Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lam

Cơ mà anh công tên Lạc Hoành, thế éo nào cứ nhấn thành Lạc Hành...(đã đi lạc rồi còn bị hành:)))))) )

_____________________

"Lão nam nhân kia dự định bán cái gì?" Lạc Hoành nhướn mày, hiển nhiên là đã tức giận.

"Thận." Hồ Liễu đáp.

"Ồ."

"Ngươi đừng có mà động tới cái ý đồ xấu, người này là nông dân đàng hoàng, người ta không có trêu trọc ngươi. Người ta dựa vào sức mình mà kiếm cơm, không phải là bất đắc dĩ sẽ không đi bán thận." Hồ Liễu nói.

"Thiết? Chán." Lạc Hoành không biết bị làm sao, chỉ có cảm giác gióng như là bị thu hút, cảm giác này rất không thoải mái, cũng không phải là không thoải máu, nói chung là không rõ cảm giác đó là gì. Cho nên hắn đối với cái người nông dân đã chím tiện nghi trong lòng mình rất không cao hứng, nhưng cũng không muốn buông tha người kia nhanh như vậy.

"Lý Phong Niên, sách...Cái tên với cái người y như nhau." Lạc Hoành thoáng bất mãn bỏ tư liệu trong tay ra, con ngươi hơi chuyển động, cười hỏi:"Ngươi không phải đang nghiên cứu một hạng mục sao? Tiến triển tới đâu rồi?"

"Tất cả đều ổn, thí nghiệm trên động vật đã thành công, còn trên cơ thể người thì vẫn chưa thí nghiệm qua." Hồ Liễu Kinh ngạc thêm lần nữa, Lạc Hoành còn hỏi công tác của hắn nữa kìa, chòi má, ngạc nhiên nha bây.

Lạc Hoành một tay chống cằm, một tay kia lại nhàn rỗi gõ gõ lên đầu gối của chính mình một lần lại một lần. "Ngươi thấy lão nam nhân này thế nào?"

"Không được, chuyện như vậy người ta phải tự nguyện mới được. Ta tuy rằng rất nóng lòng làm cái hạng mục của ta nhưng tuyệt đối không được làm cái việc thiếu đạo đức đó." Hồ Liễu kiên quyết cự tuyệt.

(Lam: Tao chèo thuyền mới, đừng ngăn tao.)

"Thêm một bộ phận cùng với thiếu một bộ phận, phương án đầu là tốt hơn đi, hơn nữa sau khi thành công không phải là có thể làm bài thu hoạch sao?" Lạc Hoành nói.

"Nam nhân hoài thai hài tử không phải là việc nhỏ, nam nhân và nữ nhân không giống nhau, áp lực trong tinh thần sẽ lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa khi mang thai cần phải tiêm chất kích thích, ít hay nhiều vẫn có phản ứng. Ngươi đến cùng là đang suy nghĩ cái gì?" Hồ Liễu không thể nào hiểu được, tại sao Lạc Hoành lại làm khó một người như vậy. Chẳng lẽ đêm đã lại phát sinh chuyện gì khác?

——

Lý Phong Niên thay ca với người khác, đi ra cửa tiểu khi liền gặp được người quen - lão Vương.

Lão Vương lúc vội vã nên không chú ý tới Lý Phong Niên, Lý Phong Niên đối với lão Vương lại có cảm kích, vội kêu lên:"Lão Vương!"

Lão Vương nghe có người gọi hắn, nhìn lại thì thấy Lý Phong Niên liền cười đi tới:"Ha, huynh đệ đã lâu không gặp!"

"Đúng đấy. Hài tử của ngươi sao rồi?" Lý Phong Niên hỏi.

"Lão bà ta a, sau khi sinh hài tử thì thân thể suy nhược, vẫn bị bệnh, lúc này tiền của ta lại không đủ, đang tìm cách kiếm tiền đây. Đại huynh đệ, có thể hay không cho ta mượn một chút?" Lão Vương mặt phiền muộn, cùng với người trong trí nhớ của Lý Phong Niên già đi rất nhiều.

"Không gạt ngươi, ta gần đây cũng không hơn gì. Con trai ta bệnh tim cần làm giải phẫu, này là rất khó khăn a." Lý Phong Niên chậm rãi nói.

"Ai... Hai ta đúng là đồng bệnh tương liên a." Lão Vương gác tay lên vai Lý Phong Niên, nói tiếp:"Huynh đệ, hay là hai chúng ta thử đi đánh cược coi sao?"

"Đánh cược? Không được đi, sòng bạc lắm tiền là để chúng ta kiếm lời sao?" Lý Phong Niên cự tuyệt nói.

"Cái này cũng là bị dồn vào đường cùng a, chúng ta đi thử xem. Chút tiền này không đủ làm cái gì, không bằng đi đánh cược một lần, vạn nhất cơ may lại đến thì sao? Nếu như thua, chúng ta liền đi người*, thế nào?" Lão Vương tiếp tục nói khéo với Lý Phong Niên.

(*Khúc này cũng éo biết edit làm sao nữa, khó hiểu)

Lý Phong Niên do dự, vạn nhất vận may đến cũng đủ tiền thanh toán tiền thuốc của con trai. "Cái kia phải nói cẩn thận, thua ta liền đi."

"Ai!" Lão Vương cười híp mắt ôm lấy vai Lý Phong Niên.

Lão Vương mang Lý Phong Niên tới một nơi vắng vẻ dưới lòng đất, mới vừa tới của hắn đã bị khói thuốc lá hun đến ho sặc sụa, bước đi có chút loạn choạng. (Chém đứt gió)

"Ha, lão Vương ngươi lại tới rồi?!" Có người bước tới cạnh lão Vương chào hỏi.

Lão Vương trả lời:"Tới đây thử vận khí, ha ha, đây là huynh đệ ta, dẫn hắn tới mở mang, thử chút vận khí." Lão Vương vỗ vỗ Lý Phong Niên, hướng người đối diện nói.

"Ha ha, bị lại dẫn người tiến vào hố lửa . Ngươi người này liền không phải cái gì Tốt điểu!"

"Ha ha, lại có người bị dẫn vào hố lửa. Người này chắc không phải cái dạng gì tốt."

"Đi đi! Đừng có mà chắn tài lộ của gia!" Lão Vương đem Lý Phong Niên chen vào trong đám người, đứng trước bàn đặt cược.

"Các ngươi nhanh nhanh đặt cược a! Đặt cược to hay nhỏ?" Đại hán tóc đen vỗ tay hỏi.

"Huynh đệ nhanh đặt cược a, đặt to hay nhỏ?" Lão Vương hỏi Lý Phong Niên, "Ta đặt cược to."

Lý Phong Niên nhìn lão Vương rất khác so với bình thường trong lòng có chút không vững vàng, lác đầu một cái, "Ngươi chơi, ta không chơi."

"Huynh đệ ngươi như vậy thì chán lắm." Lão Vương nhổ bãi nước bọt. "Nhanh mở đi!"

Lúc này hai đại hán khỏe khoắn đẩy ra những người bên cạnh lão Vương, hai người nắm cổ áo hắn nhấc lên, "Vẫn còn có tiền đánh cược? Tiền ngươi nợ sòng bạc lúc nào mới trả hết?"

Lão Vương cười gượng, "Hai vị đại ca, chúng ta qua một bên thương lượng, bên này có huynh đệ của ta, chớ đem người ta dọa sợ." Lão Vương vừa nói vừa chỉ Lý Phong Niên, sau đó lôi kéo hai người kia đi ra khỏi đám người. "Huynh đệ ngươi ở cửa chờ ta một lúc, ta sẽ quay lại ngay."

"Được." Lý Phong Niên thấy lão Vương đã rời đi liền đi tới cửa chờ.

Sau mười mấy phút, hai tráng hán hướng Lý Phong Niên đi tới, nắm lấy Lý Phong Niên, "Mẹ nhà hắn! Con rùa Vương kia lại trốn mất! Nói mau tên cẩu đản* kia đi chỗ nào?"

(*Cẩu đản? Cái quể giề vại? Mị không hiểu.)

Vừa nãy lão Vương kéo hai người đi nói chuyện sau đó lấy cớ đi WC, hai người đợi lâu liền phát hiện không đúng, người đi WC đã sớm không thấy bóng.

"Ta không biết, các ngươi bắt ta làm gì?" Lý Phong Niên còn chưa hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.

"Hừ, huynh đệ lão Vương của ngươi chạy, lão tử tìm đến ngươi thu nợ. Bằng không làm sao cùng ông chủ bàn giao?" Nói xong, tráng hán kéo Lý Phong Niên hướng về phía sòng bạc mà đi.

Ai, ta thật không biết đã xảy ra chuyện gì! Ta lần đầu tiên tới nơi này, ta cũng không phải huynh đệ ruột thịt gì đó của lão Vương!" Lý Phong Niên rõ ràng đây là mình bị hãm hại. Lại như kẻ lang thang được lão nhân nhận làm con nuôi, hắn lại mang lão nhân đến cửa hàng châu báu, đem châu báu lấy đi, đem lão nhân để lại ở đó.

_______________________

Muốn chửi tục ghê bây....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro