ đi dục vọng muốn chụp ảnh sắp tràn ra của Trì Duy Ngọc, bất quá tùy theo mà đến lại là vẻ mặt khiếp sợ

"Nhị... Nhị gia?" Trì Duy Ngọc khó có thể tin: "Ngài còn trẻ như vậy sao?"

Trì Kính Uyên gật gật đầu: "Ừm."

"Tiểu thúc, ta đi." Trì Kính Uyên đi về phía Thích Ý Đường

"Nhị thúc làm sao đến?"

Thích Ý Đường giơ tay bỏ đi cánh hoa trên đầu cậu: "Đón ngươi về nhà."

Trì Kính Uyên sững sờ nhìn ngài, khóe miệng chậm rãi cười lên: "Ừm."

Trì Duy Ngọc nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, cư nhiên cảm thấy vô cùng hài hòa.

"Vừa rồi làm sao không cho hắn chụp?"

Trì Kính Uyên nhìn ngài một cái, Thích Ý Đường là không hiểu hay là giả vờ không hiểu, Thích Ý Đường là quỷ, Trì Duy Ngọc sau khi chụp phát hiện trong hình chẳng có gì cả thì nên giải quyết như thế nào

"Sợ hù đến hắn." Trì Kính Uyên thành thật trả lời.

Thích Ý Đường nghe vậy, bật cười, "Sẽ không, có thể chụp được khi ta hoá thành thực thể"

Chẳng trách, Trì Duy Ngọc có thể nhìn thấy Thích Ý Đường, nguyên lai là nguyên nhân này.

"Nếu ngài không hóa thành thực thể, ta còn thấy được ngài sao?" Trì Kính Uyên hiếu kỳ hỏi.

Thích Ý Đường khẽ gật đầu: "Ân, chúng ta thành hôn liền là vợ chồng, tự nhiên là thấy được."

Từ trong miệng Thích Ý Đường nghe được hai chữ phu thê, Trì Kính Uyên chẳng biết vì sao cảm giác tai có chút nóng lên

Thích Ý Đường dư quang nhìn tai Trì Kính Uyên đỏ hồng, trong mắt hiện ra ý cười.

Thích Ý Đường đưa cậu trở về phòng, cũng không hỏi cậu tại sao trở về muộn như vậy, chính như Trì Kính Uyên cũng không hỏi ngài, vì sao lại biết mình đang ở Trì gia.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Trì Kính Uyên cùng Thích Ý Đường chúc nhau ngủ ngon xong, đang muốn đóng cửa, Thích Ý Đường bỗng nhiên xoay người, tại trên trán cậu hạ xuống một cái hôn lạnh lẽo:

"Ngủ ngon."

Cả người Trì Kính Uyên chẳng khác nào bị sét đánh, ngơ ngác đứng ở cửa, đại môn mở rộng, từ lâu đã không còn thân ảnh Thích Ý Đường

Hồi lâu sau, gió đêm hàn ý đem cậu thổi tỉnh, Trì Kính Uyên sờ sờ trán của mình, nhu nhu cái chỗ vừa bị Thích Ý Đường hôn qua, đóng cửa lại, tiến vào buồng tắm, lại không cẩn thận đụng phải cạnh cửa

"Nhị gia, ngài hù đến cậu ấy." Liễu Minh Châu phiêu trên không trung, khóe miệng mang theo ý cười.

"Rất đáng yêu." Trong thanh âm Thích Ý Đường đong đầy ý cười cùng sủng nịch.

Liễu Minh Châu liếc ngài một cái:

"Nhị gia, ngài có sở thích thật thú vị."

Thích Ý Đường chỉ cười mà không trả lời

Hôm sau trời vừa sáng, thời điểm Trì Kính Uyên ăn điểm tâm nhìn thấy Thích Ý Đường còn có chút ngượng ngùng, Thích Ý Đường lại như không có chuyện gì ngồi ở vị trí cũ nhàn nhã uống trà.

Thời điểm đưa cậu xuất môn ngài nắm lại tay cậu, hôn một cái lên trán của cậu, vị trí kia có chút đỏ lên, là tối hôm qua Trì Kính Uyên đụng phải cửa buồng tắm, sau khi được Thích Ý Đường hôn một cái liền biến mất.

"Thuận buồm xuôi gió."

Trì Kính Uyên từ trên người Thích Ý Đường cảm nhận được một luồng ấm áp, ngài rất ôn nhu chăm chú nhìn Trì Kính Uyên, nhượng căng thẳng trong lòng cậu biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Ân, ta đi đây."

...

Trì Kính Uyên vừa đến văn phòng liền nhận được một cái tin xấu.

Ngô Địch cùng đặc án xử ở phía nam liên lạc, bên kia lập tức phái người đi thăm dò chuyện này, không nghĩ tới một buổi tối, người đi điều tra cư nhiên mất tích.

"Xem ra chúng ta cần tự mình đi một chuyến." Hạ Vân Chu vừa dứt lời, tổng bộ bên kia liền gọi điện thoại đến, nói bọn họ đi tiếp viện.

"Dọn dẹp một chút, Điền Điềm, ngươi đi mua vé máy bay đi" Hạ Vân Chu đối Điền Điềm nói

Điền Điềm từ một đống tài liệu ngẩng đầu lên:

"Nhưng mà kinh phí của tổng bộ phê duyệt không đủ để mua vé máy bay."

"Lão tử tự bỏ tiền mua." Hạ Vân Chu ném một tấm thẻ cho Điền Điềm, thập phần kiểu cách của nhà giàu mới nổi

Điền Điềm một cái tiếp được: "Hảo lão bản, lão bản, mua mấy vé a?"

Hạ Vân Chu nhìn một vòng: "Mua ba vé, ngươi ở lại trông nhà."

Điền Điềm biểu tình khiếp sợ: "Tại sao ta phải ở nhà, ta cũng muốn đi!"

"Chuyện này vô cùng quan trọng, ngươi đi theo có chút không tiện."

Ba người bọn hắn đều là nam, mang theo Điền Điềm là một cô gái sẽ có lúc không tiện

"Ta là con gái thì sao, có cái gì không tiện, ngươi đây là kỳ thị giới tính, ta cường liệt yêu cầu nam nữ bình đẳng." Điền Điềm không cam lòng kháng nghị nói.

Hạ Vân Chu nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào, Điền Điềm lập tức liền im lặng:

"Hảo"

Mua xong vé máy bay, Hạ Vân Chu mới nhớ tới Trì Kính Uyên cùng bọn họ không giống nhau, cậu không phải nam nhân độc thân:

"Cái kia, xin lỗi, tình thế cấp bách không nghĩ chu đáo, ngươi và đệ muội nói một tiếng đi, nếu không ta cùng nàng nói đi."

Trì Kính Uyên bị hắn một câu "Đệ muội" làm kích thích không nhẹ: "Không cần, ta tự nói với nhà ta."

"Vậy ta trước tiên trở về một chuyến." Trì Kính Uyên hỏi Điền Điềm, bọn họ sẽ bay vào xế chiều nay, thời gian có chút gấp.

"Đi thôi." Hạ Vân Chu cũng vội vàng về nhà mình thu dọn đồ đạc, một bên liên hệ người ở phía nam bên kia.

Liễu Minh Châu nhìn thấy Trì Kính Uyên vừa đi không bao lâu liền trở lại, hơi kinh ngạc hỏi:

"Sao người về sớm vậy?"

"Có chút việc cùng Nhị thúc nói." Trì Kính Uyên hỏi: "Nhị thúc có ở nhà sao?"

"Có, ta đi mời ngài ấy" Liễu Minh Châu vừa dứt lời, liền biến mất tại chỗ.

Trì Kính Uyên tiện tay xếp vào hai bộ quần áo, quay người lại liền nhìn thấy Thích Ý Đường xuất hiện ở trong phòng của cậu

Thích Ý Đường nhìn balo du lịch của cậu:

"Đi xa sao?"

"Ân, người của đặc án xử ở phía nam bên kia đi điều tra thì mất tích, chúng ta bên này đi tiếp viện, xế chiều hôm nay phải đi."

Cậu sau khi nói xong, dừng lại động tác trong tay, đôi mắt không hề chớp nhìn chăm chú Thích Ý Đường:

"Ta có thể đi sao?"

Con mắt của cậu hắc trầm như mây đen, đằng sau che giấu liệt hỏa, Thích Ý Đường có thể nhìn thấy đáy mắt của cậu có một cây đuốc đang thiêu đốt.

Thích Ý Đường nâng tay sờ sờ mặt của cậu, làn da ấm áp cùng ngài bất đồng, kia là chứng minh sinh mệnh đang thiêu đốt

"Ngươi muốn đi không?"

Trì Kính Uyên không chút do dự nào nói:

"Ta muốn đi."

"Vậy thì đi thôi." Ánh mắt Thích Ý Đường ôn nhu nhìn chăm chú cậu.

Trì Kính Uyên không nghĩ tới đơn giản như vậy, Thích Ý Đường cư nhiên hội dễ dàng đáp ứng để cậu đi xa

Thích Ý Đường không hạn chế cậu làm cái gì, vẫn luôn tự mình hạn chế cùng gông xiềng là chính cậu

"Cảm ơn ngài, Nhị thúc." Trì Kính Uyên trịnh trọng nói.

Thích Ý Đường xoa xoa tóc đen của cậu:

"Đi thôi."

Trì Kính Uyên đơn giản thu thập xong hành lý, đi ra ngoài thì nhìn thấy đằng sau Thích Ý Đường là một đám quỷ lớn quỷ nhỏ, đây là đi tiễn cậu sao?

"Đưa tới cửa là tốt rồi, ta bắt taxi là được." Trì Kính Uyên nói

Liễu Minh Châu che miệng lại, cười nói:

"Chúng ta không phải đi tiễn ngươi nha."

Trì Kính Uyên: "?"

"Chúng ta cũng muốn đi Y thị." Liễu Minh Châu không nhịn được cười, giải thích.

Vì vậy, Trì Kính Uyên mang theo năm con quỷ lên máy bay, hi vọng bọn họ sẽ không ảnh hưởng đến chuyến bay

Hạ Vân Chu lên phi cơ liền chú ý tới Thích Ý Đường, hắn và Ngô Địch đồng thời trợn to hai mắt, Thích Ý Đường lại đối với bọn họ gật gật đầu

Hai người vội vàng che miệng, gật đầu liên tục, sau đó liền giả dạng làm người mù.

"Ngọa tào nha, ngài ấy tại sao lại ở chỗ này? Máy bay sẽ không xảy ra sự cố đi?"

Ngô Địch túm lấy áo Hạ Vân Chu, một bộ sắp hỏng mất

Hạ Vân Chu cũng rất muốn biết này vị đại nhân này vì sao lại ở đây, còn có bốn con quỷ bên người ngài là sao a? Thật sự sẽ không để máy bay xảy ra sự cố sao?

Ngô Địch bỗng nhiên lén lén lút lút lại gần cùng hắn kề tai nói nhỏ:

"Vậy bọn họ chẳng phải là trốn được năm cái vé sao, có chút ước ao."

Hạ Vân Chu: "..."

Hắn thật sự có điểm bội phục mạch não của Ngô Địch

Bất quá sự tình làm bọn họ càng khiếp sợ hơn chính là, hai người bọn họ nhìn thấy Trì Kính Uyên đi vệ sinh trở về, sau đó đi tới bên cạnh vị đại nhân ngồi xuống, ngồi xuống, ngồi xuống!

Ngô Địch thiếu chút nữa lần thứ hai hóa thành con gà rít gào, hắn nâng gò má của chính mình, làm ra động tác hét

"Chúng ta có nên nhắc nhở Trì Kính Uyên hay không a?"

Hạ Vân Chu cũng đang suy nghĩ cái vấn đề này, hoặc là hắn hi sinh một chút, đổi chỗ cho Trì Kính Uyên? Tốt xấu gì hắn cũng là tổ trưởng của đặc án xử, trải qua chuyện lần trước cùng vị đại nhân này miễn cưỡng xem như có chút giao tình.

Thời điểm hắn đang định đứng dậy thì nhìn thấy một màn làm người đau tim, Trì Kính Uyên cư nhiên quay đầu cùng vị đại nhân kia nói chuyện

"Cậu ấy không phải là không thích nói chuyện sao?"

Ngô Địch cảm giác trái tim của mình có chút không chịu nổi kích thích

Hạ Vân Chu nuốt một ngụm nước bọt: "Ta ta ta... Ta xem ngài ấy thoạt nhìn thực thích nói chuyện với Trì Kính Uyên"

"Thật á?!"

Máy bay bay bao lâu, tâm Hạ Vân Chu cùng Ngô Địch liền treo bấy lâu, sợ Trì Kính Uyên một cái không chú ý sẽ chọc giận đại nhân, thời điểm đó gặp xui xẻo có thể là toàn bộ người trên máy bay

Hoàn hảo hoàn hảo, đại nhân đối Trì Kính Uyên phi thường ôn nhu

"Lẽ nào đại nhân là nhan khống?" Ngô Địch đối với cái này biểu thị phi thường không rõ.

Hạ Vân Chu liếc hắn một cái: "Ý của ngươi là ta xấu xí sao?"

"Không dám không dám, đội trưởng ngài ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, làm sao sẽ xấu a, ta là nói chính mình."

Hạ Vân Chu hất cằm lên: "Ân, coi như ngươi có chút mắt nhìn"

Hạ Vân Chu cùng Ngô Địch còn đang suy nghĩ khi xuống máy bay làm sao bây giờ, có nên đi chào hỏi đại nhân một tiếng hay không, kết quả vừa quay đầu, chỗ nào còn có vị đại nhân kia a

https://hangminiecom.wordpress.com/

Trì Kính Uyên mờ mịt nhìn hai người bọn họ, rướn cổ lên tựa hồ đang tìm ai.

"Làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì."

Hạ Vân Chu cùng Ngô Địch suy nghĩ một chút, vì trái tim Trì Kính Uyên mỏng manh dễ vỡ, vẫn là đừng nói cho cậu biết cậu đã lọt qua mắt xanh của vị đại nhân kia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro