Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Phong Niên vẫn chưa ăn gì, trơ mắt nhìn Lạc Hoành đem hai cái bánh ngày hôm qua mới mua ăn hết một nửa, còn bao nhiêu thì chừa lại cho hắn.

Hình như người nào đó còn thích ăn đồ ngọt hơn cả hắn. (Tuy chỉ là người đó tự bịa)

Lạc Hoành ăn nhiều nên có vẻ no rồi, lại nhìn bên Lý Phong Niên ăn ít còn hơn cả mèo, lập tức thúc giục, "Ăn nhiều một chút...." Nói xong lại thấy thiếu thiếu cái gì đó, liền nghĩ một chút rồi nói thêm:"Đừng để con ta đói bụng."

Đáy lòng Lý Phong Niên cười khổ, nếu có thể, hắn rất muốn thoát khỏi sự dằn vặt này càng sớm càng tốt.

Gần đây Lạc Hoành hầu như đều ở trong biệt thự, Lý Phong Niên tâm trạng không vui lắm, làm việc gì cũng không để tâm.

Nhưng lúc gọi điện về nhà, Lý Phong Niên chắc chắn sẽ cười.

"Tiểu Kỳ, ngày hôm nay thế nào rồi?" Lý Phong Niên hỏi, bây giờ đã là hai tháng kể từ ngày Lý Kỳ giải phẫu thành công, Lý Kỳ hiện tại đang ở nhà, do bà nội chăm sóc.

"Cha, rất rất tốt luôn đó! Hiện tại con có thể chạy được rồi này! Vui vẻ hơn trước rất nhiều. Con còn có thể thi chạy cùng với bạn A Hoàng sát vách nha." Ngữ khí Lý Kỳ càng về sau càng hăng hái.

"Vậy là tốt rồi, chờ con lớn thêm một chút, cũng có thể cùng các bạn khác đến trường." Lý Phong Niên cười nói, cảm thấy tất cả cái giá mình phải trả là đáng giá. (Mà lúc trước vốn đã đáng giá rồi)

"Cha, cha ở bên ngoài nhớ phải chăm sóc mình thật tốt, đừng làm việc quá sức." Âm thanh lanh lảnh của đứa bé cực kì dễ nghe, làm Lý Phong Niên có ảo giác như đang nghe tiếng suối trong.

"Được rồi...." Lý Phong Niên cười đáp ứng, "Con cố gắng nghe theo lời bà nội, chờ cha kiếm tiền xong lại về thăm con."

"Dạ vâng!"

Đầu bên kia đã cúp, mà bên này, Lý Phong Niên ngẩn người rất lâu vẫn không chịu buông ống nghe xuống.

Lạc Hoành đi lên gian phòng, ở bên ngoài hắn nghe đoạn nói chuyện của Lý Phong Niên không thiếu một chữ. Lý Phong Niên chỉ nhàn nhạt liếc tên nào đó, nhân phẩm kém như vậy, làm sao có thể làm một người cha tốt? Lạc Hoành lại phớt lờ đi, "Yêu thích tiểu hài tử đến thế, vậy thì nhanh nhanh sinh tiểu bảo bảo là được. Tuy rằng sau này không cho đứa trẻ biết ai đã sinh ra hắn nhưng mỗi tháng ngươi vẫn có thể tới xem nó một lần."

Ai hiếm lạ mấy đứa trẻ này cơ chứ....

Lý Phong Niên ở đáy lòng quát.

Nhìn sắc mặt Lý Phong Niên không được tốt lắm, Lạc Hoành nhanh chóng chữa lại, "Là nói giỡn thôi, lúc nào ngươi muốn đi xem tiểu bảo bảo cũng được." (Lam [edit]: cmm)

Đến lúc Lý Phong Niên có cảm tưởng mình sắp điên lên rồi, Lạc Hoành liền kéo hắn lên giường, rồi đè lên người hắn.

Cảm giác người phía sau hung mãnh đâm vào, cơn đau từ bụng làm sắc mặt Lý Phong Niên tái nhợt đi.

Lạc Hoành chính hưởng thụ - híp mắt hưởng thụ.

Lạc Hoành vẫn híp mắt hưởng thụ, đột nhiên thấy người dưới thân mềm nhũn nằm xuống giường, Lạc Hoành vội vã lật người lại xem xét, chỉ thấy sắc mặt Lý Phong Niên đau đớn đến trắng bệch.

Với lấy chiếc điện thoại bên giường, Lạc Hoành ngay lập tức gọi cho Hồ Liễu.

Bây giờ Hồ Liễu vốn có thể cùng tình nhân ve vãn trên giường, lại bị một cuộc gọi của Lạc Hoành lôi đi mất. Lòng thầm nghĩ hai người này lằng nhằng mãi giờ mới có tin tức à? Bỏ mặc luôn người trên giường, Hồ Liễu hấp tấp mặc lại quần áo chỉnh tề, hỏa tốc chạy về phía biệt thự của Lạc Hoành.

Kiểm tra xong, sắc mặt Hồ Liễu tối đi trông thấy, cũng không để ý đến cái gì mà bạn bè lâu năm, chỉ thẳng mặt Lạc Hoành, nói:"Ngươi không biết nam nhân mang thai dễ sinh non hơn nữ nhân à? Lăn qua lộn lại người ta nhiều như vậy, là muốn bức chết hắn ngươi mới chịu đúng không?"

Lạc Hoành nhún nhún vai, ba tháng không có một chút tin tức gì, bây giờ lại đột nhiên mang thai, hắn cũng đâu phải thần gì đâu mà đoán trước được. (-.- đờ mờ mờ)

Lý Phong Niên nghe Hồ Liễu nói vậy, nỗ lực kiềm chế hô hấp của chính mình, khiến mình tỏ ra trạng thái bình thường nhất.

"Ngươi cũng không thể nào thoải mái đúng không? Vậy tại sao lại để Lạc Hoành làm bừa như vậy? Ngươi là người hiểu rõ thân thể của chính mình nhất không phải sao!" Lần này Hồ Liễu lại quay qua phía Lý Phong Niên, tức giận nói. (*nhấp trà* coi như có lương tâm.)

"Được rồi được rồi, ta không phải gọi ngươi tới để nghe mắng. Kiểm tra xong thì cút đi." Lạc Hoành bắt đầu hạ lệnh trục khách. (*giơ ngón giữa* haha....)

"Trong một tháng này là thời gian thai nhi không được ổn định, ngươi cũng bắt đầu cấm dục đi, mỗi cuối tuần ta sẽ tới kiểm tra." Hồ Liễu cũng không cần Lạc Hoành nói, bước thẳng ra ngoài cửa.

Sau khi Hồ Liễu vừa rời đi, trong phòng lại trở nên tĩnh mịch.

"Vậy mà đã có sớm như vậy...Sau này việc kia cũng không cần làm chứ?" Lý Phong Niên đã nhịn đến gần cực hạn rồi, hắn cực kì căm ghét cảm giác phải nằm dưới thân của nam nhân khác mà hầu hạ, mỗi lần nhớ tới đều buồn nôn cực kì.

Lạc Hoành không tìm được lí do gì để phản bác, hắn nghĩ lão nam nhân này cũng sẽ vui vẻ, không nghĩ tới lại chỉ một mực đề ra yêu cầu không gặp mặt hắn, Lạc Hoành rất khó chịu, lí trí cũng tựa như bị thiêu đốt. Lão nam nhân này dựa vào cái gì mà không ưa hắn? Hắn làm không tròn trách nhiệm sao? Khoảng thời gian này hắn cũng đã tốn không ít tâm tư trên người Lý Phong Niên, bao nhiêu kiên trì cũng dùng hết để ôn nhu chăm sóc (có sao?).

"Hừ, ta cũng không hiếm lạ gì ngươi! Mỗi lần chạm vào ngươi ta nghĩ đã thấy chán ghét, nếu không phải vì chuyện này, ta còn không nghĩ đến việc chạm vào ngươi."

Lạc Hoành nói xong liền đẩy cửa rời đi.

Lý Phong Niên không một chút cảm xúc ngồi trên giường nhưng tâm lại càng thêm lạnh lẽo.

—— Nửa chương ——

Đến tận nửa tháng sau, căn biệt thự rộng lớn này cũng chỉ còn một mình Lý Phong Niên ở, Lạc Hoành từ ngày đó cũng không trở về đây nữa.

Cuộc sống Lý Phong Niên cũng trở nên thanh nhàn, tinh thần tựa hồ có chút phấn khởi hơn nhiều, cả người cũng phấn chấn theo.

Lý Phong Niên hôm nay lại như thường lệ tưới cây rồi nhổ cỏ trong vườn.

Biệt thự vắng lặng nằm cô độc giữa sân vườn rộng lớn, mỗi khu đều cách nhau rất xa, mà cỏ lại mọc đầy, gần như chiếm hết cả sân.

Hai tiểu hài tử nhà bên đang đùa giỡn trên sân cỏ xanh mướt này, Lý Phong Niên nhìn hai hài tử này cũng xấp xỉ Lý Kỳ, nụ cười nhàn lại nở trên khóe môi, lại mang theo hoài niệm. Con trai của hắn sau khi chữa bệnh hẳn đã có thể vui đùa thế này rồi, có phải là rất đáng yêu không? Thật muốn nhìn thấy một lần.

Lý Phong Niên không chớp mắt mà nhìn hai tiểu hài tử, trên mặt đều là ý cười.

Mà Lạc Hoành đang ngồi trong phòng làm việc, nhìn hình ảnh trên máy tính, hắn hững hờ nhìn người đang cười trong đó, thiết, cần vui đến mức đó không? Còn chưa cười với ta lần nào thì phải? Vậy mà lại cười với người khác vui vẻ như vậy.

Lạc Hoành tắt máy tính đi, vẫn đang cân nhắc lão nam nhân này có gì tốt mà dám ghét bỏ hắn. Thực là...Lão tử không phải là người vô tình, ta cũng bỏ ra rất nhiều tâm tư với ngươi rồi, chịu hờn dỗi này, ta cũng phải đi tìm thú vui một hồi, thả lỏng chút tâm tình.

Nhìn người trước mặt tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc, thân thể lại như ôn hương nhuyễn ngọc làm người mê đắm đang ở trên người mình dụ dỗ, tâm Lạc Hoành lại càng loạn hơn, nửa điểm hứng thú cũng không có.

Tâm phiền ý loạn như thế nào lại nghĩ đến lão nam nhân kia...Lạc Hoành vội vàng để ý nghĩ này qua một bên, nâng cằm nam hài trên người mình, hôn xuống.

Hừ, lão tử không tin không quên được ngươi.

~ oOo ~

Lý Phong Niên đã ngủ đến mơ mơ hồ hồ, chợt có cảm giác bị đè nặng, hắn vội thức dậy, giật mình đẩy người kia ra.

Người kia không chút phòng bị, liền bị đẩy ngã xuống mặt đất.

"Hừ...." Người vừa bị đẩy xuống đất định mở miệng nói nhưng lại không có sức, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Lý Phong Niên mở đèn trong phòng lên, người vừa đè lên hắn là Lạc Hoành đã hơn nửa tháng nay không gặp, lại còn trong cái tình trạng sau khướt, trên người còn có thể nghe ra mùi rượu nồng nặc.

Nhìn Lạc Hoành thiếp đi trên mặt đất, Lý Phong Niên vốn không muốn quản, thế nhưng bây giờ trời ngày càng lạnh, hắn nghĩ nghĩ một chút, vẫn nên gọi Lạc Hoành lên giường ngủ đi.

"Lạc tiên sinh, Lạc tiên sinh, ngươi nhanh tỉnh lại..." Lý Phong Niên lung lay Lạc Hoành.

"Ân?" Lạc Hoành hơi mở mắt ra, ánh mắt mang vẻ mê mang mà nhìn Lý Phong Niên:"Lão nam nhân?"

"Lạc tiên sinh, ngươi uống say, vẫn nên đi lên giường ngủ." Lý Phong Niên không muốn chấp nhặt cùng với người say tí bỉ này.

"Ừm, không muốn, trước hết ngươi trả lời ta trước có được hay không?" Lạc Hoành mân mê môi của Lý Phong Niên, tay đặt ở gáy, chế trụ không cho Lý Phong Niên xoay đầu đi. "Tại sao ngươi không thích ta? Ta có thể đối với ngươi ôn nhu, cho ngươi nhiều thứ, chẳng lẽ ngươi không thích ta sao?"

Tuy rằng đại đa số thời điểm không tính là xấu, nhưng thỉnh thoảng lại hay nói mấy câu cao cao tại thượng cùng với tâm tình bất định đều đem mấy điểm tốt kia đánh bay sạch...

"Lạc tiên sinh, ngươi uống say rồi, mau lên giường nghỉ ngơi, nếu không sẽ bị cảm." Lý Phong Niên nói, hắn cũng không biết khi uống say Lạc Hoành lại bày ra cái bộ dáng dính người này.

"Không muốn, ngươi trả lời ta trước, nếu không ta sẽ không đi." Lạc Hoành cứng đầu đáp.

Làm sao lại say thành bộ dạng tiểu hài tử rồi?

"Bằng không ngươi nói thích ta, ta lập tức nghe lời ngươi." Lạc Hoành nở nụ cười:"Còn không thì ta cứ ôm ngươi như vầy." Lạc Hoành vừa nói vừa dùng hai tay niết niết hai bên má Lý Phong Niên.

Lý Phong Niên chỉ muốn giải quyết chuyện này nhanh lên một chút, đứng thế này cũng có chút mệt mỏi. "Lạc tiên sinh, không nên như vậy."

"Vẫn là không nói?" Lạc Hoành híp mắt, tỏ vẻ nguy hiểm. (haha...đmm)

"Được rồi, ta thích ngươi, vậy được chưa? Nhanh lên giường ngủ đi." Lý Phong Niên bất đắc dĩ nói, người này đúng là ăn mềm không ăn cứng, Lạc Hoành như vậy càng khiến hắn bất đắc dĩ thêm.

"Ừm, thật ngoan. Làm sao ngươi lại không thích ta chứ..." Câu nói vừa dứt liền cúi xuống hôn lên khóe miệng Lý Phong Niên.

Lý Phong Niên sửng sốt tại chỗ, cả người như có một luồng điện chạy qua. (Có một nhị lão nam nhân rồi '-')

Lạc Hoành kéo Lý Phong Niên nằm trên giường, cả chân tay đều bám riết lấy không buông.

Lý Phong Niên dùng sức đẩy, nhưng lại đẩy không ra tên Lạc Hoành bám người này.

Lạc Hoành không chịu buông, "Ngươi ngoan ngoãn một tí đi." Sau đó lại càng ôm chặt Lý Phong Niên.

Lúc sau, vòng tay Lạc Hoành có hơi lơi lỏng ra, phát ra tiếng thở đều đều.

Lý Phong Niên nhẹ nhàng lật Lạc Hoành qua một bên, nhìn hắn một hồi lâu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó lại tiếp tục thở dài, đắp chăn cho Lạc Hoành, còn mình thì đi tới chỗ phòng khách.

__________________________

Đm, 2 tuần...2 tuần đó...cái cảm giác không thể nào tả nổi. Cái lần tăng rate Nội trong Âm Dương Sư, xả hơn 100 bùa, thêm một cô cô và hàng tá đứa R đem cúng đền. Nhân tiện đạt mịa cái thành tựu vận rủi trung cấp, suy sụp vl.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro