Chương 19:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có hai ý kiến, tuôi lại phải vác lên đầu trang để.

1. Cách xưng hô "ta-ngươi" là của cổ trang mà đây lại là hiện đại nên tuôi thấy hơi mâu thuẫn mà không biết phải chỉnh thế nào, bởi tuôi đọc cổ trang nhiều hơn hiện đại. Ai có ý kiến về xưng hô nào thì cmt.

2. Gọi thụ là "hắn" mà gọi công cũng là "hắn" thì hẳn ai cũng thấy rối. Hay tuôi trực tiếp đổi công thành "y" còn thụ vẫn giữ nguyên? Thỉnh ý kiến TvT (má gần hết mịa nó cuốn truyện mới đi hỏi.)

_________________________

Lý Phong Niên tỉnh dậy lúc trời còn mờ tối, sau khi rời giường liền xuống lầu quét tước vệ sinh, sau đó mới đi làm điểm tâm.

Tuy rằng Lạc Hoành nửa tháng nay không trở về, nhưng mỗi ngày vẫn có một tên bao đồng đem rau dưa và vài thứ khác tới đây.

Lạc Hoành hình như uống rất nhiều nên chưa dậy, Lý Phong Niên liền ăn điểm tâm trước rồi ra ngoài tản bộ. Ngày nào cũng phải tản bộ bên ngoài căn biệt thự này một chút, nếu ở trong cái nơi trống vắng hơi người này có lẽ hắn sẽ điên mất, hắn vẫn cảm thấy căn nhà cũ nát lúc trước vẫn là ấm áp nhất.

Trước đây, buổi sáng hắn đi làm thuê làm mướn, tối về có mẹ đã làm xong bữa cơm tối chờ hắn, ngoài ra còn có một đứa con ngoan ngoãn khi thấy hắn về liền lập tức nhào vào lồng ngực hắn.

Tản bộ xong, Lý Phong Niên định thay bộ đồ khác, bộ này cũng mặc từ tối hôm qua rồi.

Thế nhưng vừa mở cửa lớn ra, Lý Phong Niên liền thấy Lạc Hoành ngồi trên ghế salong, bộ quần áo hôm qua vẫn mặc trên người, thần sắc khó coi:"Ngươi vừa đi đâu?"

"Tản bộ." Hiện tại cũng không cần cùng Lạc Hoành làm mấy việc kia, Lý Phong Niên có cảm giác ung dung tự tại, không giống như trước, thần kinh lúc nào cũng căng chặt như muốn đứt ra, làm bộ không nhìn thấy được vẻ mặt Lạc Hoành, hắn lấy bữa sáng có cháo với trứng rán từ hộp giữ ấm ra, "Ăn điểm tâm trước đi."

Lý Phong Niên ngồi nghĩ nghĩ một chút, ngoại trừ cái sự tình đang xảy ra này thì Lạc Hoành cũng không có gì đáng trách, mà chính hắn cũng không phải người thù dai gì, chỉ cần người khác nói tốt một chút, bao nhiêu buồn phiền hắn cũng sẽ quên hết, không giống như người khác lúc nào cũng mang thù, hắn cũng không hiểu mang thù như vậy có ích gì, thoải mái sống không phải tốt hơn sao?

Lý Phong Niên bưng điểm tâm đến trước mặt Lạc Hoành (sắc mặt y rất không dễ chịu), sau đó lập tức đứng lên. "Ta đi tắm rửa." Bỏ lại một câu như thế liền bước lên lầu lấy quần áo.

...

Lúc Lạc Hoành tắm xong, đi xuống lầu đã thấy Lý Phong Niên ngồi ở ghế salong xem báo, sách...Lão nam nhân này cũng biết chữ? (đm)

Lạc Hoành quấn khăn tắm, ngồi xuống ghế salong, chậm rãi ăn điểm tâm. "Ngươi...tối hôm qua ta có làm cái gì ngươi không?"

"Không có, ngươi vừa về liền lăn ra ngủ." Lý Phong Niên qua loa nói, cũng mặc kệ chuyện Lạc Hoành có nhớ chuyện tối hôm qua hay không, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Lạc Hoành lại nở một nụ cười tà mị liêu nhân, hướng Lý Phong Niên nói:"Không phải chứ? Ta nhớ ngươi có nói thích ta mà."

"Không có!" Lý Phong Niên quẫn bách, tay cũng siết chặt lại, vội vàng nói, "Là do ngươi uống say!"

"Trí nhớ ta rất tốt, không thể nào nhớ nhầm được, đừng có chối." Lạc Hoành cười nói.

"Ta...ta..không có!" Lý Phong Niên cố gắng thanh minh, rõ ràng là Lạc Hoành cứ quấn lấy, đòi hắn nói ra câu này, không phải là hắn tự nguyện, không thừa nhận! (=]]])

"Đừng có chối nữa, ta cũng không làm gì ngươi được." Lạc Hoành bình tĩnh nhìn dáng vẻ quẫn bách của Lý Phong Niên, đáy lòng thì cười lớn. Coi bộ lão nam nhân này cũng không đến nỗi quá nhàm chán.

"Ta..Thật sự là không có..." Lý Phong Niên không biết làm sao để giải thích cho tên này hiểu.

"Một mình ta biết là được." Lạc Hoành hài lòng nhìn lão nam nhân đang lo lắng tới xoắn hết cả lên, cười cười:"Ngươi tới đây."

"Làm cái gì?" Lý Phong Niên có chút cảnh giác hỏi.

"Ngươi nghĩ ta sẽ làm cái gì? Đây là ban ngày. Nhanh, lại đây." Lạc Hoành phát hiện Lý Phong Niên không gặp hắn vài ngày, nói chuyện cũng nhiều hơn một chút, tuy có khó chịu nhưng hắn vẫn rất thích biểu hiện này.

Lý Phong Niên ảo ảo não não đi tới trước mặt Lạc Hoành, Lạc Hoành cũng chỉ cười cười (đến thiếu đòn) ôm Lý Phong Niên eo, ấn hắn ngồi xuống ghế. Cảm giác đúng là không tệ, một tay đặt lên bụng Lý Phong Niên:"Ta xem một chút coi bảo bảo có ngoan hay không." ('v')

Lạc Hoành nói xong câu này, Lý Phong Niên lập tức đẩy Lạc Hoành ra, ly khai hắn một khoảng cách, nói rằng:"Lạc Hoành tiên sinh, xin ngươi tôn trọng ta một chút. Ta tuy rằng có ký hợp đồng kia với ngươi nhưng ta vẫn là một nam nhân, xin ngươi tôn trọng ta, chờ ta làm xong việc này, chúng ta liền không có quan hệ. Ta chỉ là một nam nhân bình thường, đừng xem ta thành nữ nhân, cũng mong ngươi với ta có một khoảng cách nhất định."

Lý Phong Niên cũng mặc kệ tính tình âm dương quái đản của Lạc Hoành có thể nổi nóng lên hay không, nhưng hắn đã quyết hôm nay phải nói rõ ràng, hắn không muốn bán rẻ tôn nghiêm của mình.

Lạc Hoành tựa trên ghế salong, híp mắt lại nhìn chăm chăm vào Lý Phong Niên.

—— bán chương ——

Nhìn lại Lạc Hoành bây giờ, chắc chắn là đang muốn phát hỏa.

Lý Phong Niên muốn nói rõ ràng việc này, tốt xấu cũng phải nói, nếu không sau này hắn cũng không biết mình sẽ sống làm sao.

Lý Phong Niên đang suy nghĩ nên ứng đối với lửa giận của Lạc Hoành ra sao, trong lòng có chút ưu tư nhưng vẫn nhìn thẳng Lạc Hoành.

Lạc Hoành không hề tức giận như trong tưởng tượng của Lý Phong Niên, mà chỉ nở nụ cười:"Tốt thôi."

Lý Phong Niên cảm thấy nụ cười này đủ lạnh.

Tốt, ta không đụng tới ngươi, chờ ngươi yêu cầu là được.

"Ngươi không đi làm cơm sao? Ta còn chưa ăn cái gì." Lạc Hoành dựa vào ghế sô pha, lười biếng nói.

Lý Phong Niên sửng sốt một chút.

"Nhanh đi làm a, chính ngươi đuổi lão mụ tử phụ trách mấy công việc này rồi mà."

"Được rồi..." Lý Phong Niên xoay người đi tới nhà bếp.

Hôm nay là ngày Hồ Liễu đến kiểm tra cho Lý Phong Niên.

Hồ Liễu đưa cho Lý Phong Niên tờ kết quả, "Thân thể cũng không tệ lắm, thai nhi thì vẫn ổn. Chính ngươi có cảm giác thế nào?"

"Cũng tốt, không có gì khó chịu..." Lý Phong Niên lắc đầu, nói.

"Vậy là được rồi, có gì không thoải mái thì trực tiếp gọi ta đến." Sau đó Hồ Liễu nhìn về phía Lạc Hoành, gã tất nhiên hiểu rõ cái đạo đức của tên này:"Còn ngươi nữa, từ sáng đến tối rảnh tay thì tìm chuyện khác làm đi, bây giờ tâm tình hắn cần phải thoải mái. Nếu muốn con trai ngươi sau này bị trầm cảm thì tiếp tục chọc hắn đi."

Lạc Hoành đưa mắt nhìn gã một chút, sau đó hững hờ nhìn về phía cửa sổ.

"Các ngươi cố gắng hoà thuận ở với nhau đi, ta đi trước." Hồ Liễu chán nản nói, sau đó rời đi luôn.

Đợi Hồ Liễu đi khuất, Lạc Hoành mới mở miệng:"Này, ngươi có muốn làm cái gì, hay là muốn mua cái gì không?"

"Không, không có." Lý Phong Niên hoàn toàn không thể đoán được ý nghĩ của Lạc Hoành.

"Sách....Lão nam nhân vô vị." Lạc Hoành ghét bỏ nói.

"Ta rất là vô vị, ngươi cũng không cần phải ở lại đây thường xuyên. Ta có vấn đề gì sẽ lập tức gọi cho ngươi." Lý Phong Niên nói, hắn đúng là một người vô vị, mà Lạc Hoành không phải là loại người nhám chán như hắn, làm sao lại thường ở được cái chỗ này?

"Ngươi quản được ta sao? Đây nhà chỗ của ta, ta muốn ở bao lâu là quyền của ta." Lạc Hoành nói, hắn không nhờ cái lão nam nhân lại dám mở miệng đuổi hắn.

Lý Phong Niên không lên tiếng, bất luận cái gì, hắn cũng muốn đem Lạc Hoành đá khỏi chỗ này.

"Reng...Reng..." Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.

Nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên mã số xa lạ, Lý Phong Niên tuy nghi hoặc nhưng vẫn bắt máy. "Là ai?"

"Ta là bác sĩ chữa bệnh ở dưới thôn, ngươi là Lý Phong Niên sao?" Đầu bên kia truyền đến giọng nam.

"Đúng, xin hỏi có chuyện gì không?" Lý Phong Niên vội hỏi, hắn sợ việc này lại liên quan đến Lý Kỳ.

"Mẹ của ngươi đi lên núi kiếm củi, trượt chân ngã, ngươi lập tức trở về đi, cần ngươi kí tên để giải phẫu." Lời bác sĩ nói làm Lý Phong Niên cảm thấy trái tim một mảnh lạnh băng.

"Được rồi! Ta lập tức trở về, làm ơn chăm sóc mẹ giúp ta." Lý Phong Niên vừa cúp điện thoại liền lập tức chạy ra ngoài.

"Này, ngươi còn muốn đi chỗ nào?" Lạc Hoành đảo mắt thấy Lý Phong Niên muốn đi ra ngoài, kéo tay Lý Phong Niên. Đuổi hắn đi không được, liền tự bỏ đi sao?

"Ngươi thả ra!" Lý Phong Niên đã gấp lắm rồi, hắn không muốn cùng Lạc Hoành nói gì nữa, giật tay ra khỏi tay Lạc Hoành.

"Ngươi đang làm cái gì?" Lạc Hoành cũng bị lửa giận thiêu hết cả đầu óc, trở tay đem Lý Phong Niên ấn xuống ghế.

Lạc Hoành có chút hối hận vì hơi nóng nảy, âm thanh mới yếu đi, nói:"Ngươi chán ghét ta đến mức đó sao?"

"..." Lý Phong Niên đứng dậy, không có trả lời Lạc Hoành, "Lạc tiên sinh, ta nhất định phải trở về quê, mẹ của ta gặp chuyện không hay, còn đang chờ giải phẫu. Xong việc ta lập tức trở lại."

"Cái kia...Ngươi không nói tiếng nào liền đi ra ngoài, ta sợ... À mà ngươi muốn đi bộ sao? Nơi đây cách trạm xe cũng phải đi tới nửa tiếng." Lạc Hoành nói, vừa kéo tay Lý Phong Niên.

"Lạc tiên sinh, hiện tại ta không còn thời gian để trì hoãn, ngươi đừng có như vậy được không?" Lý Phong Niên như ngồi trên lửa nóng, hận không thể xuất hiện tại bệnh viện ngay lập tức.

Lạc Hoành không trả lời, thấy Lý Phong Niên cũng rất gấp nên ôm luôn Lý Phong Niên ra ngoài, "Ngươi yên tĩnh chút đi, nếu không ta liền nhốt ngươi ở đây."

"Ta không có thời gian náo loạn với ngươi..." Lý Phong Niên không nghĩ tới Lạc Hoành gầy mà có sức lớn như vậy, hơi giãy giụa muốn tự đi.

"Ai cùng ngươi nháo? Nhà ngươi ở chỗ nào." Lạc Hoành hỏi.

"Trấn Xxx."

"Cũng may là không xa lắm, lái xe cũng mất không lâu." Lạc Hoành nói, sau đó để Lý Phong Niên đứng xuống, "Còn ngớ người làm cái gì? Đi nhanh lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro