Chương 21 : Ngây thơ hồn nhiên chọc người vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Chỉnh sửa : Thời An

===============================

Thượng Quan Quyết tuy rằng mang địa vị Quân Hầu Tây Trấn cao, nhưng hai huynh đệ là hắn và Thượng Quan Ngọc đều không ở kinh thành, bởi vậy một dinh thự to thế này, hạ nhân bên trong lại tương đối ít, Thượng Quan Quyết mang theo Linh Cửu đi dạo một vòng, ngoài cụ ông gác cổng và vài gã sai vặt vẩy nước quét nhà thì không gặp thêm người nào.

Hầu phủ là nơi Thượng Quan Quyết lớn lên, tuy rằng phần lớn thân nhân đã không còn, hắn vẫn mang theo chút nhớ nhung tình cảm cũ, lôi kéo Linh Cửu giới thiệu một đường tới sau bếp.

Thời điểm Thượng Quan Quyết lôi kéo người đĩnh đạc xông vào Triệu đại nương sau bếp đang nấu cơm, mùi thịt trong nồi bốn phía, xông thẳng vào xoang mũi, Thượng Quan Quyết thiếu chút nữa chảy nước miếng xuống, hắn tiến lên trước nối hai bước: "Triệu đại nương, nồi thịt này làm riêng cho ta phải không?"

Triệu đại nương vừa thấy Thượng Quan Quyết đã trở lại, lập tức mừng rỡ không khép miệng được: "Ai da, tiểu A Quyết đã nhiều năm không trở lại, mau lại đây đại nương nhìn kỹ nào!"

Vừa nói, đôi tay dính dầu của bà dùng sức cọ lên tạp dề bên hông vài cái, lau tay đều đỏ, sau đó nỗ lực đứng thẳng thân người, ngẩng đầu lên, nâng khuôn mặt tinh tế đoan trang của Thượng Quan Quyết, vừa nhìn vừa lắc đầu: "Ai u, đen rồi, còn gầy, trên mặt không còn bao nhiêu lạng thịt... Ăn không ít khổ ở quân doanh rồi? Nghe nói trước đó không lâu mới khai chiến với Tây Quyết, nhanh vậy đã đánh thắng rồi? Lần này tính trở về bao lâu thế?"

Đối mặt Triệu đại nương sổ một tràng như bắn pháo, Thượng Quan Quyết cười đáp: "Không có việc gì, ở quân doanh không khổ. Lần này bệ hạ ra chiếu cho ta trở về, bảo không chuẩn thì không được đi nữa. Đến lúc đó cần phải nhờ đại ngương làm đồ ăn cho ta mỗi ngày, ngài đừng ghét bỏ ta phiền."

Triệu đại nương nói: "Không có phiền, thấy ngươi bình an, lão thái bà ta đã an tâm."

Lúc này, Linh Cửu vẫn luôn chú ý chảo sắt trên bếp nhắc nhở: "Thịt sắp cháy rồi."

Triệu đại nương nhớ tới nồi thịt, kinh hô một tiếng, luống cuống tay chân nhấc thịt vừa hâm lại ra, sau đó mới xoay người sang chỗ khác nhìn Linh Cửu.

Bà đi đến bên người Linh Cửu, đi quanh y một vòng, lại híp mắt đánh giá hồi lâu, đột nhiên kéo hai tay y nở nụ cười, cả nếp nhăn khóe mắt đều lộ ra vui vẻ: "Thật là một cô nương thanh tú quá." Nói rồi nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Linh Cửu, tán thưởng nói: "Trời ạ, da thịt đứa nhỏ này thật non mịn, A Quyết vớt từ nơi nào tới thế?"

Linh Cửu bị nữ tử xa lạ kéo tay, vốn cảm thấy có chút xấu hổ, vừa nghe lời này, da mặt tuấn tú hoàn toàn cứng ngắc, yên lặng rút tay về không nói lời nào.

Thượng Quan Quyết ở một bên cười nghiêng ngả, chọc đến Linh Cửu trừng hắn một cái.

Triệu đại nương thấy Linh Cửu không nói lời nào, chỉ nghĩ cô nương này thẹn thùng, lại nhéo nhéo bả vai và cánh tay Linh Cửu: "Thân thể rất rắn chắc, vóc dáng cũng cao, có thể chịu khổ, cũng dễ sinh đẻ."

Thượng Quan Quyết vốn dĩ đang cười đến sốc hông, nghe thấy ba chữ 'dễ sinh đẻ', đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước Linh Cửu ở trên xe ngựa bàn luận với hắn vệ việc sinh con, liền đỏ mặt, hắn vội kéo Triệu đại nương qua giải thích: "Đây không phải cô nương, là tiểu quân y đi theo ta trở về."

"Ai da ......" Triệu đại nương vừa nghe, nhất thời hai mắt mở to, mặt lộ vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nói với Linh Cửu: "Thật ngại quá, đứa nhỏ này, đại nương tuổi lớn, ánh mắt không tốt."

Linh Cửu biết đây là người Thượng Quan Quyết coi trọng, vì thế chỉ nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."

Sau khi chào tạm biệt với Triệu đại nương, Thượng Quan Quyết liền mang theo Linh Cửu đi dạo khắp nơi. Cách phòng bếp không xa có một đình viện, đất trống chính giữa rất lớn, bên cạnh có kệ binh khí và cọc người gỗ, Thượng Quan Quyết nói với Linh Cửu đây là nơi hắn và Thượng Quan Ngọc ở khi còn nhỏ, mỗi ngày dậy luyện võ, luyện xong chạy thẳng đến nhà bếp, cực kỳ thuận tiện.

Lúc đi ngang qua thư phòng, Thượng Quan Quyết kể khi còn nhỏ hắn không thích đọc sách, nhưng gia gia hắn lại xuất thân từ quan văn, mỗi ngày buộc hắn đọc sách, hắn vì không học tập, chuồn êm đến sau phủ mang về một con mối, không chỉ gặp hơn nửa sách, còn đục rỗng chân ghế dựa, sau đó tự làm mình té ngã gãy chân. Nhưng cuối cùng hắn không được như nguyện không đọc sách, đợi chân khỏe lại chân hắn đưa hắn đi tư thục.

Linh Cửu nghe xong tỏ vẻ thập phần khiếp sợ, y truy hỏi Thượng Quan Quyết, đến tột cùng là dáng ngồi thanh kỳ thoát tục thế nào, mới có thể tự làm mình té ngã gãy chân? Thượng Quan Quyết lắc đầu tỏ vẻ không nhớ rõ.

Phía tây bắc Hầu phủ còn có một khu vườn nhỏ, xanh um tươi tốt, lúc đi tới Thượng Quan Quyết chỉ vào chỗ kia nói: "Nơi này là vườn thuốc của ca ta, huynh ấy từ nhỏ đã thích đi theo Hứa gia gia nghịch dược thảo. Ta khi còn nhỏ thấy huynh ấy dùng nước nuôi sống một gốc cây cỏ khô, ta đã thả cá khô nhỏ vào trong chén trà của cha ngâm cả đêm, khi đó là mùa hè, ngày hôm sau ly của cha ta đều thúi, ha ha ha, sau đó ta bị đánh một trận."

Linh Cửu nghe xong chuyện xưa nhỏ này, thành công phát hiện điểm sáng: "Cây cỏ khô kia hắn là Cỏ Hoàn Hồn, cực kỳ khó nuôi sống, là dược liệu cầm máu rất tốt."

"......" Thượng Quan Quyết im lặng một lát, lại hỏi: "Trừ bỏ cái này, ngươi không có gì khác muốn nói sao?"

Linh Cửu nghe vậy, nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: "Đáng tiếc cá khô nhỏ và cái ly kia."

Thượng Quan Quyết mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Ngươi không cảm thấy khi còn nhỏ ta ngây thơ hồn nhiên đến chọc người vui vẻ sao?"

Linh Cửu nói thẳng không cố kỵ: "Rốt cuộc vui vẻ nơi nào? Ta cảm thấy còn bị ghét hơn ngươi bây giờ.

"......" Thượng Quan Quyết im lặng, thì ra Linh Cửu thế mà cảm thấy hắn bị ghét? Chẳng lẽ con đường tình yêu tim đập thình thịch nghiêm túc một lần duy nhất này của hắn còn chưa bắt đầu đã định sẵn sẽ nhấp nhô?

Ngay khi Thượng Quan Quyết không nói gì, Linh Cửu lại nhìn Thượng Quan Quyết, nghiêm túc nói tiếp: "Nhưng giống y như đúc tưởng tượng của ta về ngươi, thật tốt."

Thật tốt, tuy rằng bị ghét, nhưng đây là thứ ta biết rõ, ta vẫn luôn nhìn ngươi chăm chú.

Khác biệt với Tây Cương khô ráo, trong không khí Nghiêu Đều luôn mang theo hơi nước ướt át, đến cả gió cũng mềm mại nhẹ nhàng, thời điểm thổi vào mặt, cũng mềm nhẹ như lông tơ ở bụng chú mèo nhỏ, ái muội lại ôn nhu.

Giờ phút này Thượng Quan Quyết như bị cơn gió này thổi vào, bị đôi mắt hạnh xinh đẹp của Linh Cửu nhìn chăm chú vào, cảm giác cả người đều bị hóa mềm, chỉ có một trái tim ngang ngược nhảy lên trong lồng ngực, hận không thể nhảy đến trước mặt Linh Cửu, trần trụi mà nói cho y: "Nhìn xem, ta thích ngươi đến thế đấy!"

Nhưng hắn biết, hiện tại vẫn chưa đến lúc.

Hầu phủ Tây Trấn là dinh thự tiên đế ban cho gia gia Thượng Quan Quyết - Thượng Quan Khởi khi ông thi đậu trạng nguyên văn, khi phụ thân hắn phong lên quốc công từng xây dựng một lần, nói nhỏ không nhỏ, muốn nói lớn, cũng không phải quá lớn, non nửa ngày đã tham quan xong rồi.

Vừa vặn một gã sai vặt lại đây mời bọn họ dùng cơm trưa, hai người liền đi về sảnh ngoài. Triệu đại nương đã bị xong đồ ăn, chờ bọn họ ngồi xuống.

Thượng Quan Quyết muốn tiếp đón những người khác trong nhà cùng nhau dùng cơm, Triệu đại nương lại nói: "Các ngươi trở về cũng không có thông báo trước một tiếng, ta để Lão Tiền mang theo Xảo ca và Lý Tầm đi chợ đặt mua vài thứ, tự các ngươi ăn đi."

Hai người vì thế liền được ăn một bữa cơm an ổn hiếm thấy. Lần này Linh Cửu lại phá lệ không hạn chế ẩm thực của Thượng Quan Quyết, điều này làm Thượng Quan Quyết vừa khiếp sợ lại sợ hãi, ăn xong rồi mới lén chọc chọc hỏi: "Ta có thể tùy tiện ăn sao? Chờ lát nữa có thể uống chút rượu không?"

"Chỉ có hôm nay." Linh Cửu nói, "Ta muốn nhìn ngươi cao hứng một chút."

Thượng Quan Quyết: "......"

Vì sao cảm giác Tiểu Linh Cửu giống như đang dỗ hắn, vận mệnh chú định phảng phất có cái gì không đúng lắm.

Hai người dùng xong cơm trưa, Thượng Quan Quyết nói tính đi gặp người đứng đầu Bồi Tinh lâu, lại vào lúc hắn định ra cửa, gã sai vặt tên Lý Tầm kia đột nhiên chạy vào nói: "Hầu gia, người trong cung tới."

Thượng Quan Quyết hiển nhiên có chút không vui: "Hoàng đế thật đúng là nóng vội."

Lý Tầm liền nói: "Hầu gia có việc muốn làm, có cần ta dịch dung thay ngài đi không ?"

Thượng Quan Quyết nói: "Không cần, hắn muốn thăm dò ta, ta đi cho hắn nhìn thử, thuận tiện cũng thăm dò hắn."

Tiếp theo, hắn lại ngồi đối diện Linh Cửu một bên nói: "Tiểu Cửu, có thể ủy thác ngươi thay ta đến Túy Tiên Lâu tìm cô nương tên Chiếu Ảnh không? Lý Tầm sẽ dẫn đường cho ngươi."

Linh Cửu gật đầu đồng ý, Thượng Quan Quyết liền đưa cho y một lá thư tay, một chiếc ngọc bội, lại nói cho y phải liên hệ với người điều hành thế nào, lập tức về phòng đôi quan phục.

Túy Tiên Lâu là thanh lâu lớn nhất Nghiêu Đều, có cô nương đẹp nhất Bắc Chiếu, rượu ủ ngon nhất, nhưng nó khiếm tiền chủ yếu từ quan gia, cho nên cũng không tràn đầy mùi vị phong trần giống phố cô đầu(*), nhìn từ bên ngoài, đây cũng chỉ là tửu lầu đứng đắn.

(*)Xóm cô đầu hay phố cô đầu : Ở môi trường diễn xướng mới nơi đô thị, đào kép các nhà hát vẫn sinh hoạt theo nếp cũ giáo phường thôn quê. Họ kết nối thành từng nhóm xã hội nghệ thuật, quần tụ trong từng khu vực hành nghề

Lý Tầm mang theo Linh Cửu cửa Túy Tiên Lâu, không đi vào, hắn đưa cho Linh Cửu một ngọc bài rồi nói: "Linh Cửu tiên sinh, đây là tín vật Hầu phủ, nếu có người hỏi thân phận của ngươi, ngươi cứ nói là biểu thiếu gia họ Phó của nhà mẹ Hầu gia, thân phận này chúng ta dùng kinh doanh nhiều năm, sẽ không có vấn đề. Nơi đây không phải hạ nhân như chúng ta có thể tiến vào, ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi."

Linh Cửu tiếp nhận lệnh bài, nói tiếng đa tạ, một mình đi vào.

Y đi vào, đã có nữ tử trung niên vẫn còn phong lưu mặt đầy tươi cười đón lên: "Nha ~ vị gia này, nhìn lạ mặt thật, là tới tìm người à? Túy Tiên Lâu từ trước đến nay không giúp đỡ khách hàng đâu."

Linh Cửu cho bà nhìn lệnh bài, nói : "Ta ở Hầu phủ Trấn Tây, họ Phó."

Bà nhận lấy lệnh bài kia quan sát một phen, cười nói: "Thì ra là tiểu thiếu gia nhà họ Phó, lầu hai có gian ngồi trang nhã, ta mang ngài lên."

Linh Cửu đi theo bà ngồi vào trên lầu hai, bà lại khỏi hắn muốn chọn gì, Linh Cửu liền dựa theo Thượng Quan Quyết nói muốn một bình rượu Trản Thất Tinh, bà ấy khen: "Xem ra Tiểu thiếu gia là người thạo nghề, kia, cần chọn chút đồ nhắm rượu gì không?"

Linh Cửu nói: "Đồ nhắm rượu ngươi tự xem mà chọn. Ta còn muốn một thanh quan, thay ta đánh một khúc 《dương xuân bạch tuyết》."

Link :

Biểu tình trên mặt bà dường như hơi đổi, xoay người đi tới cửa, lại không đi xuống gọi món ăn, mà quan sát trái phải một phen, mới đóng cửa nhã gian lại.

Linh Cửu thấy động tác của bà, trong lòng đã sáng tỏ, nghĩ thầm này cũng quá chuẩn.

Bà sau khi đóng cửa trở về, thu lại biểu tình tùy tiện của con buôn trước kia, thong thả ung dung thi lễ với Linh Cửu: "Nô gia là Đoạn Nguyệt Nương, là người phụ trách mật thám tại Nghiêu Đều, tiên sinh tới nơi này có nhiệm vụ gì?"

Linh Cửu nói: "Ta tới tìm Chiếu Ảnh cô nương, có một phong thư phải giao cho nàng."

"Chiếu Ảnh...... Cô nương?" Đoạn Nguyệt Nương sửng sốt, dường như có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng không nói gì, mang theo Linh Cửu đi vào gian phòng cuối lầu ba, duỗi tay gõ cửa theo tiết tấu: "Chiếu Ảnh, khách nhân tìm người."

Chỉ chốc lát, trong phòng truyền đến vài tiếng kim loại gõ thanh thúy, Linh Cửu nghe không rõ có ý gì, nhưng Đoạn Nguyệt Nương đẩy cửa ra, duỗi tay làm thế mời: "Tiên sinh, Chiếu Ảnh ở bên trong."

Linh Cửu gật đầu, y vừa vào cửa, Đoạn Nguyệt Nương từ bên ngoài khép cửa lại.

Nhìn bốn phía trong phòng, Linh Cửu phát hiện căn phòng này bố trí đơn giản, chỉ có bình phong coi như trang trí. Linh Cửu thấy sau bình phong hình như có bóng người đong đưa, y liền vòng ra sau, lúc gặp được người nọ, Linh Cửu hoàn toàn sợ ngây người.

Y chỉ vào nam tử thanh niên thập phần tuấn tú cao gầy kia, cả kinh nói: "Ngươi là Chiếu Ảnh?!"

Trên mặt nam tử kia cũng kinh ngạc không kém so với Linh Cửu, người nọ cũng chỉ vào Linh Cửu kêu lên: "Ngươi là Thượng Quan Quyết?!"

Hai người ngạc nhiên xong, đều cảm thấy bản thân choáng váng. Bọn họ lớn lên từ nhỏ cùng nhau, đều hiểu nhau đến tận gốc rễ, sao có thể đột nhiên biến thành thân phận khác chứ?

Nam tử kia đầu tiên nở nụ cười ha ha ha: "Sư đệ, không thể tưởng được thế giới bên ngoài lớn như vậy, chúng ta vẫn có thể gặp mặt."

Không tệ, người này đúng là đại sư huynh khi còn nhỏ bị Linh Cửu cầm theo kiếm đuổi theo đánh, Cố Kinh Hồng.

Linh Cửu nói: "Đại sư huynh, tuy rằng rất cao hứng nhìn thấy huynh, nhưng có thể nói cho ta Chiếu Ảnh cô nương ở nơi nào không ?"

"Chiếu Ảnh...... Cô nương?" Cố Kinh Hồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó không khách khí nở nụ cười, "Phụt ha ha ha ha ha ha! Ai nói cho ngươi Chiếu Ảnh là cô nương?"

Linh Cửu nói: "Thượng Quan Quyết nói, hắn nói cho ta Bồi Tinh lâu ngoài trừ lâu chỉ, tất cả đều là cô nương."

Cố kinh hồng nhịn cười, ho khan hai tiếng: "Khụ khụ! Được rồi, này không quan trọng. Chiếu Ảnh đi ra ngoài mua gà nướng, đệ có chuyện gì có thể nói với ta, ta sẽ chuyển cho."

Linh Cửu có chút nghi ngờ nhìn hắn: "Chiếu Ảnh là bạn của huynh?"

Cố Kinh Hồng nói: "Bạn bè...... Ừm, miễn cưỡng xem là thế. Sao đệ còn hoài nghi sư huynh tốt của đệ chứ? Tiểu sư đệ, ở bên ngoài không lâu, mà đã học hư rồi?"

Linh Cửu sửa đúng hắn: "Đệ đã sớm không phải tiểu sư đệ, phía dưới đệ còn có ba sư đệ."

Cố Kinh Hồng nói: "Chậc, thôi không quan trọng. Đệ hỏi ta quan hệ cùng Chiếu Ảnh, vậy Thượng Quan Quyết là người nào của đệ?"

Linh Cửu ngay từ đầu muốn nói, hắn là tướng quân của ta, lại cảm thấy không đúng lắm, Thượng Quan Quyết rốt cuộc không phải tướng quân của một mình y, suy nghĩ một lúc: "Là người lưỡng tình tương duyệt(*) với đệ."

(*)两情相悦 /liǎng qíng xiāng yuè/ hai bên đều có tình cảm với nhau.

"A...... Ách a...... Hả." Cố Kinh Hồng mở miệng, trên dưới ngạc khép khép mở mở trong chốc lát.

Linh Cửu ghét bỏ nhìn hắn: "Huynh làm gì?"

Cố Kinh Hồng xoa xoa quai hàm của mình: "Không có gì, chỉ là nghe đệ nói ra lời này tới, ta cảm giác răng hàm có chút chua."

Linh Cửu: "Muốn trị thử không?"

Cố Kinh Hồng xua tay nói: "Thật ra cũng không cần. Chẳng qua ta hỏi đệ nha, đệ biết lưỡng tình tương duyệt có nghĩa gì không?"

Linh Cửu nhíu mày lại, rất khó hiểu, sao mọi người đều hỏi y vấn đề này? Y có chút bất mãn nói: "Huynh nói xem, hai người đều thích nhau chính là lưỡng tình tương duyệt. Thế nào, đệ thoạt nhìn rất ngu ngơ sao?"

Cố Kinh Hồng vừa nghe đã buồn cười: "Sao có thể chứ, tiểu Linh Cửu là người thông minh nhất trên Đảo Huyền Cực...."

Lời còn chưa dứt, cửa sổ phòng đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài, một thiếu niên mặc đồ đen xoay người tiến vào, trong tay còn xác theo một bọc giấy dầu.

Thiếu niên xoay người đứng yên, làm người nhìn rõ ràng dáng vẻ cậu. Làn da trắng nõn đến lạ thường, ngũ quan xinh đẹp, so với người bình thường càng nổi bật hơn, đôi mắt như hạt ngọc lại mang một màu xám xanh cực nhạt, vừa thấy chợt tưởng người mù. Cậu chàng tiến vào giơ bọc giấy dầu trong tay lên, lớn tiếng nói: "Cố Kinh Hồng, ta mua gà nướng về rồi, đã nói chút nữa chơi cờ năm quân ngươi phải thua ta một ván!"

-------------------

A ha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro