Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Phong Niên bị giam ở cái nơi đen thùi.

"Nhanh lên một chút đem nơi trốn của lão Vương nói ra, bằng không ngươi không có thứ ngon để ăn." Đại tráng hán tàn nhẫn đạp hắn một cước.

"Ta thật sự không biết, ta là lần đầu tiên bị mang tới đây. Các ngươi mau thả ta ra." Lý Phong Niên cố hết sức nói, một cước kia đúng là hạ thủ không lưu tình.

"Thả ngươi! Trừ phi ngươi tìm được lão Vương. Cái còn rùa ấy nợ nhiều tiền như vậy lại dám trốn đi. Loại trò vặt này trước mặt lão tử chẳng ăn nhằm gì." Tráng hán tàn bạo nói.

"Ta biết lão Vương có khả năng ở nơi nào, các ngươi đưa ta đi." Lý Phong Niên cũng là ôm hi vọng, hắn không biết lão Vương có hay không con ở nơi công trường ấy làm việc.

Lý Phong Niên dẫn hai người tới công trường, thế nhưng người phụ trách trên công trường nói lão Vương đã sớm thôi việc.

Lý Phong Niên nhất thời thấy trời đất đều ảm đạm, hắn vốn là cần tiền cấp cho Lý Kỳ chữa bệnh, hiện tại lại có chuyện như này...Hắn đúng là kẻ ác sao? Hắn đời này chưa làm bất kì việc thương thiên hại lý gì, tại sao ông trời lại đối xử với hắn như thế...

"Lão Vương chạy rồi, ngươi thay hắn trả tiền." Tráng hán đẩy vai Lý Phong Niên.

Lý Phong Niên dường như phát điên, dùng sức đẩy hai cái tay đáng chế trụ hắn của hai tráng hán, lao nhanh về phía trước, hắn muốn chạy trốn, chạy khỏi nơi này...

"Mẹ kiếp!" Tráng hán mau chóng đuổi theo, chỉ chốc lát liền đuổi kịp Lý Phong Niên, mấy nắm đấm liền đem Lý Phong Niên hất tung xuống mặt đất.

Lý Phong Niên giãy dụa, thế nhưng sức áp chế hắn của tráng hán cũng lớn hơn.

Một chiếc xe thể thao màu bạc đậu ở ven đường, cũng bởi vì bên này đang làm công trình xây dựng nên số lượng xe chạy cũng khá nhỏ, người qua đường đi lại cũng không nhiều.

Cửa xe mở ra, Lạc Hoành mang kinh râm nhìn Lý Phong Niên bị tráng hán áp chế, hướng bọn họ đi đến.

"Các ngươi đây là đang làm gì?" Âm thanh trầm thấp vang lên.

Tráng hán quay đầu lại, thấy Lạc Hoành một thân mặc trang phục xa hoa, diện mạo bất phàm, mới nhìn liền biết không phải người tầm thường, chí ít cũng là người có tiền, cười gượng, "Người này trộm đồ của ta, ta mới vừa bắt được hắn, dự định đưa tới cục cảnh sát đây."

(Lam: Ta phi!!!!)

"Vậy nếu muốn ta sẽ gọi cảnh sát đến cho các ngươi?" Lạc Hoành dường như đang mở lòng tốt, nói.

(Lam: Thằng công nào cũng có chế độ ảnh đế à?)

Tráng hán nhất thời sợ hãi, bọn họ đây là mở sòng bạc, thông báo cảnh sát, người này lại đem cái gì nói ra thì xong đời. "Ha ha, không cần làm phiền tiên sinh, ta tự mình giải quyết là được."

"Không phải, ta không có trộm đồ. Những người này mở sòng bạc!" Lý Phong Niên biết có người đến liền cố gắng giãy dụa, hiện tại tranh thủ cơ hội, chứ không biết sau này còn có cơ hội nào hay không.

"Ồ?" Lạc Hoành nhíu mày, làm dáng muốn lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.

"Hiểu lầm a, ha ha...Mẹ kiếp..." Tráng hán thầm mắng một tiếng, nắm đấm lại hạ xuống, cho Lý Phong niên mấy lần, làm hắn kêu đau vài tiếng.

"Cảnh sát lập tức tới ngay , các ngươi có thể lại cảnh sát trước mặt nói rõ ràng." Lạc Hoành nói rằng.

Tráng hán âm thầm mắng Lạc Hoành, "Đừng, tiên sinh ta cũng không sợ cùng ngài nói rõ, người này thua rất nhiều tiền, muốn chạy, ta lúc này mới bắt lại hắn. Chúng ta tìm ít tiền cũng không dễ dàng, tiên sinh người đừng làm khó dễ chúng ta."

(Lam: Tiên sinh mà thế éo nào cứ nhấn thành điên sinh)

"Há, là như vậy phải không." Lạc Hoành đem điện thoại di động ở trong tay thưởng thức."Hắn thiếu bao nhiêu tiền?"

"Đây là...?" Tráng hán nghi hoặc nhìn người nghèo rớt mồng tơi này vậy mà lại nhận thức người giàu có như vậy à?

"Ít nói nhảm, hắn thiếu bao nhiêu tiền. Ngươi tiếp tục như vậy đè lên hắn, không cần ta báo cảnh sát người khác cũng sẽ báo cảnh sát."

(Lam: [mặt dày] Anh ơi cho em ít tiền chơi Tết ~)

Tráng hán vội ngừng tay, "Lẽ nào ngươi muốn trả nợ? Hắn thiếu cũng không nhiều, 20 vạn." (chòi đựu)

Lạc Hoành cười lạnh, tiện tay lấy ra tấm chi phiếu, "Đây là 20 vạn, mặt dưới có danh thiếp của ta, chi phiếu có vấn đề ngươi có thể dựa vào địa chỉ trên danh thiếp tìm ta."

"Phải phải, ha ha." Tráng hán cười gượng, "Không nghĩ tới hắn còn nhận thức một quý nhân như ngài." Bọn họ chỉ nhận tiền chứ không thu người, có tiền chính là đại gia. Thu chi phiếu lại cẩn thận, tráng hán mới kéo nhau đi.

"Còn không mau đứng lên." Lạc Hoành khinh bỉ mà nhìn người chật vật trên mặt đất, chẳng trách muốn bán thận, hóa ra là bị thiếu nợ đến cùng đường.

Lý Phong Niên đứng lên liền nhìn thấy Lạc Hoành. "Lạc tiên sinh?" Hắn có chút không xác định được.

"Là ta." Lạc Hoành ngữ khí có chút lạnh, quả nhiên người này nhân phẩm cũng thế thôi, đã đủ nghèo còn học người khác bài bạc.

(Lam: Nhịn mài hai dòng rồi nghe con)

"Ha ha, cảm tạ ngài giúp ta giải vây . Còn tiền của ngài... Ta sẽ trả lại." Lý Phong Niên bởi cùng tráng hán lôi kéo y phục trên người đều xé vỡ , rắn chắc mạch sắc trên lồng ngực chảy mồ hôi, ở xán lạn dưới ánh mặt trời hiện ra đẹp đẽ ánh sáng lộng lẫy.

"Ha ha, cảm tạ ngài đã giúp giải vậy. Còn tiền của ngài...Ta sẽ trả lại." Lý Phong Niên bởi vì bị tráng hán lôi léo nên quần áo có chút không chỉnh tề, lồng ngực nửa mở dưới ánh mặt trời lại rất mê người.

(Lam: Đựu má....)

Lạc Hoành ánh mắt có chút không được tự nhiên, người trước mắt vóc người cũng không tệ...

Cũng may là có kính râm che chắn, lấp luôn ánh mắt của Lạc Hoành.

__________________________

Từ 1.1k chữ hơn, edit lại còn có 1009 chữ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro