Chương 28 : Căn bản sẽ không mệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

===========================

Lúc Thượng Quan Quyết tỉnh lại, Linh Cửu kể lại sự tình đêm trước lén đi gặp Cố Cẩn cùng Tinh Trầm nói với y, cũng đem thân phận lẫn thân phận còn nhỏ của mình nói thẳng ra.

Nghe xong toàn bộ, Thượng Quan Quyết khoác áo ngoài dựa vào trụ giường rũ mắt trầm tư.

Thấy hắn hồi lâu không nói gì, Linh Cửu có chút bất an: "Ngươi sẽ giận ta sao?" Tuy rằng đêm qua nói chuyện cùng Cố Cẩn còn có Tinh Trầm còn đầy tự tin, nhưng chân chính đối mặt Thượng Quan Quyết, Linh Cửu vẫn là có chút lo được lo mất.

"Vì sao lại giận ngươi?" Thượng Quan Quyết lập tức hoàn hồn, giải thích, "Nếu đã nói là mưu tính của trưởng công chúa An Bình, khi đó ngươi mới mấy tuổi? Căn bản không có quan hệ với ngươi. Huống chi, năm đó nàng quyết tâm đưa ngươi đến Bắc Chiếu, thì không còn là mẫu thân ngươi nữa."

Sau khi nghe xong, hàng mi dài nhíu chặt của Linh Cửu vẫn như cũ không buông ra.

Thượng Quan Quyết nói: "Ngươi không cần nghĩ quá nhiều, ca ca ta lúc trước tiếp ủy thác của An Bình tìm kiếm ngươi, tự nhiên sớm đã điều tra chi tiết về ngươi, ngươi hẳn nhìn ra được, huynh ấy hoàn toàn không để ý thân phận của ngươi."

Linh Cửu dùng sức gật đầu, biểu tình lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.

"Tiểu Cửu, ta chỉ đang suy xét sắp xếp kế tiếp." Thượng Quan Quyết nói, "Ta cùng ngươi chứng kiến hôm qua, xem ra Cố Cẩn thật sự vô tâm với ngôi vị hoàng đế, như vậy Thái Hậu chỉ có thể đè áp lực trên người con trai ruột của nàng ta là Cung thân vương. Nhưng Cố Cẩn rốt cuộc vẫn là tôn tử ruột thịt của Thái Hậu, nếu tổ mẫu hắn yêu cầu hắn trợ giúp Cung thân vương tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, khó bảo toàn hắn sẽ không ra tay. Chuyện ta và hoàng đế hợp tác tạm thời không thể gạt được đôi mắt Thái Hậu, sau quốc yến hôm qua, nàng ta triệu kiến Cố Cẩn, hẳn chính vì việc này."

Linh Cửu lại nói: "Ngươi yên tâm, Cố Cẩn sẽ không ra tay, hắn phải rời khỏi Nghiêu Đều."

Thượng Quan Quyết kinh ngạc nhìn Linh Cửu: "Thật sao?"

Linh Cửu gật đầu nói: "Năm ngũ suy do dược nhân của Tinh trầm ca sớm đã xuất hiện, kéo dài tới hiện giờ đã là cực hạn, ta tạm thời kê đơn thuốc kéo mạng, kết tiếp Cẩn ca muốn đi cùng hắn đến Đảo Huyện Cực tìm sư phụ ta."

Thượng Quan Quyết hơi trầm ngâm: "Ừ, cứ như vậy, thế cục lại muốn đại biến."

Linh Cửu chưa bao giờ tiếp xúc với tranh quyền đoạt thế loanh quanh lòng vòng của họ, có chút không rõ vì cái gì thiếu một đối thủ, biểu tình Thượng Quan Quyết lại không thấy nhẹ nhàng, liền tò mò hỏi: "Ngươi thoạt nhìn giống như cũng không quá vui vẻ?"

"Hoàng đế không ra tay với ta, đúng là bởi vì sau khi Khúc gia lao dốc, chỉ ta mới có thể kiềm chế Thái Hậu và Tĩnh An Vương, hiện giờ nếu Tĩnh An Vương rời khỏi, hắn không có lý do gì hợp tác cùng ta nữa."

Linh Cửu sau khi nghe xong, suy tư một lát nói: "Vậy ta đi cầu Cẩn ca hỗ trợ, làm hắn giả bộ muốn đối nghịch với hoàng đế?"

Thượng Quan Quyết xua tay: "Không cần, việc hoàng đế ra tay với ta chỉ là vấn đề thời gian, Thái Hậu càng sẽ không giữ ta, hiện giờ Tĩnh An Vương không đối phó ta, cũng đã là trợ giúp lớn nhất. Hơn nữa Tiểu Cửu, ngươi truyền tin tức trước cho ta, đã cho ta chuẩn bị thời gian."

Biểu cảm vừa thả lỏng của Linh Cửu chợt nghiêm túc lại, y nhìn chằm chằm Thượng Quan Quyết: "Tình cảnh ngươi nguy hiểm như thế, lúc ấy ở ngoài Trấn Tây doanh vẫn muốn đuổi ta đi, có phải căn bản không nghĩ sống xót ra khỏi Nghiêu Đều không?"

Lông mi Thượng Quan Quyết run lên, cười nhéo khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Linh Cửu: "Nói bậy gì đó, Thượng Quan Quyết ta trân trọng mạng sống, sao có thể để bản thân chết qua loa như thế?"

"Ngươi tốt nhất là." Linh Cửu quay đầu giải cứu khuôn mặt mình từ ma trảo của Thượng Quan Quyết, ánh mắt dừng lại một lát trên dấu hôn ở cổ đối phương, "Ngươi nhớ rõ bản thân hiện tại đã là người của ta, mệnh ngươi cũng có một nửa cũng ta."

Nghe tiếng tỏ tình thình lình, mặt già Thượng Quan Quyết đỏ lên, giấu đầu lòi đuôi ho khan vài tiếng, gật đầu nói: "Ừm, ta nhớ rõ."

Ngày quốc yến thứ hai, tới ngày nghỉ tắm gội của quan lại, Thượng Quan Quyết không tới triều, rời giường liền đi cùng Linh Cửu giả trang Trấn Tây Hầu phu nhân lên phố đi dạo một ngày.

Từ góc nhìn người ngoài, vợ chồng Trấn Tây Hầu cầm sắt hòa minh, thật là một đôi bích nhân trai tài gái sắc.

Nghe diễn từ Lê Viên đi ra, Linh Cửu đã có chút mơ màng sắp ngủ, có chút khó hiểu hỏi: "A Quyết, chúng ta hôm nay tại sao lại đi ra ngoài chơi?"

Thượng Quan Quyết nói: "Ngươi là nữ tử từ Tây Cương, xuất thân bình dân, mới tới Nghiêu Đều tự nhiên cái gì cũng tò mò, huống chi chúng ta tiểu biệt thắng tân hôn, ngươi quấn lấy phu quân ta đi dạo khắp nơi mới đúng. Nếu vẫn luôn ru rú trong nhà, ngược lại kỳ quái, chọc người hoài nghi."

"À." Hai người lên xe ngựa, Linh Cửu giơ tay nhéo một cái trên eo Thượng Quan Quyết không nhẹ không nặng, thấp giọng nói, "Như vậy sau tiểu biệt thắng tân hôn, eo phu quân vẫn ổn chứ?"

Thượng Quan Quyết có chút sợ ngứa, cười trốn đi, trả lời: "Khá tốt nha. Bên ngoài phu nhân nhớ rõ rụt rè một chút."

Linh Cửu nhăn mày lại, y không nghĩ ra người này sao có tinh lực tốt như thế. Tối hôm qua hắn nhớ trên người hắn vẫn còn độc chưa giải, thương thế cũng còn chưa khỏi hẳn, vẫn luôn tương đối khắc chế, hiện giờ xem ra giống như có chút dư thừa.

Thượng Quan Quyết thấy y nhíu mày, lập tức quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Đi dạo một ngày mệt rồi sao?"

Trong đầu Linh Cửu nghĩ đến việc phong hoa tuyết nguyệt kia, câu hỏi này của Thượng Quan Quyết rằng chỉ đơn thuần quan tâm, nhưng vào tai y lại có chút khiêu chiến tôn nghiêm nam nhân của mình.

Vì thế y đẩy Thượng Quan Quyết xuống đệm xe, nhào lên gặm cổ đối phương, thẳng đến mặt trên tăng thêm một vòng dấu vết mới bằng lòng bỏ qua.

"Căn bản sẽ không mệt." Hắn nghiêm túc nói.

Thượng Quan Quyết bị y gặm đến phát ngốc, khóe mắt đều bị tia nước thấm ướt hồng, thật vất vả bò dậy ngồi xong, che lại trái tim kinh hoàng, hắn không nghĩ ra Tiểu quân y ngây thơ đáng yêu thế nào đột nhiên biến thành một tiểu cầm thú.

Ban đêm, Chiếu Ảnh lại tới một chuyến nữa, Cố Kinh Hồng tự nhiên tung ta tung tăng cũng đi theo tới.

Lúc đó, Thượng Quan Quyết đang ở trong thư phòng thu xếp hành động kế tiếp, Linh Cửu ngồi một bên vừa nghe vừa ăn điểm tâm.

Chiếu Ảnh không báo trước nhảy từ cửa sổ vào, Cố Kinh Hồng theo sát sau đó, động tác hai người không vào bằng cửa chính trôi chảy, Lý Tầm nhìn đến trợn to mắt, còn Thượng Quan Quyết thì nhướng mày.

Vừa thấy Linh Cửu, Chiếu Ảnh liền đĩnh đạc chạy tới ôm bờ vai y, cười hì hì từ trong lòng ngực móc ra một quyển sách: "Cho ngươi, cái này mới là sách ta mua."

Tầm mắt Thượng Quan Quyết cực tốt, cách thật xa cũng thấy trên quyển sách viết chính là 《Đông cung Long Dương》, tức khắc nheo mắt, sau đó làm bộ không nhìn thấy dời tầm mắt đi.

Nào biết Chiếu Ảnh còn tiếp tục nói: "Cố Kinh Hồng thật là quá sơ ý, ta rõ ràng đều bảo hắn kiểm tra lại, còn có thể lấy sai, lần này ta cố ý không bọc lại, không sai được."

Linh Cửu có chút tự hào nói: "Không sao, dù sao ta đã biết."

"Biết cùng tinh thông chính là có khác nhau!" Chiếu Ảnh chớp cặp đôi mắt tựa lưu ly kia, "Ví dụ tư thế rất quan trọng, đúng rồi ta đề cử dáng trang ba mươi tám kia cho ngươi...."

Trước Chiếu Ảnh tuôn ra lời càng kinh người, cố Kinh Hồng đỏ bừng mặt kéo người từ bên Linh Cửu ra: "Cái tên ngu ngốc nhà ngươi mau câm miệng!"

Cùng lúc đó, Lý Tầm đỏ mặt yên lặng lui xuống.

Thượng Quan Quyết dùng sức khụ hai tiếng: "Ngươi tới chính để nói về chuyện này?"

Suy nghĩ của Chiếu Ảnh nhảy lên như dê núi, ném quyển sách đông cung inh Cửu, chuyện vừa chuyển nói: "Đương nhiên không phải. Đã tra ra những người chết trước khi ta ra tay, là do Tĩnh An Vương phủ."

Thượng Quan Quyết ngẩn ra, theo bản năng nhìn thoáng qua phương hướng Linh Cửu. Chỉ thấy đối phương có chút mờ mịt chớp chớp mắt.

Chiếu Ảnh nói tiếp: "Ta còn đối mặt với thị vệ Tĩnh An Vương phủ kia, hắn nói, đây là cho Thái Hậu công đạo, cũng là một phần lễ mọn cho ngươi."

Nói xong, hắn tò mò nhìn Thượng Quan Quyết: "Có ý gì? Ngươi cùng lão thái bà kia không phải thế bất lưỡng lập sao?"

(*)勢不兩立 thế bất lưỡng lập: Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại.

Linh Cửu lập tức phản ứng lại: "Là Tinh Trầm ca."

Thượng Quan Quyết ăn ý gật đầu. Mấy người kia đều là phe phái của hoàng đế, tuy rằng không dao động được căn cơ, nhưng cũng xem như một cảnh cáo. Tĩnh An Vương chọn ra tay trước khi rời khỏi Nghiêu Đều, đã cho Thái Hậu một công đạo, cũng coi như ngầm giúp Thượng Quan Quyết.

Chiếu Ảnh vẫn không hiểu, ngó trái ngó phải chờ một câu trả lời.

Cố Kinh Hồng nhìn không được, vỗ vỗ đầu hắn nói: "Đừng miễn cưỡng, ngươi không phải bận tâm chuyện này."

"Ngươi nói đúng." Chiếu Ảnh cười ha ha, lạc quan gật đầu, hỏi Thượng Quan Quyết tiếp, "Như vậy kế tiếp ta đi giết ai?"

Thượng Quan Quyết lại không nói tiếp, mà chuyển hướng hỏi Linh Cửu: "Tiểu Cửu, chúng ta đã tới Nghiêu Đều mấy ngày rồi?"

Linh Cửu bẻ đầu ngón tay, đáp: "Hôm nay là ngày thứ năm."

"Ta lúc trước khoác lác nói trong vòng nửa tháng bình yên rời khỏi Nghiêu Đều, hiện giờ chỉ còn 10 ngày, nên nắm chặt thời gian." Năm ngón tay thon dài của Thượng Quan Quyết nhẹ nhàng đánh trên án thư, "Chiếu Ảnh, ngươi kế tiếp chỉ cần đợi mệnh, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt đi."

Chiếu Ảnh nghiêng đầu: "Chỉ có vậy?"

Thượng Quan Quyết: "Phải, ngươi có thể đi về trước."

"Được rồi." Chiếu Ảnh lên tiếng, lại nhảy qua cửa sổ rời đi.

Cố Kinh Hồng ngay sau đó cũng muốn đi, Thượng Quan Quyết lại gọi hắn: "Cố tiên sinh dừng bước."

"Chuyện gì?" Cố kinh hồng xoay người nhìn hắn.

Thượng Quan Quyết nhìn Linh Cửu: "Tiểu Cửu là sư đệ ngươi, ta không có gì để kiêng dè. Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi họ Cố, đây chính là Cố trong hoàng thất Bắc Chiếu?"

Cố Kinh Hồng sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại đây "Chậc" một tiếng: "Thượng Quan Ngọc không phúc hậu, ta cho rằng chúng ta là bạn rượu không tồi, kết quả hắn lại lén xốc lên cả gốc gác ta."

Thượng Quan Quyết xin lỗi cười cười, tự mình rót ly trà đưa qua: "Cố tiên sinh bao dung, ca ta ta cùng Chiếu Ảnh."

"Thôi, cũng không phải chuyện không dám thừa nhận." Cố Kinh Hồng hồng tiếp nhận chén trà, ngồi xuống ghế bên cạnh Linh Cửu, tùy ý bắt chéo chân, "Ta theo họ mẹ, mẫu thân tên là Cố Hàm Tuyết, là đại công chúa Bắc Chiếu triều Kỳ hòa thân nhiều năm trước."

"Nói như vậy, lúc trước Chiếu Ảnh có thể thuận lợi lấy được tín vật Tấn Quốc công triều Kỳ, là ngươi giúp hắn." Thượng Quan Quyết nói.

Cố kinh hồng: "Mặc Dung là đệ đệ cùng mẹ với ta, ta tự mình hỏi hắn."

Thượng Quan Quyết đứng lên, chắp tay với Cố Kinh Hồng nói: "Ta còn có yêu cầu quá đáng, hy vọng Cố tiên sinh có thể giúp ta một việc vội."

"Xem mặt mũi Tiểu Cửu, ta sẽ giúp." Cố kinh hồng nói, "Nói một chút đi, gấp cái gì?"

Thượng Quan Quyết nói: "Viết thư cho Tấn Quốc công, thỉnh hắn xuất binh đến Tây Cương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro