Chương 4 : Không có khả năng tòng quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch: Thời An

Chỉnh sửa : Yên Hy

==================================

Linh Cửu lúc mới vừa vào Trường Thanh Môn, là nhóc quỷ hay gây sự nhất trong đám, trong môn từ trên xuống dưới đều chiều y ; vài năm sau y lại thành người lợi hại nhất trong đám, trong môn từ trên xuống dưới đều sợ y. Cho nên, mười bốn năm y ở trong Trường Thanh Môn coi như vạn sự như ý, mọi chuyện hài lòng, là Tiểu Linh Cửu mỗi ngày đều đơn thuần vui sướng.

Mà từ lúc tới quân doanh Trấn Tây Quân, Linh Cửu vẫn tiếp tục vui vẻ, nhưng y lại cảm thấy phần vui vẻ này không đơn thuần.

Tiếp tục vui vẻ, là bởi vì Thượng Quan Quyết đối xử với y rất tinh tế tỉ mỉ, muốn gì có đó.

Ví dụ việc hôm nay y liệt kê danh sách những thảo dược cần, ngày hôm sau Thượng Quan Quyết đã vận chuyển tới một xe dược liệu.

Lại ví dụ, sau khi y gợi ý rằng chất lượng của dược liệu hắn đưa tới không tốt bằng dược liệu mà y tự trồng, ngày hôm sau Thượng Quan Giác lập tức dọn một khu đất ở vườn rau cho y trồng dược liệu.

Lại ví dụ, sau khi y nói rằng ở giáo trường luyện khinh công có chút quá sức, ngày hôm Thượng Quan Giác sau liền phái người đánh cọc cho thấp xuống.

Không đơn thuần chỉ vậy, mỗi lần Thượng Quan Quyết đối tốt với y xong lại bồi thêm một câu gây mất hứng.

Chẳng hạn, thời điểm giao dược liệu cho y, Thượng Quan Quyết nói: "Tiểu Linh Cửu, tòng quân không?"

Lại chẳng hạn, sau khi dẫn y đi xem vườn dược liệu, Thượng Quan Quyết lại nói: "Tiểu Linh Cửu, tòng quân không?"

Lại lại chẳng hạn, sau khi để y nhìn thấy cọc hoa mai đã được đánh xuống thấp , Thượng Quan Quyết nói: "Tiểu Linh Cửu, tòng quân không?"

Cho nên tuy y vui vẻ nhưng rất phiền, cảm thấy người tên Thượng Quan Quyết này, quả thực chính là trở ngại khó khăn nhất trong hai mươi hai năm nhân sinh của y, đời này y tuyệt đối chưa gặp qua người nào có thể phiền một cách kiên cường như vậy hết!

Mà đối với Thượng Quan Quyết, Linh Cửu cũng là vấn đề khó giải quyết nhất trong hai mươi lăm năm nhân sinh của hắn, đời này hắn còn chưa từng gặp qua người nào ngoan cố như vậy, dầu muối đều không ăn !

Buổi chiều hôm nay, Linh Cửu đang trồng thảo dược ở trong vườn thuốc mới . Y đổi một bộ đồ đơn giản, áo ngắn vải thô, tay áo và quần đều xắn lên lộ ra cánh tay và bắp chân trắng nõn mà rắn chắc, phảng phất như không cảm giác được cái lạnh thấu xương ở đây .

Thượng Quan Quyết tựa vào gốc cây gần đó quan sát, con chó ngồi dưới chân hắn cứ kêu ngao ngao lên . Hôm nay hắn phá lệ không mặc áo giáo mà khoác một cái áo lông chồn đen nhánh, cả người bao kín mít, khuôn mặt điển trai được vùi trong chiếc áo dày làm hắn trông bớt lạnh lùng hơn, nhiều thêm một ít lười biếng.

Nhìn nửa ngày, Thượng Quan Quyết đột nhiên hỏi: "Tiểu Cửu, ngươi có lạnh không?"

Không biết từ khi nào bắt đầu, Thượng Quan Quyết đổi xưng hô từ Tiểu Linh Cửu thành Tiểu Cửu, lúc bắt đầu Linh Cửu còn cảm thấy da đầu tê dại, bây giờ đã trở nên thờ ơ rồi.

"Không lạnh."

"Ồ." Thượng Quan Quyết nói, "Vậy ngươi có nóng không?"

"Hả?" Linh Cửu không thể hiểu được, quay đầu lại đánh giá Thương Quan Quyết đang chùm trên người cái áo lông chồn: "Ta tưởng ngươi cũng biết bây giờ đang là mùa đông."

"À." Thượng Quan Quyết đáp lời, bước vài bước đến bên người Linh Cửu.

Hắn từ trong áo lông chồn rút ra bao tay bằng da đưa tới bên miệng, dùng răng rút bao tay ra, tiếp theo lại nắm lấy bàn tay của Linh Cửu, tính đeo vào.

Linh Cửu cả kinh, theo bản năng muốn rút tay về, Thượng Quan Quyết lại dùng thêm lực, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Hắn cúi đầu, dường như đang nghiên cứu bàn tay của Linh Cửu một cách cẩn thận. Đó là một bàn tay giống y như tay hắn, các đốt ngón tay dài thon gọn, móng tay được cắt rất chỉnh tề, sạch sẽ lại xinh đẹp, lòng bàn tay có vài vết chai do luyện kiếm nhưng làn da ở mu bàn tay lại tinh tế mịn màng, trên đầu ngón tay dính một ít màu nâu của bùn đất, dấu vết này lại làm cho bàn tay thêm trắng nõn đến kì cục.

Nhưng một bàn tay đẹp như vậy cầm trong tay rất lạnh, trông không giống vật sống.

"Thật lạnh." Thượng Quan Quyết cởi chiếc găng tay còn lại ra, hai tay bao lấy tay của Linh Cửu, "Ta sưởi ấm cho ngươi."

Hắn hơi cụp mắt xuống, mi mỏng che đi nửa đôi mắt đen láy, chặn hết đường nét sắc sảo trong đó, hàng mi dài khẽ động tựa hồ đổ xuống một tầng ôn nhu nhàn nhạt.

Trước mặt có một khuôn mặt như vậy, bất luận người nào nhìn thấy đều không khỏi đáy lòng mềm nhũn.

Ngoại trừ Linh Cửu.

Chỉ nghe Linh Cửu "Chậc" một tiếng, lãnh khốc vô tình mà rút tay về : "Tránh ra xa chút , đừng quấy rầy ta làm việc."

"Được rồi." Thượng Quan Quyết nghe lời tránh ra một tí, một lần nữa mang bao tay cho bản thân. Nhưng an tĩnh mới được một lúc, hắn lại bắt đầu tìm chủ đề để nói: "Ngươi đang trồng cái gì vậy ?"

Linh Cửu làm việc không ngừng, đáp: "Bạc hà."

Thượng Quan Quyết nghi hoặc nói: "Bạc hà cũng đâu phải dược liệu gì khó tìm."

Linh Cửu nói: " Cái này không phải dược liệu, ta trồng để làm rau trộn ăn."

Thượng Quan Quyết: "Còn có món này hả?"

"Ừm, ăn ngon."

······

Hai người luyên thuyên nửa ngày, bạc hà của Linh Cửu cũng trồng xong , cuối cùng y cũng ngẩng đầu lên ném cho Thượng Quan Quyết một ánh mắt: " Vị tướng quân này, có phải ngươi hơi rảnh rỗi không?"

Thượng Quan Quyết lắc lắc dây xích chó trong tay nói : "Ta dắt chó đi dạo, lát nữa đi gặp Mặc Vân."

Linh Cửu: "Ngươi không có chuyện gì làm à?"

Thượng Quan Quyết nói: "Trong triều quan lại bảy ngày thì được nghỉ một ngày, mà quân đội của ta ở Trấn Tây nửa tháng lại nghỉ một ngày, hôm nay là ngày ta được nghỉ ngơi ."

Linh Cửu: "······"

Rõ ràng hôm trước ngươi cũng rất rảnh rỗi.

Sau đó, Linh Cửu thu thập cuốc và giỏ thuốc, cùng Thượng Quan Quyết về quân doanh.

Dọc theo đường đi, Thượng Quan Quyết toàn nói chuyện trời nam đất bắc, tỷ như một bữa hắn có thể ăn được bao nhiêu thức ăn, còn suy nghĩ vấn đề này suốt mấy ngày nay =))) cuối cùng lại suy nghĩ tới chuyện nhãi con Mặc Vân là từ đâu tới vân vân.

Linh Cửu trước sau bày ra một biểu cảm không mặn không nhạt, hắn nói gì cũng " Ừm , ừ , ờ ".

Không lâu sau, hai người đi tới lều của Linh Cửu, trước khi bước vào, Linh Cửu rốt cuộc nhịn không được nghiêng đầu nói: "Tướng quân, hôm nay ngươi có chút kỳ quái."

Thượng Quan Quyết nhếch khóe môi lên, tự tin cười: "Do đẹp quá phải không?"

"······"

Linh Cửu thành khẩn lắc lắc đầu: "Hôm nay ngươi không hỏi ta có muốn tòng quân không, như vậy đỡ phiền hơn."

Thượng Quan Quyết vẫn như cũ cười: "Hôm nay là ngày nghỉ của ta mà, khuyên ngươi tòng quân thuộc về vấn đề công vụ, ngày mai nói sau ."

Linh Cửu: "······"

Linh Cửu cho rằng ngày nghỉ của tướng quân sẽ trôi qua một cách bình yên không gợn sóng , ấy vậy mà ban đêm cùng ngày Thượng Quan Quyết lại nghênh ngang mà đi vào doanh trại của y.

Lúc đó Linh Cửu đang ngồi ở trên giường ngâm chân, thấy người nọ áo mũ chỉnh tề mà tiến vào, y duỗi tay chỉ chỉ bên phải: "Bên kia kìa, đi nhầm rồi ."

Thượng Quan Quyết xua xua tay : "Không đi nhầm, ta tìm ngươi."

Sau đó hắn lập tức đi đến bên giường Linh Cửu ngồi xổm xuống, vươn một bàn tay ra thử chạm vào bồn ngâm chân .

"Quả nhiên như thế." Hắn ngẩng đầu nhìn phía Linh Cửu, "Nước của ngươi nhìn thì nóng nhưng đã lạnh hết rồi . Có phải ngươi không cảm nhận được nhiệt độ không ?"

Không đợi Linh Cửu trả lời, hắn lại đứng lên, đưa cho y một bao đồ vật: "Ta vừa mới tới nhà kho lấy quần áo mùa đông, lát nữa ngươi thử xem có mặc vừa không, nếu không được thì ngày mai đem đi sửa ."

Linh Cửu không có tiếp nhận, lắc đầu nói: "Ta không lạnh, không cần thiết."

Thượng Quan Quyết trực tiếp đem tay nải đặt ở trên giường y: "Không cảm giác được lạnh không có nghĩa rằng thật sự không lạnh. Cầm đi, ta cũng không thể để quân y của ta bị lạnh được."

Linh Cửu ngẩng đầu nhìn nam tử cao lớn mặc đồ đen trước mắt, đột nhiên cảm thấy người này không cười cũng rất đẹp .

Bởi vì trái tim của y sắp nhảy ra ngoài rồi.

Thượng Quan Quyết thấy Linh Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt quả hạnh đang lập lòe dưới ánh nến thoạt nhìn có chút ướt át, khuôn mặt ưa nhìn nhưng lạnh lùng giờ phút này lại thấy ngốc nghếch đáng yêu.

Thượng Quan Quyết nhịn không được mà cười ha ha, duỗi tay xoa xoa đầu Linh Cửu, sau đó xoay người định rời đi: "Đi trước đây, để ta gọi người đổi nước ấm cho ngươi."

"······" Im lặng một lúc , Linh Cửu đột nhiên gọi hắn lại: "Tướng quân từ từ đã."

Nghi hoặc mà quay đầu lại, thượng quan giác hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tòng quân là không có khả năng." Linh Cửu nói, y còn ngồi ở trên giường, chân đã nhấc ra khỏi chậu nước lạnh đặt ở hai bên chậu gỗ : "Nhưng bắt đầu từ ngày mai , ta có thể giúp ngươi huấn luyện tân binh."

Thượng Quan Quyết nghe vậy việc đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó nở nụ cười rạng rỡ, mặt mày thần thái sáng hẳn lên : "Được nha, cảm ơn Tiểu Cửu!"

Linh Cửu nâng một bàn tay lên, lại một lần yên lặng che tim lại.

Thẳng đến lúc Thượng Quan Quyết rời đi, sắc mặt y đột nhiên trắng bệch.

Thượng Quan Quyết trước khi xoa đầu đã chạm vào nước rửa chân của y !

Mọe!

Tiểu quân y lần đầu tiên thầm chửi rủa trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro