Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi liên tục 'cuộc chiến sói con', Ngao Mãnh đành bại dưới tình thương con đầy sốt ruột của bạn lữ, lủi thủi lết đi săn, phía sau lưng vẫn truyền đến một tiếng rống lên đầy uy hiếp của Khải Nhi.

Ngao Mãnh chuyển sang nghĩ cách khác, minh không được thì chỉ có thể dùng ám. (làm ngoài sáng không được thì làm trong tối, ngoài mặt không xong thì làm sau lưng)

Vào đêm, Khải Nhi ngủ thật sự sâu, Ngao Mãnh lén lút bò lên hôn thử, thấy bạn lữ không có phản ứng gì, xem ra bỏ thuốc mê thảo dược trong thức ăn thật sự hữu hiệu nha.

Lặng lẽ lay tỉnh ba tên nhóc, bắt chúng mang ra lang động.

Ánh trăng chiếu vào rừng rậm xanh um tươi tốt, đem tất cả cảnh vật nhuộm thành một màu xám bạc.

Ba bé con không biết phụ thân muốn dẫn bọn họ đi nơi nào, chính là có thể đi ra chơi liền cảm thấy thật cao hứng. Dọc theo đường đi đùa vui nháo loạn ầm ĩ nháo, đẩy trước đuổi sau.

Ngao Mãnh nhảy lên một khối đá cao, xoay người, thấp giọng cổ vũ bọn nhóc bắt chước động tác của mình.

Tiểu hắc có vẻ thực hưng phấn, lui ra phía sau vài bước, lắc lắc mông nhỏ, lấy trớn phóng lên, bốn chân nhỏ bé mà mạnh mẽ nhẹ nhàng nhảy một cái liền trực tiếp phóng thẳng lên lưng của lang ba ba. Ngao Mãnh tán thưởng liếm liếm hai má nó.

Tiểu Bạch không có sức bật mạnh như Tiểu Hắc, nhưng lại rất thông minh. Nó phóng qua cái cây bên cạnh, nhảy lên cây, xoay nhẹ dùng thân cây làm lực đệm nhảy lên, cũng nhận được khen ngợi của phụ thân.

Ngao Mãnh xoay đầu nhìn đứa con út. Lão tam Hoàn Hoàn bởi vì thành hình trễ, so với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc thì nhỏ hơn rất nhiều. Bốn chân bé xíu bấu chặt dưới chân mỏm đá, mắt to ngập nước bất lực ngước nhìn phụ thân cùng ca ca. bé đã thử vài lần đều không nhảy nổi đến giữa khối đá, gấp đến độ thút thít khóc lên.

Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch đau lòng cho đệ đệ, tranh nhau muốn nhảy xuống giúp tiểu đệ đệ. Ngao Mãnh nghiêm khắc gầm lên ngăn chúng lại. Mặt không chút thay đổi nhìn tiểu nhi tử đang bất lực, Ngao Mãnh kéo nhóc lớn nhất biến mất sau đỉnh mỏm đá.

Nhóc Hoàn Hoàn không còn thấy phụ thân cùng ca ca đâu nữa, càng thêm lo lắng. Nhóc gắt gao nhìn thẳng lên mỏm đá cao cao, người thân của nhóc đều tại đây, vậy nên nhất định phải đi lên tìm họ.

Đem tất cả sức mạnh tập trung lại, nghĩ nhất định phải lên được bên trên, thân thể bé nhỏ tròn tròn chậm rãi trở nên nhẹ nhàng hơn. Đem lực chú ý tập trung tại vị trí đỉnh nham thạch, chỉ chốc lát, quả nhiên đi lên tới trên đỉnh được. Ngao Mãnh cùng Tiểu Hắc và Tiểu bạch đang ở trên đỉnh mỏm đá chờ nhóc.

Nhìn thấy phụ thân cùng ca ca, Hoàn Hoàn cực kỳ cao hứng, lực chú ý buông lỏng, liền trực tiếp rơi xuống. Ngao Mãnh nhảy tới, vững vàng hứng được nó.

Nhẹ nhàng buông nhóc con xuống, yêu thương liếm lên hai má, đối với biểu hiện hôm nay của nhóc thực vừa lòng. Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch cũng phóng qua ôn nhu an ủi tiểu đệ đệ.

Ngao Mãnh nhấc Hoàn Hoàn lên, rất nhanh chạy đi. Hai thân ảnh một trắng một đen phía sau liền cố hết sức bám theo.

Chạy qua phía nam lãnh địa, Ngao Mãnh đã xong ngày huấn luyện đầu tiên, mang theo đám con đang mệt sắp chết về tới huyệt động.

Sáng sớm Khải Nhi tỉnh lại, bạn lữ cùng các con đều ở bên người, cảm thấy thực hạnh phúc.

Một ngày rồi lại một ngày trôi qua. Khải Nhi không phát hiện nửa đêm, các con cùng Ngao Mãnh lặng lẽ hẹn nhau, không hiểu vì sao sáng sớm đám nhóc đều mang một bộ dáng mệt muốn chết.

Thời gian trôi qua, thể trọng của đám tiểu lang ngày càng tăng trưởng, bất tri bất giác, mùa thu đã đến. Thảo nguyên tiến vào giai đoạn xinh đẹp dồi dào nhất. Đám tiểu ngưu tiểu mã còn bé trong mùa hè nay đã trưởng thành, chạy loạn trên thảo nguyên.

Ba nhóc con đã muốn lớn, dưới sự cho phép của Khải Nhi, có thể theo nó đi học kỹ năng săn mồi. Hắc lang Ngao Mãnh rất tán thưởng bản lĩnh đi săn của Khải Nhi, cũng vui vẻ đi theo bên người họ, tùy thời chiếu cố người yêu cùng đám nhóc con.

Hôm nay, bạch lang muốn dạy bọn nhỏ dùng 'mưu' để đi săn.

Cả nhà đi tới gần đàn ngựa. Trên thảo nguyên, ngựa hoang là cao thụ trong môn chạy đường dài, ngựa đực không chỉ có dã tính mạnh mẽ, hơn nữa ý thức bầy đàn rất mạnh. Khi gặp công kích sẽ cùng dã thú liều mạng mà bảo hộ tộc ngựa mẹ cùng các ngực nhóc. Bình thường kẻ đi săn rất khó một mình mà bắt được ngựa con.

Đương nhiên, không thể dùng sức để cướp thì phải dùng trí. Hôm nay, Khải Nhi sẽ dạy bọn nhỏ đạo lý này.

Bạch lang lẳng lặng mai phục trong bụi cỏ. Nhìn đến đàn ngựa chung quanh có ngựa choai choai đang đùa giỡn. Nó xoay người nằm trong bụi cỏ, lộ ra bốn móng trắng như tuyết bên ngoài bụi cỏ, cử động rung rung lên. Ngựa con choai choai tính đùa chơi mạnh, tính cảnh giác không mạnh, nhìn thấy mấy thứ gì lạ lạ liền lập tức bị hấp dẫn lại.

Khi ngựa hoang đi tới gần bên người, Khải Nhi liền há miệng ra, dễ dàng cắm phập vào động mạch cổ, dùng sức khép chặt lại, miệng vết thương càng rộng ra. Ngựa mẹ cùng ngựa cha phát hiện, khi tới cứu ngựa con thì đã không còn kịp rồi. Khải Nhi lẳng lặng chờ ở một bên, ngựa cha cùng ngựa mẹ không nề nà, liền quay đầu bỏ đi, thịt ngựa con đã bắt tới tay.

Ba sói nhóc liền nhảy ra, cả hai mắt tỏa sáng nhìn 'mẫu thân' của mình. Ma ma thật là lợi hại nga! Hoàn toàn không cần truy đuổi con mồi nga!

Bạch lang trìu mến liếm liếm đám nhóc, đem thịt phân cho đám nhóc ăn, sau khi chúng ăn uống no nê, lại tiếp tục dạy kỹ xảo săn mồi. Bên này, hắc lang pa pa cũng săn đến một con ngựa hoang, chờ bạn lữ đến cùng ăn.

Khi ba nhóc mang ngựa hoang tự săn được đặt xuống trước mắt mình, Khải Nhi thật sự lắp bắp kinh hãi. Nhìn thời gian chưa hết một buổi cơm mà con mình đã săn được con mồi thế này, sức mạnh cùng năng lực của các con hoàn toàn ngoài dự kiến của nó.

Tuy rằng đã sớm biết đây là con mình cùng thánh thú Ngao Mãnh, ba nhóc này nhất định cũng sẽ không là lang bình thường, nhưng là, hiện tại bọn nhóc biểu hiện vô cung xuất sắc, hoàn toàn không giống như bộ dáng lần đầu đi săn. Khải Nhi nheo lại ánh mắt màu vàng, tựa hồ có chuyện gì đó nó không được biết.

Ngao Mãnh hoàn toàn không chú ý tới lòng nghi ngờ của bạn lữ, vẫn như trước nửa đêm mang các con ra ngoài đặc huấn. Ba nhóc đều rất có tiến bộ, đã phải huấn luyện bình thường mà có mạnh thêm.

Tiểu Hắc tính cách trầm ổn, thích hành động một mình. Tiểu Bạch tính cách hiền hoà nhưng lại không mất uy nghiêm, linh mẫn cơ trí, mang phong thái của một Lang Vương. Tiểu Hoàn Hoàn bởi vì được hai ca ca sủng ái mà có vẻ không mấy hiểu thế sự, nhưng là tiềm lực sâu không lường được.

Đem Tiểu Hắc bỏ vào một sơn động, ở cửa động chặn một tảng đá lớn; Đem Tiểu Bạch đặt trên ngọn cây cao vúi; Đem Hoàn Hoàn đứng bên bờ sông chảy xiết. Sau đó Ngao Mãnh đi đến điểm tập hợp, chờ các con thi triển sức bản thân, đột phá khó khăn mà quay về được điểm tập hợp gặp mình. Đồng thời, nơi này cũng có thể đồng thời nhìn thấy tình huống của cả ba.

Thấy Tiểu Hắc không ngừng lay động tảng đá từ bên trong, rung động rầm rầm; Tiểu Bạch ở trên cây lợi dụng nhánh cây mềm mại co dãn mà phóng tới; Hoàn Hoàn nhày vào giữa sông lần lượt giãy dụa nổi lên, Ngao Mãnh thực đau lòng nhưng vẫn cố nhịn xuống, ở trong sự cạnh tranh tàn khốc, chỉ có kẻ mạnh có thể sinh tồn.

Ba nhóc cũng không phụ kỳ vọng của phụ thân, lần lượt đến được điểm tập hợp. Trên người vết thương chằng chịt.

Ngao mãnh tán dương an ủi chúng, tiếp theo, dạy chúng kỹ xảo đánh nhau trực diện.

Mắt thấy đã quá giữa khuya, Ngao Mãnh mang các con về nhà.

Đi đến cửa động, phát hiện một thân ảnh đứng đó, bạch lang Khải Nhi đang dùng ánh mắt màu vàng hung tợn nhìn chăm chú vào nó. Hắc lang cảm thấy coi bộ mình sắp không xong rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro