7/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai hôm liền ta nằm lỳ ở nhà không đến trường. Cha mẹ có hỏi ta chỉ lảng tránh nói rằng hơi mệt với cả áp lực học hành nên muốn ở nhà mấy hôm. Họ ậm ừ cho qua, cũng không thúc ép ta đến trường, bảo ta ăn uống điều độ giữ sức khỏe cho tốt. Từ khi gia đình ta lên Bắc Kinh, lúc còn sống ở nhà chú họ tuy khó khăn một chút nhưng ấm cúng biết bao. Giờ đây khi ba làm ăn khấm khá hơn, có nhà riêng, công ty riêng lại lạnh lẽo dị thường. Ba bận tối tăm mặt mũi làm việc đến đêm khuya mới về nhà. Mẹ ta thì bận chơi mạt chượt với mua sắm suốt ngày cùng mấy bác hàng xóm, có khi đến cả cơm cũng không nấu. Mấy năm nay, ta đều tự chính mình chăm sóc bản thân. Thi thoảng Chí Hoành hay Thiên Tỳ có rủ ta sang nhà họ ăn cơm, nhưng ta đều mỉm cười từ chối. Kì thực, không muốn họ thấy ta rơi nước mắt bên bàn ăn.

Từ rất lâu rồi mới có người ngồi cùng mâm cơm với ta, lại là người ta yêu nhất, còn tự tay hắn nấu cho ta ăn. Ta xúc động đến rơi lệ. Nhưng hóa ra đó chỉ như giấc mộng giữa đêm hè mà thôi. Tỉnh giấc rồi đều hóa hư không.

Thiên Tỳ mang cháo thịt bằm cho ta. Mùi thật thơm, vị có chút quá đậm nhưng khá ngon miệng. Cậu ấy khoe là của Hoành nấu, nhưng nhóc đó ngại không dám đứng trước mặt ta nói là đồ cậu ấy chuẩn bị nên đùn cho Tỳ đem sang. Ta phì cười, có lẽ Hoành còn để bụng chuyện ta chê cậu ấy nấu ăn dở đây mà. Trẻ con!

" Người đó là Vương Tuấn Khải anh hay kể phải không?"

Đưa ta cốc nước, Thiên Tỳ nhỏ giọng hỏi, biểu tình phức tạp.

" Ừ!" gật

" Không giống anh kể chút nào!" cậu ấy bật cười

" ... "

" Chẳng khả ái, chẳng đáng yêu, chẳng hay cười, kiệm lời đến đáng sợ, cả ngày giống như tảng băng di động ấy, không nhếch mép nổi một cái" Thiên Tỳ bĩu môi dài giọng.

" Nhưng về khoản đẹp trai em không phủ nhận"

" Anh cũng chẳng nhìn ra cậu ấy nữa, từ vẻ ngoài cho đến tâm hồn, mọi thứ đều thay đổi cả. Thời gian quả là thứ đáng sợ" vô thưởng vô phạt cong khóe môi, trong mắt ta tràn ngập ảm đạm .

" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

" Anh không biết" ta vô lực lắc đầu. Vì cái gì Khải xa lánh ta? Không muốn cùng ta có liên hệ nào? Đến nhìn mặt ta cũng khiến hắn ghét bỏ?

Nhưng... Không phải hắn vẫn lo lắng, quan tâm ta sao? Cho ta trú mưa, lấy quần áo cho ta mặc, ôm ta , dịu dàng lau nước mắt cho ta..

Tất cả đều xuất phát từ thâm tâm hắn phải không?

" Mấy hôm anh nghỉ, cậu ấy có biểu hiện gì không?" ta bồn chồn hỏi. Dù chỉ một chút thôi cũng muốn hi vọng hắn hỏi đến ta.

" Thì vẫn đi học bình thường. Chẳng tiếp xúc với ai cả, thỉnh thoảng lại nhìn xuống sân trường... Ừm, cũng không nhắc gì đến anh cả." Thiên Tỳ thở dài nói.

" Có lẽ Khải chưa quen mọi người trong lớp nên không biết hỏi ai về anh chăng..." ta biết dù ta cố biện hộ như thế nào thì thực sự hắn vẫn không để ý ta, nhưng ta vẫn muốn có một lý do để hy vọng, để bám víu vào , nếu không ta sẽ quỵ ngã mất.

" Có khi Khải không nhớ anh thì sao? Giống như mấy tiểu thuyết cẩu huyết đó, nào là mất trí nhớ, hay không nhận ra, hay...cậu ta có người yêu rồi?" Thiên Tỳ xoa cằm đăm chiêu ra vẻ hiểu biết phân tích tình hình.

Ta cốc đầu cậu ấy, cười

" Ngốc, không có chuyện đó đâu"

" Sao anh biết chứ!" bĩu môi

" ..." ta không trả lời, vì chính ta cũng đã từng nghĩ như vậy nhưng một mực bác bỏ tất cả. Chỉ khi Thiên Tỳ nhắc đến ta mới không còn lý do nào để tin tưởng mình nữa. Ta sợ...

********

Hôm sau đến lớp, ta cố tình đi sớm hơn mọi ngày. Cũng không có gì, chỉ là muốn một không gian riêng thôi. Đường vắng người, ta tự do thả bước, cùng với gió và nắng sớm hòa vào nhau.

Ngày đẹp!

Ta vui vẻ nghĩ, có lẽ mình là người đến trường sớm nhất. Nhưng hình như ta đã nhầm...

Bóng áo trắng thấp thoáng nơi đầu cầu thang kia? Phải chăng là Khải? Tim ta, hơi thở của ta, tất cả lại loạn lên rồi... Khi mà bóng hắn vừa mới lướt qua... Như vậy liệu ta còn có thể từ bỏ? Trở lại là ta của trước kia, vô lo vô nghĩ?

Đến lớp học, hắn đã yên vị ở chỗ mình tự bao giờ, chăm chú cầm quyển sách đọc. Ta tiến vào, đến chỗ mình, cũng là vị trí bên phải hắn. Hắn không ngẩng đầu, thủy chung yên định xem sách. Hai tay ta nắm chặt vào nhau, mồ hôi đều tứa ra rất nhiều.

" Khải.." ta khẽ gọi.

Hắn ngưng động tác giở sách, chậm rãi quay sang phía ta.

" Ngươi nói không muốn gặp ta nhưng chúng ta chung lớp như vậy làm sao có thể không giáp mặt? Ta còn là lớp trưởng nữa, làm sao có thể coi ngươi như không khí mà bước qua?"

" Ta sắp chuyển lớp" hắn nhàn nhạt lên tiếng, nhưng với ta sao lại nặng nề thế?

" Cái gì? Vì sao chứ? Không lẽ vì ta?"

" Vương Nguyên, ngươi quên sao? Ta hơn ngươi một tuổi, học trên ngươi một lớp là dĩ nhiên"

" Hả? Vậy sao ngươi vào lớp này?" ta ngạc nhiên

" Ngươi quên ta có bài kiểm tra năng lực học sinh mới sao? Mà kiến thức chủ yếu là của lớp mười, hiệu trưởng bảo ta trước học lại một tuần, sau đó làm bài kiểm tra, nếu ta qua sẽ chuyển sang lớp mười một, còn không thì học ở lớp này"

Hắn hướng ta giải thích, làm ta từ mờ mịt đến bất ngờ sau cùng lại tiếc nuối. Thảo nào hắn nói ta từ giờ đừng gặp nhau nữa.

" Nhưng, chúng ta không thể làm bạn sao? Tại sao không cho ta gặp ngươi?"

" Không thể" hắn dứt khoát, lông mi dài khép lại che đi đôi con ngươi đen láy, ta không nhìn ra hắn biểu hiện như vậy là kìm nén đau lòng hay chán ghét tận cùng.

" Ngươi nếu không muốn thấy ta cứ việc trốn tránh, còn ta, nếu không thấy ngươi mỗi ngày đều không chịu nổi!" ta kiên quyết nói.

" Tùy ngươi" Khải phất tay, quay trở lại với trang sách .

Ta nhìn hắn, bất chợt thốt lên hai tiếng

" Bà xã"

Hắn chấn động, đôi vai gầy run run rung nhẹ, không biết là vì lý do gì. Đem trang sách hắn từ đầu tới cuối đều lật giở nhẹ nhàng như nâng niu mà vò nát. Ta biết hắn đang nổi giận.

" Im miệng!"

" Ta coi trọng, cho dù khi đó ngươi một tuổi chăng nữa thì lời ngươi nói ta đều coi trọng!"

" ..."

Ta kích động nói to.

Hắn bật dậy khỏi ghế, rời đi.

Ta nhìn bóng lưng hắn khuất dần sau cánh cửa rrồi biến mất hoàn toàn.

Áp mặt nên quyển sách hắn vứt lại, mắt ta đỏ lên nhưng ráo hoảnh. Một giọt nước cũng không thể rơi nữa rồi... Vì tất cả ta đều nuốt ngược trở lại tim...

********

Giờ ra chơi, ta ngồi xoay bút, hắn chép bài. Bên kia Hoành Tỳ chơi cờ carô. Bạn bè trong lớp chỗ nào cũng náo nhiệt ầm ĩ, đùa giỡn đến bất diệc nhạc hồ.

Bỗng ở cửa lớp xuất hiện một bạn nữ xinh xinh, tóc buộc cao , gương mặt nhỏ thanh tú yêu kiều, dáng người khá chuẩn, chính là phù hợp với tiêu chuẩn của hầu hết nam sinh ngày nay. Ta không muốn để tâm, nhưng vì tò mò nên mới liếc qua một cái. Ai ngờ bạn nữ đó lại hướng chỗ ta thẳng tiến.

Đến trước mặt ta, nữ sinh đỏ mặt mà e lệ.

" Vương Nguyên, cái này tặng cậu!"

Ta bất ngờ, ngốc ngốc nhìn người ta. Lần đầu tiên được nữ sinh tỏ tình , ta ngỡ ngàng nhìn chằm chằm cô ấy, cả người như đóng băng, chỉ có tròng mắt là hoạt động.

Sau vài giây định thần, ta nhìn nhìn bạn ấy , lại nhìn nhìn mấy đồng học trong lớp đang tò mò hướng chúng ta đánh giá bạn nữ, cá cược xem ta có nhận lời hay không. Thiên Tỳ, Tiểu Hoành cũng ngừng chơi mà ngóng sang.

Riêng người duy nhất không phản ứng gì lại ngồi ngay bên cạnh ta, hờ hững đến vô tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaiyuan