Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhị gia, ngài có thể chịu đựng được sao?"

Liễu Minh Châu thấy Thích Ý Đường từ trong phòng đi ra, kinh ngạc trêu nói.

Thích Ý Đường mặt mày lạnh nhạt liếc nàng một cái

"Lắm miệng."

"Nhị gia, ngài không cùng phu nhân ngủ chung sao?" Nữ tử tết tóc tiến đến trước mặt ngài hỏi.

"Hai người các ngươi mặc đồ đôi sao?"

Thích Ý Đường lắc đầu một cái, rất có vài phần bất đắc dĩ.

"Hì hì hi, nhị gia, đẹp không?" Sinh đôi nắm tay nhau vây quanh Thích Ý Đường hỏi tới.

Thích Ý Đường không hiểu cái loại váy này, qua loa nói:

"Cũng được."

"Nhị gia, ngài ngày hôm nay tâm tình rất tốt." Sinh đôi cười nói, giày cao gót ở trên sàn nhà dẵm đến thịch thịch vang vọng.

"Đứa ngốc, đang là đêm tân hôn, tâm tình ngài làm sao sẽ không hảo a."

Liễu Minh Châu đi lên phía trước hai tay dắt hai đứa

"Đi thôi, đừng quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi."

"Chủ thượng, chúc mừng ngài đạt được ước muốn."

Nam nhân cao to lạnh lùng đột nhiên xuất hiện ở phía sau Thích Ý Đường

Thân ảnh kiên cường của Thích Ý Đường dưới ánh trăng càng thêm nổi bật

"Ân, sau này, ngươi phải bảo vệ cậu ấy."

"Là."

Hôm sau trời vừa sáng Trì Kính Uyên liền dậy rồi, nến đỏ đã cháy hết, cậu đi vào buồng tắm tắm rửa sạch sẽ, trong tủ treo quần áo là đặc biệt chuẩn bị cho cậu, không biết là làm bằng vật liệu gì, mặc lên người rất thoải mái.

Cậu mặc một cái áo sơ mi màu đen, nó tôn lên vóc người hoàn mỹ của cậu, dưới quần tây là một đôi giày da, lộ ra mắt cá chân màu mật ong, trên chân trái là dây đỏ Thích Ý Đường cho cậu

Trì Kính Uyên nhìn chính mình trong gương, tầm mắt cứ chú ý đến cái dây đỏ, hơi lạnh kia tựa hồ vẫn còn ở đó.

Mở cửa đi ra ngoài là một cái hành lang uốn khúc thật dài, hành lang uốn quanh hòn non bộ lớn, lưu thủy róc rách, tình cờ có mấy con cá bơi qua, phong cảnh vô cùng đẹp

Không nghĩ tới bên trong biệt viện là bố trí như thế, hoàn toàn là kiến trúc hơi hướng cổ đại, gia cụ trong này đều làm bằng gỗ thâtn

"Phu nhân, người dậy thật sớm, bữa sáng cho người đã chuẩn bị hảo. Người mặc bộ này thực sự là quá suất khí."

Liễu Minh Châu không biết từ lúc nào xuất hiện, nàng ngày hôm nay thay đổi một thân sườn xám lam hoa, vẫn xinh đẹp động nhân như trước, trân châu trên tai nàng dưới ánh nắng ban mai lấp lánh ánh sáng.

Trì Kính Uyên đối với Liễu Minh Châu xưng hô cảm thấy có chút không khỏe:

"Gọi tên của ta là được rồi."

Liễu Minh Châu che miệng cười cười, cũng không nói có đáp ứng hay không, ngược lại hỏi cậu:

"Tối hôm qua người ngủ có ngon không?"

Thời điểm nàng đi vào, Trì Kính Uyên rõ ràng cảm giác được một luồng gió mát mẻ, giương mắt nhìn lại, da Liễu Minh Châu trắng đến có chút không thật, nàng dùng son màu đỏ tươi, đẹp chói mắt.

"Hoàn hảo." Trì Kính Uyên bất động thanh sắc lui về sau một bước.

Nàng dựa lan can, liếc mắt đưa tình nhìn chăm chú vào Trì Kính Uyên, âm thanh vừa nhuyễn vừa ngọt, như là uống cả bình mật ong

"Nếu ngủ không được, tỷ tỷ buổi tối có thể xướng điệu ca dân gian cho người nghe."

Trì Kính Uyên không đoán được tuổi Liễu Minh Châu, không biết 'tỷ tỷ' này là thật hay giả, chỉ có điều bị nàng nhìn như vậy, cậu tự dưng cảm thấy có chút sợ

"Không cần, chất lượng giấc ngủ của ta rất tốt."

Liễu Minh Châu nghe vậy cười ra tiếng:

"Người thật dễ thương."

Thời điểm dùng bữa sáng Trì Kính Uyên không thấy Thích Ý Đường, đối diện bàn của cậu là hai cô gái nằm nhoài trên bàn, bốn mắt tròn to nhìn chằm chằm cậu

"Các ngươi không ăn sao?" Cậu quay đầu hỏi Liễu Minh Châu

Liễu Minh Châu ý tứ không rõ cười cười, nói:

"Chúng ta ăn rồi, Nhất Diệp, Tri Thu, đừng quấy rầy phu nhân ăn cơm."

"Đúng rồi, cùng ngài giới thiệu một chút, đây là Yến Nhất Diệp, tóc tết là Yến Tri Thu, cái người cao cao là Trần Tuyên."

"Ta là ca ca." Yến Nhất Diệp hướng cậu chào hỏi, Yến Tri Thu ôm lấy cánh tay Yến Nhất Diệp, nói: "Ta là đệ đệ."

Trì Kính Uyên: "..."

"Nam hài tử?"

"Hì hì hì, xem này." Yến Tri Thu liền đứng lên định vén váy mình, may là Liễu Minh Châu tay mắt lanh lẹ đè lại.

"Tri Thu nha, không phải đã nhắc ngươi rất nhiều lần rồi sao, không nên tùy tiện vén quần." Liễu Minh Châu bắt lại tay hắn, thay hắn chỉnh chỉnh váy.

Yến Tri Thu đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm Liễu Minh Châu, nói:

"Nhưng là đây là phu nhân nha, không có quan hệ."

Trì Kính Uyên dùng bữa có chút đau dạ dày.

Sau khi ăn xong, cậu muốn đi ra ngoài đi dạo, đi chưa được mấy bước liền phát hiện có người đi theo mình, nhưng mỗi lần xoay người đều không thấy bóng dáng ai

"Đi ra." Cậu cau mày, lạnh lùng nói.

Từ khúc quẹo xuất hiện một người cao to, Trì Kính Uyên nhìn kỹ:

"Trần Tuyên? Ngươi đi theo ta làm gì?"

Trần Tuyên mặt vô biểu tình hồi đáp:

"Là mệnh lệnh của chủ thượng."

"Chủ thượng? Là Nhị thúc à ?"

Trì Kính Uyên hơi kinh ngạc về cách xưng hô của Trần Tuyên đối với Thích Ý Đường, này là thế kỷ hai mươi mốt rồi mà còn có người xưng hô theo kiểu cổ đại như thế

"Đúng." Trần Tuyên trả lời

Nếu là Thích Ý Đường căn dặn, vậy thì không có biện pháp, Trì Kính Uyên có chút chần chờ hỏi:

"Ta có thể ra ngoài không?"

Trần Tuyên gật đầu: "Có thể."

Vậy thì tốt, xem ra Thích Ý Đường cũng không có ý định hạn chế tự do của cậu

Trì Kính Uyên dự định đi một chuyến đến cục công an, trung đoàn trưởng của cậu viết một phong thư giới thiệu tiến cử cậu, làm cảnh sát tốt hơn tại công ti du thủ du thực, cậu tự biết chính mình không có đầu óc kinh thương, vẫn là truy bắt tội phạm thích hợp hơn với cậu

Trì Kính Uyên cùng Trần Tuyên ra ngoài, cậu không nghĩ tới biệt viện Trì gia lại lớn như vậy, nếu không có người dẫn đường, căn bản không tìm được phương hướng.

Liễu Minh Châu nhìn chăm chú vào phương hướng ly khai của Trì Kính Uyên:

"Nhị gia thật thảm, phu nhân cũng không hỏi ngài một câu."

Yến Nhất Diệp đang bồi đệ đệ chọn tóc giả, nghe thấy Liễu Minh Châu cảm thán, đưa mắt nhìn về phía Trì Kính Uyên, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Yến Tri Thu cầm lấy tóc giả màu xanh lục

"Ca ca, cái này có đẹp không?"

Liễu Minh Châu nhìn sang:

"Tri Thu, nam nhân không nên đội tóc giả màu xanh lục."

Yến Tri Thu vô tội nháy mắt một cái

"Nhưng ta không phải là nam nhân a, ta mới mười năm tuổi, còn là cái tiểu nam hài."

Liễu Minh Châu: "Nam hài cũng không thể."

Yến Tri Thu cười cười, hắn hoàn cảm thấy rất hảo nhìn.

Trì Kính Uyên cầm thư giới thiệu của trung đoàn trưởng, được trưởng cục công an nhiệt liệt hoan nghênh, trực tiếp bảo cậu ngày mai đến làm chính thức

Bây giờ đang là giữa trưa nắng chói chang Trần Tuyên không theo sát bên người Trì Kính Uyên mà là đứng ở nơi xa trông chừng

"Ca, ta đã trở lại trường học, cuối tuần ta sẽ về, ngươi nhất định phải tới tìm ta a."

Trì Thụy An tại đầu dây bên kia cùng Trì Kính Uyên làm nũng nói.

Trì Kính Uyên đứng ở bến xe bus, vừa vặn có một chiếc xe có chuyến đến trường mà Thụy An theo học, bằng không cậu qua xem nó một chút?

"Ta hiện tại đến đó tìm ngươi đi, có được không a?" Trì Kính Uyên đề nghị.

"A!" Trì Thụy An kêu một tiếng: "Quá... Quá đột nhiên."

"Nếu không thuận tiện thì thôi vậy"

Trì Kính Uyên cũng cảm thấy mình có chút đường đột, nói không chừng Trì Thụy An còn có lớp.

"Được...xin lỗi a, ca, ta và bạn học còn phải đi thư viện."

"Không có chuyện gì, lần sau đi."

Xe vừa đến, Trì Kính Uyên đang muốn đi lên thì bị bị một cái lão phụ nhân chen vô, tư thế kia như là bị ma đuổi vậy

Trì Kính Uyên cùng Trì Thụy An kết thúc trò chuyện, hướng trên xe đi, tài xế đột nhiên hô một tiếng

"Thu tiền vé a. Một khối tiền một vị."

Lúc này nhiều người, người tới sau là một phụ nữ ôm đứa bé, Trì Kính Uyên liền đứng dậy đem vị trí nhường cho nàng.

Nữ nhân đối với Trì Kính Uyên cười cười:

"Suất ca, cảm ơn ngươi a."

Trì Kính Uyên lắc đầu một cái biểu thị không cần khách khí, phụ xe đang thu tiền của mọi người, hắn tựa hồ hơi không kiên nhẫn

"Bác gái mặc áo đỏ thẫm, quần dài màu đen đi giày vải trắng phiền tự giác chút."

Phụ xe nói chính là lão phụ nhân cướp chỗ của Trì Kính Uyên, lão phụ nhân một bộ ta cái gì cũng không nghe thấy, người bên cạnh bác gái lay lay nàng một chút:

"Nói ngươi đấy, giả điếc hay sao a."

Lão phụ nhân trừng mắt lên, đối vị kia gắt một cái

"Liên quan gì tới ngươi!"

"Ha, ngươi thật không biết xấu hổ, tiền vé xe có mấy đồng mà cũng trốn, quá mất mặt."

Lão phụ nhân cuối cùng dưới áp lực của đoàn người trên xe hùng hùng hổ hổ móc ra một khối tiền làm lệ phí di chuyển

Sau đó nàng lại cùng một chàng thanh niên đối đầu, người trên xe cũng coi như là mở mang kiến thức, chưa từng thấy không biết xấu hổ như vậy, cậy già lên mặt.

Tài xế lắc đầu một cái, đoạn thời gian này, lão bà này cả ngày đến cục công an, mỗi ngày đều muốn ở trên xe nháo mới bằng lòng bỏ qua.

Tài xế đã từng biểu thị cự tuyệt nàng, không nghĩ tới nàng dĩ nhiên nằm ra trước đầu xe không chịu đứng lên, thực sự là không trêu chọc nổi.

Qua vài trạm, lục tục có người xuống, con đường này Trì Kính Uyên vẫn là lần đầu tiên đi, nghe nói là năm nay mới sửa sang lại, làm công tác xanh hóa rất khá.

"Mẹ, ta lạnh." Tiểu nữ hài nhi dựa vào bên cạnh mẫu thân, hướng trong lòng nàng chui vào

Nữ nhân đem áo khoác của mình cởi ra đắp lên người nữ nhi, liền đối tài xế nói:

"Sư phụ, máy điều hòa đang bật sao? Sao lại lạnh như vậy a?"

"Ta cũng thấy thế."

"Nguyên lai không phải mỗi mình ta cảm thấy như vậy."

Túm năm tụm ba có người phụ họa nói.

Tài xế nghi hoặc nói: "Thời tiết này đã không bật điều hoà từ lâu rồi."

Hắn liền nhìn kỹ một chút, máy điều hòa xác thực chưa hề mở ra, làm sao sẽ lạnh như thế?

"Bầu trời sao đã tối đen rồi?" Có người hô một tiếng nói.

Mọi người dồn dập kề sát bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài đen kịt một màu, âm phong từng trận.

Tài xế cả người mồ hôi lạnh ứa ra, hỏng! Đi lối rẽ, hắn sớm nghe đồng sự nói qua, thời điểm đi qua giao lộ này phải cẩn thận, đừng đi đến đường âm, đặc biệt là lúc sáng sớm cùng tối muộn, hắn không nghĩ tới giữa trưa mặt trời sáng chói lại đi phải lối rẽ

"Khặc, khặc, khặc..." Tiếng cười làm người ta sợ hãi bỗng nhiên vang lên ở trong xe

"A —— , trong lòng nàng có ma!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro