Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện này...đây là vật gì? A ——" lão phụ nhân cúi đầu xem, trong lòng mình không biết khi nào lại ôm một cái anh nhi, kia miệng của hài nhi đã nứt ra, cả khuôn mặt như là hình vẽ bị chồng lên, có một đạo vết nứt, chính tại trong lòng nàng phát ra tiếng cười làm người ta sợ hãi

Nàng hoảng sợ đem anh nhi vứt ra ngoài, đoàn người nhất thời nổ tung, kia anh nhi bỗng nhiên trở thành bom hẹn giờ

Đại khái là bên trong xe động tĩnh quá vang dội, dĩ nhiên đưa tới một đống đồ vật, này đó đồ vật hình thù kỳ quái, khủng bố đến cực điểm leo lên cửa sổ xe của bọn họ, từ từ đem xe bus vây kín lại.

"Mau! Mau đóng cửa sổ lại!"

Trì Kính Uyên hét lớn một tiếng, thời điểm cậu đóng cửa lại còn bẻ gãy một cái tay, cái tay kia đã đứt rời nhưng vẫn bám chặt lấy tay cậu, Trì Kính Uyên cảm thấy một trận ghê tởm, kiên trì đem cái tay kia ném xuống đến trên mặt đất giẫm nát.

Người trên xe nhìn thấy hành động hung tàn này của cậu, trừng mắt nuốt ngụm nước miếng.

Bên trong xe không ngừng có khóc tiếng vang ral:

"Làm sao bây giờ a? Chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này sao......"

"Mẹ, ta sợ..." Tiểu nữ hài nhi ôm lấy eo mẫu thân, nữ nhân đem hài tử ôm vào trong lòng, dỗ dỗ nàng

"Đừng sợ, có mụ mụ tại."

"A —— a ——" lão phụ nhân lại tiếp tục thét chói tai, mọi người nghe tiếng nhìn sang, tã lót bị nàng ném đi không biết từ lúc nào lại trở về trong lòng nàng.

Anh nhi đột nhiên cắn một cái vào cổ lão phụ nhân, lão phụ nhân cứng đờ người

"Cứu mạng —— mau cứu ta!" Nàng đưa tay ra hướng chỗ đám người cầu cứu, hai mắt cơ hồ muốn lồi ra, nàng sợ hãi tới cực điểm, thậm chí ngay cả quần đều ướt.

Trì Kính Uyên cầm lấy cái chổi dưới chỗ điều khiển, nắm lấy cái đầu chổi hướng cái cán chổi đánh tới tấp anh nhi đang cắn chặt cổ lão phụ nhân, anh nhi bị Trì Kính Uyên đánh văng ra sàn xe, đối với cậu lộ ra thần sắc oán hận, Trì Kính Uyên không quản được nhiều như vậy, tốc độ cậu cực nhanh đem cửa sổ xe mở ra, ném anh nhi ra ngoài

Những quái vật kia nhanh chóng đuổi tới, Trì Kính Uyên vội đóng lại cửa sổ.

"Tiểu tử, lá gan của ngươi cũng quá lớn." Một vị đại gia nói

"Đúng vậy, ta sợ đến cả người đều đang phát run." Có nam nhân phụ họa nói.

"Tiếp theo chúng ta nên làm gì a?" Cái vấn đề này hỏi ra, mọi người như bị mây mù che phủ.

Có mấy nữ sĩ tốt bụng đem lão phụ nhân từ trên mặt đất đỡ dậy, cổ của nàng đang chảy máu, bị cắn thành một cái động, máu thịt be bét hỗn độn, cực kỳ kinh người.

Tài xế cũng không biết nên làm gì, hắn chưa gặp qua tình huống này, chỉ có thể tiếp tục lái xe đi lên phía trước

"Cộc, cộc, cộc——" âm thanh gõ cửa đột ngột vang lên.

Lão phụ nhân cứng cái cổ, nghiêng đầu, anh nhi bị Trì Kính Uyên ném đi đang bám ở ngoài cửa sổ xe, ý cười trên đôi môi rạn nứt ngày càng sâu, kia vết rách cũng càng nặng, lan tràn đến tận sau tai

"A ——" lão phụ nhân sợ đến mức kêu thảm thiết, cả người co giật.

Cửa kính một chút lại một chút rạn nứt.

Vết rạn nứt càng lúc càng lớn, âm thanh nứt vỡ càng ngày càng vang dội, nhiều người tê cả da đầu, ôm nhau, nước mắt chảy ròng, có hài tử liền chặt chẽ ôm vào trong ngực, không để chúng nó nhìn đến cảnh tượng kinh khủng kia

Trì Kính Uyên thính giác nhạy bén nghe thấy tiếng động đồ gì đó rơi xuống nóc xe bus, một lát sau, một chùm tia nắng sáng chiếu vào, chẳng khác gì ban ngày.

Sau đó, mọi người mở mắt ra, bên tai là âm thanh xe cộ di chuyển, ánh mặt trời ấm áp đem âm hàn trong nháy mắt loại bỏ, đây mới là nhân gian.

"Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta cái gì cũng không nhìn thấy, thật là kỳ quái."

"Quá tốt rồi! Rốt cục không sao rồi."

Người trên xe cùng nhau cảm thán, tài xế dừng xe, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm ơn trời đất, không sao rồi.

"A —— chết người!"

"Cái gì? !" Tài xế bật dậy l

Ở chỗ ngồi phía sau có một lão phụ nhân, nhãn cầu cơ hồ muốn rơi ra khỏi hốc mắt, miệng mở lớn, trên mặt sợ hãi cực kỳ, kỳ quái chính là trên cổ nàng không có vết thương nào

Trì Kính Uyên đi tới, tỉ mỉ nhìn lại, trong miệng của nàng không còn đầu lưỡi.

"Đã chết rồi, mau gọi cho cảnh sát đi."

Trì Kính Uyên nói với tài xế.

Tài xế chân mềm nhũn, ngã sụp xuống về chỗ ngồi.

Trì Kính Uyên làm xong điều tra từ cục công an đi ra, đã qua trưa, cậu đứng dưới ánh mặt trời phơi một lát mới đuổi đi hàn ý trên người

Thực sự là kỳ quái, liên tiếp hai lần gặp loại chuyện hoang đường, cậu thật sự hút quỷ sao?

"Ha, ngươi xem này, vụ án lần trước người tiếp xúc hiện trường đầu tiên là cậu ta, vụ này vẫn là cậu ta."

Cảnh sát trẻ tuổi đối đồng sự nói

Đúng lúc này, một cảnh sát khác cầm trong tay tư liệu đi tới:

"Thật kỳ lạ, người chết ngày hôm nay với người chết trên xe hôm đó là quan hệ mẫu tử."

"Cái gì? !" Mọi người tại đây ngạc nhiên trợn to hai mắt.

...

Trì Kính Uyên trên đường trở về vô tình va phải một cái nam nhân trung niên, nam nhân kia quay đầu liếc mắt nhìn cậu, thần thần bí bí nói:

"Tiểu tử, ấn đường ngươi biến thành màu đen, sợ là có họa sát thân."

"Ta ngày mai đi cục công an nhậm chức, coi như ngươi số may."

Trì Kính Uyên lạnh lùng nói

Quả nhiên, đối phương mặt cứng đờ, giả ý tằng hắng một cái:

"Ta chính là chính kinh thiên sư..."

Trì Kính Uyên: "Ta cũng là chính kinh cảnh sát."

Đối phương: "..."

"Tiểu tử, ta hảo ý nhắc nhở ngươi, trên người ngươi có tà khí vờn quanh, tốt nhất đi tìm cái miếu tử bái cúi đầu."

Nói xong, nam nhân trung niên liền trực tiếp rời đi.

Nếu là thường ngày, Trì Kính Uyên sẽ không tin, nhưng trải qua hai cái sự tình này, cậu sờ sờ cằm, đi chùa cầu an cũng hảo.

Trì Kính Uyên sau khi ăn xong cơm tối về lại nhà Thích Ý Đường, cậu xa xa nhìn thấy có bóng người đứng lặng dưới tán cây liễu.

Đến gần, cậu mới nhận rõ, người kia là Thích Ý Đường.

Thích Ý Đường cầm một cây dù, mặt trên vẽ một cái tiểu Hồng cá, không biết là xuất từ vị nào mà giống y như thật, cảm tưởng con cá đang bơi lội

Ngài mặc Đường trang màu ngà trắng, tóc đen thật dài dưới ánh trăng ánh lên lấp lánh được cột lại bởi vải gấm màu xanh

Trì Kính Uyên bước nhanh đi lên phía trước:

"Nhị thúc."

"Ừm." Thích Ý Đường nhẹ giọng đáp

"Nhị thúc là đang chờ người nào sao?"

Trì Kính Uyên không biết ngài lúc tối đêm còn ở chỗ này đứng làm cái gì

Thích Ý Đường tầm mắt nhẹ nhàng từ trên mặt cậu đảo qua, khóe miệng ngậm lấy ý cười:

"Chờ ngươi."

Trì Kính Uyên ngơ ngác, chờ cậu làm cái gì?

"Nhị thúc có việc muốn nói với ta sao?"

Thích Ý Đường lắc đầu một cái, đi vào bên trong, đường mòn bên cạnh hoa hải đường, ngài như đi trong biển hoa, như tự nhiên mà thành bức họa.

Trì Kính Uyên chớp chớp mắt, thời điểm bước nhanh theo sau, cậu tựa hồ nhìn thấy tiểu Hồng cá trên dù Thích Ý Đường động?

"Nhị thúc...con cá này..." Trì Kính Uyên mới vừa mở miệng liền hối hận rồi, cậu cùng với Thích Ý Đường quan hệ cũng không thân thiết, những lời này kỳ thực cũng không tốt hỏi ra

"Hả?"

"Họa đến thật tốt." Trì Kính Uyên mạnh mẽ tiếp một câu.

Thích Ý Đường nở nụ cười, dường như tiên nhân ngự phong, thẳng đem người xem ngây dại đi.

"Là ta họa." Thích Ý Đường mỉm cười nhìn cậu

Trì Kính Uyên bị ngài nhìn như vậy, trên mặt bỗng nhiên hồng lên:

"Thật là lợi hại."

Thích Ý Đường đưa Trì Kính Uyên trở về phòng, đứng ở cửa nói chuyện cùng cậu:

"Đưa cho ngươi dây chuyền mà sao không mang theo?"

Trì Kính Uyên sờ sờ cổ, xác thực không đeo

"Xin lỗi, ta quên mất."

"Lần sau nhớ mang theo bên người"

Thích Ý Đường trên mặt dù không lộ ra vẻ nghiêm túc nhưng lại có một loại lực uy hiếp không cho từ chối

"Vâng" Trì Kính Uyên gật đầu đáp lại.

Thích Ý Đường cùng cậu nhìn nhau một lúc, Trì Kính Uyên không biết nên nói tiếp như thế nào thì Thích Ý Đường cầm lấy tay cậu:

"Thật lạnh, chút nữa ta bảo Trần Tuyên đem chăn đệm lông lại đây cho ngươi"

Trì Kính Uyên đột nhiên bị đụng một cái có chút choáng váng, nghe được ngài nói như vậy cảm thấy thì ra mình vừa hiểu lầm hảo tâm của Thích Ý Đường

"Hảo, cảm tạ."

"Không cần khách khí, ngủ ngon."

Thích Ý Đường nhẹ giọng nói, quay người biến mất ở trong tầm mắt Trì Kính Uyên

Kia hơi lạnh tựa hồ còn lưu lại nơi cổ tay, Trì Kính Uyên sờ sờ cổ tay mình, ý đồ dùng thân nhiệt của mình xoá đi cái cảm giác lạnh lạnh ở cái nơi vừa bị đụng vào

Đi qua khúc quẹo, nụ cười trên mặt Thích Ý Đường rút đi, cả người tỏa ra hàn ý, cơ hồ muốn đem toàn bộ không gian xé rách.

"Thỉnh chủ thượng xử phạt." Trần Tuyên đột nhiên xuất hiện tại trước mặt Thích Ý Đường, quỳ một chân xuống

"Ta cho ngươi đi theo cậu ấy mà ngươi lại để cậu ấy xảy ra chuyện"

Đầu ngón tay Thích Ý Đường vây quanh bởi một tia khói màu đen, đó là thứ ngài vừa mang đi từ cổ tay Trì Kính Uyên - âm sát khí, đầu ngón tay ngài xanh trắng vân vê, kia khói đen liền tiêu tan ở trong không khí.

Trần Tuyên cúi đầu, một bộ mặc cho Thích Ý Đường trách phạt

"Thời gian ngươi theo ta là lâu nhất, nên xử phạt như thế nào, trong lòng ngươi hẳn rõ ràng."

Thích Ý Đường thanh âm lạnh lẽo, chẳng khác nào một thân hàn kiếm ra khỏi vỏ.

"Là."

Thích Ý Đường nhìn Trần Tuyên, ánh mắt lạnh lùng

"Không được có lần sau."

"Là."

Trần Tuyên trên đất quỳ hồi lâu, mãi đến khi nghe thấy âm thanh giày cao gót lại gần mới đứng dậy.

Liễu Minh Châu ôm cánh tay dựa vào vách tường:

"Ngươi biết rõ kia là tâm can của ngài mà còn dám động tay động chân, lần này nếm trải lợi hại đi?"

Trần Tuyên lạnh mặt không lên tiếng, Liễu Minh Châu mềm mại không xương đi tới đặt cổ tay khoát lên bả vai của hắn:

"Chúng ta cùng vị kia là không đồng dạng, chúng ta có hóa thành khói thì Nhị gia cũng sẽ không chớp mắt một cái, nhưng nếu là vị kia rơi một cọng tóc cũng đều là hướng trong lòng ngài xuyên dao."

Trần Tuyên rầu rĩ nói: "Ta chỉ là, thấy có chút bực mình."

Liễu Minh Châu phì một tiếng bật cười, Trần Tuyên liếc nàng, Liễu Minh Châu phẩy phẩy quạt tròn, che miệng cười nói:

"Nhân gia làm chủ tử đều không cảm thấy sao hết, ngươi chỉ là thuộc hạ mà thay ngài thấy □"

Bị nói trúng tim đen, Trần Tuyên trừng cháy mắt Liễu Minh Châu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro