Chương 17 : Đây hẳn là lưỡng tình tương duyệt nhỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Thời An

Chỉnh sửa : Yên Hy

=================================

Thượng Quan Quyết đột nhiên chảy máu mũi làm cả người giật nảy mình, Thượng Quan Quyết là bị chính mình 囧 tới rồi, Linh Cửu lại chỉ đơn thuần lo lắng thân thể hắn.

Luống cuống tay chân giúp Thượng Quan Quyết ngừng chảy máu mũi, Linh Cửu lại giúp hắn bắt mạch, muốn đỡ hắn lên giường nằm.

Thượng Quan Quyết lại tỏ vẻ chính mình đã nằm lâu lắm rồi, muốn ra ngoài hoạt động gân cốt.

Linh Cửu nói: "Đừng lộn xộn, dư độc của trói tâm võng có dấu hiệu khuếch tán, mấy ngày này không thể làm động tác quá lớn, nếu lần nữa khuếch tán, ta cũng không nhất định có thể khống chế được độc ."

Thượng Quan Quyết mặt suy sụp: "Chỉ có thể nằm sao?"

Linh Cửu lắc lắc đầu: "Vậy thì không cần, tản bộ bình thường vẫn có thể, chỉ là không thể sử dụng nội lực, cũng không thể động võ."

Thoáng nhẹ nhàng thở ra, biểu tình trên mặt Thượng Quan Quyết lập tức nhẹ nhàng rất nhiều, cười nói: "Vậy còn tốt, chỉ tiếc Ngao Ngao không ở chỗ này,lúc ta tản bộ thích nó đi cùng nhất."

Linh Cửu liền nói: "Ta cũng có thể đi cùng ngươi."

!!!???

Thượng Quan Quyết thiếu chút nữa tự mình sặc nước miếng, sau một lúc lâu mới nói: "Nhưng ngươi không phải là quân y cho một mình ta, trừ bỏ chữa thương độc bên ngoài, ta hy vọng ngươi có thể chăm sóc các tướng sĩ khá ."

Vậy ta có thể xin từ chức!

Trước khi thốt ra những lời này, Linh Cửu nghĩ tới buổi nói chuyện với Thượng Quan Quyết trước khi xuất chinh, còn có người tên Cố Huyền vì bảo hộ đệ muội mà đến tòng quân, sợ chết đến nước mắt đầy mặt cũng kiên trì chém giết địch.

Trước khi vào Trường Thanh Môn, thế giới của Linh Cửu là một mảnh bóng đen hỗn độn, là sư phụ đã cứu rỗi y; sau khi vào Trường Thanh Môn, thế giới của Linh Cửu chỉ có kiếm và độc, cứ như hai loại đồ vật này chính là bằng chứng chứng tỏ y vẫn đang tồn tại; rồi sau này, Linh Cửu lại bỏ thêm mười mấy năm để sư phụ, các trưởng lão cùng các sư đệ chen vào thế giới của chính mình đến mức chật kín, thêm một người cũng không được.

Cho nên y luôn là một bộ dáng "Dù ngươi có vật đổi sao dời, ta cũng vẫn lù lù bất động"(*): Sư huynh sư đệ giảng dạy --- không nghe; sư phụ giảng dạy---- nghe, nhưng từ chối chấp hành.

(*) trích từ bài thơ cổ "Trăng trên sông Tây Giang Cảnh Cương Sơn" của Mao Trạch Đông.

Thẳng đến khi y gặp Thượng Quan Quyết.

Ngay từ đầu, y vô cùng kinh ngạc về chuyện Thượng Quan Quyết có thể nhớ được tên của binh lính, thế giới của người này lớn đến mức có thể chứa toàn bộ mấy vạn tướng sĩ Trấn Tây Quân; sau này y lại biết, ngay cả các bá tánh trong Đồng Lương Quan cũng ở trong thế giới của Thượng Quan Quyết.

Y bắt đầu chịu nghe lời người này nói, sẽ vì hắn mà nhượng bộ và thỏa hiệp.

Là người này nói cho hắn, thế giới của ngươi, kỳ thật còn có thể lớn hơn nữa, có thể chứa càng nhiều người, càng nhiều phong cảnh.

Linh Cửu cảm thấy chính mình hiện tại hình như có chút hiểu ra, sư phụ vì sao muốn đuổi y rời núi.

"Ngươi sinh ra kinh diễm, không nên câu thúc tại một nơi nhỏ như vậy." Đây là lời mà sư phụ đã nói, hắn không hy vọng suốt cuộc đời Linh Cửu đều mơ màng hồ đồ trôi qua ở Trường Thanh Môn.

"Được." Linh Cửu gật đầu nói, "Ta sẽ làm tốt chuyện ta nên làm."

Thượng Quan Quyết sửng sốt một chút, hắn biết rõ bản tính của Linh Cửu, không nghĩ tới y sẽ đáp ứng một cách thống khoái như vậy, trong lúc nhất thời một bộ lý do thuyết phục bị nghẹn lại. Nhưng đồng thời, hắn lại rất cao hứng, có loại cảm giác con trai đã lớn rồi.

"Ừm, vất vả ngươi rồi." Thượng Quan Quyết nói lời này, còn rất tự nhiên duỗi tay xoa đầu Linh Cửu.

Sau khi xoa xong, Thượng Quan Quyết cảm giác động tác này có chút không ổn, vì thế mau chóng thu tay về, sau khi thu về thì lại nghĩ đến chính mình cũng không phải lần đầu tiên sờ đầu y, còn thẹn thùng cái gì? Vì thế, tay hắn lại đụng đến đỉnh đầu của Linh Cửu, thuận tiện xoa thêm vài cái, xoa đến khi tóc của y có chút rối loạn.

Tóc Linh Cửu vừa mỏng vừa mềm, sờ lên rất thích, khác biệt với vẻ ngoài lanh nhạt của y. Thượng Quan Quyết vẫn luôn cảm thấy, nội tâm thật của Linh Cửu cũng mềm tương tự tóc y, có thể làm tâm người ta sinh vui vẻ.

Linh Cửu mặt khó hiểu bị Thượng Quan Quyết sờ đầu, y nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu: "Nhưng ta muốn đi tản bộ cùng ngươi, sau khi làm xong mọi chuyện ."

Sau khi nói xong câu này, y thử thăm dò hỏi một chút: "Ngươi không thích sao?"

Thiếu niên trước mắt ngũ quan tinh xảo diễm lệ, một đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng nhìn thẳng về phía mình, trong đó sáng lấp lánh, như có ngân hà lập loè, trong giọng nói còn mang theo ý làm nũng không dễ phát hiện.

Thượng Quan Quyết nhất thời ngốc luôn tại ch , trái tim cứ nhảy lên bang bang, tốc độ mau đến mức muốn nổ tung ngay giây tiếp theo.

Này ai con mẹ nó chịu được?!

Chậm rãi xoay người sang chỗ khác, hắn đưa lưng về phía Linh Cửu, Thượng Quan Quyết dã man lại vụng về mà che giấu sự dao động của chính mình, hắn làm bộ giọng nói không thoải mái ho khan vài tiếng, thoáng ngăn chặn vài phần rung động ở đáy lòng, lúc này mới chậm rãi nói: "Nếu không làm chậm trễ chính sự thì ta tất nhiên thích."

Nghe hắn nói như vậy, Linh Cửu rất vừa lòng, y nói: " Vậy thì tốt quá, ta cũng rất thích, đây hẳn là lưỡng tình tương duyệt nhỉ."

Thượng Quan Quyết cả kinh lập tức quay đầu lại, thiếu chút nữa tự mình vướng ngã: "Cái gì?!"

Linh Cửu nói: "Ta từng nghe đại sư huynh nói, nếu hai người đều thích, thì gọi là lưỡng tình tương duyệt."

Thấy Thượng Quan Quyết bộ dạng muốn nói lại thôi, Linh Cửu cho rằng hắn không hiểu, vì thế lại nêu ví dụ : "Tựa như ca ca ngươi thích dược lý, ta cũng rất thích, ta và ca ca ngươi là lưỡng tình tương duyệt."

"......" Thượng Quan Quyết nhất thời không còn lời gì để nói, há miệng thở dốc, lại nhắm lại, như thế lặp lại vài lần,rốt cuộc mới nói: "Ngươi không thể lưỡng tình tương duyệt với ca ca ta được ."

Linh Cửu khó hiểu: "Vì sao?"

Thượng Quan Quyết nói: "Bởi vì chỉ có thể cùng một người lưỡng tình tương duyệt, ca ca ta đã cùng tẩu tử lưỡng tình tương duyệt rồi."

Linh Cửu nhíu mày: "Thì ra là thế. Vậy thì ta đây chỉ cùng ngươi lưỡng tình tương duyệt ."

Thượng Quan Quyết bị nghẹn, lại một lát sau mới nói tiếp: "Ngươi lại suy xét suy xét một chút đi, cả đời chỉ có thể với một người, một khi đã lựa chọn thì không thể sửa lại được ."

"Ta cảm thấy ngươi khá tốt......" Linh Cửu nhìn chằm chằm Thượng Quan Quyết trong chốc lát, đột nhiên bừng tỉnh: "À, là ngươi còn chưa nghĩ kĩ sao, Không sao cả, chờ ngươi nghĩ kỹ rồi chúng ta lại lưỡng tình tương duyệt."

Thượng Quan Quyết nhìn bộ dạng nghiêm túc của y, rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười, cười xong lúc sau lại khe khẽ thở dài: "Aiz, quên đi, sau này ngươi sẽ tự hiểu. Chỉ là, ngươi không thể tùy ý nói bốn chữ này với người khác."

Linh Cửu nghiêm túc nói: "Đó là đương nhiên, cả đời chỉ có thể nói với một người, nghĩ kĩ sẽ không thay đổi ."

Sau đó , Linh Cửu quả nhiên làm đúng như những lời đã nói, tận tâm tận lực mà chữa thương, điều chế thuốc cho binh lính bị thương, cho dù Cố Huyền tìm y để lảm nhảm cũng không có biểu hiện ra sự không kiên nhẫn.

"Tiểu quân y, lúc này mới cách bao lâu, ta cảm giác ngươi biến hóa có chút lớn nha." Ngày này, Linh Cửu đổi thuốc cho binh lính bị thương, Cố Huyền đi theo Linh Cửu đưa thuốc cho y, sau nửa ngày quan sát, cảm thấy Linh Cửu dường như có chút khác.

Linh Cửu nói: "Cái gì không giống?"

"Ờmm....." Cố Huyền vuốt cằm nói: "Giống như có thêm một chút ôn nhu. Hai ngày trước ngươi chỉ thiếu nước viết chữ ghét trên mặt thôi ."

"Ồ." Linh Cửu nói, "Khi đó là thật sự ghét bỏ, ngươi nói nhiều quá."

Khuôn mặt trẻ con của Cố Huyền lập tức liền suy sụp . Linh Cửu lại nói: "Cố tướng quân, ngươi không cần thương nghị quân vụ cùng Thượng Quan Quyết sao?"

Tuy rằng Thượng Quan Ngọc đã nói cho bọn họ, đại quân Tây Quyết sẽ nhanh chóng lui binh , nhưng mà biên giới Đồng Lương Quan vẫn là một vấn đề lớn, thân là tướng lĩnh ở biên giới nhưng Cố Huyền suốt ngày đi theo làm việc với một quân y như y thực sự không hợp lý .

Cố Huyền xua tay nói: "Ta không phải đã nói rồi sao, chức quan của ta là cha ta bỏ tiền mua, ta là thật sự cái gì cũng không hiểu, đi cũng chỉ thêm phiền. Cái chức tướng quân ta cũng không muốn là , nếu tướng quân đại nhân nguyện ý, ta muốn theo các ngươi đi Trấn Tây Quân, làm một binh lính bình thường cũng tốt ."

Nghe Cố Huyền nói xong, Linh Cửu đột nhiên nhớ tới thời điểm y mới vừa vào đại doanh trấn tây, một đoạn thời gian dài Thượng Quan Quyết đều quấn lấy y muốn y tòng quân .

Y nghĩ, nếu lúc đó y đồng ý với Thượng Quan Quyết, như vậy liền có thể quang minh chính đại lên chiến trường cùng hắn.

Chiến tranh qua đi ,thương binh tuy rằng không ít, nhưng cũng may còn có Thượng Quan Ngọc cùng Hứa lão tiên sinh ở đây,công việc của Linh Cửu kết thúc rất nhanh, sau khi tạm biệt Cố Huyền, y liền đi đến nhà bếp lấy đồ ăn, rồi tìm Thượng Quan Quyết cùng nhau ăn cơm.

Lúc đó Thượng Quan Quyết vừa lúc kết thúc hội nghị cùng các tướng lĩnh, nửa nằm ở ghế, có chút mệt mỏi nhéo nhéo mũi của mình, thấy rõ cả quầng thâm mắt trên mặt.

Thấy Linh Cửu tiến vào, Thượng Quan Quyết ngẩng đầu lên nhẹ nhàng cười cười: "Tới rồi."

"Ta nói rồi, ngươi nên chú ý nghỉ ngơi." Nhìn người này mặt đầy mệt mỏi, Linh Cửu có chút bất mãn mà nhăn lại hai hàng lông mày.

Thượng Quan Quyết nói: "Mọi việc đều phải ưu tiên, biên giới Đồng Lương Quan phải được chỉnh đốn và cải cách. Bất quá ngươi yên tâm, việc này đã thương nghị tốt rồi, ngày mai chúng ta liền có thể khởi hành trở về đại doanh Trấn Tây Quân ."

"Ừm."

Linh Cửu đặt đồ ăn mà y đưa đến lên bàn rồi ngồi xuống nói: "Thượng Quan Quyết, ta muốn cùng ngươi nói chuyện này."

Thượng Quan Quyết kẹp lên một khối thịt kho tàu nhét vào trong miệng,nhai vài cái nuốt, sau đó nói: "Ừm, ngươi nói đi."

"Ta muốn tòng quân, muốn bắt đầu từ một binh lính bình thường ."

Biểu tình trên mặt Thượng Quan Quyết nháy mắt liền cứng lại, lập tức cự tuyệt nói: "Không được."

Linh Cửu ngây ngẩn cả người, cái này đáp án thật sự ngoài sự dự kiến của y, y cho rằng Thượng Quan Quyết sẽ rất cao hứng.

"Vì sao? Lúc trước ngươi rõ ràng rất muốn ta tòng quân."

"Đó là lúc trước, tình huống hiện tại đã khác." Thượng Quan Quyết ngừng đũa, "Hơn nữa, ngươi không thích hợp tòng quân."

"Vì sao không hợp?"

Thượng Quan Quyết đứng lên, đi đến bàn cát giữa doanh trại, ở mặt trên tùy tay vẽ vài đường : "Đây là sông Lan Chi , giả như quân ta túc nguyệt khai chiến, binh lực bên ta kém xa quân địch nhưng chúng ta lại ở thượng nguồn mà dưới hạ lưu trừ bỏ quân địch ra còn có thôn trang của bá tánh, ngươi nên làm như thế nào?"

Linh Cửu nói: "Ta sẽ hạ độc, cho dù binh lực kém xa, ta cũng có thể giúp ngươi thắng."

Thượng Quan Quyết trầm mặc, ánh mắt u ám, tựa hồ có chút thất vọng: "Quả nhiên là như thế......"

Nhưng lời hắn còn chưa dứt, Linh Cửu liền nói tiếp: "Nhưng mà, ta biết ngươi sẽ không muốn như vậy, cho nên ta cũng sẽ không là như vậy. Tuy rằng hiện tại ta vẫn là không thể lsy giải trách nhiệm như lời ngươi, nhưng mà , ta muốn bảo vệ ngươi, cũng nguyện ý bảo vệ nhưng thứ ngươi muốn bảo vệ ."

Những câu nói này Linh Cửu không quan hệ tình yêu, nửa chữ cũng không dính dáng đến phong nguyệt , nhưng Thượng Quan Quyết lại cố tình cảm thấy, mấy chục chữ này so với thơ tình của các tiểu thư trong kinh thành gửi cho hắn càng làm tim hắn đập mạnh hơn .

Hắn biết, hắn thật sự thích Linh Cửu. Cũng vì nguyên nhân như thế cho nên hắn tuyệt đối không thể để bất kì khả năng nào làm cho Linh Cửu rơi vào hiểm cảnh.

"Tiểu Cửu, ngươi đã trưởng thành rất nhiều, ta thật vui." Thượng Quan Quyết nói, "Nhưng ta vẫn không đồng ý để ngươi tòng quân. Nếu ngay từ đầu ngươi đáp ứng ta tòng quân, ta nhất định cao hứng đến mức ngủ không yên, nhưng hiện tại không được. Nghĩ đến có khả năng ngươi ở trên chiến trường sẽ bị thươn, ta không thể đáp ứng cái thỉnh cầu nguy hiểm này của ngươi. Huống chi, chí của ngươi không ở nơi này, không cần phải vì ta mà làm chuyện mình không thích."

Có loại đồ vật, tên là tư tâm, mặc dù là quân thần cũng không thể ngoại lệ. Bất luận người nào có thiên phú và tài năng muốn gia nhập Trấn Tây Quân, hắn đều sẽ vui mừng, chỉ là người này nhất định không thể là người mà hắn để ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro