Chương 23 : Rất thú vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Chỉnh sửa : Thời An

===========================

"Ta muốn ngủ với ngươi."

Một câu này của Linh Cửu với Thượng Quan Quyết mà nói quả thực là sấm đánh vào đất bằng, làm đầu hắn quả thật muốn loạn thành một nồi hồ nhão.

Thượng Quan Quyết mấy phen muốn nói lại thôi, hình như nói lời gì cũng không thích hợp.

Nếu nói "Ta cũng rất muốn ngủ cùng ngươi." Vậy liền có vẻ hắn thập phần háo sắc, nếu nói "Tiểu Cửu thỉnh tự trọng." Dối trá thế lại làm chính hắn khinh thường.

Cho nên cuối cùng hắn dừng suy nghĩ, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của Linh Cửu bắt đầu phát ngốc.

Linh Cửu nhẫn nại đợi nửa ngày lại không nghe thấy đáp lại, tiếp tục khiêm tốn thỉnh giáo: "Cho nên ngươi có biết muốn ngủ thế nào hay không?"

"A? Ừm, cái này......" Thượng Quan Quyết đột nhiên hoàn hồn, ai ngờ nghênh đón vấn đề càng khó trả lời, hắn nói: "Chuyện này, để ta xem lại sách rồi lại nói cho ngươi."

Linh Cửu nói: "Thì ra ngươi cũng không biết, vậy lúc ngươi đọc sách kêu ta, ta xem cùng ngươi."

Thượng Quan Quyết: "......"

Cẩn thận ngẫm lại, lại cũng có chút kích thích.

Một ngày sau khi Linh Cửu trở thành phu nhân của Thượng Quan Quyết vào ở Hầu phủ , đã tới ngày quốc khánh.

Sáng sớm hôm nay, Thượng Quan Quyết mặc triều phục, cùng Lý Tầm đi Thái Miếu. Trong lúc bái tế, nữ quyến không được ở đây, Linh Cửu liền ở trong phủ.

Tính tình y không phải hiếu động, cứ an tĩnh mà ngốc trong phòng mân mê dược liệu, thời điểm nhập thần, ngoài cửa sổ đột nhiên liền truyền đến vài tiếng động tĩnh, còn có một tiếng chẳng giống tiếng mèo kêu.

Linh Cửu cũng không ngẩng đầu lên, lập tức biết người nào tới: "Sư huynh, ngươi học một chút cũng không giống."

Tiếng nói vừa dứt, cửa sổ y liền bị người "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra từ bên ngoài, ngay sau đó Cố Kinh Hồng bay vào, còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, đã bị hóa trang nữ tử kinh diễm của Linh Cửu làm cứng đờ, hơn nửa ngày mới nói: "Tiểu sư đệ thể chất trời sinh, là tuyệt đại giai nhân, chỉ là vóc dáng có chút cao."

Linh Cửu không để ý tới hắn trêu chọc, trực tiếp hỏi: "Sư huynh tới tìm ta?"

Cố Kinh Hồng kéo ghế dựa lại đây ngồi xuống, lại tự rót chén nước cho mình, uống một ngụm rồi mới nói : "Bằng không đâu? Ta cũng không quen biết người khác. Bên ngoài đều truyền phu nhân Hầu gia thì ra là đệ à?"

Linh Cửu không nói tiếp, lại đột nhiên liếc mắt nhìn về cái ly sư huynh y đang cầm.

Cố Kinh Hồng nhạy bén chú ý tới ánh mắt y, đáy lòng đột nhiên chợt lạnh, hồi tưởng sợ hãi năm đó bị tiểu sư đệ chi phối. Hắn đột nhiên đứng lên: "Đệ hạ độc lúc nào ?!"

Linh Cửu vừa nghe, nhíu mày, không cao hứng nói: "Thật ra ta cũng không phải người phát rồ như vậy."

Cố Kinh Hồng đầu tiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn có chút hoài nghi: "Vậy ánh mắt vừa rồi của đệ có ý gì?"

Linh Cửu nói: "Cái ly này ta vừa mới dùng qua."

"Chậc, làm ta sợ nhảy dựng." Cố Kinh Hồng lúc này mới yên tâm mà ngồi lại.

Linh Cửu lúc này mới sắp xếp dược liệu xong, hỏi: "Sư huynh có chuyện gì?"

Cố Kinh Hồng buông chén trà trong tay, sắc mặt nghiêm túc lên: "Ta tới khuyên đệ rời đi."

Linh Cửu nói: "Ta đang tốt, vì sao phải rời đi?"

"Bởi vì nơi này rất nguy hiểm, đệ ở lại nơi này có lẽ sẽ bị liên lụy." Cố Kinh Hồng nói, "Về Trường Thanh Môn thôi, đệ ra ngoài mấy tháng, cũng coi như rèn luyện, trở về sư phụ cũng sẽ không nói đệ cái gì."

Linh Cửu nói: "Nhưng ta đã với nói Thượng Quan Quyết, sẽ đi cùng hắn."

Cố Kinh Hồng mày nhíu lại: "Đệ mới nhận thức hắn được bao lâu? Mạo hiểm như vậy có phải có chút thiếu suy nghĩ không? Đệ từ nhỏ đã không thích nghe khuyên bảo, nhưng sự tình lần này liên quan đến an nguy của đệ, nghe lời sư huynh một lần được không?"

Linh Cửu im lặng một lát, một lần nữa đổ một ly trà cho Cố Kinh Hồng, hỏi ngược lại: "Vậy hỏi sư huynh, huynh vì sao ở lại nơi này? Những việc này càng không can hệ gì đến huynh."

Không đợi Cố Kinh Hồng trả lời, y đã tự mình nói tiếp: "Huynh cùng vị Chiếu Ảnh kia, là lưỡng tình tương duyệt đúng không? Cho nên huynh lưu lại nơi này vì chăm sóc hắn, bảo hộ hắn chu toàn. Sư huynh, ta không phải thiếu suy nghĩ, ta chỉ là giống huynh, có người trong lòng mà thôi."

Cố Kinh Hồng im lặng không nói, thật lâu sau lúc sau, hắn uống một hơi cạn sạch nước trà trong tay, cảm khái nói: "Không thể tưởng được mà, lúc này mới bao lâu không gặp, tiểu sư đệ đã thay đổi không ít. Ta vốn tưởng rằng người vô tâm vô phổi như đệ sẽ sống cô độc quãng đời còn lại. Không nghĩ tới một khi đệ động lòng, thế mà cũng nghiêm túc đến vậy."

Linh Cửu: "Sư huynh nói chuyện vẫn khó nghe như vậy."

Cố Kinh Hồng cười ha ha ha trong chốc lát, sau đó thuận tay cầm một khối điểm tâm trên bàn, đứng lên tính rời đi: "Hôm nay Chiếu Ảnh còn có nhiệm vụ, ta trở về tìm hắn. Sư đệ, cố gắng bảo trọng."

"Sư huynh từ từ." Linh Cửu cũng đứng lên theo, một phen giữ chặt Cố Kinh Hồng, "Ta có chuyện muốn thỉnh giáo huynh."

Cố Kinh Hồng sửng sốt một cái chớp mắt, bởi vì tiểu sư đệ này thiên tư cực cao, từ trước đến nay chưa từng thỉnh giáo các sư huynh vấn đề gì, này làm hắn vừa kinh ngạc vừa mới mẻ, vì thế đôi tay ôm ngực rất có hứng thú hỏi: "Nói đi, sư huynh khẳng định dạy đệ thật kỹ càng."

"Thật tốt quá." Linh Cửu đột nhiên cười, "Vậy huynh chỉ ta, hai cái nam nhân phải ngủ thế nào?"

Cố Kinh Hồng: "......"

Cố Kinh Hồng rời đi không lâu, Thượng Quan Quyết đã mang theo Lý Tầm trở lại. Lúc này thời gian bắt đầu quốc yến đã gần kề, hắn để Triệu đại nương chuẩn bị một chút, giúp Linh Cửu thay lễ phục Loan Thêu Phường định chế, lại tỉ mỉ trang điểm chải chuốt một phen.

Trải qua Triệu đại nương khéo tay, thời điểm Linh Cửu ra tới, đã nghiễm nhiên thành một tuyệt đại giai nhân phong hoa tuyết nguyệt.

Trước mắt Thượng Quan Quyết sáng ngời, tấm tắc tán thưởng: " Diện mạo của phu nhân đúng là thiên hạ vô song."

Đối mặt với lời khen từ Thượng Quan Quyết, Linh Cửu vui vẻ nhận lấy, hơn nữa khen trở về nói: "Tư thế phu quân oai hùng tuyệt vô cận hữu(*)."

(*)Tuyệt vô cận hữu – 绝无仅有 – jué wú jǐn yǒu (chỉ có một, không có thứ hai, hình dung người/ vật có rất ít, rất hiếm. Gần nghĩa độc nhất vô nhị. Xuất từ Tô Thức, Thượng hoàng đế thư).

Thượng Quan Quyết phụt cười: "Được nha Tiểu Cửu, học ai vậy?"

Linh Cửu nói: "Sư huynh ta dạy, hắn nói, với người mình thích thì không cần tiếc lời ca ngợi."

Đáy lòng Thượng Quan Quyết quả thực như nở hoa, trên mặt lại kiên trì bất động thanh sắc, giấu đầu lòi đuôi ho nhẹ hai tiếng.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến đại môn, cửa đã dừng một chiếc xe ngựa.

Linh Cửu không chút suy nghĩ, nâng chân dài lên muốn sải bước lên, bị Thượng Quan Quyết một phen ngăn lại.

"Phu nhân, cẩn thận chút nào." Thượng Quan Quyết một bên nói, một bên đưa mắt ra hiệu cho Linh Cửu.

Linh Cửu phản ứng lại, y hiện tại sắm vai chính là nữ tử yếu đuối, vì thế thành thành thật thật chờ xa phu đặt ghế xe, lại được Thượng Quan Quyết nâng lên xe ngựa.

Linh Cửu ngồi xong, Thượng Quan Quyết cũng nhanh chóng lên đây, hắn ngồi xuống bên người Linh Cửu: "Tiểu Cửu, quy củ lễ nghĩa trong cung, Triệu đại nương hẳn đều nói với ngươi, nhớ rõ chưa?"

Linh Cửu tự tin nói: "Chuyện nhỏ, ta nhớ rõ rành mạch."

Thấy dáng vẻ tự tin của y, Thượng Quan Quyết không khỏi có chút buồn cười, vươn ngón tay cái nói: "Được, không hổ là ngươi."

Xe ngựa hai người đến ngoài hoàng cung, được yêu cầu xuống xe đi bộ. Bọn họ đi không sớm cũng không muộn, vừa lúc đụng phải rất nhiều quan viên khác, vì thế một đường đi tới, một đường hàn huyên, văn thần võ tướng, không một ai không yêu thích, ngưỡng mộ mạo mỹ thê tử của Trấn Tây Hầu Gia, Thượng Quan Quyết đều lễ phép đáp lại, Linh Cửu thành thành thật thật sắm vai nữ tử câm, toàn bộ hành trình chỉ mỉm cười cùng gật đầu.

Sắp sửa tiến vào chủ điện, nhĩ lực kinh người của Linh Cửu liền nghe được phía sau có người thấp giọng nghị luận.

"Lá gan Tĩnh An Vương này cũng đủ lớn thật, vậy mà trắng trợn táo bạo mang nam nhân tới tham gia quốc yến!"

"Ai! Đồi phong bại tục!"

"Suỵt! Nhỏ giọng chút! Tĩnh An Vương phủ mấy năm nay xuống dốc, nhưng vị này giống phụ thân hắn đều không dễ chọc! Cẩn thận bị hắn nhớ mặt."

Đặt ở ngày thường, Linh Cửu với truyện bát quái tự nhiên không thèm để ý, nhưng vai chính đề tài này lại là Tĩnh An Vương Cố Cẩn từng gặp mặt, y nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy cửa cung có hai nam tử thân hình cao lớn, một người có dáng môi cười trời sinh, dung mạo chi lan ngọc thụ(*),một đôi mắt sóng như chứa xuân thủy, là dáng vẻ ôn nhu đa tình; một người khác mặt mày tuấn lãng gắng gượng, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, chỉ là sắc mặt thập phần tái nhợt, dáng môi mỏng không có một chút huyết sắc.

(*)芝蘭玉樹 chi lan ngọc thụ: có con em tài giỏi, thường nói tử đệ như chi lan ngọc thụ. Chỉ con em ưu tú.

Bọn họ sóng vai đi tới, quan viên đi ngang qua họ sôi nổi mà nhường đường, làm như sợ hãi, lại hình như có vài phần chán ghét.

Hai người này đều là một thân thường phục, ở giữa một đám triều phục đủ loại lại có vẻ rất không hợp nhau.

Trùng hợp chính là, Cố Cẩn dường như cũng đang nhìn về hướng Linh Cửu cùng Thượng Quan Quyết

chính hướng bên này xem, vì thế Linh Cửu vừa khéo lại chạm với đôi mắt chứa xuân thủy kia từ xa.

Ở cùng kia hai mắt đối diện trong nháy mắt, Linh Cửu đáy lòng đột nhiên vừa động, một cỗ mạc danh quen thuộc nảy lên trong lòng, lại không phải hắn ác mộng trung ngẫu nhiên nhớ tới năm đó cái loại này ác hàn cùng sợ hãi, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, nhất thời liền không dời ánh mắt đi.

Bên kia Cố Cẩn chú ý tới hắn nhìn chăm chú, gợi lên khóe miệng hơi hơi mỉm cười, hơn nữa đối với hắn chọn chọn một bên lông mày. Có lẽ là người này xác thật sinh hảo, động tác ngả ngớn như thế, từ hắn làm lên cũng hoàn toàn không khiến người sinh ghét.

Mà Thượng Quan Quyết ngay tại thời điểm Linh Cửu dừng lại cũng quay đầu lại nhìn nhìn Cố Cẩn, tự nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích kia của Cố Cẩn, tức khắc nhíu mày, lôi kéo Linh Cửu đi lên phía trước: "Đừng nhìn hắn Tiểu Cửu, gia hỏa này không phải cái gì thứ tốt."

Linh Cửu còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, thất thần mà ồ một tiếng.

Bên kia, Cố Cẩn nhìn bóng dáng Thượng Quan Quyết cùng Linh Cửu như suy tư gì, thẳng đến khi nam tử lạnh lùng bên người lên tiếng: "Vương gia đang nhìn vợ chồng Trấn Tây Hầu sao?"

Cố Cẩn hơi hơi nghiêng đầu: "Không sai, vị Hầu gia phu nhân kia tựa hồ có chút quen mắt."

Nam tử nhàn nhạt nói: "Như thế nào quen mắt?"

Cố Cẩn mỉm cười nói: "Tinh Trầm không cần khẩn trương, ta đối với nàng không có hứng thú, chỉ là cảm thấy rất có chút ý tứ."

Tinh trầm nghe vậy, lại liếc mắt nhìn về hướng hai người kia một cái, thấp giọng nói: "Xác thật có chút ý tứ, vóc người của vị phu nhân này cao hơn rất nhiều so với nam thử ở đây, chỉ là Trấn Tây Hầu sinh ra cao lớn, người ở bên cạnh hắn đảo không thấy được."

Cố Cẩn nói: "Không hổ là Tinh Trầm, thông minh giống như ta. Vậy ngươi có hay không phát hiện, nàng lớn lên có chút giống một vị cố nhân của chúng ta?"

Tinh trầm nói: "Thứ cho Tinh Trầm vụng về, chuyện này lại không có phát hiện."

Cố Cẩn liền thở dài nói: "Ai nha, ta như thế nào liền đã quên, đôi mắt của tinh trầm không xem xấu đẹp, hỏi ngươi vấn đề như vậy, thật là làm khó ngươi."

Tinh trầm: "......"

Văn võ bá quan đến đông đủ lúc sau, hoàng đế liền mang theo Thái Hậu Hoàng Hậu cùng đi tới . Đủ loại quan lại chiếu lễ nghĩa hướng thiên tử hành lễ, tiếp theo đó là đi lưu trình lời chúc, Linh Cửu ngồi nghe như lọt vào trong sương mù, thậm chí có chút mơ màng sắp ngủ.

Liền ở lúc Linh Cửu sắp chịu đựng không nổi nhắm mắt lại, hoàng đế rốt cuộc nói một câu: "Các ái khanh, dùng bữa đi."

Linh Cửu giật mình tỉnh táo lại, duỗi tay cầm lấy chiếc đũa, ở trước mặt một mâm đồ ăn gắp cái ớt cay, sau đó bỏ trong miệng, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Thượng Quan Quyết ngồi ở bên cạnh nhịn không được cười nói: " Biện pháp này của ngươi thật sự không tồi, ta có thể suy xét để loại ớt cay này trong quân doanh, thời điểm lên chiến trường liền để mỗi người ăn một trái, ăn xong huyết mạch trong mỗi người đều sôi sục lửa đốt, muốn thắng trận cũng không khó."

Linh Cửu sắm vai nữ nhân vật không thể nói chuyện, nhưng đối ý tưởng này của Thượng Quan Quyết thập phần tán đồng, vì thế gật gật đầu, sử dụng bàn tay trái ở dưới bàn giơ một ngón tay cái với Thượng Quan Quyết.

Nhưng vào lúc này, một tiểu thái giám lại đây thay bọn họ rót rượu, lại không cẩn thận đánh nghiêng chén rượu, trong đó tất cả rượu đều đổ vào váy dài của Linh Cửu.

"Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết! Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng a!" Tiểu thái giám tựa hồ sợ tới mức không nhẹ, quỳ rạp trên đất không ngừng dập đầu.

Linh Cửu đối với chuyện này cũng không để ý, chỉ là vẫy vẫy tay, tiếp tục gắp đồ ăn ăn, nhưng kia tiểu thái giám lại không đứng lên, từ trong lòng móc ra một khăn tay chà lau cho y, Linh Cửu rốt cuộc cũng nghiêng đầu nhìn qua, vừa lúc thấy tiểu thái giám kia ngẩng đầu lên nhanh chóng nhìn Y một cái, chú ý tới ánh mắt của y liền khôi phục vẻ mặt sợ hãi.

Linh Cửu sửng sốt, cảm giác được tựa hồ có cái gì không đúng, Thượng Quan Quyết ở bên tai hắn thấp giọng nói: "Bắt đầu rồi."

Bên này xôn xao rất mau đã khiến cho hoàng đế cùng Hoàng Hậu chú ý, tiểu thái giám phạm lỗi kia liền bị người kéo xuống đi lãnh phạt, rồi sau đó, Hoàng Hậu thoả đáng về phía Linh Cửu tỏ vẻ xin lỗi, nói muốn tự mình mang Linh Cửu đi đổi một bộ quần áo khác.

Linh Cửu đứng lên khi nhìn mắt Thượng Quan Quyết, Thượng Quan Quyết cũng vừa lúc nhìn y, hai người to rộng tay áo hạ thon dài bàn tay nhẹ nhàng giao nắm một chút, Thượng Quan Quyết nhẹ giọng nói với y: "Cẩn thận."

Linh Cửu nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó liền đi theo Hoàng Hậu cùng vài tên cung nữ tạm thời rời khỏi.

Mà ở đối diện bọn họ, Tĩnh An Vương Cố Cẩn cũng chú ý tới nhất cử nhất động ở bên này, lộ ra một cái ý vị thâm trường mỉm cười.

Hoàng Hậu đưa Linh Cửu đi rồi hồi lâu, bảy cộng tám quải mà tới rồi một chỗ không người lui tới, thậm chí hơi có chút hoang vắng, mới chịu ngừng lại.

Linh Cửu nghĩ thầm, xa như vậy, chờ hắn trở về quốc yến cũng đã kết thúc rồi.

Nhưng vào lúc này, Hoàng Hậu đột nhiên xoay người lại nhìn hắn, khẽ mỉm cười, một đôi đôi mắt đẹp trung biểu tình lại thập phần lạnh băng: "Thượng quan phu nhân, nơi đây yên lặng không người, có chút lời bản cung không muốn nói trước người khác nên mới cố ý mang ngươi lại nơi này."

Linh Cửu trong lòng nghi hoặc, nhưng trên mặt không hiện ra , chỉ mỉm cười. Nhưng mà ngày thường y không thích cười, thời điểm giả cười khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên, này ở Hoàng Hậu xem ra, lại càng như là một cái lạnh nhạt khiêu khích.

Quả nhiên, Hoàng Hậu thấy hắn phản ứng như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó thu ý cười trên mặt, lạnh nhạt nói: "Phu nhân tốt nhất nên phối hợp một ít, bổn cung không có nhiều nhẫn nại đâu."

Linh Cửu không rõ nguyên do, thầm nghĩ ngươi cái gì cũng đều chưa hỏi, như thế nào liền biết ta không phối hợp? Sau đó tiếp tục mỉm cười.

Tiếp theo, Hoàng Hậu cũng mặc kệ phản ứng của y, trực tiếp hỏi: "Ngươi nếu đi theo Thượng Quan Quyết từ Tây Cương lại đây, hẳn là gặp qua tiểu tử Khúc Hạo kia đi? Hắn có nói lời nào không nên nói hay không?"

Linh Cửu tiếp tục mỉm cười.

"......" Hoàng Hậu đợi trong chốc lát không chờ được hồi đáp, sắc mặt rùng mình, hướng về phía Linh Cửu hai bước. Thời điểm hai người tới gần nhau, Hoàng Hậu phát hiện chính mình cư nhiên phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn đến mặt Linh Cửu, tức khắc sửng sốt một chút.

"Thượng quan phu nhân tốt nhất nên trả lời đúng sự thật, nếu không, bổn cung sẽ không khí khí với ngươi đâu." Sau khi khiếp sợ xong, Hoàng Hậu rất nhanh đã khôi phục sắc mặt, móng tay bằng ngọc dài khơi cằm Linh Cửu, móng tay nhòn nhọn chạm đến làm Linh Cửu có chút khó chịu, vì thế hắn nhíu nhíu mày, vẫn như cũ không nói gì.

Hoàng Hậu càng nổi giận, nâng tay lên liền cho một cái tát: "Tiểu tiện nhân đừng cho mặt lại không cần!"

Ngay lúc bàn tay kia sắp chạm đến mặt Linh Cửu, nàng lại đột nhiên không hề dự liệu mà quỳ xuống trước Linh Cửu.

Hoàng Hậu: "......"

Chúng cung nữ: "......"

Linh Cửu: "......"

Một màn này liền làm Hoàng Hậu quỳ ngốc, phản ứng nửa ngày mới hét lớn: "Còn không mau đỡ bổn cung lên!"

Mấy tiểu cung nữ lúc này mới luống cuống tay chân tiến lên nâng chủ tử dậy.

Sau khi Hoàng Hậu đứng lên, đầu tiên là đem dung nhan của chính mình sửa sang lại một phen, sau đó đẩy tay của cung nữ đang đỡ mình, chỉ tay vào người Linh Cửu nói: "Ngươi, đi lên vả miệng, nàng không mở miệng, liền không được dừng!"

Tiểu cung nữ kia lại do dự nói: "Chính là nương nương, vị phu nhân này, là người câm nha......"

"......" Hoàng Hậu sửng sốt nửa ngày, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cả giận nói: "Các ngươi đây là muốn tức chết bổn cung sao?! Quản nàng có phải hay không người câm! Kêu ngươi đánh, liền hung hăng đánh cho ta!"

Tiểu cung nữ không dám trái lệnh, chạy nhanh tiến lên giơ tay muốn đanh, nhưng kỳ quái chính là, bàn tay nàng còn chưa rơi xuống, lại bị giống như Hoàng Hậu, quỳ xuống thật mạnh.

Lúc này, có người hoảng sợ nói: "Đây là quỷ, là quỷ a!"

Hoàng Hậu nói: "Im miệng! Trên đời này làm gì có quỷ !"

Tiểu cung nữ đang quỳ trên mặt đất cũng sắc mặt trắng bệch nói: "Nương nương, nơi này là lãnh cung a! Nhất định là Quý phi, là oan hồn của khúc Quý phi tới lấy mạng!"

Cùng lúc đó, Linh Cửu phía sau kia rách nát cung điện môn thực hợp với tình hình mà bị phong cấp thổi khai, phát ra kẽo kẹt kẽo kẹt chói tai động tĩnh. Từng trận âm phong xuyên qua đại môn, phất quá mỗi người gò má, làm người sống lưng lạnh cả người, hoảng hốt gian, tựa hồ còn có nữ tử từng tiếng như khóc như tố thở dài.

Vì thế ở đây các cung nữ một đám sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run rẩy tay liền đèn lồng đều bắt không được, trong đó một cái vừa lúc mà lăn đến dưới chân Linh Cửu, y liền ngồi xổm xuống dưới muốn nhặt .

Mà lúc này tiểu cung nữ quỳ trước mặt y vừa lúc ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt y. Từ dưới lên trên hiện lên ánh sáng , hơn nữa Linh Cửu lại bày ra biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, làm cung nữ kia sợ tới mức tức khắc kêu thảm thiết: "A a a a a a a!!!! Khúc Quý phi tới lấy mạng !!! Đừng giết ta đừng giết ta a!!!"

Mà Hoàng Hậu nguyên bản nỗ lực duy trì bình tĩnh cuối cùng , cũng bị một tiếng thét chói tai hoàn toàn đánh tan, nàng run rẩy quay nhìn khắp nơi tìm kiếm kia cũng không nhìn thấy quỷ hồn của khúc Quý phi, lớn tiếng kêu lên: "Khúc dung! Rượu độc là Thái Hậu ban cho! Oan có đầu nợ có chủ, ngươi muốn báo thù liền đi tìm Thái Hậu!"

Linh Cửu: "......"

Hay cho một trận binh hoang mã loạn, Hoàng Hậu tựa hồ cũng khôi phục một ít lý trí, cũng không hề quản Linh Cửu đang lẳng lặng đứng bên cạnh, dẫn theo váy, mang theo một đám cung nữ trốn chạy khỏi lãnh cung.

Linh Cửu yên lặng mà cầm theo đèn lồng đứng ở tại chỗ, đối với trò khôi hài này không biết nên nói gì. Lúc này, một tiếng thở dài cực nhẹ lại cũng cực rõ ràng không hề dự triệu mà chui vào lỗ tai y, y giương mắt nhìn lại, liền chú ý đến một người cung nữ hơi hơi cúi đầu, đứng ở gốc cây liễu xa xa, thong thả thả quỷ khí dày đặc về phía y.

"Ta bị hại chết...... thật oan uổng......"

Linh Cửu mày cũng không nhăn, nhàn nhạt nói: "Người cũng đi xa rồi, đừng diễn."

Cung nữ kia liền nghe lời mà ngẩng đầu lên, ha ha mà cười.

Người này mặt mày thanh tú, lại có chút thường thường vô kỳ, là một kiểu gặp qua liền quên mặt, nhưng lại có một đôi mắt nhìn qua liền không thể quên.

Thì ra là Chiếu Ảnh đang dịch dung.

"Ngươi như thế nào ở chỗ này?" Linh Cửu ngay từ đầu liền chú ý đến Chiếu Ảnh đang xen lẫn trong đám cung nữ,, Hoàng Hậu kia quỳ xuống cũng là hắn dở trò quỷ, âm thanh quỷ kêu cũng là hắn bày ra.

Chiếu Ảnh nói: "Căn cứ phân phó của Thượng Quan Quyết, tới thăm Hoàng Hậu. Không nghĩ tới nữ nhân này cư nhiên đối với ngươi cảm thấy hứng thú, cái này lại càng tốt, ngươi trở về trực tiếp nói với hắn, ta đỡ phải đi thêm một chuyến để báo cáo."

Linh Cửu gật gật đầu, Chiếu Ảnh liền đem biết một ít tin tức cùng Linh Cửu chải vuốt một lần, sau đó ngay trước mặt hắn tháo dịch dung, thay đổi một thân y phục dạ hành, hai người liền tính toán tách nhau mà đi.

Nhưng Linh Cửu còn chưa đi đi ra ngoài vài bước, Chiếu Ảnh lại đuổi theo lại đây, đưa cho hắn một cái tiểu bố bao, cười hì hì nói: "Cố kinh hồng nói ta mua sách cho ngươi."

Linh Cửu sau khi cầm lấy liền muốn mở ra, Chiếu Ảnh một tay đem y ngăn lại, thần bí hề hề nói: "Ngươi trở về cùng xem với Thượng Quan Quyết, thú vị lắm nha."

--------------------

09: Chờ ta đọc sách rồi, xem ngươi ngăn cản được ta lái xe không

(*) lái xe là cách nói lái của việc lên giường =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro