Chương 24 : Đổi mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

=====================

Tạm biệt Chiếu Ảnh, Linh Cửu một người mang theo đèn lồng sờ soạng nửa ngày sau hậu cung, càng đi càng mơ hồ, nghĩ đến Thượng Quan Quyết còn đang chờ y bên ngoài, trong lòng liền có chút nóng nảy, cuối cùng dừng trước một bức tường cung.

Y nhìn trái nhìn phải, xác định bốn bề vắng lặng, cũng không có hơi thở ẩn nấp, vì thế ném đèn lồng, vén lên làn váy thật dài, chuẩn bị trèo tường đi ra ngoài. Nhưng y còn chưa kịp nhảy lên, bên tai liền truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

Linh Cửu vội vàng buông làn váy, an tĩnh đứng tại chỗ.

Rất nhanh, từ viền vàng, mặt mày ôn nhu, môi cười trời sinh, đúng là hướng tiếng bước chân đi tới một nam tử thân hình cao lớn, người mặc trường bào màu đen thêu Tĩnh An Vương Cố Cẩn thanh danh không được tốt lắm.

"Thượng Quan phu nhân, vì sao một mình ở đây?" Cố Cẩn nhìn thấy Linh Cửu, dường như cũng không ngoài ý muốn, chậm rãi đến bên người y.

Linh Cửu liếc hắn một cái, trên mặt thuần thục treo nụ cười mỉm.

Cố Cẩn không tức giận giống Hoàng Hậu, ngược lại bật cười: "Phu nhân nếu thật sự không muốn cười, có thể không cười."

Linh Cửu nghe xong, thầm nghĩ người này thật là am hiểu lòng người, sau đó nháy mắt khôi phục không biểu cảm.

Cố Cẩn thấy y thay sắc mặt, lại nhịn không được cười một hồi lâu.

Mà Linh Cửu thấy người này lo tự cười vui vẻ, cũng không nói lời nào, cảm thấy hắn khả năng không quá bình thường, vì thế xoay người tính tìm địa phương khác trèo tường.

Cố Cẩn lại đi theo lên: "Phu nhân đang lạc đường sao, bổn vương có thể mang ngươi đi ra ngoài tìm Trấn Tây Hầu."

Tiếng nói vừa dứt, Linh Cửu gật đầu, bước chân nguyên bản muốn rời khỏi cũng ngừng lại.

Cố Cẩn thấy thế, tự giác đi lên trước dẫn đường, vừa đi vừa nói: "Nghe nói phu nhân lớn lên ở Tây Cương? Ta thấy lại không giống."

Hắn biết Linh Cửu sẽ không đáp lại hắn, liền tiếp tục nói: "Thân hình nữ tử Tây Cương xác thật cao lớn hơn nữ tử Giang Nam, nhưng phần lớn màu da ngăm đen, cũng có một phen phong tình khác. Nhưng làn da phu nhân như ngưng chi(*), lại không giống khí hậu Tây Cương có thể nuôi ra được."

(*)凝脂- ngưng chi : Dầu mỡ đông. Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng. ◇Thi Kinh 詩經: "Thủ như nhu đề, Phu như ngưng chi" 手如柔荑, 膚如凝脂 (Vệ phong 衛風, Thạc nhân 碩人) Tay nàng trắng và mềm như mầm cỏ non, Da nàng trắng mịn màng (như mỡ đông).

"Hơn nữa đôi mắt này của ngươi, cực kỳ giống một cố nhân của bổn vương." Hắn dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Linh Cửu, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm, giống như hồ sâu không thấy đáy.

Linh Cửu có chút sửng sốt, trong đầu đột nhiên hiện lên mấy hình ảnh rách nát, trong hoảng hốt giống như thấy một nhà tù đen nhanh, mấy đứa bé quần áo tả tơi, dưới đòn roi bị ép uống hết chén nước thuốc đen đặc, một thiếu niên hắc y luôn bảo vệ trước mặt y, còn có một thân ảnh cẩm y đứng trước rào sắt, một bàn thon dài trắng nõn chậm rãi duỗi về phía y......

Hầu kết Linh Cửu khẽ nhúc nhích, sắc mặt không còn bình tĩnh.

Thật lâu sau, y nhìn Cố Cẩn, chậm rãi nói: "Ngươi là......"

"Tiểu Cửu!" Thế nhưng lời còn chưa thốt, thanh âm Thượng Quan Quyết bỗng dưng truyền đến từ xa, tạm thời đè ép suy nghĩ hỗn loạn của y xuống.

"Vương gia, ngài cũng lạc đường sao?" Thượng Quan Quyết nhanh chóng đi đến giữa hai người, đem Linh Cửu che ở phía sau, hành lễ với Cố Cẩn nói, "Thị vệ của ngài còn đang chờ ở ngoài điện, Vương gia không sợ hắn bị làm khó xử?"

"A, ai dám làm Tinh Trầm khó xử?" Cố Cẩn vẫn cười, thần sắc trong mắt lại khó lường.

"Việc này ta không biết." Thượng Quan Quyết nói, "Trong nhà hạ quan còn có việc, mang nội tử rời đi trước. Vương gia đi không?"

Cố Cẩn nói: "Bổn vương còn muốn đi gặp Hoàng tổ mẫu, Trấn Tây Hầu đi thong thả."

Thượng Quan Quyết cũng không nói nhiều, mang theo Linh Cửu rời đi.

Hai người đi chưa được mấy được, Cố Cẩn phía sau bọn họ đột nhiên thấp giọng nói một câu: "Năm đó cây đào kia vẫn sống, chỉ tiếc không có kết quả." Cũng không biết là nói cho ai nghe, lại có lẽ chỉ đang lầm bầm lầu bầu.

Trong lòng Linh Cửu chấn động, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, người nọ cũng đã xoay người đi xa.

Thượng Quan Quyết lôi kéo tay y, thấp giọng nói: "Người này lòng dạ thâm sâu, đừng lui tới cùng hắn."

Cùng Cố Cẩn tách ra, Thượng Quan Quyết mang theo Linh Cửu lại bảy cong tám quải một vòng, lúc đến trước cửa cung, bá quan văn võ đều đã về không sai biệt lắm, cửa chỉ còn mỗi xe ngựa của Trấn Tây Hầu phủ cùng một chiếc xe ngựa khác.

Linh Cửu chú ý tới ngồi càng xe ngựa bên kia đúng là thị vệ bên người Cố Cẩn tên Tinh Trầm, người này thoạt nhìn sức khỏe không tốt, dưới ánh trăng sắc mặt trắng bệch giống tờ giấy trắng, nhưng sát khí quanh thân lại sẽ không làm người hoài nghi sự cường đại cùng nguy hiểm của hắn.

Bên kia Tinh Trầm vốn đang lạnh băng nhìn chằm chằm ánh trăng trên bầu trời, thời điểm Thượng Quan Quyết cùng Linh Cửu cùng ra tới, hắn lại nháy mắt chuyển đầu lại đây, không chút che giấu mà nhìn chằm chằm Linh Cửu. Nhưng thần sắc hắn tuy lạnh, lại không khiến người ta cảm thấy có ác ý, dường như mang vẻ tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn. Sau một hồi nhìn Linh Cửu thật lâu, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh băng kia dường như xuất hiện một tia nghi hoặc.

Nhưng mà, tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn rất mau bị Thượng Quan Quyết đánh gãy. Thượng Quan Quyết đầu tiên xoay người để Linh Cửu đứng sau mình, để y nhanh chóng lên xe ngựa, sau đó đưa đến một ánh mắt cảnh cáo cho Tinh Trầm phía xa.

Tinh Trầm đối diện ánh mắt không thân thiện của Thượng Quan Quyết cũng không để bụng, bình tĩnh thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngẩng đầu ngắm trăng.

Thượng Quan Quyết thấy thế, cũng lên xe, thúc giục xa phu đi mau, sau đó chui vào trong xe, đem màn xe kín mít khép lại, nói thầm nói: "Đôi chủ tớ này thật kỳ quái, vừa thấy đã biết không có ý tốt với ngươi."

Linh Cửu không nói tiếp, hồi tưởng lại thái độ hai người kia, lại cảm thấy bọn họ dường như cũng không có ác ý.

Trên đường về Hầu Phủ, Linh Cửu thuật lại cho Thượng Quan Quyết tình báo Chiếu Ảnh đã thu thập được mấy ngày nay.

Hoàng Hậu là cháu gái ngoại nhỏ nhất của nhà mẹ Thái Hậu, từ nhỏ nuông chiều từ bé không có tâm cơ, gả vào hoàng thất, trở thành Hoàng Hậu, đều là một tay Thái Hậu lo liệu, hành động của nàng, phần lớn đều từ Thái Hậu bày mưu đặt kế.

Mà gia tộc Khúc thị một đêm xuống dốc, cũng được Thái Hậu quạt gió thêm củi không ít sau lưng.

Thượng Quan Quyết nghe xong, cười lạnh nói: "Lão thái bà này, thoạt nhìn hòa khí, sau lưng lại có thủ đoạn như vậy, quả nhiên lợi hại. Chỉ là không nghĩ tới, bà ta thế nhưng sớm xuống tay với Khúc Quý phi, nếu việc này truyền tới tai Khúc Hạo, không biết hắn còn có thể tiếp tục trung quân như một không?"

Linh Cửu nói: "Nếu Khúc Quý phi là thân tỷ của hắn, báo thù rửa hận là việc hiển nhiên."

Thượng Quan Quyết nói: "Không, Khúc Hạo người này đủ bình tĩnh, trong lòng có đại cục, thật ra không nhất định sẽ báo thù. Huống chi, cho dù Khúc Hạo thật sự có ý tạo phản, cũng sẽ không chờ đến lúc bị đày đến Tây Cương. Dòng chính của hắn đều ở Nghiêu Đều, mà Trấn Tây Quân của ta sẽ không nghe theo lời hắn nói, một bước này của hoàng đế, phải nói loại bỏ cánh chim của hắn. Huống chi, hoàng đế này tuy rằng là người vô tình, vì quân lại không thể bắt bẻ, tâm về phía dân; mà Khúc Hạo địa vị thống lĩnh cấm quân tuy cao, trên thực tế lại chỉ có thể xem như thị vệ bên người hoàng đế, ở dân gian cũng không danh vọng. Cho nên sự tình như tạo phản, ta có thể làm, hắn lại không được."

Thượng Quan Quyết phân tích xong, Linh Cửu nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng thành thật gật gật đầu nói: "Ừ, ngươi nói đúng."

Mà đối với Thái Hậu đã lớn tuổi vì sao không thành thật mà dưỡng tuổi già, Thượng Quan Quyết kỳ thật cũng có một ít suy đoán.

Đương kim Thái Hậu cũng không phải mẹ đẻ hoàng đế, bà tự mình sinh hai hoàng tử, một người là lão Tĩnh An Vương đã qua đời mấy năm, cũng chính là phụ thân Cố Cẩn, một người khác là Cung thân vương cùng tuổi với hoàng đế.

Đối với nữ nhân có dã tâm như Thái Hậu, tuy rằng mặt ngoài mẹ hiền con thảo với hoàng đế, kỳ thật không cam lòng, luôn muốn để con ruột mình kế thừa ngôi vị hoàng đế. Tiếc rằng năm đó Tĩnh An Vương say mê đạo trường sinh, vô tâm với hoàng quyền, mà Cung thân vương tư chất bình thường, mới làm vị trí Thái Tử rơi xuống trên người Hoàng Đế hiện tại.

"Hiện giờ Tĩnh An Vương Cố Cẩn có chiến tích có danh vọng, lão thái bà sợ là lại nổi lên tâm soán vị. Mà Hoàng Đế chỉ mới đăng cơ ít ỏi mấy năm, tự cho rằng căn cơ đã ổn, mà sớm xuống tay với Khúc gia, để Thái Hậu trắng trợn chui vào chỗ trống này, nhân cơ hội trừ bỏ không ít tâm phúc của hắn, cho nên hắn mới khi ta hồi kinh, chậm chạp không có động tác." Thượng Quan Quyết nói, "Chẳng qua, người Cố Cẩn này sâu không lường được, hẳn sẽ không Thái Hậu nói gì nghe nấy, hơn nữa, hắn dường như giống với phụ thân hắn, vô tâm với ngôi vị hoàng đế."

Linh Cửu hỏi: "Làm sao ngươi biết."

Thượng Quan Quyết nói: "Chỉ bằng việc hắn ra vào một cặp với một nam nhân, đã định trước hắn vô duyên với ngôi vị Hoàng Đế."

Cho nên ở trong cung ngẫu nhiên gặp được Cố Cẩn, Thượng Quan Quyết cố ý đề cập đến thị vệ hắn, mà phản ứng Cố Cẩn chứng minh địa vị thị vệ kia tuyệt đối không tầm thường.

Hai người một đường phân tích tình thế, trong lúc bất tri bất giác đã về tới Hầu Phủ. Lúc này đêm đã khuya, hai người chia nhau trở về phòng tính rửa mặt nghỉ ngơi.

Lại vào lúc này, Chiếu Ảnh một thân y phục dạ hành lại đột nhiên đi vào Hầu phủ, cùng đi còn có Cố Kinh Hồng.

Chiếu Ảnh nói: "Ta dựa theo danh sách ngươi để hành thích, lại phát hiện có ba người trước khi ta động thủ đã chết."

Thượng Quan Quyết nhíu mày trầm ngâm một lát, nói với Chiếu Ảnh: "Cùng ta đến thư phòng."

Cố Kinh Hồng nguyên bản chân vừa tính nhấc theo sau, lại bị Linh Cửu một phen giữ chặt kéo về phòng mình: "Sư huynh qua chỗ ta một chút."

Kéo Cố Kinh Hồng vào phòng mình, Linh Cửu thật cẩn thận đóng cửa cho kỹ, sau đó đứng đơ trước mặt Cố Kinh Hồng trong chốc lát.

Cố Kinh Hồng: "Thế nào?"

Linh Cửu nói: "Sư huynh thoạt nhìn cao không chênh ta lắm."

Cố Kinh Hồng: "Đúng vậy, làm sao vậy?"

Linh Cửu yên lặng nhìn hắn không nói lời nào, sau đó lộ ra một nụ cười tự cho rằng là chân thành.

Đại đệ tử Trường Thanh Môn Cố Kinh Hồng, trong vòng một ngày lần thứ hai nhớ tới nỗi sợ hãi năm đó bị tiểu sư đệ chi phối.

Thời điểm Chiếu Ảnh từ thư phòng Thượng Quan Quyết đi ra, Cố Kinh Hồng đang đưa lưng về phía hắn đứng dưới cây đại thụ.

Hắn vài bước vượt qua, dùng sức vỗ một cái lên lồng ngực Cố Kinh Hồng: "Đi thôi Lão Cố, Ăn bữa khuya đi!"

Ai ngờ thân thể Cố Kinh Hồng rõ ràng cương một chút, tự mình bước lên, cũng không để ý tới hắn.

Chiếu Ảnh nhướng mày, cũng không để ý, đi theo cùng nhau. Thẳng đến hai người ra khỏi phủ, Chiếu Ảnh mới phát giác không thích hợp, giữ chặt Cố Kinh Hồng đang định đi vòng vòng: "Ngươi đi đâu? Túy Tiên Lâu và gà nướng không ở bên đó."

Lúc này 'Cố Kinh Hồng' xoay người lại, khăn vải che trên mặt, một đôi mắt hạnh nhàn nhạt nhìn hắn.

Chiếu Ảnh sửng sốt một chút: "Linh Cửu?"

Linh Cửu mặc y phục dạ hành thấp giọng nói: "Suỵt, phiền toái phối hợp một chút, mang ta khỏi Tĩnh An Vương phủ."

Vì thế Chiếu Ảnh mơ màng hồ đồ bị lôi kéo chạy một đường.

Cùng lúc đó, Cố Kinh Hồng mặc nữ trang Linh Cửu đổi cho hắn, mặt không biểu tình mà ngồi ngay ngắn ở trong phòng Linh Cửu phát ngốc.

Ước chừng nửa chén trà nhỏ trôi qua, hai cao thủ khinh công tuyệt đỉnh Linh Cửu cùng Chiếu Ảnh đã tới rồi phụ cận Tĩnh An Vương phủ, lúc này mới chậm rãi dừng lại.

Chiếu Ảnh hỏi: "Ngươi làm gì? Cãi nhau với Thượng Quan Quyết nhà ngươi rời nhà trốn đi sao?"

Linh Cửu nói: "Ta tìm Cố Cẩn có việc."

Chiếu Ảnh: "Người này chính là thân tôn tử của Thái Hậu, ngươi cùng hắn có thể có chuyện gì?"

Linh Cửu nhìn dinh thự vừa quen thuộc vừa xa lạ cách đó không xa, thấp giọng nói: "Ta tới tìm ký ức của ta năm đó, cũng tới xác nhận, hắn có phải địch nhân của Thượng Quan Quyết hay không."

Chiếu Ảnh suy nghĩ nói: "Tuy rằng nhiệm vụ không có hạng mục này, nhưng xem người là sư đệ Lão, ta có thể đi cùng ngươi."

Linh Cửu lắc đầu: "Đa tạ, nhưng không cần."

Tránh khỏi thị vệ tuần tra Tĩnh An Vương phủ cũng không khó, Linh Cửu nhanh chóng tới nội viện vương phủ, không hề bất ngờ thấy Cố Cẩn khoác áo ngoài màu đen, tóc rối tung ngồi dưới một gốc cây hoa đào nở rộ rực rỡ, bên người còn có một bầu rượu, hai chén rượu.

"Ngươi quả nhiên tới, bổn vương thật vui mừng." Cố Cẩn không ngẩng đầu, lại phát hiện sự tồn tại của Linh Cửu.

Linh Cửu thoải mái hào phóng đi qua, ngồi xuống đối diện Cố Cẩn: "Vương phủ đề phòng thùng rỗng kêu to, ngươi cố ý để ta vào."

Cố Cẩn cười cười: "Không tồi."

Linh Cửu: "Mục đích gì."

Động tác Cố Cẩn ưu nhã thong thả rót rượu cho Linh Cửu, đưa ly cho y: "Tiểu dược nhân, cảm giác thăm lại chốn xưa thế nào?"

Linh Cửu tiếp nhận chén rượu, yên lặng nhìn hắn, không chắc người này rốt cuộc muốn làm cái gì, vì thế không nói gì.

Dưới ánh trăng gió mát hơi lạnh, thổi rơi mấy cánh đào hoa, có một cánh không nghiêng không lệch mà bay vào chén rượu Linh Cửu, y nhàn nhạt liếc mắt một cái, lại không có lập tức dời tầm mắt.

Mà Cố Cẩn cũng tự rót cho mình một chén rượu, đứng lên.

Hắn cúi người khẽ cười nói ở bên tai Linh Cửu: "Ta muốn ngươi làm thuốc dẫn cho ta, đổi lấy mạng Tinh Trầm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro