Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là?" Trì Kính Uyên nhìn nam quỷ hồn bị Trần Tuyên ném xuống đất, run lập cập cuộn thành một đoàn.

Thích Ý Đường: "Là hồn phách của Phạm Thạc"

Trì Kính Uyên cả kinh: "Hắn đã chết?"

"Bị Tào Hinh giết." Thích Ý Đường giải thích.

Trần Tuyên cúi đầu: "Là thuộc hạ hành sự bất lực."

Trì Kính Uyên nghi hoặc nhìn hai người bọn họ: "Đã phát sinh cái gì?"

Nguyên lai Thích Ý Đường nhượng Tào Hinh dẫn Trần Tuyên đi tìm Phạm Thạc, muốn từ miệng Phạm Thạc biết người đứng sau giật dây là ai, không nghĩ tới Tào Hinh sau khi dẫn Trần Tuyên tìm tới Phạm Thạc cư nhiên nổi lên tâm giết người.

"Nàng không phải người tốt lành gì, cũng như ta mà thôi!" Phạm Thạc đột nhiên rống lớn một câu.

Trì Kính Uyên cùng Thích Ý Đường liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ còn khúc mắc gì?

"Là ngươi đem Tào Hinh lừa gạt đến chỗ này đi?" Trì Kính Uyên hỏi.

Phạm Thạc lắp ba lắp bắp nói: "Là... làm sao, nàng là muốn tiền của ta. Ở cái vùng hẻo lánh này, ta mua cho nàng một cái váy hai trăm đồng nàng liền khăng khăng một mực với ta, không có kiến thức, là nữ nhân hám tiền"

Phạm Thạc nói hùng hùng hổ hổ, Trì Kính Uyên nghe mà muốn đánh người.

Thích Ý Đường tựa hồ là xem thấu tâm tư của Trì Kính Uyên, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái roi đưa cho Trì Kính Uyên, đồng thời cho Trì Kính Uyên một cái mỉm cười. (Hằng: chiều vợ là đây!!!)

Trì Kính Uyên gật đầu một cái, tiếp nhận roi, ánh mắt có thể xưng là hung ác nhìn chằm chằm quỷ hồn nam nhân

Phạm Thạc cả người run lên: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

Trì Kính Uyên từ trước đến giờ luôn thuộc phái hành động, giơ tay lên quất roi, này roi đánh đau đến mức Phạm Thạc khóc rống xin tha.

"Cứu mạng a... Giết quỷ a! Van cầu ngài tha cho ta đi, ta không dám nữa!"

Phạm Thạc liên tục lăn lộn trên đất, Trì Kính Uyên một cước đạp ở trên người hắn, roi vút vút quật xuống.

Trần Tuyên đứng ở bên cạnh nghe đến rùng mình, sống lưng lạnh lẽo, Thích Ý Đường nhưng là một mặt ôn nhu, miệng hơi cười nhìn chăm chú vào Trì Kính Uyên. (Hằng: Aaaaaaaaaaaaaaaaa ≧﹏≦)

Thu thập xong Phạm Thạc, Trì Kính Uyên đem roi trả lại cho Thích Ý Đường:

"Đa tạ Nhị thúc."

"Không cần khách khí." Thích Ý Đường tiếp nhận roi, nâng tay sờ sờ mái tóc đen của Trì Kính Uyên, Trì Kính Uyên tựa hồ sớm đã quen ngài sờ đầu mình, cũng không cảm thấy hành động này có gì không ổn, chỉ cảm thấy Thích Ý Đường như trưởng bối trong nhà hòa ái dễ gần.

Phạm Thạc thoi thóp nằm trên mặt đất, hắn cảm giác hồn phách của mình mau tản đi, thời điểm Trì Kính Uyên tới gần, hắn cả người căng thẳng.

"Khai ra mau!"

Sau đó Phạm Thạc liền như bé ngoan khai ra tất cả

Phạm Thạc kỳ thực lúc bắt đầu chỉ là coi mình tiến vào một cái tổ chức bán hàng đa cấp, sau đó bởi vì tướng mạo hắn suất khí, lại hiểu tâm tư nữ sinh, cho nên công trạng của hắn rất tốt, rất nhanh liền thăng chức, lúc này hắn mới từ từ chạm đến cao tầng của cái tổ chức này

Lừa gạt nữ hài bối cảnh đơn giản tâm tư đơn thuần, đưa các nàng làm thành cổ da người, cấp này đó phú thương có đam mê đặc thù

Thu lợi nhuận ở giữa không phải số tiền mà Phạm Thạc có thể tưởng tượng được, dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu công nhân ở tầng dưới. Địa vị của hắn nước lên thì thuyền lên, bị lợi ích làm cho mê muội, trước tiền tài nào còn lương tâm gì để nói

Theo lời khai của Phạm Thạc, hắn cho tới bây giờ đã lừa gạt mười tám người, hắn ở trên mạng xã hội tìm đối tượng thích hợp, trải qua một đoạn thời gian quan sát mới hạ thủ, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, hắn sẽ mời đối phương gặp mặt. Đợi đến đối phương thật sự đến, trải qua mấy ngày tiếp xúc, thật sự xác định bối cảnh đối phương đơn giản, tốt nhất là giống giống Tào Hinh trong nhà chỉ có một bà nội ở tại nông thôn, một mình đi ra ngoài làm công, Phạm Thạc sẽ ra tay.

Tuổi của những cô gái này nhất định phải trẻ, hơn nữa còn là xử nữ, theo như thủ trưởng của Phạm Thạc nói chỉ có cô gái như thế mới có tư cách làm thành cổ da người

Trì Kính Uyên nghe ra trong lời hắn nói có loại thái độ hờ hững coi mạng người như cỏ rác, cậu nghe mà lại nổi lên ý muốn giáo huấn hắn

"Người chế tác trống da ở chỗ nào?" Trì Kính Uyên hỏi.

Phạm Thạc ngậm miệng lại, không trả lời ngay, Trì Kính Uyên ác liệt liếc hắn một cái, Phạm Thạc rụt cổ lại:

"Tại... Tại một sơn thôn nhỏ."

Từ thôn này đi thẳng về phía trước chính là một sơn thôn nhỏ, một ngôi làng thập phần phong bế, không có bao nhiêu hộ gia đình.

Trì Kính Uyên lại hỏi Phạm Thạc, là ai trực tiếp kinh doanh loại sinh ý này, người sau lưng khởi xướng là ai

Phạm Thạc lắc lắc đầu, nói: "Ta không biết, ta cũng không phải đại nhân vật gì, ta chỉ nghe được cuộc nói chuyện của lão bản khi nhận điện thoại của vị kia, hình như là họ Ngô."

Trên đời này người họ Ngô nhiều như vậy, ai biết là người nào mới là Ngô lão bản.

"Ta... Ta thật sự không biết..." Phạm Thạc nếu có nước mắt chắc chắn sẽ khóc lên, chỉ lo Trì Kính Uyên không cao hứng liền lấy roi quất hắn.

Trì Kính Uyên từ trong miệng Phạm Thạc lấy được không ít manh mối, vấn đề bây giờ là quan chức Y thị toàn là hủ bại lại bao che cho nhau, cậu cũng không dám đem những tin tức này nói cho đám người đó

Trì Kính Uyên đông lạnh trầm tư trong chốc lát, lấy di động ra gọi điện cho đại gia gia cậu

Tuy rằng người sau màn vẫn không có manh mối nhưng đã bắt được thủ hạ, cũng không tệ lắm

Sáng sớm hôm sau, nhóm người Hạ Vân Chu khi đi ra ngoài nhìn thấy dưới mái hiên treo một con quỷ, mặt trời ở bên ngoài đã lên đến đỉnh

"A... Mau buông ta xuống, ta sắp bị nướng chín rồi."

Ngô Địch chỉ chỉ con quỷ: "Hắn thoạt nhìn có chút quen mắt"

Hạ Vân Chu tán thành gật đầu: "Chính là Phạm Thạc chúng ta tìm kiếm bấy lâu."

Bên ngoài ồn ào cực kỳ, Trì Kính Uyên xoa xoa tóc đen từ trong nhà đi ra, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao lườm Phạm Thạc, Phạm Thạc cả người cứng ngắc, ngậm miệng lại.

Lư Nghị cùng Đàm Hạo Trăn hai mặt nhìn nhau, tình huống gì đây? Bọn họ cũng không hiểu tại sao Phạm Thạc bị biến thành quỷ, còn bị treo ở đây

Ngô Địch ngửa đầu nhìn Phạm Thạc:

"Ngươi chết như thế nào?"

Phạm Thạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Bị xú bà nương giết chết! Mẹ nó, chết rồi mà không buông tha ta, đáng đời bị lột da"

Hạ Vân Chu nhíu nhíu mày, hỏi Ngô Địch:

"Tào Hinh đâu?"

Ngô Địch từ trong bao lấy ra cổ da người:

"Đương nhiên là tại cổ... A!! Tào Hinh đâu? !"

Trong cổ nơi nào còn có quỷ a, không biết đã chạy đi đâu.

Phạm Thạc vừa nghe liền biết nguyên lai là đám thiên sư này không cẩn thận để Tào Hinh trốn đi thế nên nàng mới có thể thừa dịp chạy tới giết hắn.

Nhất thời Phạm Thạc lửa giận ngập trời chửi mắng bọn họ.

Hạ Vân Chu nghe đến bực mình, một tấm phù ném qua niêm phong lại miệng Phạm Thạc

Lư Nghị cùng Đàm Hạo Trăn thấy Hạ Vân Chu tiện tay chính là ném một tấm phù, không khỏi cảm thán không hổ là cháu trai cưng của Hạ lão gia tử, chính là có tiền có quyền, một tấm phù của bọn họ rất quý, không tới lúc mấu chốt tuyệt không lãng phí, nhân gia vung phù như mưa, mình nhìn mà gato

Hai người bọn họ cũng không biết, nhóm của Hạ Vân Chu có một máy in bùa là Điền Điềm, nhân gia chuyên môn học vẽ phù, thiên tư thông minh, trước khi vẽ bùa phải tắm rửa thay y phục, điểm hương ngưng thần cái gì tất cả đều không cần, cầm bút lên chính là được một tấm phù

Phạm Thạc dẫn đường cho bọn họ đi đến sơn thôn nhỏ, Phạm Thạc trước đây cùng thủ trưởng của hắn đã tới đây một lần, trong núi biến hóa không lớn, hắn ngược lại cũng còn nhớ đường, không bao lâu liền đi tới cổng sơn thôn nhỏ.

Mặc dù là ban ngày nhưng nhóm người Trì Kính Uyên lại cảm thấy một luồng khí tức âm lãnh không ngừng xâm nhập vào bên trong cơ thể mình

"Bởi vì...ở trên núi cao nên nhiệt độ thấp sao?...Ta cảm giác lạnh đến mức cứng đơ người rồi."

Ngô Địch kéo lại áo khoác của mình, run cầm cập nói.

Hạ Vân Chu: "Nguyên nhân này cũng đúng, bất quá ta nghĩ nguyên nhân chính hẳn là..."

Hắn lấy ra la bàn, la bàn đột nhiên phát ra một tia sáng, Hạ Vân Chu đuổi theo, Trì Kính Uyên mấy người theo sát phía sau.

Chạy được một đoạn, Trì Kính Uyên ngồi xổm người xuống nắm lên một nắm bùn đất nói:

"Nơi này đất rất tùng(?)."

Ngô Địch nuốt ngụm nước miếng, trong đầu mơ hồ có suy đoán.

Trì Kính Uyên đi quanh bốn phía, dĩ nhiên từ trong hốc cây tìm ra hai cái xẻng, ném một cái trên đất:

"Đào đi."

Lư Nghị cầm lấy cái xẻng cùng Trì Kính Uyên đồng thời đào.

Không bao lâu một cái tay xanh trắng lộ ra, giòi bọ lúc nha lúc nhúc nhìn mà phát tởm

"Nôn..." Ngô Địch vẫn không nhịn được mà phun ra ngoài, Đàm Hạo Trăn cố nén dục vọng nôn mửa, che miệng, lùi về đằng sau mấy bước.

Trì Kính Uyên nhìn cái tay kia, sắc mặt nghiêm túc nói:

"Xem ra là nơi này."

Cậu và Lư Nghị tiếp tục đào, thi thể tàn tạ bất kham lộ ra, phía dưới thậm chí có bạch cốt âm u, xem ra đã chết rất lâu rồi

Những thi thể này đều bị lột da, bất quá thoạt nhìn hẳn là sản phẩm thất bại, có thi thể chưa lột da hoàn toàn, có thi thể không bị lột da, Trì Kính Uyên suy đoán các nàng có thể là tự sát, hoặc là không đủ điều kiện làm thành cổ da người nên bị giết.

Bọn họ đếm qua, nơi này có chừng mười hai thi thể.

Trì Kính Uyên lấy di động ra chụp hình lại, cậu muốn gửi tất cả ảnh cho đại gia gia của cậu

Đàm Hạo Trăn hai chân như nhũn ra nhìn Trì Kính Uyên vẫn bình tĩnh, lần này hắn thực sự bội phục Trì Kính Uyên lợi hại.

"Các ngươi là ai?!"

Trì Kính Uyên quay đầu lại nhìn thấy một ông lão cư nhiên dẫn theo một nhóm thôn dân, cầm trong tay dao phay, cuốc xẻng làm vũ khí, khí thế hùng hổ lăm lăm nhìn bọn họ

Trì Kính Uyên ở trong lòng nghĩ nhóm thôn dân biết gì đến chuyện này, bất quá, phản ứng của các thôn dân khiến cậu hiểu ra, những người này không chỉ biết không thôi mà còn là đồng lõa.

"Hoành thúc! Bọn họ phát hiện ra rồi!"

Đôi mắt đục ngầu của người được gọi là Hoành thúc lóe lên một tia hung tàn:

"Bắt lại, đừng để cho bọn chúng chạy!"

Ngô Địch khó có thể tin nhìn đám thôn dân này, nông dân thuần phác vùng quê đâu? Hắn lo lắng nhìn Trì Kính Uyên, Trì Kính Uyên cư nhiên đối với hắn lắc đầu một cái, ý nói bọn họ trước tiên án binh bất động sao?

Nhóm Trì Kính Uyên tượng trưng giãy giụa mấy lần liền bị các thôn dân trói lại kéo vào trong thôn.

Ở đây vẫn là nhà mái ngói, thoạt nhìn thập phần lạc hậu.

Ngô Địch nhỏ giọng cùng Trì Kính Uyên nói:

"Ngọa tào, quốc gia của chúng ta còn có địa phương lạc hậu như thế này sao?"

Trì Kính Uyên trước đây khi làm nhiệm đi qua không ít địa phương, địa phương lạc hậu cũng đã đến:

"Ân, có, ngươi không nhìn thấy không có nghĩa là không có phát sinh."

Bọn họ bị nhốt vào trong một gian phòng nhỏ hẹp, trong không khí tràn ngập mùi vị ẩm mốc.

"Hoành thúc, làm sao bây giờ?"

Hoành thúc tựa hồ có hơi do dự, một nam nhân trẻ tuổi khác lên tiếng:

"Không thể để bọn họ rời đi nơi này, Hoành thúc người phải suy nghĩ cho thôn ta."

"Ta biết rồi, ngươi đi hỏi ý tứ của Hoàng thiên sư đi."

"Vâng."

Tiếng nói bên ngoài dần bé lại, Trì Kính Uyên cùng Hạ Vân Chu liếc mắt nhìn nhau, Hoàng thiên sư là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro