Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Lư Nghị đến còn dẫn theo một nam nhân tướng mạo thường thường, đối phương vừa thấy Hạ Vân Chu liền rất kích động đi tới cùng hắn nắm tay:

"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, cuối cùng cũng gặp được Hạ đội trưởng, ta là Đàm Hạo Trăn - đội trưởng đặc án xử phân bộ G."

Trì Kính Uyên hơi nghi hoặc Đàm Hạo Trăn tại sao đối Hạ Vân Chu nhiệt tình như vậy, đúng bộ dáng fans gặp được idol, Ngô Địch vì cậu giải thích nghi vấn:

"Đội trưởng của chúng ta từ nhỏ chính là thần đồng, là tấm gương trong giới trẻ của huyền môn chúng ta, là con nhà người ta trong truyền thuyết"

"Nghe nói hắn mười tuổi có thể vẽ bùa, gia gia hắn kinh hỉ cao hứng một buổi tối, thiếu chút nữa đem đàn hoa trạng nguyên hồng lấy ra uống, từ đó về sau vẫn là gia gia hắn tự mình giáo dục hắn. Hạ lão gia tử là ngôi sao sáng trong giới huyền học, là đại nhân vật cấp bậc nguyên lão của tổng bộ đặc án xử."

Kỳ thực Trì Kính Uyên cũng có chút bội phục Ngô Địch, cái tin tức bát quái gì cũng biết hết

Sau một phen giới thiệu, mấy người nói đến chính sự, Đàm Hạo Trăn nói: "Người mất tích chính là đội viên của ta."

Sắc mặt Hắn và Lư Nghị đều không thể nào hảo nhìn, những ngày qua luôn luôn điều tra chuyện này cho nên không nghỉ ngơi tốt, trong lòng vẫn luôn lo lắng an toàn của đồng đội

"Ở nơi nào mất tích ?" Hạ Vân Chu hỏi.

Đàm Hạo Trăn nói: "Ngày đó ba người chúng ta cùng Phạm Thạc, chính là X - bạn trai trên mạng của Tào Hinh tiến vào một cái ngõ hẻm, bên trong đều là nhà cũ, ba người chúng ta cùng hắn đến một căn nhà, cửa vừa mở ra, bên trong căn bản không có ai."

"Thời điểm đi ra ngoài, Thuận Tử nói hắn thấy Phạm Thạc chạy liền đuổi theo, thời điểm chúng ta đuổi tới, Thuận Tử đã biến mất rồi, từ ngày kia sương mù bắt đầu xuất hiện, tầm nhìn phi thường bị hạn chế"

"Đều tại ta, nếu ta đuổi theo nhanh hơn thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy."

Lư Nghị hối hận đập một cái vào vách tường bên cạnh

Đàm Hạo Trăn vỗ vỗ vai hắn: "Được rồi, Lư Nghị ngươi đừng tự trách, chúng ta bây giờ quan trọng nhất vẫn là khẩn trương tìm ra Thuận Tử ."

Hạ Vân Chu hỏi: "Đã tìm bằng đồ vật cá nhân của hắn chưa?"

Đàm Hạo Trăn gật gật đầu: "Phép thuật đến một mảnh kia liền mất hiệu lực."

"Có thể dẫn chúng ta đi xem xem không?"

Hạ Vân Chu ý thức được chuyện này nghiêm trọng, thần sắc nghiêm túc hỏi.

Trên đường, Trì Kính Uyên từ trong miệng Lư Nghị mới biết được, Y thị bên này vẫn luôn là như vậy, quan viên địa phương không tận trách, trước đó thậm chí có dân địa phương thu phí qua đường, du khách phải nộp số tiền lớn mới được đi qua, sau đó chuyện này bị bạo trên các trang mạng xã hội, bởi vì sự tình làm lớn, lúc này mới thu liễm không ít.

Bên này quan chức bao che cho nhau, ngươi nếu muốn hướng cấp trên cáo trạng, phỏng chừng còn chưa ra văn kiện đã bị đánh trở lại, thời điểm đó chịu không nổi chỉ có mình ngươi

"Cho nên liền không ai quản?" Trì Kính Uyên mặt lạnh hỏi.

Đàm Hạo Trăn nhìn Trì Kính Uyên, nói: "Ai quản được a, cho nên đồng sự cũng không muốn đến bên này."

Hắn tựa hồ cảm thấy Trì Kính Uyên có chút phẫn thanh, một bộ người từng trải hỏi cậu:

"Tiểu huynh đệ ngươi bao nhiêu tuổi?"

Trì Kính Uyên: "Hai mươi ba."

Đàm Hạo Trăn cười cười nói: "Chẳng trách, là người trẻ tuổi a"

Người trẻ tuổi từ trong miệng hắn đi ra có chút biến vị khó giải thích được, giống như là kẻ già đời lăn lộn trong xã hội khinh bỉ người mới ra đời, bởi vì tuổi trẻ chưa trải qua xã hội mài giũa, đều không hiểu chuyện. Tràn đầy mùi vị cao cao tại thượng

Trì Kính Uyên thấy không thoải mái.

Hạ Vân Chu xem sắc mặt của Trì Kính Uyên liền biết cậu mất hứng, hắn nghĩ Đàm Hạo Trăn khi biết mình đắc tội thiếu gia Trì gia còn là phu nhân của vị đại nhân kia phỏng chừng hối hận đến xanh ruột

Trì Kính Uyên vừa đi đến nơi mà Vương Thuận biến thì ngực hơi đau, có cảm giác linh hồn bị kéo ra

Cậu nắm thật chặt mộc bài, một nguồn sức mạnh cuồn cuộn không ngừng từ bên trong linh vị của Thích Ý Đường truyền tới, chảy dọc toàn thân cậu

Đôi mắt cậu đen đặc cả tròng từ từ trở lại bình thường, Ngô Địch cùng Hạ Vân Chu hai bên trái phải đỡ cậu

"Ta không sao, cảm ơn." Âm thanh Trì Kính Uyên có chút khàn khàn, mồ hôi lạnh trên trán lướt xuống đến sống mũi thẳng tắp của cậu

"Quá làm loạn, thể chất của cậu ta thế này mà các ngươi dám chiêu."

Biểu tình của Đàm Hạo Trăn một lời khó nói hết nhìn ba người bọn họ.

Lư Nghị cũng không nghĩ tới Trì Kính Uyên công phu không sai, thể chất cư nhiên thuần âm, hơn nữa cậu còn dám làm nghề này, thực sự là hiện ra mệnh trưởng, quỷ quái thích nhất thân thể này của cậu, làm người bình thường cũng nguy hiểm chớ nói chi là mỗi ngày cậu phải cùng quỷ quái giao thiệp

Trì Kính Uyên nghỉ ngơi một lúc liền nhượng Hạ Vân Chu bọn họ tiếp tục đi vào bên trong, hoàn hảo Thích Ý Đường đem linh vị của ngài cho mình, cậu hiện tại cảm thấy thoải mái hơn, trước đó khi biết đây là bài vị của Thích Ý Đường thì cậu nhiều lần muốn vứt bỏ.

Dù sao thứ này nào có ai mang theo bên người, coi như cậu mê tín cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, sau đó nghĩ lại, cậu liền quỷ cũng đã gả cho, câu nệ này đó tiểu tiết làm cái gì.

Hiện tại cậu thật sự cảm tạ chính mình tâm đại.

Như Đàm Hạo Trăn từng nói, nơi này thật sự rất chật chội nhỏ hẹp, Trì Kính Uyên cao 1m86 thì đi vào sẽ phải khom lưng, tránh né một ít dây phơi quần áo của cư dân

Ánh sáng xuyên thấu qua khe hở của nhà ầu chiếu xuống nhưng Trì Kính Uyên vẫn phải chà xát cánh tay của mình, có chút lãnh.

"Nguyên lai không phải mỗi mình ta cảm thấy lạnh a." Ngô Địch thấy Trì Kính Uyên sát sát cánh tay, còn nói: "Cư dân nơi này rốt cuộc là làm sao ở lại a."

Lư Nghị nói: "Có thể đã đều dời đi, không còn lại mấy hộ gia đình, bất quá bọn họ ở đây đã mấy chục năm, phỏng chừng cũng quen rồi."

Trì Kính Uyên hỏi: "Các ngươi đã bắt Phạm Thạc chưa?"

Lư Nghị lắc đầu: "Không có, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ."

Phạm Thạc là nhân vật mấu chốt để tìm được sào huyệt của bọn họ

"Hết cách rồi, cảnh sát địa phương không phối hợp, chúng ta chính là muốn tìm người cũng không mau được."

Đàm Hạo Trăn thở dài một hơi, một mặt buồn bực.

Đang giữa trưa cư nhiên xuất hiện sương mù, cũng không biết là từ khi nào thì bắt đầu, chờ bọn hắn phục hồi lại tinh thần đã bị sương mù vây quanh.

Sương mù lạnh lẽo dường như muốn xuyên thấu qua làn da thẩm thấu đến cốt nhục bên trong đi.

"Ta thật nên mặc áo khoác lông chồn a."

Ngô Địch gào một tiếng, ôm chặt chính mình.

Hạ Vân Chu vô tình vạch trần hắn: "Ngươi khi nào thì có tiền mua được áo lông chồn a?"

Hạ Vân Chu lấy ra một tấm phù, ánh mắt ngưng lại: "Phá!"

Lá bùa kia đột nhiên bừng lên lửa diễm, như một con hỏa điểu bay ra ngoài, đem sương mù xua tan.

"Thật là lợi hại..." Đàm Hạo Trăn cùng Lư Nghị cùng nhau nói.

Sương mù vừa tan đi lập tức tụ lại, Hạ Vân Chu mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, mặt lộ vẻ khó xử.

"Cộp cộp..."

Trong sương mù bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, giống như giày cao gót đi trên mặt đất

Ngô Địch một mặt sợ hãi từ trong túi lấy ra kim cương xử, trong miệng cũng không biết niệm cái gì.

Thời điểm mọi người bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch thì Trì Kính Uyên đột nhiên cầm trường thương, hướng khởi nguồn âm thanh đâm tới, súng của cậu không ngừng bắn vào trong sương mù

Cậu mặt mày ác liệt, hướng phía trước mạnh mẽ đâm một cái, trong lòng mọi người đều khẩn trương, không biết cậu đâm trúng cái gì.

"A ——" Tiếng nữ nhân hét chói tai từ trong sương mù truyền đến, thanh âm kia truyền vào trong tai đặc biệt chói

Tay Trì Kính Uyên hơi dùng sức, đồ vật kia bị cậu mạnh mẽ quăng lại đây, Hạ Vân Chu nhân cơ hội ném qua một tấm bùa vàng, đem vật kia ổn định, hiện ra thực thể, mọi người lúc này mới nhìn rõ đó là một con ma nữ tóc tai bù xù, xuyên một cái đầm màu đỏ rực, cả người đều là sát khí.

Nàng muốn giãy dụa nhưng bị Trì Kính Uyên dùng sức đâm trường thương xuyên qua ngực, ma nữ kêu thảm một tiếng, hóa thành một đạo hắc khí trong nháy mắt tiêu tan trong sương mù.

Trì Kính Uyên ngừng chiến, nhìn lá bùa rơi trên mặt đất vẽ ra một cái trận pháp màu đỏ

Tại một nơi khác, một đạo sĩ mặc đạo bào để râu dê đột nhiên phun ra một ngụm máu.

"Sư phụ!"

Đạo sĩ giơ tay lên, lau đi máu đen bên khóe miệng:

"Bất cẩn rồi."

Đồ đệ kinh ngạc nhìn sư phụ của mình, sư phụ lợi hại như vậy mà bị phản phệ, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

"Ngô lão bản có gọi điện đến không?"

Đồ đệ bưng cho hắn một chén trà, đạo sĩ uống một hớp đem máu trong miệng phun ra.

"Đến, hỏi chúng ta tiếp theo làm hàng gì có thể bán cho hắn."

Đạo sĩ đứng dậy đi vào phòng, dưới ánh sáng hiu hắt, hai mươi cái trống da người chỉnh tề đặt cùng một chỗ, bề mặt như tưới máu tươi, dịch thể màu đỏ tí tách nhỏ xuống dưới

"Ngày mai."

...

"Có người nuôi quỷ binh." Hạ Vân Chu tiếp nhận trương vẽ trận pháp phù kia nói: "Quả nhiên là có người cố ý quấy rối."

Ngô Địch hỏi: "Muốn giết chúng ta diệt khẩu?"

Sắc mặt mấy người nhất thời biến đen, nơi này đã không còn đầu mối hữu dụng, bọn họ buộc lòng phải đi ra ngoài, Ngô Địch vỗ một cái vào vai Trì Kính Uyên nói:

"Ngươi vừa nãy thực sự là soái chết rồi, trường thương là từ đâu tới a? Không nghĩ tới ngươi là thâm tàng bất lộ"

Đàm Hạo Trăn cũng có chút bất ngờ nhìn Trì Kính Uyên, hắn vốn cho là Trì Kính Uyên sẽ gây cản trở, dù sao thể chất thuần âm như vậy tự thân khó bảo toàn, chớ nói chi là tra án, mà lần này nếu không có Trì Kính Uyên, bọn họ đi chuyến này sợ là hung hiểm.

"Ừm." Trì Kính Uyên trả lời hàm hồ, dù sao cậu cũng không cách nào giải thích trường thương là từ đâu tới.

Hạ Vân Chu ngược lại là nhìn Trì Kính Uyên nhiều vài lần:

"Đồ trong nhà?"

Hắn nghĩ Trì Kính Uyên trong nhà có tiền có thế, dùng giá cao thuê làm vũ khí cũng không phải việc khó gì, dù sao thanh trường thương kia có thể giết quỷ, toàn thân tràn ngập sát khí, hẳn là được dùng trong thời chiến

Trì Kính Uyên gật gật đầu: "Ừm."

Thích Ý Đường là trượng phu của cậu, nói là người nhà của cậu cũng không sai.

Đàm Hạo Trăn ở phía sau nghe bọn họ nói chuyện, tâm lý suy nghĩ bối cảnh của Trì Kính Uyên, có thể lộng ra một món vũ khí lợi hại như thế, gia cảnh nhất định không tầm thường, trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, có chút hối hận trước đó không cấp cho Trì Kính Uyên sắc mặt tốt

Mấy người sau khi ăn trưa liền được Lư Nghị dẫn đi vào sâu trong núi:

"Chúng ta bây giờ hoài nghi ba địa điểm, một là khu phố sáng nay chúng ta đi qua, còn có hai chỗ ở trong núi."

Y thị dựa vào núi, ở cạnh sông, dân gian có câu cùng sơn ác thủy ra điêu dân, ở đây thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Bọn họ tìm hướng dẫn viên du lịch dẫn bọn họ vào trong núi, buổi tối ở nhờ nhà của dân địa phương

Trời tối, tất cả mọi người đều mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ, Trì Kính Uyên nghe thấy một thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai cậu:

"Kính Uyên."

Trì Kính Uyên đột nhiên xuống giường, Ngô Địch mơ mơ màng màng mở mắt ra:

"Ngươi làm gì?"

"Ta đi WC, ngươi ngủ đi." Trì Kính Uyên vừa dứt lời, Ngô Địch liền ngủ rồi.

Trì Kính Uyên mở cửa, ở phía rừng quả nhiên nhìn thấy Thích Ý Đường, ánh trăng thanh thanh, bóng cây lắc lư, ngài mặc một bộ bạch y đứng dưới tán cây như thần linh trong núi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro