Chương 14 : Tim đập thình thịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Thời An

Chỉnh sửa : Yên Hy

=========================

"Đem Thượng Quan Quyết giao cho các ngươi?" Thác Bạt Tuyết Nhan cười lạnh một tiếng, "A, lấy năng lực của Bồi Tinh lâu, hẳn sẽ không phải không biết ta cùng Thượng Quan Quyết có ân oán thế nào. Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ đem kẻ thù giết cha giao cho ngươi? Lâu chủ các hạ, ta khuyên các ngươi mau rời khỏi, nếu không, ta quản ngươi là Bồi Tinh lâu hay là Bồi Nguyệt lâu, toàn bộ đều để mạng lại !"

Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngọc nhìn đám binh lính quanh mình lại khí thế rào rạt mà xông tới, chỉ chờ Thác Bạt Tuyết Nhan ra lệnh một tiếng, liền sẽ ùa lên.

"Ai, ta liền biết sẽ như vậy." Thượng Quan Ngọc lắc đầu thở dài, "Thác Bạt tướng quân, vị Tấn Quốc công kia bỏ ra số tiền rất lớn, ta là người làm ăn, nhận tiền của người, giúp người làm việc, ngài cũng đừng làm cho ta khó xử ."

Cùng lúc đó, Linh Cửu bên người hắn hơi động một bước, tay áo khẽ nhúc nhích, binh lính cách y gần nhất liền run rẩy ngã xuống, tức khắc khiến cho một trận rối loạn.

"Ngươi làm cái gì!?" Thác Bạt Tuyết Nhan đột nhiên biến sắc, muốn hạ lệnh tấn công.

Thượng Quan Ngọc lại nói: "Thác Bạt tướng quân tạm thời đừng nóng nảy, ta tới bàn chuyện làm ăn. Ngươi cũng thấy rồi, thủ hạ của ta có rất nhiều thủ đoạn, làm người chết thần không biết quỷ không hay."

Trầm mặc một lát, Thác Bạt Tuyết Nhan mệnh lệnh binh lính trong doanh trướng mang theo Thượng Quan Quyết cùng nhau lui xuống.

"Lâu chủ các hạ, nếu là nói chuyện làm ăn thì phải có thành ý, ít nhất cũng phải nói thủ hạ của ngươi lui xuống đi."

Mộc Thiên Hoa sắc mặt khẽ biến, muốn nói chuyện, Thượng Quan Ngọc giơ tay chặn lại nói: "Ngàn Hoa, các ngươi đi ra ngoài đi."

Vì thế, trong doanh trại chỉ còn lại có hai người Thượng Quan Ngọc cùng Thác Bạt Tuyết Nhan.

"Lâu chủ uống rượu không?" Thác Bạt Tuyết Nhan hỏi, lại là không đợi Thượng Quan Ngọc trả lời, liền đá một cái bình rượu dưới chân sang.

Này một chân dùng tới mười phần nội lực, Thượng Quan Ngọc vốn không luyện võ, đương nhiên không thể tiếp được, hắn linh hoạt dịch một bước chân, vò rượu nổ tan tành bên chân hắn.

"Xem ra lâu chủ không uống rượu?" Nói như vậy, Thác Bạt Tuyết Nhan đã rút ra một thanh chủy thủ bên hông, cầm trên tay nhẹ nhàng thưởng thức, dùng nó cắt một khối thịt dê trên bàn, nàng lại nói: "Vậy...... Các hạ có ăn thịt không ?"

Thượng Quan Ngọc yên lặng đứng, không chút hoang mang nói: "Tướng quân không cần thử, ta xác thật không biết võ công. Nhưng ám sát, cũng không phải là chỉ biết võ công là được." Hắn giống như vô tình mà lộ ra một đoạn huyền thiết bao trên cổ tay, sâu kín bên trong là mũi tên, hiển nhiên có kịch độc.

Thác Bạt Tuyết Nhan híp mắt, cuối cùng đem chủy thủ hung hăng mà đâm trên mặt bàn gỗ.

"Vì thù riêng của bản thân, đáng để Mặc Dung tốn công như thế sao? Ngươi Bồi Tinh lâu còn không phải chỉ muốn tiền sao ? Ta có thể cho ngươi gấp đôi, ngươi coi như chưa từng có công việc này, thế nào?"

"Thác Bạt tướng quân, mọi việc luôn có thứ tự đến trước sau, nếu ta ở đây thu tiền của ngươi, về sau ai còn dám tìm Bồi Tinh lâu chúng ta bàn chuyện làm ăn?" Thượng Quan Ngọc khẽ mỉm cười, "Huống chi, theo ta được biết, vương triều Tây Quyết đang tranh chấp gay gắt, Thác Bạt tướng quân trong thời gian mấu chốt này lại đưa binh tấn công Bắc Chiếu , đây không phải cũng vì thù riêng của bản thân sao ?"

"......"

Thấy Thác Bạt Tuyết Nhan không nói lời nào, Thượng Quan Ngọc nói tiếp: "Đương nhiên, ta cũng không phải tay không tới."

Nói, hắn từ trong lòng móc ra một phong thư, ném sang.

Thác Bạt Tuyết Nhan một tay tiếp được, mở ra nhìn xuống, một lát sau, hai mắt nàng mở to, kinh ngạc nói: "Đây là......"

"Ngươi hẳn là đã nhìn ra, đây là chữ viết của trưởng công chúa Tây Quyết, cũng chính là cô cô của ngươi tự tay viết tin."

Thác Bạt Tuyết Nhan đem phong thư đặt sang một bên: "Đối với các ngươi mà nói, giả tạo bút tích hẳn không phải là việc khó."

"Tướng quân hẳn là rõ ràng, cái này chính xác là thư của trưởng công chúa điện hạ." Thượng Quan Ngọc nói, "Bút tích có thể giả mạo, nhưng này ấn bên trên lại độc nhất vô nhị. Đây cũng là bằng chứng mà chúng ta có thể đi loại thoải mái trong đại doanh Tây Quyết ."

Thác Bạt Tuyết Nhan im lặng.

Thượng Quan Ngọc nói tiếp: "Ta đoán, nội dung trong thư hẳn là hy vọng ngươi có thể thu binh."

"Vậy thì thế nào? Nếu ta khăng khăng không lui binh, cho dù là cô cô đích thân tới, cũng không thể làm khó dễ được ta."

Thượng Quan Ngọc dùng quạt xếp gõ gõ lên trán, bất đắc dĩ nói: "Ta đây liền tiếp tục nói suy đoán của ta đi. Tấn Quốc công hẳn là đã đạt thành hiệp nghị nào đó cùng với cùng trưởng công chúa. Tỷ như, giao ra Thượng Quan Quyết, hắn có thể bảo đảm ở trong lúc Tây Quyết đang nội loạn, triều Kỳ sẽ không dẫn binh đánh Tây Quyết ? Lại ví dụ, hắn thậm chí có thể xuất binh vì Tây Quyết đối kháng Bắc Chiếu ?"

Không đợi Thác Bạt Tuyết Nhan đáp lại, hắn lại nói tiếp: "Chẳng qua, thư này đến tột cùng viết cái gì cũng không quan trọng. Điều ngươi nên hiểu bây giờ chính là phải giao Thượng Quan Quyết cho ta. Nếu không mạng lưới tình báo của ta trong vòng một ngày đem tin tức truyền lại triều Kỳ, có lẽ ngươi kịp đánh hạ Đồng Lương Quan, nhưng đổi lại, phía nam Tây Quyết cũng sẽ bị đại quân Triều Kỳ vây hãm. Với tư cách là một tướng lĩnh của Tây Quyết, ngài cũng không hy vọng nhìn thấy cục diện Tây Quyết bị hai nước giáp công?"

Không khí trong doanh trướng cơ hồ nháy mắt ngưng kết lại, ngón tay Thác Bạt Tuyết Nhan như bấm sâu vào ghế dựa, thật lâu sau, nàng rốt cuộc cười to ra tiếng: "Ha ha ha ha ha ha! Hay cho một Tấn Quốc Công của Triều Kỳ, đúng thật là người điên!"

"Thác Bạt tướng quân, ngươi nghĩ kỹ rồi sao?" Thượng Quan Ngọc đúng lúc lên tiếng nói.

Thác Bạt Tuyết Nhan ánh mắt như đao, lạnh lùng liếc về hướng Thượng Quan Ngọc: "Ta không điên bằng hắn, cục diện này xem như ta thua."

Bên ngoài lều trại, Thượng Quan Quyết vẫn đang ngồi bệt dưới, một là lưỡi đao của quân Tây Quyết còn đang đặt trên cổ hắn, hai là hắn thân bị trọng thương, lại thêm độc phát, tuy rằng miễn cưỡng vẫn duy trì thanh tỉnh, cũng xác thật không có sức lực gì .

Hắn ngay từ đầu liền nhận ra một nam một nữ là ca ca và tẩu tử, nhưng nữ tử cao gầy bên cạnh tẩu tử hắn chưa từng gặp qua, là người mới của Bồi Tinh lâu sao? Bởi vì tò mò, hắn không khỏi đánh giá thêm vài lần. Nhìn dáng vẻ nàng ta không vượt quá hai mươi, mắt hạnh môi đan, ngũ quan diễm lệ, đứng bên người hoa khôi Mộc Thiên Hoa cũng không kém cạnh gì, chỉ là, dáng người dườn như có chút quá mức cao gầy, cao hơn tẩu tử hắn cả một cái đầu, thật đúng là hiếm thấy.

Nghĩ như vậy, nàng ta có vẻ chú ý tới tầm mắt của hắn, chậm rãi mà đi qua.

Binh lính Tây Quyết bên cạnh Thượng Quan Quyết rút đao tiến lên ngăn trở.

"Không được tới gần!"

"Các vị quân gia." Mộc Thiên Hoa tiến lên một bước, nhẹ nhàng đẩy ra lưỡi đao trước người Linh Cửu , mỉm cười nói: "Không có mệnh lệnh của lâu chủ, chúng ta sẽ không đưa người đi ."

Nói, một đôi mắt hạnh lơ đãng mà thoáng nhìn bên cạnh, nơi đó có một binh lính bị Linh Cửu hạ độc , giờ phút này vẫn đang run rẩy sùi bọt mép : "Bản lĩnh của vị muội muội này của ta các vị hẳn cũng thấy rồi, vẫn nên đừng chọc giận nàng thì hơn ."

Hai nữ tử trước mặt đều thuộc dạng mỹ mạo nhất đẳng, nhưng trên người đều toát ra một cỗ sát khí không thể bỏ qua, khiến những binh lính ở đây không khỏi rùng mình.

Bất quá chỉ một cái chớp mắt, Linh Cửu đã lướt qua binh lính ngăn trở, đi đến bên người Thượng Quan Quyết ngồi xổm xuống.

May mắn hắn chưa chết! Linh Cửu kích động đến đầu ngón tay đều đang run rẩy, y nắm chặt nắm tay, để móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, mới miễn cưỡng khắc chế lại ý nghĩ giết toàn bộ quân Tây Quyết , sau đó bế người trước mắt lên rời đi.

Kìm nén sát ý trong đầu, Linh Cửu có chút cứng đờ nâng tay lên, dùng chủy thủ chặt đứt mũi tên, thật cẩn thận mà lấy mũi tên ra, ngay sau đó thủ pháp thành thạo mà cầm máu băng bó miệng vết thương.

Đem hết thảy làm xong, Linh Cửu mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, may mắn chính là mũi tên này không làm bị thương đến xương cốt, chỉ cần hảo hảo tu dưỡng, hẳn là sẽ không lưu lại di chứng gì.

Thượng Quan Quyết nhìn vẻ mặt nàng lo lắng không chút che giấu, bắt đầu hồi nhớ lại xem chính mình từ trước có lưu lại cái nợ đào hoa nào không, nhưng mặc hắn nghĩ như thế cũng chỉ nhớ lại chính mình ở Bồi Tinh lâu nghe qua tiểu khúc, tuyệt đối không quen biết một tuyệt sắc nữ tử như vậy, vì thế hắn nhịn không được nói: "Này, vị cô nương này, chúng ta ở từng gặp qua ở nơi nào chưa ?"

Linh Cửu nghe vậy, toàn thân cứng đờ, trầm mặc đưa thuốc viên cho Thượng Quan Quyết.

Thấy y không trả lời, Thượng Quan Quyết lại nói, "Chỉ có điều mỹ mạo cô nương xinh đẹp như vậy, nếu đã từng gặp, sao ta lại không nhớ?" Kỳ thật tầm mắt hiện tại của Thượng Quan Quyết đã bắt đầu có chút mơ hồ, không ngừng mà nói chuyện với người trước mặt , chỉ là muốn mình tận lực bảo trì thanh tỉnh. Hắn không biết Thượng Quan Ngọc có lợi thế gì để có thể giao dịch cùng Thác Bạt Tuyết Nhan, tình huống kém nhất chính là bốn người cùng nhau chém giết đi ra ngoài, cho nên trước khi có thể rời khỏi đại doanh Tây Quyết , hắn cần thiết bảo trì thanh tỉnh cho mình.

Mà đặt ở trước mặt Linh Cửu, hết thảy liền có chút biến vị.

Từ góc nhìn của y, thằng nhãi Thượng Quan Quyết này thân bị trọng thương, lại bị trói trong doanh trại địch vẫn không quên đùa giỡn tiểu cô nương, thật quá kém! Mà y không lâu trước đây còn vì hắn lo lắng hãi hùng, độc dược đều chuẩn bị tốt, hiện tại nhớ tới không khỏi có chút buồn cười.

Nghĩ vậy, Linh Cửu sắc mặt liền lạnh xuống, chậm rãi đứng lên, tính toán tạm thời cách hắn xa một chút. Thượng Quan Quyết lại đột nhiên ma xui quỷ khiến bắt được tay hắn hỏi một cái vấn đề không thể hiểu được: "Cô nương, đã có hôn phối chưa?"

Tiếng nói vừa dứt, mặt Linh Cửu hoàn toàn đen lại.

Lúc này, Mộc Thiên Hoa tiến lên, nhẹ nhàng giữ chặt tay Thượng Quan Quyết, rút tay Linh Cửu về, mỉm cười nói: " Vị tướng quân này, cô nương của Bồi Tinh lâu chúng ta, cũng không ai cũng có thể tùy tiện có thể thông đồng."

Thượng Quan Quyết cũng cười: "Ha ha, xin lỗi."

Mộc Thiên Hoa nhìn bàn tay vừa đụng vào Thượng Quan Quyết, sắc mặt hơi trầm xuống, nàng hướng về phía lều trại nhìn qua, trong mắt toát ra một tia nôn nóng nhỏ đến mức không thể phát hiện.

Trong nháy mắt đụng vào, Mộc Thiên Hoa đã cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Thượng Quan Quyết rất cao, hiển nhiên đang sốt , khả năng cầm cự không được bao lâu.

Cũng may Thượng Quan Ngọc không có để cho bọn họ chờ lâu, thực mau cùng Thác Bạt Tuyết Nhan cùng đi ra.

Sai người cởi bỏ xiềng xích trên người Thượng Quan Quyết, Thác Bạt Tuyết Nhan nói: "Lâu chủ các hạ, không tiễn."

"Đa tạ Thác Bạt tướng quân." Thượng Quan Ngọc hành lễ đối với Thác Bạt Tuyết Nhan, sau đó chuyển hướng Thượng Quan Quyết, tính toán nhìn hắn một phen: "Thượng quan tướng quân, còn có thể đi lại không?"

"Chân còn chưa có phế, không nhọc lo lắng." Thượng Quan Quyết kiên cường đẩy tay Thượng Quan Ngọc ra, chính mình đứng lên, đi ra ngoài đại doanh Tây Quyết.

Vợ chồng Thượng Quan Ngọc cùng Linh Cửu theo ngay sau đó.

Liền ở lúc mấy người sắp đi ra khỏi, Thác Bạt Tuyết Nhan đột nhiên cao giọng nói: "Chậm đã!"

Thượng Quan Quyết bước chân nhỏ đến không thể phát hiện mà cứng đờ, tay của Linh Cửu giấu ở trong tay áo cũng lặng lẽ cầm lấy một bao thuốc bột.

Thượng Quan Ngọc quay đầu lại, chậm rãi nói: "Như thế nào? Thác Bạt tướng quân muốn tại đây đổi ý không thành?"

Thác Bạt Tuyết Nhan nói: "Ta cùng lắm có câu nói muốn cùng Thượng Quan Quyết, ngươi khẩn trương cái gì?"

Thượng Quan Quyết nói: "Thác Bạt tướng quân muốn nói gì?"

"Thượng Quan Quyết, tên Mặc Dung kia chính là người điên." Thác Bạt Tuyết Nhan xa xa nhìn hắn, "Ngươi nếu là thật sự rơi vào tay hắn, tuyệt đối sẽ thảm hại hơn ở trong tay ta."

"......"

Chỉ như vậy?! Thượng Quan Quyết thầm nghĩ, kia thật đúng là để cho ngươi thất vọng rồi, ngoài miệng lại nói: "Đa tạ Thác Bạt tướng quân quan tâm."

Thượng Quan Ngọc nhạy bén mà phát giác trong không khí có chút khác thường, thật sâu mà liếc nhìn đệ đệ mình một cái, lặng lẽ dựng lên một ngón tay cái.

Rất nhanh, mấy người cứ như vậy hữu kinh vô hiểm rời khỏi đại doanh Tây Quyết, ngồi trên xe ngựa Thượng Quan Ngọc đã chuẩn bị trước đó.

Thẳng đến lúc rời khỏi đại doanh Tây Quyết chừng bốn năm dặm, Thượng Quan Quyết mới hoàn toàn thả lỏng, có chút xụi lơ dựa vào xe ngựa, hữu khí vô lực nói: "Đại ca, tẩu tử, lần này đa tạ."

Linh Cửu ngồi ở bên cạnh hắn, tuy rằng có chút tức giận, lại vẫn mềm lòng mà chú ý nhất cử nhất động của hắn.

"Nếu không phải vừa lúc bàn chuyện làm ăn ở gần đây, sợ thi thể ngươi đã lạnh rồi." Thượng Quan Ngọc giờ phút này cũng tháo mặt nạ ra, lộ ra một mặt âm u, ngoài cười nhưng trong không cười, càng giống thư sinh hồ mị, "Ngươi sao lại thế này? Dễ dàng trúng chiêu như vậy ......"

Hắn còn muốn tiếp tục giáo huấn Thượng Quan Quyết vài câu, xe ngựa lại đột nhiên xóc nảy một chút, trong xe mọi người đều bị bắn lên, Thượng Quan Ngọc thực tự nhiên duỗi tay ôm lấy thê tử ngồi bên cạnh mình. Mà thượng quan quyết cả người vô lực, trực tiếp té vào lồng ngực Linh Cửu.

Ở ngay lúc tiếp xúc đến thân thể của đối phương trong nháy mắt, chóp mũi hắn nhẹ nhàng xẹt qua một hương vị quen thuộc, hương vị này làm lòng hắn chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía mặt đối phương. Còn không đợi ý niệm trong lòng hắn hoàn toàn rõ ràng, mí mắt lại không chịu khống chế nặng trĩu .

Trước khi mất đi ý thức, Thượng Quan Quyết chỉ thấy một đôi mặt hạnh kinh hoảng thất thố, hai mắt sáng như sao trời, trong sáng lại sạch sẽ, thuộc về người làm tim hắn đập thình thịch .

"Linh Cửu......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro