Chương 5 : Vị quân y này có chút tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch: Thời An

Chỉnh sửa : Yên Hy

==============================

Sau khi đáp ứng Thượng Quan Quyết thay hắn huấn luyện binh mã, ngày thứ hai Linh Cửu liền thức dậy sớm hơn ngày thường một tí, đả tọa xong liền cùng Thượng Quan Quyết đến thao trường luyện binh.

Linh Cửu ngày đầu tiên huấn luyện tân binh, bởi vì binh lính thấy được y ra tay không nhiều lắm cho nên có rất nhiều người không phục. Khi Thượng Quan Quyết đưa y lên đứng trước mặt bọn lính, cũng tỏ vẻ từ hôm nay y bắt đầu đảm nhiệm việc huấn luyện, phía dưới tức khắc một mảnh ồ lên.

"Tướng quân hẳn là nói giỡn rồi, tiểu quân y này tay chân bé xíu, nhìn vô cùng yếu đuối mong manh, lỡ đánh trúng một cú thôi đã hỏng rồi, chúng ta không đền nổi."

"Tướng quân à, tuy là chúng ta đánh không lại ngài nhưng cũng không đến mức đánh không nổi một quân y tay trói gà không chặt chứ."

Thượng Quan Quyết nghe tiếng nghị luận sôi nổi phía dưới, bình tĩnh mà giơ tay lên, ý bảo im lặng, sau đó chậm rãi nói: "Đánh thắng được không, thử xem sẽ biết."

Tiếp theo, hắn nghiêng đầu nhìn Linh Cửu nói: "Tiểu Cửu, tùy tiện chọn một kẻ ăn nói bậy bạ phía dưới đánh một trận đi."

Linh Cửu khẽ gật đầu, đi vòng qua đám binh kia, cuối cùng dừng lại ở trước một người đàn ông ngực trần cơ bắp vừa nói y mong manh yếu đuối. Y mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm tên binh lính kia,nhàn nhạt nói: "Ngươi đi ."

Đám người lại một lần nữa nổ tung, Thượng Quan Quyết cũng nhướng mày, trong mắt tràn đầy vài phần chờ mong, vài phần nghiền ngẫm.

Linh Cửu chọn một tên lính dáng người cường tráng, luyện các loại công phu mạnh mẽ, được coi là người có tiềm năng nhất trong đám tân binh này, cũng không biết Linh Cửu chọn hắn là do nhìn trúng thực lực của hắn, tính toán giết gà dọa khỉ hay là trả thù do vừa rồi hắn ta nói năng lỗ mãng.

Tiếp theo, Linh Cửu đối mặt cùng kia binh lính kia trên mặt đất trống, binh lính nhìn dáng vẻ Linh Cửu bình tĩnh, lại đánh giá Linh Cửu trên dưới một vòng, cuối cùng có chút khinh miệt mà cười: "Tiểu quân y, ngươi đã nghĩ ra nên đánh thế nào chưa ? Muốn ta nhường mấy chiêu ?"

Linh Cửu lắc đầu nói: "Ta chấp ngươi một bàn tay."

Tên kia binh lính tức khắc càng không vui: "Vậy thì hãy cẩn thận!" Dứt lời liền xông lên phía trước, hung mãnh nhắm một quyền xông thẳng vào mặt Linh Cửu.

Linh Cửu thấy thế vẫn bình tĩnh, không nhúc nhích nửa bước, thu một tay ra phía sau, nhẹ nhàng nâng tay trái lên đem nắm tay kia chặn lại trước mặt y một tấc.

Binh lính kia thấy thế liền kinh hãi, dùng sức đẩy, phát hiện nắm tay căn bản không có cách nào tiến lên trước được, muốn đem tay thu hồi, thế nhưng cũng không chút sứt mẻ!

Giằng co một lát, binh lính kia nhấc chân lên, muốn đánh vào hạ bộ Linh Cửu .

Linh Cửu liếc thấy, cũng nhấc chân lên chắn, căn chuẩn đá trúng huyệt đạo của đối phương, chặn đòn tấn công.

Hai người cứ như vậy tới tới lui lui qua mấy chục chiêu, chiêu thức của binh lính đều bị Linh Cửu không chút cố sức nào hóa giải toàn bộ, toàn thao trường gần như xem đến ngây người, trừ bỏ Thượng Quan Quyết.

Hắn cười hì hì đứng bên người phó tướng nói: "Xem đi, ta đã nói mắt nhìn người của ta không sai mà."

Phó tướng trợn mắt há hốc mồm liên tục gật đầu, chẳng qua, điều đáng kinh ngạc hơn còn ở phía sau.

Chỉ thấy trong sân Linh Cửu lại một lần chặn lại một quyền của binh lính, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi đã dùng hết mọi thủ đoạn rồi."

Binh lính kia sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng được lời của y có ý gì , Linh Cửu đột nhiên ra tay, lòng bàn tay mảnh khảnh bóp chặt yết hầu của đối phương, trong chớp mắt người kia đã bị y ấn đến trên mặt đất.

Y đứng dậy vỗ vỗ tay, quay đầu lại nhìn Thượng Quan Quyết nói: "Như vậy có được chưa? Nếu nguy hiểm đến tính mạng, ta có thể thêm một chút?"

Lời vừa nói ra, Thượng Quan Quyết cũng sợ hãi, chạy nhanh xua tay nói: "Không cần không cần! Như vậy được rồi !"

Binh lính kia vẫn còn nằm ngửa trên mặt đất, trong đầu còn chưa phản ứng kịp, thật sự là không rõ bằng cách nào bỗng nhiên một trận trời đất quay cuồng, chính mình đã bị tiểu quân y quật xuống đất? Nhưng hắn rốt cuộc cũng là binh lính của Trấn Tây Quân, đầu óc tuy rằng không suy nghĩ cẩn thận nhưng người lại rất mau bò dậy. Linh Cửu thấy hắn một lần nữa đứng lên, nhìn hắn nói: "Ngươi dậy rồi à ? Vậy tiếp tục đi."

"Tiếp tục cái gì?" Binh lính kia ngơ ngác hỏi lại, nhưng Linh Cửu đã bổ tới một chưởng, hắn không thể không lại lần nữa bị động chống đỡ.

Vì thế, thêm nửa canh giờ, Linh Cửu đánh binh lính kia đến mức không hề có sức phản kháng, rất nhiều lần mới vừa đứng lên đã bị y đánh nằm lại trên mặt đất. Mọi người có mặt ở đây đều nhắm mắt không dám nhìn thẳng, Thượng Quan Quyết đứng bên người phó tướng cũng yên lặng mà nghiêng đầu đi.

Rốt cuộc, Thượng Quan Quyết cũng nhìn không được, ở lúc Linh Cửu đánh binh lính kia ngã xuống đất lần thứ mười bảy, hắn đã nắm tay y lại rồi nói: " Đủ rồi Tiểu Cửu."

Linh Cửu nhìn nhìn Thượng Quan Quyết, lại nhìn nhìn binh lính đang mờ mịt phía sau hắn: "Không được, hắn còn chưa nhận thua đâu."

Thượng Quan Quyết: "A?"

Hắn sửng sốt trong chốc lát, còn tưởng rằng Linh Cửu đang trả thù, vì thế trấn an nói: "Thua thua, hắn tuy rằng nói chuyện khó nghe chút, nhưng hiện giờ cũng nhận được giáo huấn rồi."

Ai ngờ Linh Cửu thế nhưng bày ra vẻ mặt mờ mịt: "Cái gì nói chuyện khó nghe? Hắn nói cái gì? Ngươi nói thua không tính, ta muốn nghe chính hắn nói, nếu không trận tỷ thí này không tính kết quả. "

"......" Thượng Quan Quyết im lặng một lát, quay đầu lại nhìn kia binh lính nói: "Còn không mau nhận thua!"

Binh lính kia lúc này mới phản ứng lại kịp, vội vàng nói : "Tiểu quân y uy vũ hùng tráng, ta thua rồi, ta thua rồi !"

Linh Cửu lúc này mới thu tay về, nói: "Ngươi cũng giỏi chịu đánh , đổi thành đại sư huynh của ta, lần thứ ba bị ta đánh ngã đã nhanh chóng nhận thua rồi, ta kính ngươi là một hán tử."

Binh lính: "......" Sớm biết rằng nhận thua là có thể kết thúc, hà tất phải chịu đánh một cách vô ích ! Ta hối hận, được chưa?

Rất nhanh, Linh Cửu ở giáo trường một trận thành danh, không có người nào không phục với y, Thượng Quan Quyết công khai giao toàn quyền nhiệm vụ huấn luyện tân binh cho Linh Cửu, kêu y cứ dựa theo tiêu chuẩn huấn luyện ở Trường Thanh Môn, chính hắn từ ngày hôm sau trở đi sẽ không tới nữa.

Cứ như vậy qua thêm nửa tháng, ngày ấy Thượng Quan Quyết đang ở trong doanh trại của mình xem bản đồ biên cảnh, phó tướng đột nhiên mang vẻ mặt trầm trọng đi đến.

"Cẩm nguyên, sao ngươi lại tới đây ? Hôm nay không phải cho ngươi đi xem Tiểu Cửu luyện tân binh sao?"

Phó tướng này tên Lâm Cẩm Nguyên, cha hắn từng đảm nhiệm chức vụ trong nhà Thượng Quan, cho nên sau khi hắn lớn lên cũng thuận lý thành chương vào Trấn Tây Quân của Thượng Quan Quyết, cùng Thượng Quan Quyết cũng coi như là lớn lên cùng nhau.

Hắn thấy Thượng Quan Quyết cũng không ngẩng đầu lên, một bộ vui sướng không phiền não, nặng nề thở dài: "Ta xem xong huấn luyện binh rồi."

Thượng Quan Quyết nói: "Thế nào, rất tuyệt vời ha ?"

Lâm Cẩm Nguyên nói: "Quả thực cực kỳ bi thảm."

Thượng Quan Quyết cười: "Ăn chút khổ cũng tốt, còn hơn mất đi tính mạng trên chiến trường."

Lâm Cẩm Nguyên châm chước một lát, lại nói: "Ta cảm thấy không dễ nói lắm, nếu không ngày mai ngươi tự đi xem một chút ?"

Thượng Quan Quyết ngẩng đầu lên, tròng mắt vừa đảo vừa nghĩ, sau đó nói: "Cũng được, cũng nhiều ngày ta vội công vụ, cũng không để ý nhiều đến Tiểu Cửu, ngày mai ta cùng y đến giáo trường vậy."

Vì thế ngày thứ hai, Thượng Quan Quyết liền đi theo Linh Cửu đến giáo trường.

Người tên Linh Cửu này, ngày thường không thích đánh nhau cùng người khác nhưng một khi đã động thủ, không phân biệt thắng bại thì không chịu bỏ qua, thế nào cũng phải đánh người đến mức quỳ xuống xin tha hoặc giơ tay đầu hàng mới chịu thu tay lại.

Mà hắn giống nhau có thể làm được người trước.

Binh lính được y huấn luyện không một ai mặt mũi không bị đánh đến bầm dập, Thượng Quan Quyết cuối cùng cũng hiểu được câu cực kì bi thảm từ miệng Lâm Cẩm Nguyên.

Lâm Cẩm Nguyên đứng ở phía sau hắn, nhẹ giọng dò hỏi: "Có đủ thảm không?"

Thượng Quan Quyết: "......"

Quả thực quá thảm! Thảm đến mức Thượng Quan Quyết sợ đám tân binh này bị Linh Cửu sống sờ sờ đánh chạy.

Sau khi kết thúc thao luyện, Thượng Quan Quyết ôm lấy bả vai Linh Cửu, kéo y sang một bên, đầy thấm thía nhìn y nói: "Tiểu Cửu, lần sau ngươi có thể đánh nhẹ chút không ?"

Linh Cửu lắc đầu nói: "Không thể, ngươi nói cứ chiếu theo tiêu chuẩn của sư môn, ta như vậy mới đạt tiêu chuẩn."

"......"

Thượng Quan Quyết suy nghĩ một lát, lại nói: "Kỳ thật, ta đang quan tâm ngươi, sợ ngươi mệt."

Linh Cửu nói: "Không cần, ta còn chưa dùng tới nội lực."

"......" Thượng Quan Quyết nghẹn trong chốc lát, "Không phải nói cái này. Ngươi xem, ngươi đem người ta đánh tàn nhẫn như vậy, chờ lúc kết thúc bọn họ không phải lại đến tìm ngươi trị thương hả? Ngươi xem ngươi, đã nhiều ngày đều về doanh trại rất muộn."

Thời điểm Thượng Quan Quyết nói chuyện với y còn hơi hơi cúi đầu, một đôi mắt đen nhánh nghiêm túc mà nhìn y , thanh âm trầm thấp lại trong trẻo, làm người nhịn không được muốn nghe theo hắn.

Linh Cửu khẽ nhíu mày, cảm thấy Thượng Quan Quyết người này lại dụ dỗ mình, nghiêng mặt đi rồi nói: "Kỳ thật, bọn họ đều đến tìm Hứa lão tiên sinh trị thương, không đến tìm ta, ta ngại phải về doanh trại trước nên mới về muộn."

"Ồ......" Thượng Quan Quyết lại nói: "Vậy ngươi càng nên nghĩ lại, Hứa gia gia tuổi lớn như vậy, ngươi không biết xấu hổ để ông ấy làm lụng vất vả sao?"

Linh Cửu nhớ tới chưởng môn cùng vài vị trưởng lão trong Trường Thanh Môn, nghiêm túc mà tự hỏi một lát sau đó thành khẩn nói: "Không biết xấu hổ."

Thượng Quan Quyết: "...... Ta phục rồi!"

Linh Cửu nghe vậy, tính khí lại nổi lên: "Vì sau lại chịu phục? Chúng ta còn chưa đánh qua, ngươi thế nào lại tùy tiện chịu phục ?"

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro