Chương 29 : Lão tử chán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

=========================

"Xuất binh đến Tây Cương?!" Cố Kinh Hồng bị lời nói của Thượng Quan Quyết làm thiếu chút nữa phun nước trà ra, "Đại quân Tây Quyết như hổ rình còn ở ngoài Đồng Lương Quan lúc này kêu Mặc Dung xuất binh, ngươi không sợ hai quân liên kết, hai mặt đều là địch?"

Thượng Quan Quyết nói: "Đây đúng là cục diện ta muốn."

Cố Kinh Hồng bưng chén trà trầm tư hồi lâu: "Ta chỉ hỏi một câu: Một bước này, vốn ở trong kế hoạch của ngươi sao?"

"Kế hoạch của ta vốn dĩ đương nhiên càng có đường sống." Thượng Quan Quyết lắc lắc đầu, lại nhìn Linh Cửu một cái, "Nhưng hiện giờ ta đã có ý thoái ẩn......"

"Thoái ẩn?" Linh Cửu vừa nghe liền sáng mắt, "Ta cảm thấy rất tốt! Ngươi có thể cùng ta về Đảo Huyền Cực, ta mang ngươi đi gặp sư phụ chưởng môn, đến lúc đó sẽ nhờ hắn chủ trì hôn lễ của chúng ta."

Thượng Quan Quyết lập tức đáp: "Được nha."

Cố Kinh Hồng: "Khụ khụ!"

"Thượng Quan Quyết, lấy thân phận của ngươi, muốn thoái ẩn cũng không phải chuyện dễ dàng."

Trước khi đề tài hoàn toàn chạy đi xa, Cố Kinh Hồng mạnh mẽ đoạt câu chuyện lại, "Ba đời Thượng Quan gia các ngươi, địa vị hiển hách như thế, đánh đâu thắng đó, Trấn Tây Quân không gì cản nổi, còn có bằng hữu của ngươim bá tánh ngươi bảo vệ nhiều năm, ngươi đều cam nguyện vứt bỏ?"

"Việc này có gì không cam?" Thượng Quan Quyết cười, "Ông nội ta, phụ thân ta, bọn họ sở dĩ ở vị trí hiện tại, chính vì quốc gia hưng thịnh, bá tánh an khang, chứ không phải quyền lợi địa vị, cầm giữ binh lực, ta cũng như thế."

Đầu ngón tay Cố Kinh Hồng nắm chén, không tự chủ được ngồi đoan chính vài phần.

"Ta tuy có hư danh quân thần Bắc Chiếu, nhưng cũng không sẽ tự đại cho rằng chính mình ở Bắc Chiếu thật sự không thể thay thế." Thượng Quan Quyết nói tiếp, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, "Hoàng đế và Thái Hậu cũng nghĩ tương tự. Không có Thượng Quan Quyết, thì tại một quân thần Bắc Chiếu mới là được, bá tánh và quân đội rất nhanh sẽ có tín ngưỡng mới."

Hai nước Triều Kỳ cùng Tây Quyết, chia ra hai vùng Tây Nam cùng Tây Bắc Bắc Chiếu, Bắc Chiếu trọng văn, quân sự vốn không bằng hai nước hai, gần trăm năm tới Tây Cương vẫn luôn chiến sự không ngừng, bá tánh lộn xộn. Thẳng đến Thượng Quan gia lấy thủ đoạn lôi đình từng bước đẩy mạnh, Tây Cương mới tiến vào thế kiềm chế cân bằng nhau. Cho nên từ lúc tiên đế, vẫn luôn trong tối ngoài sáng chèn ép Thượng Quan gia, hiện giờ càng tới nông nỗi qua cầu rút ván.

"Tây Quyết vương hiện giờ rơi vào tranh đoạt, Thác Bạt Tuyết Nhan có thể phân ra binh lực, đối với hiện giờ Bắc Chiếu tới nói không đáng sợ, nếu không cho triều Kỳ thêm ngọn lửa, hoàng đế sẽ không dễ dàng thả ta đi." Thượng Quan Quyết lại chắp tay bái Cố Kinh Hồng, "Còn nhờ tiên sinh trợ giúp ta."

Cố Kinh Hồng hơi giật mình, nhẹ nhàng đặt chén trà đang lạnh xuống bàn: "Vì Tiểu Cửu, ta nguyện ý giúp ngươi."

Thượng Quan Quyết: "Đa tạ."

Linh Cửu nhìn đại sư huynh của y, chân thành nói: "Sư huynh, ta về sẽ không thử thuốc trên người huynh nữa."

Cố Kinh Hồng trợn trắng mắt, hoàn toàn không tin: "Ngươi lúc nào lấy được chỗ tốt trên người ta không nói thế? Cả biểu cảm cũng không khác."

Linh Cửu: "Lần này nhất định nói được là làm được."

Cố Kinh Hồng vẫy vẫy tay, đứng dậy, biểu tình nghiêm nghị nói: "Thượng Quan Quyết, ta sẽ tự mình đến triều Kỳ gặp mặt đệ đệ. Nhưng ngươi phải biết rằng, nếu hắn xuất binh, tuyệt đối không phải trò đùa. Việc này đối với ngươi mà nói, chính là cục diện cửu tử nhất sinh."

"Ta biết." Thượng Quan Quyết trịnh trọng gật đầu, "Tấn Quốc công cũng là thiếu niên anh hùng kinh tài tuyệt diễm, xin hắntoàn lực ứng phó cùng ta chiến một trận, mới là không để lại tiếc nuối."

Cố Kinh Hồng lại lần nữa nhìn hắn một cái thật sâu, lại nhìn Linh Cửu, cuối cùng không nói gì, nhảy qua cửa sổ rời đi.

Khách nhân rời đi, Thượng Quan Quyết tiến lên, yên lặng đóng cửa sổ lại, quay người lại, phát hiện Linh Cửu đang dùng đôi mắt hạnh sáng lấp lánh nhìn mình không chớp mắt.

"Nhìn cái gì vậy Tiểu Cửu?"

Linh Cửu đột nhiên đứng lên vọt tới trước mặt Thượng Quan Quyết, ôm chặt đối phương: "Ta đang nghĩ, A Quyết thật đẹp, nói chuyện cũng dễ nghe."

Thượng Quan Quyết cười ha ha chốc lát, sau đó nói: "Nói cho sư huynh ta nghe, tự nhiên phải dễ nghe chút, như vậy hắn mới có ấn tượng tốt với ta. Kỳ thật ta nói nhiều vậy, tổng kết lại cũng chỉ có một câu."

Linh Cửu giương mắt nhìn hắn: "Nói cái gì?"

Thượng Quan Quyết: "Giang sơn Cố thị nhà ta tận tâm tận lực thủ ba đời, bây giờ lão tử chán rồi, không thích thủ, ai thích thì cứ tới!"

10 ngày sau, Tây Cương truyền đến chiến báo khẩn, hai nước Tây Quyết cùng Triều Kỳ nhiều năm không dính dáng lại phá lệ hợp tác, hai nước liên quân đã dựng trại đóng quân ở ngoài Đồng Lương Quan, ít ngày nữa sẽ khai chiến.

Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi hạ một đạo thánh chỉ cho Thượng Quan Quyết, lệnh hắn cấp tốc trở về biên quan, tiếp nhận quyền chỉ huy Trấn Tây Quân.

Lần này trước khi xuất phát, hắn im hơi không một tiếng động phân phát nô bộc trong Hầu phủ, mà Triệu đại nương cùng Lão Tiền, mang theo ám tuyến Thượng Quan gia chôn ở kinh thành lặng yên rút lui.

Mười ngày này, đầu đường Nghiêu Đều thiếu tiếng người đúng giờ cầm mõ gõ, quán mì nhỏ cuối phố Huyền Vũ bị người đòi nợ đóng cửa, lão bản quán rượu tại hẻm nhỏ cáo lão hồi hương, Nguyệt nương Túy Tiên Lâu được người chuộc thân......

Một ít tiểu nhân vật tới tới lui lui, cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý.

Ngày xuất phát, Thượng Quan Quyết làm đơn giản, chỉ một chiếc xe ngựa cùng mười hộ vệ phủ, đơn giản từ cổng Bạch Hổ rời khỏi Nghiêu Đều.

Hai ngày sau, một hàng Thượng Quan Quyết đã di chuyển đến nửa đường, một bóng dáng quỷ mị thần không biết quỷ không hay ẩn vào xe ngựa.

Lúc đó Linh Cửu đang kiểm tra vết thương cũ trên người Thượng Quan Quyết, vừa thấy dáng người đĩnh đạc kia chui vào, tay mắt lanh lẹ túm thảm lên, nhanh chóng che đậy thân mình hoạt sắc sinh hương nửa bên kia.

Chiếu Ảnh chớp chớp cặp mắt nhạt màu, cũng không cảm thấy xấu hổ, lo tự mình lấy túi nước ra uống một ngụm, lại thở hổn hển, lúc này mới chậm rì rì nói: "Hai ngày này ta đi phía sau các người, giải quyết ba nhóm, tổng cộng hơn 50 người. Ngươi nói đầu óc tên hoàng đế này có phải có hố không? Hắn đã thả ngươi đi đánh giặc, sao còn phái người trên đường ám sát ngươi?"

Thượng Quan Quyết tự mình mặc tốt quần áo, kéo thảm xuống, thong thả ung dung nói: "Hoàng đế sẽ không ngu như vậy, người hắn an bài hẳn chờ ta ở biên quan. Ba nhóm người này phỏng chừng đều do Thái Hậu phái tới."

Nói tới đây, Thượng Quan Quyết nhìn Linh Cửu, cười nói: "Tương tự, nữ nhân có địa vị có dã tâm, lòng dạ trống trải, ánh mắt cũng dài hơn vị trưởng công chúa An Bình kia."

Linh Cửu cùng Chiếu Ảnh hỏi: "Sao lại nói thế?"

Thượng Quan Quyết kiên nhẫn giải thích: "Các nàng thời trẻ tuy rằng hợp tác, nhưng tính cách hoàn toàn bất đồng. Nghiêm thị bị quyền thế mê mắt, hẹp hòi mà muốn nắm giữ lợi kiếm ở trong tay, nhưng với nàng ta, chỉ có hoàng quyền nằm trọn kiểm soát của mình, mới có thể kê cao gối ngủ. An Bình lại không giống, so với tự mình cầm quyền, nàng càng thích nâng đỡ một vị có năng lực có thủ đoạn, có thể là minh chủ làm Tây Quyết lớn mạnh, nếu không năm đó sẽ đưa con trai ruột của mình đến Bắc Chiếu làm con tin. Bình tĩnh xem xét, ta trái lại kính An Bình là danh nữ kiêu hùng."

Nghe được sự tích của mẫu thân không có duyên phận của mình, Linh Cửu nhịn không được nhíu mày.

Thượng Quan Quyết thấy thế, giơ tay xoa xoa đầu y: "Nhưng nàng hại ngươi ăn nhiều khổ như vậy, không xứng làm mẹ."

Linh Cửu bắt tay Thượng Quan Quyết, dùng sức nắm lấy, nghiêm túc nói: "Khổ khi còn nhỏ ta sớm không nhớ rõ, hiện giờ cũng không thèm để ý. Lại nói tiếp, ta cũng cảm tạ nàng đưa ta rời khỏi Tây Quyết, nếu không cũng sẽ không gặp được ngươi."

Thượng Quan Quyết sờ sờ chóp mũi, trầm tư nói: "Ừm, đảo cũng không nhất định, nếu ngươi vẫn là thế tử Tây Quyết, ngươi và ta nói không chừng sẽ gặp được trên chiến trường, sau đó đánh ngươi chết ta sống."

Mặt Linh Cửu tối sầm: "Nhưng ta không thích gặp mặt như vậy."

Thượng Quan Quyết cười, không hề tiếp tục đề tài này.

Lúc này, Chiếu Ảnh đúng lúc nhấc tay nói: "Ta kế tiếp còn có việc sao?"

Nghe hắn đặt câu hỏi, Thượng Quan Quyết xốc màn xe lên nhìn, nói: "Chúng ta đã đến Tuy An, tay Nghiêm thị có dài, nơi này cũng đã là cực hạn, kế tiếp sẽ không lại có sát thủ. Chiếu Ảnh, nhiệm vụ của ngươi kết thúc, về Bồi Tinh lâu đi."

Chiếu Ảnh lại lắc đầu nói: "Vậy không được, ta phải vẫn luôn bảo hộ ngươi chu toàn."

Thượng Quan Quyết há miệng thở dốc, Linh Cửu lại vòng lấy cánh tay Thượng Quan Quyết, đoạt lời của hắn: "A Quyết không cần ngươi bảo hộ, bên người hắn có ta đủ rồi. Ngươi đi tìm đại sư huynh của ta đi, hắn mới là tức phụ của ngươi."

Bị y nhắc nhở, Chiếu Ảnh mới vừa rồi bừng tỉnh gõ đầu một cái: "Ai nha! Mười mấy ngày không thấy Cố Kinh Hồng, võ công hắn yếu thế, đừng bị người khi dễ nha!"

Nói rồi hắn muốn đi, trước khi xốc lên màn xe chui ra đi đột nhiên quay đầu lại, nói với Thượng Quan Quyết: "Vậy ta đi tìm tức phụ ta đây, nhớ nói với lâu chủ giúp ta một tiếng, này không phải bỏ rơi nhiệm vụ."

Thượng Quan Quyết tán đồng gật đầu: "Đã biết, kiếm tức phụ chính là sự kiện lớn nhất đời này."

Chiếu Ảnh rời đi thật lâu sau, Linh Cửu vẫn như cũ ôm cánh tay Thượng Quan Quyết không chịu buông tay, tuy là khuôn mặt y lạnh nhạt lại làm hành động cún nhỏ bảo vệ cực kỳ đáng yêu, cánh tay Thượng Quan Quyết lại chống đỡ không được đã tê rần.

"Tiểu Cửu, người đã đi xa, có thể thả nhẹ tay hay không ?"

Linh Cửu không tình nguyện buông ra: "Người này sao thế này, rõ ràng đã có đại sư huynh của ta, lại còn muốn mơ ước với ngươi? Hắn bất trung, ta phải nói cho sư huynh."

"Ngươi hiểu lầm, không phải thích ta mới bảo hộ ta, đó là mệnh lệnh của đại ca ta." Thượng Quan Quyết giải thích, "Ngươi cũng đừng giận hắn, người ta còn mua sách cho ngươi đọc đúng không ?"

Linh Cửu nghe xong, lại nhớ đến mấy quyển đông cung Long Dương Chiếu Ảnh cho y, cảm thấy vẫn có chút hưởng thụ, sắc mặt lạnh như băng lúc này mới hòa hoãn xuống: "Vậy hắn hẳn nói chuyện cho rõ ràng."

Thượng Quan Quyết buồn cười, ôm Linh Cửu hôn lên má y một cái.

Linh Cửu bị hắn trêu chọc đến điểm lửa trong lòng, đang muốn đổi về, đã nghe Lý Tầm ngoài xe ngựa nói: "Hầu gia, mười dặm trước chính là trạm dịch, cần phải thay ngựa?"

Thượng Quan Quyết nghiêm mặt nói: "Được, ngươi nhanh đi an bài. Xe ngựa không cần làm, hơi nghỉ ngơi chỉnh đốn rồi nhanh chóng xuất phát, nhiều nhất ngày nửa, chúng ta cần đến Đồng Lương Quan."

Âm cuối cùng bị bị hai môi cánh mềm mại chắn trong miệng, tiểu cơ linh thông minh nhất Trường Thanh Môn từ lúc nghe ra hắn cấp bách an bài, nắm chặt thời gian chuẩn bị tiến hành một lần ôn tồn cuối cùng trước trận chiến.

Thượng Quan Quyết thở dốc giữa mưa nụ hôn của y, dở khóc dở cười giận mắng một câu: "Tiểu cầm thú."

--------------------

Niên hạ khai trai thật là không kìm được a ~

Chỉ là mẹ ruột vẫn là muốn giải thích một chút, Tiểu Cửu vẫn có chừng mực nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro