Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y thị là cái địa phương nhỏ, chỗ này cũng không có đặc án xử, lại đây phá án chính là người của G thị gần đó, Y thị thuộc khu quản hạt của bọn họ

Đón nhóm người Trì Kính Uyên là một nam nhân thân hình cao lớn khỏe mạnh, lúc đầu Trì Kính Uyên cũng không biết hắn là người tới đón, khi đi qua hắn, hắn bỗng nhiên nắm chặt tay Ngô Địch, làm Ngô Địch sợ đến mức cả người run lên, còn tưởng rằng vị đại ca này là muốn đánh người.

Trì Kính Uyên mặt lạnh đi tới gỡ tay tráng hán ra

Tráng hán xoa xoa tay bị Trì Kính Uyên nắm đau, đối Ngô Địch hỏi:

"Ngươi là Ngô Địch đi?"

Ngô Địch vừa nghe thanh âm này, chẳng phải là giọng của vị huynh đệ liên lạc với mình sao

"Lư Nghị?"

"Là ta." Đại huynh đệ gật gật đầu.

"Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, vị này là người tới đón chúng ta, Lư Nghị." Ngô Địch vội vàng giải thích.

Trì Kính Uyên cùng Hạ Vân Chu liếc mắt nhìn nhau, đây thật là lúng túng.

"Xin lỗi, tay ngươi không sao chứ?" Trì Kính Uyên chủ động cùng Lư Nghị xin lỗi

Lư Nghị lắc đầu: "Không có chuyện gì, là ta quá đột ngột, bất quá khí lực của ngươi thật lớn, ngày khác rảnh rỗi luyện một chút a?" Lư Nghị đối với thân thủ của Trì Kính Uyên cảm thấy rất hứng thú.

"Được." Trì Kính Uyên làm tay của người ta bị thương, tự nhiên cũng không tiện từ chối.

Lư Nghị dẫn bọn họ đến một khách sạn chất lượng không tồi

"Ngày mai chúng ta vào trong núi, điều kiện có thể sẽ không quá tốt, các ngươi sẽ phải chịu khổ một chút." Lư Nghị nói

Hạ Vân Chu cũng biết điều này: "Vụ án quan trọng, chúng ta sẽ cố hết sức, Lư huynh đệ không cần quá để ý chúng ta."

Lư Nghị gật gật đầu, mới đưa bọn họ đến gian phòng thì nhận được điện thoại, vội vội vàng ra ngoài nghe máy:

"Đội trưởng của ta nhượng ta đi một chuyến, dưới lầu có quán ăn, các ngươi có thể đi đến chỗ đó giải quyết bữa tối. Chiêu đãi không chu đáo, thực xin lỗi."

Hạ Vân Chu lắc đầu, đem người tiễn tới cửa: "Không có chuyện gì, mau đi đi."

"Không nhìn ra a, thoạt nhìn như xã hội đen, không nghĩ tới tính khí ngược lại là rất tốt." Ngô Địch cảm thán một câu.

Bọn họ đặt hai gian phòng, Hạ Vân Chu sợ Trì Kính Uyên ngủ không ngon, để cậu ở một mình một phòng còn hắn với Ngô Địch một phòng

Trì Kính Uyên về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi đi gõ cửa phòng Hạ Vân Chu, hỏi bọn họ có ra ngoài ăn tối không, Hạ Vân Chu đang ngồi ở bàn làm việc thần sắc nghiêm túc gọi điện thoại.

Ngô Địch có chút mệt không muốn đi, Trì Kính Uyên hỏi hắn muốn ăn cái gì để cậu mua về

"Cái gì cũng được, ngươi chọn rồi mua đi, Trì Kính Uyên ngươi chính là ba ba của ta!"

Đối với hành vi của Ngô Địch động một chút là nhận thức cha, Trì Kính Uyên biểu thị từ chối, cậu cũng không muốn có một nhi tử sốt ruột như Ngô Địch

"Đội trường có ăn kiêng gì không?"

"Không a, đội trưởng chính là rất dễ ăn."

Trì Kính Uyên ghi nhớ xong liền đi ra cửa, cậu đi tới thang máy, vừa mới ấn xuống nút trong thang máy liền cảm giác bên cạnh mình nhiều hơn một người

Cậu quay đầu lại nhìn, không, là nhiều hơn một con quỷ.

"Nhị thúc."

"Ừm." Thích Ý Đường nhẹ giọng đáp.

Một người một quỷ ở trong thang máy, Trì Kính Uyên nhìn Thích Ý Đường tóc dài mặc Đường trang hoàn toàn không thích hợp với thang máy hiện đại

"Liễu tiểu thư bọn họ đâu?"

"Đi chơi rồi." Khoé miệng Thích Ý Đường hàm chứa ý cười trả lời cậu

"Ồ." Trì Kính Uyên không tiếp lời, trong thang máy nhất thời lâm vào yên tĩnh nhưng cũng không lúng túng.

Thời điểm thang máy xuống tầng năm có một đôi lão phu thê mang theo tiểu tôn nữ của họ tiến vào, đối Trì Kính Uyên gật gật đầu, xem như chào hỏi.

"Một...hai..." Tiểu tôn nữ bỏ tay đnag ngậm trong miệng ra, chỉ vào gia gia nãi nãi vui vẻ đếm.

Liền chỉ vào mình, rồi chỉ vào Trì Kính Uyên nói: "ba...bốn...năm! Ha ha..."

Thích Ý Đường đang đứng ở bên cạnh Trì Kính Uyên đối tiểu nữ hài nhi cười cười, tiểu nữ hài nhi cười vỗ vui vẻ

Bà nội sờ sờ đầu tiểu nữ hài nhi, cười nói:

"Đứa nhỏ ngốc, đếm sai rồi, chỗ nào có năm người nha."

Gia gia cũng ở bên cạnh sủng nịch nắn nắn mặt tiểu nữ hài nhi:

"Cháu ngoan của chúng ta hôm nay làm sao đếm sai a."

"Keng ——" một tiếng, thang máy xuống lầu một.

Trì Kính Uyên đợi bọn họ đi ra ngoài mới đi ra, tiểu nữ hài nhi được bà nội ôm, mặt đối mặt với cậu, vui vẻ vẫy vẫy tay nhỏ với cậu

Trì Kính Uyên rõ ràng nghe thấy được tiếng cười của Thích Ý Đường, Trì Kính Uyên nghĩ thầm nội tâm Thích Ý Đường cũng yêu mến tiểu hài nhi a

"Bé có thể nhìn thấy ngài sao?"

"Ân, tiểu hài tử hỏa diễm thấp, dễ nhìn thấy đồ vật mà người bình thường không nhìn thấy." Thích Ý Đường giải thích.

Trì Kính Uyên đi ăn mỹ thực đặc sản của địa phương, Thích Ý Đường luôn đứng ở bên cạnh cậu, làm cậu có cảm giác một mình ăn hơi kỳ, cố tình Thích Ý Đường lại không thể ăn.

Thích Ý Đường tựa hồ là chú ý tới tâm tư của cậu liền lên tiếng trấn an:

"Ăn đi, ta chỉ muốn đi cùng ngươi thôi."

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống bả vai Thích Ý Đường, thời khắc này, Trì Kính Uyên càng từ trên người ngài thấy được vô tận cô tịch làm người đau lòng

Túm năm tụm ba có người đi qua chỗ Trì Kính Uyên, vốn là muốn lại gần để nhìn rõ diện mạo của suất ca nhưng nhìn thấy suất ca đang nói chuyện với không khí, không khỏi tiếc hận người đẹp mà bị điên, cũng không có tiến tới

Trì Kính Uyên mang theo hai phần cơm tối trở về, ánh đèn đường mờ vàng chiếu xuống, có một hán tử say lảo đảo đi tới, sau đó đột nhiên va chạm với Trì Kính Uyên, một luồng mùi rượu phả vào mặt nhượng Trì Kính Uyên nhíu mày.

Trì Kính Uyên một phát bắt được tay của nam nhân, đem hai tay hắn bắt chéo sau lưng, trong miệng con ma men kia lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết

"Cứu mạng a, giết người rồi!"

Trì Kính Uyên đạp vào sau gối của hắn, hai chân hắn liền mềm nhũn ngã sụp xuống đất. Trì Kính Uyên từ trên người hắn lấy ra ví tiền của mình:

"Vừa ăn cướp vừa la làng."

Trì Kính Uyên xách người đến đồn công an, người của đồn công an bảo cậu làm tường trình, đem người giao cho bọn họ rồi để Trì Kính Uyên đi.

Cậu ra khỏi đồn công an, còn chưa suy nghĩ ra cái nguyên cớ, điện thoại của Ngô Địch đã tới rồi.

"Ba ba ôi chao, ngài muốn để ta chết đói sao?"

Trì Kính Uyên: "..."

Trì Kính Uyên đem cơm tối đưa cho bọn họ rồi trở về gian phòng của mình.

Bất quá làm cho cậu có chút bất ngờ chính là khi cậu đi vào liền nhìn thấy Thích Ý Đường nhàn nhã ngồi trên giường của cậu.

"Nhị thúc?"

Thích Ý Đường mặt mày ôn nhu nhìn cậu:

"Không chỗ có thể đi, thu lưu ta một đêm được không? "

Trì Kính Uyên ách thanh, cậu có thể cự tuyệt sao?

"Được."

Thời điểm Trì Kính Uyên ở trong phòng tắm rửa mặt, trong đầu nghĩ quỷ chắc không cần ngủ đi.

Quỷ có cần hay không ngủ cậu không biết, nhưng cậu rất buồn ngủ. Trì Kính Uyên xuyên quần lót tứ giác, bao trùm lấy cái mông thực cong vểnh của cậu, trên người mặc T-shirt màu đen

Trì Kính Uyên có chút hối hận chính mình bởi vì đi gấp không mang theo pyjamas, bất quá khi cậu nằm xuống, cậu mới phát hiện Thích Ý Đường không có ý tứ muốn nằm xuống:

"Nhị thúc, ngài không ngủ sao?"

Thích Ý Đường nghiêng đầu làm tóc đen buông xuống, lướt qua cái gáy xanh trắng của ngài, Trì Kính Uyên có thể nhìn thấy ngài dưới ánh đèn phảng phất như được dát lên một tầng kim quang, như thực như ảo

Trì Kính Uyên không kìm lòng được nín thở, tình cảnh này giống như tiên cảnh trong mộng không chân thực, phảng phất cậu hô hấp một cái, cái mộng cảnh này sẽ tan biến đi

Bàn tay Thích Ý Đường mang theo cảm giác mát mẻ đặt ở trên đầu cậu, xoa xoa mái tóc đen ngắn:

"Ngủ đi."

Hai chữ này tựa như có ma lực, Trì Kính Uyên cảm thấy một trận buồn ngủ mãnh liệt ập đến, không bao lâu sau liền ngủ.

Thích Ý Đường ở bên giường ôn nhu nhìn thụy nhan của Trì Kính Uyên hồi lâu, mãi cho đến tận cửa sổ bị gõ vài tiếng, Thích Ý Đường mới quay đầu đi, biến mất ở trong phòng.

"Chủ thượng, thành phố này có chút kỳ quái." Trần Tuyên cùng Thích Ý Đường báo cáo: "Vùng trời của chỗ này tràn ngập sương mù dày đặc, đâu đâu cũng có tà khí, không có cách nào tìm ra đầu nguồn."

Trong mắt của Thích Ý Đường, thành phố này hiện tại đang bị một mảng sương mù màu đen bao phủ, chỗ nào cũng là đầu nguồn, không tìm được tâm điểm.

Thích Ý Đường triệu hoán ra hồn phách của Tào Hinh, Tào Hinh vừa nhìn thấy ngài liền sợ sệt đến run lẩy bẩy.

"Dẫn đường."

"Ta... Ta... Ta không nhớ rõ." Tào Hinh hiện tại mặc dù có lý trí, nhưng nàng đối với ký ức là hoàn toàn mơ hồ.

Cây kiếm của Trần Tuyên loé sáng chỉ vào cổ của Tào Hinh, máu trong người Tào Hinh không ngừng nhỏ xuống, ăn mòn luôn cả bãi cỏ gần đó, nàng quỳ trên mặt đất xin tha:

"Ta... Ta thật sự không nhớ rõ."

Trần Tuyên nhìn về phía Thích Ý Đường hỏi ý của ngài, Thích Ý Đường không để ý lắm hạ lệnh:

"Giết đi."

"A... Không... Không muốn... Van cầu ngài, Ta... Ta có thể mang bọn ngươi đi tìm Phạm Thạc, chính là X!"

Sợ bọn họ không biết Phạm Thạc là ai, Tào Hinh phải giải thích một phen.

Trần Tuyên cùng Tào Hinh đi một chuyến tới chỗ của Phạm Thạc

Ngày hôm sau, Trì Kính Uyên từ trong giấc mộng mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn nhã xuất trần của Thích Ý Đường, ngài đang ngủ, da trắng hơn tuyết, tóc đen như nhuộm mực rối tung trên bả vai, trên giường, phía sau có ánh nắng ban mai chiếu vào, như là một bức tranh thủy mặc ý cảnh sâu xa

"Chào buổi sáng." Thích Ý Đường mở mắt ra, hướng Trì Kính Uyên cười cười.

Con ngươi của ngài sơ nhạt, chẳng khác nào là bảo thạch trong suốt, trong lòng Trì Kính Uyên không hiểu sao như có móng vuốt miêu cào nhẹ

Thời điểm Trì Kính Uyên cùng Hạ Vân Chu hai người đồng thời ngồi ở quán ăn ăn sáng, lỗ tai còn có chút nóng lên, cũng may da cậu không trắng , không dễ nhìn ra.

"Lão Tiền, cho ta thêm một lồng bánh bao nhân thịt." Nam nhân quát to với ông chủ quán

Lão bản cũng không phải là người hiền lành, mặt lạnh nói: "Trước tiên trả hết tiền nợ đi."

"Được rồi được rồi, có vài đồng tiền, cũng không phải không trả, hừ!"

Lão bản đại khái biết rõ hắn đang nói xạo, vẫn bắt nam nhân trả tiền nợ, nam nhân lúc này mới hùng hùng hổ hổ từ túi quần lấy ra vài tờ tiền, đếm đếm rồi nhét vào tay lão bản

"Đây, hết nợ."

Ngô Địch thấy Trì Kính Uyên nhìn chằm chằm nam nhân kia, lấy cùi chỏ đâm đâm cậu:

"Làm sao? Có vấn đề gì à?"

Trì Kính Uyên thu tầm mắt lại: "Tối hôm qua hắn trộm bóp tiền của ta, ta đem hắn đến đồn công an."

Ngô Địch lần này hiểu được, mới một buổi tối người đã được thả ra rồi, xem ra công an không ra sức a.

Hạ Vân Chu cho bọn hắn một cái ánh mắt, ba người yên tĩnh ăn xong điểm tâm, tìm một chỗ vắng vẻ không người chờ Lư Nghị đen, lúc này mới nói đến vấn đề này

"Chuyện là như vậy." Hạ Vân Chu nói, Ngô Địch liền tiếp một câu: "Vua một cõi a, chẳng trách có thể xảy ra chuyện này"

Địa phương quản chế không nghiêm, đối với sự tình vi phạm pháp luật thì mắt nhắm mắt mở cho qua, nói không chừng chuyện lừa bán người để chế tác trống da còn ở bên trong phân một chén canh đâu

Sự tình lần này có thể thực phiền toái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro